Tiếng khóc của hắn làm Phó Yểu cau mày không vui: “Trẻ con đúng là thật khiến người ta không thích nổi. Này, nếu ngươi còn khóc nữa, tối nay ta sẽ lập tức khiến cho mẹ ngươi mang thai, còn là sinh đôi trai gái đấy!”
Một câu này của nàng thành công khiến đứa bé ngừng khóc.
“Mặc cái này vào đi.” Nói rồi liền đem người giấy trong tay ném cho hắn: “Có bộ quần áo giấy này, hồn phách của ngươi sẽ không tan biến. Nếu cha mẹ ngươi không cần ngươi, vậy thì ở lại làm tiểu nô ɭệ cho ta cũng được, coi như là trả lại ơn cứu mạng.”
Người giấy vừa chạm vào hồn phách của đứa bé, nhanh chóng hợp lại thành một, chỉ thấy đứa bé mười hai tuổi lớn nhanh trông thấy, trong thoáng chốc, căn phòng lập tức có thêm một thiếu niên với khuôn mặt trắng bệch.
Khi thiếu niên đang tò mò vuốt ve thân thể mới của mình, Tam Nương đã trở lại, nàng vẫn mang bộ dạng cụp mi rũ mắt như cũ.
“Ngài cũng mang họ Phó sao?”
Đối với tên họ của mình, vị nữ tử kia cũng không có gì giấu diếm: “Ừ, tên ta chỉ có một chữ Yểu. Sau này khi nào ngươi không vui, không muốn gọi chủ nhân hoặc quan chủ, cũng có thể gọi ta là Phó Yểu.”
“Sao đệ dám chứ?”
“Ngươi sẽ dám thôi.” Nữ tử nói một câu đầy thâm ý, sau đó ngáp một cái: “Ta đi nghỉ ngơi, đứa nhỏ này giao cho ngươi.”
Nàng nói xong, xung quanh đột nhiên xuất hiện một vùng màu đen, chờ đến khi khôi phục nguyên trạng, phía sau tượng Tam Thanh đã trống rỗng.
Thiếu niên bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc mà mở to mắt nhìn, còn chưa kịp bình tĩnh lại, đã nghe người bên cạnh hỏi hắn: “Này, ngươi, tên là gì.”
Thiếu niên nhút nhát trả lời một cách rụt rè: “Cha mẹ đệ gọi đệ là Đại Lang.”
Lúc này trong hư không bỗng truyền đến một tiếng nói nhỏ: “May mà nhà các ngươi không mang họ Võ.”
Tam Nương: “……”
“Khụ, lần này ta thật sự đi nghỉ đây.”
Cho đến khi xung quanh hoàn toàn không còn tiếng động nào, Tam Nương mới tiếp tục nói: “Chúng ta, làm từ giấy, âm hồn, không thể, gặp ánh sáng, không thể chạm vào nước. Ngươi phải nhớ, cho kỹ đấy!”
“Vâng, đệ biết rồi……” Đại Lang đáp lời, lại chần chừ nhìn Tam Nương: “Đệ nên gọi tỷ như thế nào?”
“Ta tên, Tam Nương.”
“Tam Nương tỷ tỷ cũng giống như đệ, đã chết rồi sao?”
Đáp lại hắn là một mảnh im lặng.
Có vẻ đứa bé nhận ra câu hỏi của mình quá nhạy cảm, nó bất an nên vội nói lái qua chuyện khác: “Tam Nương tỷ tỷ, buổi tối chúng ta sẽ ngủ ở đâu?”
Lúc này Tam Nương mới để ý đến hắn: “Trong tượng Tam Thanh, trống không. Ban ngày, ở bên trong, buổi tối tùy ý, nhưng không thể, đi quá xa.”
“Vâng, đa tạ Tam Nương tỷ tỷ đã chỉ bảo, đệ sẽ chú ý.”
Trong phòng lại nhanh chóng rơi vào yên tĩnh.
Ngày tiếp theo, ngoại trừ vợ chồng Phương Nhị đến đưa đồ ăn và những nông dân hái thuốc đi ngang qua cầu phúc, không có bất luận kẻ nào đến đạo quan để bái phỏng nữa.
Lại một ngày dài trôi qua, Đại Lang không nhịn được mà ban ngày trộm mò ra, ngồi xổm trên xà nhà âm u, chờ mãi chờ mãi vẫn không thể thấy người mà nó muốn gặp.
“Xem ra ta thật sự phải nuôi một tên tiểu nô ɭệ rồi.” Phó Yểu cảm thán một câu, thầm cảm thấy đáng tiếc: “Còn tưởng sẽ có một cái phòng ở khang trang sạch sẽ, lần này không thành công rồi.”
“Chuyện này, cứ từ từ, không vội được.” Tam Nương ở bên cạnh nói một câu ý đồ trấn an.
“Vội ư?” Phó Yểu cười mỉm, thản nhiên nói: “Không, ta không vội, người nên vội là các ngươi mới đúng. Ta hiện tại là người trần mắt thịt, có thức ăn là có thể sống, nhưng các ngươi thì không, thời gian dài các ngươi không được hương khói cung phụng, tan biến chỉ là chuyện sớm muộn. Một khi tan biến, dù là báo thù hay là chuyện gì khác, đều không còn ý nghĩa.”
Đại Lang ở bên cạnh nghe được mấy lời của Phó Yểu, dáng vẻ như bừng tỉnh: “Vậy đệ và Tam Nương tỷ sẽ chết thêm một lần nữa sao?”
“Ngươi nói hay lắm nhưng người sống mới gọi là chết, một người chết như ngươi chỉ có thể gọi là biến mất, mãi mãi biến mất mà thôi.” Phó Yểu vừa nói vừa duỗi cái eo: “Ta ngủ tiếp đây, không có việc gì thì đừng quấy rầy.”
Khi nàng đang muốn rời đi, bỗng nhiên lại “Ồ” lên một tiếng, Tam Nương và Đại Lang không khỏi đồng thời nhìn về phía nàng.
“Xem ra vận may của tên nhóc này cũng không tệ, đạo quan của chúng ta sắp được tu sửa rồi.”
Sau khi Phó Yểu nói xong câu đó, khoảng hai phút sau vợ chồng Hà thợ mộc liền xuất hiện ở cửa đạo quan. Bọn họ đều vác đòn gánh trên vai, bên trong cái sọt của mỗi người đựng đầy gạch xanh.
Vừa nhìn thấy cha mẹ, Đại Lang kích động mà hét lớn “cha mẹ” sau đó chạy ra, mới được nửa đường đã bị Phó Yểu túm lấy cổ áo kéo trở về: “Võ Đại Lang ngươi muốn chết sao?”
Mặt trời bên ngoài còn chưa hoàn toàn lặn xuống, vẫn còn vài vệt sáng yếu ớt ở dưới đỉnh núi.
Đại Lang lúc này mới kịp phản ứng, có chút sợ hãi nói: “Đệ không cố ý, với lại...đệ họ Hà cơ.”