Chương 12: Tiểu Đạo Sĩ Xuống Núi

Tiếp theo, xe ủi xuất hiện.

Đạo quan cũ bị phá hủy không còn một mảnh nào.

Sau đó những người này bắt đầu tiến hành đổ móng, xây dựng lại đạo quan.

Tốc độ quả thật là nhanh đến mức không thể tin, đủ để cho danh xưng "Tốc độ xây nhà đệ nhất của Quế Viên" cảm thấy xấu hổ.

"Hệ thống, bọn họ là ai à? Từ đâu đến đây?"

Hệ thống nói: "Thiên binh thiên tướng."

"Thiên binh thiên tướng cũng biết dùng máy móc?"

"Có phải thiên binh thiên tướng xây đạo quan cho ta hay không ?"

Con mắt của Trần Dương sáng lên, thứ này quá trâu bò, đủ để hắn có thể chém gió một năm.

"Đạo quan hoàn thành sửa chữa, kí chủ có thể đi vào đạo quan."

"Nhanh như vậy?"

Trần Dương vừa thất thần, khi hồi thần lại, một toà đạo quan mới tinh cứ như vậy xuất hiện ở trước mắt hắn.

Đạo quan lúc trước, phảng phất chỉ cần một trận gió cũng có thể thổi ngã bỗng chốc rực rỡ hẳn lên.

Đạo quan đặt ở hướng bắc nhìn về hướng nam.

Tường gạch màu xanh, các mảnh ngói trên nóc nhà màu xám, thể tích của cửa chính cũng được xây to hơn rất nhiều.

Đi vào cổng chính, mặt sân cũ trước kia bây giờ thay bằng gạch xanh lát thành từng hàng, ở giữa sân vẽ một đồ án âm dương song ngư thật lớn.

Hai bên trồng thêm một hàng cây, giúp cho đạo quan thêm mấy phần sinh khí.

Phía trước sân là đại điện, trên cửa chính treo một tấm bảng viết « Tử Tiêu Cung ».

Không gian bên trong Tử Tiêu Cung, so với ban đầu lớn hơn một chút.

Phiên bản thấp đúng là phiên bản thấp, không thể yêu cầu quá cao a.

Nhưng Trần Dương vẫn vô cùng hài lòng, bàn ghế ở trong nội đường đều được đúc bằng đồng, được mạ vàng, nhìn rất khí thế, thể hiện được khí tức trang nghiêm.

Chỉ có tượng Thần Thổ Địa đặt ở trên bàn thờ, cùng chỉnh thể không tương xứng cho lắm.

Trần Dương nghĩ đến điều gì, xoay người chạy ra bên ngoài, đứng trước cổng chính đạo quan ngẩng đầu lên nhìn, nói.

"Hệ thống, không treo lên cho đạo quan một tấm bảng hiệu sao?"

Nhìn phía trên cổng chính trống trải, Trần Dương cảm thấy thiếu thiếu.

Hệ thống nói: "Trấn Nguyên Đại Tiên nói, đạo quan nho nhỏ, không gánh vác nổi cái tên Ngũ Trang Quan. Cho treo, chẳng khác gì tìm họa."

"Được rồi."

Không có cũng không sao, đằng nào thì mười mấy năm qua cũng không có.

"Đi nói việc này cho lão đầu, để cho hắn cũng cao hứng một chút."

Trần Dương cầm một xấp tiền giấy cùng hương hỏa, chạy về phía mộ phần của lão đầu.

"Lão đầu, nói cho ngươi một tin tức tốt, định ngày hôm qua nói cho ngươi biết, nhưng lại có mấy người đến, ta nhất thời bận rộn mà quên mất."

"Ngươi không phải hy vọng ta có thể kế thừa đạo quan sao? Lúc trước ta không có hứng thú, nhưng bây giờ cảm thấy rất hứng thú."



"Có lẽ ngươi không biết, ta có hệ thống, hệ thống là gì ngươi biết không? Thôi, sau này ta mua mấy quyển sách đốt cho ngươi, đến lúc đó chúng ta cùng thảo luận."

"Còn nữa, ta đã gom góp được một triệu tiền công đức, đem đạo quan sửa chữa lại, bây giờ nhìn đạo quan rất đẹp, Thần Thổ Địa cũng không chê nơi ở mới."

Đâu chỉ không chê, Thần Thổ Địa phỏng chừng cũng bị dọa cho phát sợ rồi.

Ở Ngũ Trang Quan cung phụng thần vị của hắn, hắn không thể chịu nổi a.

"Có lão Chu, lúc trước đi tìm ngươi làm pháp sự, lần này tới, tối hôm qua ta giúp bọn hắn bắt mấy con quỷ, lát nữa còn phải xuống núi giúp bọn hắn lo liệu chuyện pháp sự."

"Lão đầu ngươi chờ ta, chờ ta đem đạo quan phát dương quang đại, tuyệt đối sẽ không để ngươi mất mặt!"

Trần Dương nói lải nhải rất nhiều, nói cho đến khi ngọn lửa cuối cùng tắt đi.

Đứng dậy lau khóe mắt, ngẩng đầu nhìn trời, Trần Dương toét miệng cười một tiếng.

"Chuẩn bị một chút, đi xuống núi!"

Sau khi đạo quan được sửa chữa, Trần Dương mười phần nhiệt tình.

Trở lại đạo quan, từ trong phòng lão đầu tìm được một cái ô bằng trúc.

Cái này cũng là lão đầu tự mình làm, thật khéo tay.

"Ồ? Thập Thất đâu rồi?"

Trần Dương nhìn trái ngó phải, hô: "Thập Thất, ngươi ở đâu?"

