Hồi trưa lúc ở trên xe, Giản Hề kể cho anh nghe mấy món quà anh tặng như di động hay máy tính bảng gì đó đều không thể giữ được, chắc chắn là vì tổng giá trị quà tặng mà anh và các sư huynh sư tỷ gửi về vượt quá ngưỡng 500 nghìn này nên mới dẫn đến tình huống đó.
Hiện giờ đã hơn hai tháng trôi qua kể từ lần trước họ tặng quà cho Giản Hề, vậy nên chỉ cần hôm nay anh không chi tiêu vượt qua 500 nghìn là được.
“Anh ơi, em thay đồ xong rồi, anh xem có đẹp không?”
Giọng nói của Giản Hề đánh thức Hạ Khanh Trần từ trong tính toán.
Anh nhìn về phía Giản Hề. Chiếc váy dài hai dây màu trắng theo phong cách vintage cổ điển gợi cảm, làn váy dài đến bắp chân, được tô điểm bằng những bông hoa nhí màu đen, khoác một chiếc áo dệt kim hở cổ màu hồng nhạt, chân đi giày trắng. Cô vốn có gương mặt xinh đẹp ngọt ngào, giờ đây cả người càng toát lên vẻ mềm mại đáng yêu.
Thoáng chốc, trong đầu Hạ Khanh Trần hiện lên suy nghĩ “con gái 18 tuổi như lột xác”, cô bé năm xưa giờ đã trưởng thành thật rồi, xinh đẹp đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt.
Thấy Hạ Khanh Trần ngẩn người, Giản Hề gọi một tiếng: “Anh?”
Hạ Khanh Trần hoàn hồn, nhìn về phía cô, đôi mắt hoa đào trong veo của cô chớp mắt nhìn anh, rõ ràng là đang chờ ý kiến của anh.
Hạ Khanh Trần gật đầu: “Đẹp lắm, mua cái này đi, em mặc thử bộ khác.”
Cô gái nào cũng thích nghe những lời êm tai, Giản Hề cũng không ngoại lệ, vậy nên cô rất sung sướиɠ khi nghe Hạ Khanh Trần khen mình mặc đẹp. Thế là cô chạy vào phòng thay đồ thử bộ quần áo thứ hai.
Hạ Khanh Trần rất có gu thẩm mỹ, phong cách của cả sáu bộ quần áo đều rất hợp với Giản Hề, chỉ có bộ cuối cùng, Hạ Khanh Trần không mua. Không phải là vì nó không đẹp, mà là vì dáng người hiện tại của Giản Hề thật sự rất đẹp, chiếc váy ấy chỉ khêu gợi một chút thôi, nhưng mặc lên người cô lại biến sự dụ dỗ trắng trợn, ngay cả Hạ Khanh Trần cũng phải cưỡng ép bản thân rời mắt khỏi cô.
Thế nên anh kiên quyết không chịu mua chiếc váy ấy.
Giản Hề không có ý kiến. Đối với việc mua sắm đồ vật cho mình, cô hoàn toàn không có chủ kiến, bất kể là trước kia hay là bây giờ, Hạ Khanh Trần mua thứ gì thì cô mặc thứ ấy, dù sao anh trai mình sẽ không bao giờ lừa gạt mình!
Chẳng qua cô không biết rằng, một ngày nào đó trong tương lai, khi cô mặc bộ váy ngủ mỏng tanh đáng thương ấy, cô mới biết suy nghĩ hôm nay của mình ngây thơ cỡ nào!
Sáu bộ quần áo này hết tổng cộng 280 nghìn. Rời khỏi cửa hàng quần áo, Hạ Khanh Trần lại dẫn Giản Hề đi mua ba bộ đồ ngủ, mất 20 nghìn, bốn bộ đồ lót hết 10 nghìn, di động chỉ hết 10 nghìn.
Đi mua sắm một giờ đã dùng hết tổng cộng 320 nghìn, kế tiếp là mua một ít đồ trang sức để phối đồ, kèm theo mấy chiếc túi xách nhỏ để cô đặt di động và bùa chú mỗi khi ra ngoài.
Hạn mức 500 nghìn, cuối cùng chỉ còn thừa 80 nghìn. Hạ Khanh Trần không tiếp tục mua sắm cho Giản Hề mà giữ lại 80 nghìn này.
Bây giờ họ không ở trong đạo quan, rất có khả năng cô sẽ cần dùng thứ gì đó đột xuất, vậy nên giữ lại số tiền này coi như dự bị.
“Hôm nay chỉ có thể mua chừng này thôi. Hai tháng sau em muốn gì, anh sẽ mua thêm cho em.” Hạ Khanh Trần nói.
Giản Hề không khách sáo với anh, cười hớn hở: “Cảm ơn anh!”
Nghĩ đến chuyện khác, Hạ Khanh Trần lấy di động ra nói với Giản Hề: “Anh chuyển cho em 100 đồng trước đã, khi nào dùng hết anh lại chuyển tiếp.”