Hạ Khanh Trần đã hiểu, bèn nói với Giản Hề: “Anh ấy là bác sĩ riêng của anh, có thể miễn cưỡng coi là người phe mình.”
“Được rồi, thế thì em đi kiểm tra tình trạng của ông nội trước đã.” Giản Hề lướt qua bên cạnh Thẩm Kiêu Hoành, lễ phép mỉm cười với anh ấy, sau đó bắt đầu kiểm tra bệnh tình của ông cụ.
Thẩm Kiêu Hoành đến bên cạnh Hạ Khanh Trần, thắc mắc hỏi: “Anh quen biết với cô bé này à?”
Hạ Khanh Trần nhìn anh ấy như nhìn một kẻ ngốc, thản nhiên phun ra ba chữ: “Anh đoán xem?”
Thẩm Kiêu Hoành không để bụng, hỏi tiếp: “Cô Giản này, học Trung y hả?”
“Ừ.” Hạ Khanh Trần đáp lại một tiếng coi như trả lời câu hỏi này. Trong số các kỹ năng của Giản Hề đúng là có Trung y.
Thẩm Kiêu Hoành học ngành ngoại khoa, trình độ y học phương tây có thể nói đã đạt đến đẳng cấp thế giới, nhưng rất nhiều người không biết rằng, anh ấy rất có hứng thú với Trung y. Nhưng anh ấy vừa định tiến lên quan sát thì đã thấy Giản Hề cầm chiếc túi xách nhỏ phiên bản giới hạn mà mình vừa đổi hôm qua. Anh ấy tưởng Giản Hề định lấy ngân châm, bèn quay đầu lấy lọ cồn để lát nữa cô khử trùng.
Nhưng không ngờ, cô không lấy chiếc túi vải lần trước ra mà rút ra một lá bùa.
Thẩm Kiêu Hoành nhắm mắt lại rồi mở mắt ra.
Được rồi, không nhìn nhầm, chính là một lá bùa.
Anh ấy lại quay sang nhìn Hạ Khanh Trần, thấy được vẻ mặt bình tĩnh ung dung của anh.
Được rồi, hóa ra chỉ có mình mình là thằng hề thôi!
Chưa đầy một phút sau, Giản Hề lên tiếng: “Anh ơi, em cần bát tự của ông nội.”
Anh? Thẩm Kiêu Hoành kinh ngạc, chẳng lẽ cô Giản này là cô em gái đã tặng đồng tiền Ngũ Đế cho Hạ Khanh Trần?
Đây là tiểu đạo sĩ xuống núi à?
Trong lúc Thẩm Kiêu Hoành đang kinh ngạc, Giản Hề đã nhận được ngày sinh tháng đẻ của ông cụ, bắt đầu tính toán tuổi thọ của ông cụ, trong lòng đã có suy đoán.
Đây là kiếp nạn lớn của ông cụ.
Tuy nhiên… Còn có cha mẹ của Hạ Khanh Trần!
Sau khi tính kỹ hơn, Giản Hề nhíu mày: “Anh, em cần ngày sinh tháng đẻ của cha mẹ anh. Anh có biết không?”
Thẩm Kiêu Hoành mở to mắt nhìn Giản Hề, sau đó quay sang quan sát phản ứng của Hạ Khanh Trần.
Đây là điều cấm kỵ của Hạ Khanh Trần đấy!
Người trong giới đều biết, Hạ Khanh Trần có hai điều cấm kỵ, điều thứ nhất là không cho người khác nhắc đến cha mẹ anh, điều thứ hai là không cho người khác gọi anh là “anh trai”!
“Một người là giờ thìn ngày mùng 3 tháng 5 năm 80, một người là giờ dậu ngày 18 tháng 11 năm 80.” Hạ Khanh Trần trả lời ngay tức thì, cứ như đã khắc ghi trong lòng từ lâu.
Khi nhận được hai bát tự này, Giản Hề tiếp tục bấm ngón tay.
Lông mày của cô càng nhíu càng chặt, cuối cùng mím môi thành một đường thẳng tắp, nhắm mắt lại.
Khinh người quá đáng!
Cha mẹ của Hạ Khanh Trần qua đời không phải là sự cố ngoài ý muốn, mà là bị mưu sát, hơn nữa là cùng hung thủ với kẻ hạ cổ cho ông nội. Chỉ từ bát tự này có thể thấy, người này là người thân cận với họ nhưng không có quan hệ máu mủ với họ.
Giản Hề nổi giận.
Cô nhanh chóng đi đến trước mặt Hạ Khanh Trần, muốn tháo sợi dây đỏ đeo trên cổ của anh. Hạ Khanh Trần chợt nhận ra cô định làm gì, vội ôm eo cô bằng một tay, tay kia đè lên mu bàn tay của cô, lắc đầu: “Để anh giải quyết người kia là được, ông ta không thể nhảy nhót được bao lâu đâu, em đánh thức ông nội tỉnh dậy trước đã, ngoan!”