Chương 33: Cửa ải khó khăn

Nhắc tới con trai, Dương đầu bếp một lần nữa cúi đầu khời củi lửa, buồn rầu nói: “Những thứ có thể ta đều đã để lại cho nó, muốn nhiều hơn cũng không cho được. Sau này nó tốt hay xấu, phải xem số mệnh. Ta hiện tại, chỉ còn là nam nhân của nàng, chuyện gì cũng nghe nàng.”

Nghe trả lời như thế, Giang chưởng quầy rốt cuộc nở nụ cười, “Ta đã cho chàng cơ hội. Dương ca, chúng ta ở lại đạo quan này đi.”

“Ở đây?” Hắn vừa mới nhìn qua, nơi này rừng núi hoang vắng, làm gì cũng không có người, đừng nói là buôn bán.

“Đúng. Ở chỗ này. Chúng ta đi nhờ Phó cô nương, có lẽ nàng sẽ để chúng ta ở lại.” Giang chưởng quầy nói.

Dương đầu bếp vốn đang muốn nói cái gì, nhưng thấy thê tử kiên trì như vậy, cũng đồng ý, “Được được, đều nghe nàng. Mau tới ăn cháo đi.”

“Vâng.” Giang chưởng quầy cười đáp lời, đuôi lông mày khóe mắt đều là niềm vui không che giấu được.

Trên xà nhà nơi hai vợ chồng không nhìn thấy, Đại Lang và Tam Nương đang ngồi trò chuyện.

Đại Lang vô cùng vui vẻ đối với việc đạo quan lại có thêm người mới, “Tuy rằng không biết vì sao Giang chưởng quầy muốn ở lại, có điều đạo quan của chúng ta sau này sẽ càng thêm náo nhiệt.”

“Bởi vì trên núi, ngăn cách với thế nhân.” Tam Nương lại hiểu được dụng ý của Giang chưởng quầy.

Nhìn bên ngoài Dương Anh đã được mọi tài sản của Dương gia, nhưng đó chỉ là tạm thời. Thế lực muốn có được tiệm rượu của Dương gia sẽ không bởi vì Dương Anh thanh toán ba vạn lượng bạc mà từ bỏ ý đồ, nếu Dương Anh đồng ý giao tiệm rượu ra còn đỡ, nếu luyến tiếc, có giữ được mạng hay không còn là vấn đề.

Có lẽ lúc đầu Giang chưởng quầy là muốn trợ giúp cha con Dương gia vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng hiện tại, đã hoàn toàn vứt bỏ khối thịt nát kia.

Trên núi rất khó hỏi thăm tin tức bên ngoài, không có vợ chồng Dương thị che chở, Dương Anh có lẽ sẽ bị những kẻ đó nhai đến xương cốt không còn.

Nghĩ đến đó, không hiểu sao lại vô cùng chờ mong.

Bên cạnh, Đại Lang nhìn Tam Nương cười, trong lòng run run: Lại nữa lại nữa……

Mặc kệ Tam Nương nghĩ như thế nào, Giang chưởng quầy rất nhanh đã tìm đến Phó Yểu.

Phó Yểu nghe nói nàng muốn ở lại, nhìn Dương đầu bếp đang ở trước cửa nhà bếp bổ củi, nói: “Nam nhân này tốt như vậy sao, so với đôi mắt của mình còn quan trọng hơn?”

Thành thật mà nói, bộ dạng của Dương đầu bếp có lẽ khi còn trẻ cũng không tồi, nhưng với dáng người mập mạp như hiện tại, thật tình không nhìn ra đào hoa.

Giang chưởng quầy sửng sốt một chút, hiểu rõ trong lòng: “Ngài đều biết sao.”

Giang chưởng quầy có chút ngượng ngùng, quả thật nàng không thuần lương như vậy. Sở dĩ dùng đến thủ đoạn quyết tuyệt như vậy phân rõ giới hạn với Dương Anh, là vì nàng không còn kiên nhẫn.

“Ta biết, nhất định ngài cảm thấy không đáng. Một nam nhân muốn cái gì không có cái đó, nào đáng để ta trả giá nhiều như vậy. Ta đã từng là hoa khôi, năm đó ở trên sông Tần Hoài, có dạng nam nhân nào chưa từng có. Anh tuấn, tiền tài, địa vị, thậm chí tài tử nổi danh khắp thiên hạ, đều là từng vì ta mà lấy lòng. Dương ca hắn ngoại trừ nấu ăn ngon một chút, thật tình với ta một chút, chuyện gì cũng đồng ý với ta, những thứ khác quả thật không thể đem ra so sánh.

Nhưng, ta không có hắn, có thể sống rất tốt; nhưng hắn không có ta, sẽ thế nào đây. Có một nhi tử như vậy, nửa đời sau này quả thực bất hạnh.

Ta nghĩ, người nam nhân này rốt cuộc đào tim đào phổi cho ta mười tám năm, cục diện rối rắm này hắn không thể xử lý, vậy để ta. Một đôi mắt, đổi lại hắn bán mình cho ta cả đời, ta cảm thấy rất có lời.”

Phó Yểu im lặng một hồi lâu, chắp tay nói: “Giang đại ca, thất lễ thất lễ.”

Giang chưởng quầy lập tức chắp tay hành lễ, nói: “Phó quan chủ, kính đã lâu kính đã lâu.”

Cứ như vậy, khi Hà thợ mộc tới lắp cửa lớn cho đạo quan, phát hiện đạo quan có thêm một đầu bếp và một người tiếp khách.

……

Thủy Huyện.

Bởi vì gặp phải trận tuyết lớn, Triệu Hưng Thái không thể rời khỏi huyện thành, vì thế hắn tìm một khách điếm ở lại.

Nếu ở trong thành, một số tin tức vẫn là nghe được, ví dụ như chuyện tiệm rượu Giang Nguyệt ly kỳ đổi chủ trở thành tin ồn ào nhất trong huyện.

Chỉ tiếc vị thiếu đông gia mới năng lực và thủ đoạn đều không đủ, đầu bếp mới đến tay nghề bình thường, mà bản thân hắn cũng không biết đón tiếp khách hàng.

Dương đầu bếp và Giang chưởng quầy đều rời đi, khách quen sau khi biết bọn họ đoạn tuyệt quan hệ cha con, không tới cửa nữa. Khách mới lại không thích đồ ăn của tửu lầu, ăn một lần không thể trở khách quen. Thường xuyên như thế, vốn là tửu lâu đắt khách nhất huyện thành cứ như vậy trở nên quạnh quẽ.

Nhưng mà, chuyện làm ăn kém chỉ mới là bắt đầu.

Rất nhanh, lưu manh đầu đường hàng ngày tìm đến gây chuyện, động một chút là quăng ghế đập bàn, không cho bạc sẽ không đi. Cho dù tìm quan sai cũng vô dụng, quan sai vừa đi, người lại đổi nhóm khác tiếp tục tới, còn đánh càng hung.