"Đạo trưởng, ta. . . ta ở đây."

Thanh âm của Thập Thất yếu ớt, Trần Dương chỉ nghe thấy âm thanh, không thấy người.

Đi theo thanh âm ra khỏi đạo quan, nhìn thấy Cố Thập Thất mặt đầy sợ hãi đang núp dưới bóng cây ngân hạnh.

"Ngươi sao lại ở đây?"

Cố Thập Thất sợ hãi sợ nhìn đạo quan: "Ta không vào được."

Hệ thống nói: "Sau khi đạo quan được sửa chữa, yêu tà không thể vào được."

Trần Dương bừng tỉnh, nói: "Vậy ngươi đợi ở đây đi, ta làm xong việc sẽ trở lại."

"Đạo trưởng, tiểu nữ muốn đi theo ngài xuống núi."

"Ngươi đi theo ta xuống núi làm gì?"

Cố Thập Thất muốn nói lại thôi, nửa ngày cũng không mở miệng.

Trần Dương nói: "Được rồi, bần đạo biết ngươi nhất định là có tâm nguyện chưa làm xong, nếu như ngươi muốn nói thì nói, không muốn nói, bần đạo cũng không truy hỏi. Nhưng ta nói trước với ngươi, dù ngươi có nói ra bần đạo cũng không nhất định sẽ giúp được ngươi."

Trong lòng Trần Dương đối với Cố Thập Thất có sự thương hại.

Nhưng Cố Thập Thất đã hại chết nhiều người, tội lỗi này không thể tha thứ.

Cho dù nàng có nỗi khổ trong lòng, nhưng gϊếŧ người, chính là tội lỗi.

Về điểm này, Trần Dương phân rõ đúng sai.

Trần Dương mở ô trúc ra nói: "Ngươi vào đi."

"Đa tạ đạo trưởng."



Cố Thập Thất hóa thành một cái bóng, tiến vào bên trong, Trần Dương đem ô trúc khép lại, dùng vải cột ở trên lưng, hướng dưới núi mà đi.

Đường núi khó đi, đó là đối với người khác.

Sau khi Trần Dương được thể hồ quán đỉnh, chân mang giày vải, người nhẹ như yến, đi đường núi như đi trên đất bằng, không tới nửa giờ, đã đi tới chân núi.

"Thật lâu không xuống núi."

"Gọi điện thoại cha mẹ đã."

Trần Dương gọi điện thoại cho mẹ.

Sở dĩ không gọi cho cha, bởi vì tâm tư cha của hắn có chút nhẵn nhụi, rất hay đa sầu đa cảm.

Mỗi lần lên núi thăm mình, cha lúc nào cũng một bộ muốn khóc nhưng kìm nén lại.

" Này, mẹ, ân, ta vừa xuống núi. . . Không cần đón ta, ta tự ngồi xe trở về, cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi, ta biết rõ ngồi xe như thế nào."

"Hoàn tục? Ách. . . trước khi lâm chung lão đầu dặn dò để cho ta tiếp tục duy trì hương hỏa của đạo quan, tạm thời vẫn chưa thể hoàn tục."

Cái tiếng này chỉ có thể để lão đầu gánh chịu mà thôi.

Hắn cũng không thể nói cho mẹ, ta đạt được hệ thống, sau này ta sẽ thành tiên a ?

Có nói cũng chẳng ai tin.

Có lẽ mẹ sẽ đưa mình đi bệnh viện tâm thần kiểm tra một chút xem có chỗ nào xảy ra vấn đề hay không.

Ngắt điện thoại, Trần Dương lại gọi điện thoại cho Trương Quân.

"Đạo trưởng, ngươi bây giờ muốn đến sao? Ngươi chờ ở đó, bây giờ ta sẽ bảo người đi đón ngươi."

"Không cần làm phiền, thí chủ đem địa chỉ nói cho bần đạo, bần đạo tự mình đi là được rồi."

Đối với lời nói bây giờ của Trần Dương, Trương Quân tuyệt đối phục tùng.

Nghe vậy, hắn liền đem địa chỉ nói cho Trần Dương.

Số 100 đường Kiến Ninh.

Lăng Sơn ở ngay hướng chính bắc của thành phố Lăng Giang, cách trung tâm thành phố hơn 40km.

Mảnh rừng dưới chân núi đều thuộc về Lăng Sơn.

Nơi này cũng đang dần phát triển, có thể nhìn thấy một ít tòa nhà cao tầng ở phía xa xa, cùng với các mảnh đất hoang đang chờ quy hoạch và khai thác.

Sườn núi ở phía nam có một cái hồ tự nhiên, phong cảnh cực kì đẹp.

Vùng đất này nằm trong quy hoạch phát triển của thành phố Lăng Giang, người ở thưa thớt, cũng chưa có chính sách thích hợp, dẫn đến mấy thanh niên trẻ tuổi đều hướng về phía thành phố để tìm kiếm công việc.

Nghe nói ban lãnh đạo của thành phố Lăng Giang, chế định phương hướng phát triển về phía nam.

Trần Dương ngắt điện thoại, lại có chút hối hận.

Nơi này không phải là khu du lịch, bình thường có rất ít người đến đây, cho nên chỉ có một tuyến xe buýt.

Trần Dương đợi vài chục phút, cuối cùng xe cũng đến.

Sau khi lên xe, trên xe chỉ có một mình hắn.

Hắn tựa vào chỗ ngồi, vừa mới nhắm mắt giả vờ ngủ, âm thanh của hệ thống liền vang lên.

"Kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, đạt được một cơ hội rút thưởng, có rút thưởng ngay bây giờ hay không ?"