Chương 30: Cướp đoạt tài sản

“Nàng nói mê sảng cái gì thế?” Dương đầu bếp nói, “Không có tửu lầu dựa vào tay nghề của ta, chúng ta vẫn có thể sống sót. Còn việc hòa ly, nàng nghĩ cũng đừng mong nghĩ tới.”

“Cha.” Lúc này Dương Anh cũng nôn xong rồi, hắn ngồi thẳng thân thể, nhìn Giang chưởng quầy cười lạnh nói, “Ngài đừng bị thủ đoạn lấy lui làm tiến của nữ nhân này hù dọa. Bà ta dám đào mắt của mình ra sao? Không, bà ta không dám. Hiện tại nói những lời đó tất cả đều là giả mù sa mưa, chỉ muốn ngài cảm động, trên thực tế bà ta không hề tổn thất gì, còn có được thanh danh tốt…”

Dương Anh nói còn chưa dứt lời, Dương đầu bếp đã vung tay tát vào mặt hắn: “Súc sinh như ngươi.”

Dương Anh lấy lại tinh thần, nhổ bọt máu trong miệng ra, cười vô cùng trào phúng, “Ngài xem, ngài lại vì tiện nhân này đánh ta.”

Tiếp đó, trên mặt hắn lại ăn một cái tát.

Lần này, là Giang chưởng quầy động tay.

“Bà cũng dám đánh ta?” Dương Anh lộ ánh mắt hung ác, nhìn Giang chưởng quầy gầm lên.

Nhưng Giang chưởng quầy hoàn toàn không sợ, năm đó nàng ở sông Tần Hoài gặp phải không ít ác nhân, Dương Anh chẳng tính là gì.

“Cha ngươi nói sai rồi, ngay cả súc sinh ngươi cũng không bằng.” Giang chưởng quầy nhìn hắn lần đầu tỏ ra khinh bỉ: “Súc sinh còn biết ai đối xử tốt với nó, ngươi thì sao, nhiều năm như vậy tất cả trả giá của chúng ta ngươi đều làm bộ không thấy, chỉ tin người khác gièm pha, cho rằng ta là vì sản nghiệp này. Ta vốn muốn chờ ngươi lớn lên hiểu chuyện, tự mình có mắt sẽ nhìn thấy, rồi sẽ hiểu khổ tâm của chúng ta. Hiện tại xem ra, súc sinh chính là súc sinh, chẳng thể làm nổi người.”

Nói xong, Giang chưởng quầy dùng hai tay chọc vào hốc mắt dùng sức một moi ra, hai tròng mắt máu chảy đầm đìa cứ như vậy bị nàng moi xuống. Nàng cũng không kêu đau, mặc kệ máu từ hốc mắt ồ ạt chảy, tích táp nhỏ giọt ở trên bàn, “Dương ca, năm đó ngươi cứu ta một mạng, Giang Tiểu Uyển ta bây giờ trả lại.”

Đem tròng mắt thả xuống bàn, nàng đứng dậy nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài tửu lầu.

“Nàng đừng đi!” Dương đầu bếp từ ngây dại lấy lại tinh thần vội đuổi theo: “Mạng nàng năm đó đã sớm trả lại, tửu lầu này nếu không có nàng, căn bản sẽ không làm ăn tốt như vậy. Tay nghề của ta cũng không có ý nghĩa gì.” Một đại nam nhân như hắn lúc này đã rơi lệ đầy mặt, khóc không thành tiếng, “Việc này đều do ta, nuôi dạy ra thứ như vậy.”

Nhưng Giang chưởng quầy căn bản không để ý tới hắn, sờ soạng đi ra bên ngoài. Dương đầu bếp kéo cũng không được, cuối cùng hắn lau mặt, mạnh mẽ ấn thê tử xuống, “Nàng chờ ta một lát.”

Nói rồi, hắn chạy tới trước quầy lấy giấy bút, vội vàng viết cái gì đó, sau đó ấn dấu tay lên trên.

“Đây là giấy đoạn tuyệt quan hệ cha con,” Dương đầu bếp đưa tờ giấy kia đưa tới trước mặt con trai, “Là ta nên xin lỗi ngươi, sinh ngươi ra lại không biết cách dưỡng dục, để ngươi trưởng thành như bây giờ. Ta và dì Giang đã tận lực. Chúng ta tự thẹn không xứng là cha mẹ ngươi, nguyện ý tự rời đi, tửu lầu này cùng với những đồ vật sở hữu của Dương gia sau này đều thuộc về ngươi, ngươi không bao giờ cần lo lắng có người cướp đoạt tài sản của mình.”

Để lại thư đoạn tuyệt, Dương đầu bếp chỉ cầm hai chiếc áo bông, bọc lấy thê tử, dắt nàng cùng đi vào trong gió tuyết.

Gió lạnh qua thổi vào lỗ thủng trên cửa, bức thư đoạt tuyệt quan hệ dính vết máu trên bàn thiếu chút nữa bị gió thổi đi. Phó Yểu tiện tay nhặt về, nhìn nội dung bên trên một lần, mở miệng chúc mừng Dương Anh: “Chúc mừng ngươi nha, Dương đại lão bản. Tam Nương, thu lấy tròng mắt, chúng ta đi.”

“Vâng.”

Bọn họ tới mau, đi cũng mau. Khi rèm vải nhấc lên, gió lạnh kẹp bông tuyết thổi vào, khiến cho tiểu nhị bên trong đều bị đông lạnh mà tỉnh táo lại.

Bọn họ xoa xoa đôi mắt, nhìn trước mặt, lại phát hiện Dương bếp và chưởng quầy đều không thấy đâu, chỉ có thiếu đông gia nhìn chằm chằm một tờ giấy trên bàn, sắc mặt xanh mét.

Triệu Hưng Thái cũng có chút mơ hồ, vừa rồi hình như hắn bị thứ gì đánh trúng mà buồn ngủ, mở mắt ra lại phát hiện tất cả đều đã kết thúc. Nhìn trên vết máu trên mặt đất và trên bàn, hắn thở dài, xoay người trở lại sân sau thu dọn tay nải.

Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nơi này thời gian tới đây khẳng định không thích hợp học nghệ.

……

Bên ngoài, Phó Yểu nâng dù trắng, ngồi ở trên cỗ kiệu, lắc la lắc lư mà đi ra ngoài thành.

Phía trước nàng, Dương đầu bếp đang ôm thê tử gõ cửa y quán. Nhìn Giang chưởng quầy cuộn tròn người trong ngực hắn, Phó Yểu ra lệnh cỗ kiệu đi đến cửa y quán, ngừng lại.

“Dương đầu bếp.”

Dương đầu bếp nghe được giọng nói của nàng, không xoay người, mà ôm chặt thê tử, càng dùng sức gõ cửa.

Biết hắn sinh ra cảm xúc kháng cự với mình, Phó Yểu cũng không tức giận, nàng nói: “Còn tiếp tục như vậy, Giang chưởng quầy chắc chắn sẽ phải chết. Nếu ngươi muốn nàng chết, vậy tiếp tục làm bộ không nhìn thấy ta đi.” Nói xong, nàng điều khiển người giấy tiếp tục đi về phía trước.