Nước Ward là một tiểu quốc ở đại lục phía Tây, một năm có mười tháng tuyết rơi. Nghe nói quốc gia này tài lực hùng hậu, nhưng trên mặt giao tiếp chính trị vẫn luôn giữ thái độ không tranh với đời. