Chương 18: Tình huống khó xử

Lúc này, Tam Nương vẫn luôn im lặng không lên tiếng, đột nhiên mở miệng nói một câu: “Quán rượu này của các ngươi, có ai, tới tìm người, hay không?”

“Tìm người?” Chưởng quầy sửng sốt một chút, vội đáp lại: “Có thì có, chẳng lẽ các vị cũng đang muốn tìm người?”

“Tẩu tử chỉ cần nói cho chúng ta biết, những người đó có bộ dáng gì và bọn họ đang tìm người như thế nào là được.” Phó Yểu bưng chén trà lên thổi một hơi, chậm rãi nói.

“Vậy thì có rất nhiều.” Lần này chưởng quầy có thể chắc chắn, mấy người này hẳn là vì tìm người mà đến.

Ai cũng biết, trà lâu quán rượu là nơi tìm hiểu tin tức thuận tiện nhất. Có lẽ bọn họ ăn cơm là giả, tới tìm người mới là thật.

Chưởng quầy vẫn giữ thái độ khiêm tốn cùng khách sáo, lần lượt kể lại những người gần nhất đến đây tìm người.

Thật ra phần lớn đều tìm con cháu trong nhà, nhưng tám chín phần đều tìm không thấy.

“Chẳng lẽ không ai muốn hỏi thăm chuyện, hai tháng trước có một nữ tử nói giọng Bắc Kinh đi qua nơi này sao?” Phó Yểu nhàn nhạt nói.

“Chuyện này……” Chưởng quầy cau mày cẩn thận suy nghĩ: “Không có, ta nhớ trong khoảng thời gian ấy có hai vị quý nữ trong kinh thành nghe danh tới tửu lầu chúng ta ăn cơm, nhưng sau đó cũng không có ai tới hỏi thăm.”

Huyện thành chỉ lớn bằng chừng này, thương nhân đi qua nơi này tuy nhiều, nhưng ký ức về hai vị quý nữ kia vẫn còn mới mẻ. Tuy rằng các nàng đều mang mũ có rèm, nhưng quần áo của nha đầu bên người các nàng so với tiểu thư nhà giàu trong huyện còn tốt hơn.

Hơn nữa nhóm hộ vệ của bọn họ đều nói giọng Bắc Kinh, khi nàng kính rượu, cũng từng hỏi thăm qua, dường như là thiên kim quan lớn của nhà nào đó, muốn trở về Dương Châu thăm người thân. Thậm chí vì sao chỉ có hai vị quý nữ mà không có trưởng bối, nàng ta cũng không hỏi nhiều.

“Vậy à?” Tam Nương ngồi im trên ghế, sắc mặt vẫn cứng đờ, không nhìn ra biểu tình, nhưng giọng nói lại phảng phất nỗi cô đơn.

Lúc này, bên ngoài quán rượu có động tĩnh.

Đại Lang quay đầu, nhìn thấy hai người đang khiêng một người uống say đi đến.

“Giang chưởng quầy, Đại Lang nhà ngươi uống say rồi, Như Yên cô nương sai chúng ta đưa người về.”

Chưởng quầy nói một tiếng xin lỗi với Phó Yểu, cau mày nhờ hai người đưa người đến viện phía sau, không muốn ảnh hưởng đến khách nhân dùng bữa.

Đúng lúc này, người được gọi là Đại Lang đột nhiên vùng vẫy phát điên, luôn miện chửi mắng: “Ta không đi! Có phải bà muốn ta đi rồi sau đó tiếp tục gian da^ʍ với khách hay không?”

Sắc mặt của chưởng quầy khẽ biến đổi vì câu nói bất thình lình kia, nàng cố đè nén cảm xúc, tự mình dìu lấy con trai đi về phía sau: “Con uống nhiều rồi, mau đi nghỉ ngơi, để lát nữa ta nấu canh giải rượu cho con.”

“Ta đã nói là không đi!” Kẻ uống say nào biết nặng nhẹ, hắn ra tay đẩy chưởng quầy ngã xuống đất, lại không hề thấy bản thân mình làm sai: “Hôm nay lại có kẻ mắng ta là được kỹ nữ nuôi, hừ, sớm biết như thế khi mẹ ta chết nên dẫn ta theo, cần gì để bà ở chỗ này giả mù sa mưa làm người tốt.”

Tình huống khó xử khiến cho khuôn mặt chưởng quầy như bị bóp méo, nàng đứng lên, sau đó quay sang nói với hai người kia: “Làm phiền hai người đưa nó vào bên trong.”

“Được được.”

“Đại Lang nhà ngươi uống nhiều nên say, mà cứ say lại phát điên rồi ăn nói linh tinh, Giang chưởng quầy chớ để trong lòng.”

Lời an ủi như vậy cũng không khiến chưởng quầy dễ chịu hơn, sau khi thưởng cho hai người vài đồng bạc, nàng sửa sang váy áo một chút, lại treo lên gương mặt tươi cười đi ra sảnh chính.

“Để các vị chê cười rồi.” Nàng đưa tay vén lọn tóc đang rũ xuống bên tai, thần thái này đúng thật là có nét quyến rũ mà chính nàng cũng không phát hiện ra. Hơn nữa bản thân chưởng quầy cũng chỉ khoảng ba bốn chục tuổi, là độ tuổi thành thục và xinh đẹp nhất, được nhiều khách nam thích cũng là chuyện bình thường.

Phó Yểu buông chén trà xuống, quay sang hỏi: “Đồ ăn của ta khoảng bao lâu nữa sẽ được mang lên?”

Chưởng quầy như bắt được cơ hội vàng, lập tức đáp lời: “Vậy ta ra sau bếp xem thử một chút, mời chư vị cứ từ từ thưởng trà.”

Nhìn bóng dáng nàng rời đi, Đại Lang tức giận bất bình: “Vừa rồi tên kia thật quá đáng, sao có thể đối xử với mẹ của mình như vậy.”

Lời nói của hắn không được hai người còn lại hưởng ứng, bởi vì Tam Nương ở phía đối diện vẫn luôn thất thần, mà quan chủ lại bưng chén trà lên nhấm nháp...

“Quan chủ……” Đại Lang khẽ gọi một tiếng, ý đồ muốn nàng hùa theo để tiếp tục câu chuyện.

“Đại Lang…” Phó Yểu bỗng quay sang hỏi một câu không đầu không đuôi: “Ngươi đã đọc sách bao giờ chưa?”

“Đệ chưa.”

“Vậy được, hôm nay ta sẽ dạy ngươi một câu. Tương lai khi biết viết, treo nó ở trên đầu giường.”

“Vâng!”

“Liên quan đến ta cái rắm, liên quan đến ngươi đánh rắm. Nhớ kỹ những lời này, tin rằng tương lai của ngươi có thể bớt được rất nhiều chuyện.”

“...” ⊙﹏⊙?