Đêm khuya, trong trang viên ở một nơi nào đó của thành phố B.
Trong căn phòng nào đó trên tầng hai đứng đầy người, có cả nam lẫn nữ, vẻ mặt của mỗi người khác nhau, mọi người đều nhìn chằm chằm vào một người đàn ông đeo mắt kính gọng kim loại, diện mạo nhã nhặn, mặc áo blouse trắng. Lúc này anh ấy đang khám bệnh cho một ông cụ.
Nếu Giản Hề có mặt ở đây thì nhất định sẽ nhận ra người đàn ông này. Vị bác sĩ mặc áo blouse trắng này chính là người đàn ông cứu người trên máy bay, Thẩm Kiêu Hoành.
Lúc này, đứng bên cạnh anh ấy là một người đàn ông có gương mặt tuấn mỹ không tì vết. Anh tựa lưng vào chiếc bàn đằng sau, nhìn ông cụ gầy gò đến nỗi trông như bộ xương khô nằm trên giường, cảm xúc khó tả hiện lên trong đôi mắt sắc bén của anh.
Nhưng nó cũng chỉ hiện lên trong tích tắc rồi lại khôi phục dáng vẻ lười biếng thờ ơ như mọi khi.
Anh rời mắt nhìn sang nơi khác, không tiếp tục nhìn ông cụ, nhẹ nhàng vuốt ve vật đeo trên cổ mình.
Lát sau, Thẩm Kiêu Hoành đã kiểm tra xong. Anh ấy vừa dừng tay, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía anh ấy.
Thẩm Kiêu Hoành nhìn lướt qua gương mặt của mọi người, cuối cùng dừng lại trên gương mặt của Hạ Khanh Nhu, thấy đuôi mắt cô ấy hơi đỏ ửng, anh ấy không đành lòng nhìn tiếp, bèn dời mắt về phía Hạ Khanh Trần – người cách anh ấy gần nhất, khẽ lắc đầu.
Hạ Khanh Trần không lên tiếng, chỉ gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.
“Thế thì ông cụ còn tối đa bao nhiêu thời gian?” Một người đàn bà đeo vàng mang bạc, vóc dáng phúc hậu chen lên trước từ đằng sau, vội vàng hỏi.
“Ôi chao! Đau đau đau! Bác dâu hai bác đạp trúng chân cháu rồi kìa!” Một chàng trai đằng sau bị bà ta đạp trúng chân lên tiếng trách móc.
Vu Tuyết hơi mất kiên nhẫn, song vẫn nhịn xuống, xin lỗi một cách qua loa: “Xin lỗi Gia Húc nhé, bác nghe tin ông cụ không ổn nên hơi sốt ruột ấy mà.”
Nói xong, Vu Tuyết lại quay đầu hỏi Thẩm Kiêu Hoành thêm lần nữa: “Bác sĩ Thẩm, cậu nói thật cho chúng tôi biết đi, ông cụ còn bao nhiêu thời gian? Để chúng tôi còn có thời gian mà chuẩn bị sẵn sàng chứ!” Dứt lời, bà ta còn cố rặn ra hai giọt nước mắt tỏ vẻ mình rất đau buồn.
Hạ Gia Húc đứng đằng sau lườm nguýt, cậu ta đứng ngay sau lưng Vu Tuyết nên trùng hợp thấy được bà ta cấu lên đùi mình.
Chậc! Xem ra cấu một phát rất mạnh! Sau này cậu ta phải trốn tránh bác dâu hai mới được, người đàn bà này mà nhẫn tâm thì có thể tàn nhẫn với cả chính bản thân mình!
Người đứng bên cạnh Hạ Gia Húc là Cố Giai Oánh – mẹ của cậu ta. Bà ta cũng lườm nguýt Vu Tuyết một phát, sau đó ghé vào tai con trai mình thì thầm: “Con trai, sau này thấy bác dâu hai của con thì đi vòng sang chỗ khác, nhìn vóc dáng của bà ta mà xem, con không đánh nổi bà ta đâu!”
“Anh hùng cùng chung chính kiến!” Hạ Gia Húc không ngờ mình và mẹ mình lại có cùng một suy nghĩ.
Đối với câu hỏi của Vu Tuyết, Thẩm Kiêu Hoành trả lời thẳng: “Tôi không thể nói rõ thời gian cụ thể là bao lâu, nhưng hẳn là sẽ không vượt qua nửa tháng, trừ phi xảy ra kỳ tích.”
Nghe câu trả lời của Thẩm Kiêu Hoành, bầu không khí trong phòng càng đau thương.
Nghe vậy, Vu Tuyết rất hài lòng. Bà ta hoàn toàn không cho rằng sẽ có kỳ tích, chuyện này là do người kia ra tay xử lý, tuyệt đối sẽ không thất bại! Bây giờ bà ta chỉ cần ngồi chờ làm gia chủ phu nhân nhà họ Hạ là được. Chẳng qua đây chỉ là suy nghĩ trong lòng bà ta, mặt ngoài bà ta vẫn giả vờ như không thể chịu được tin tức này.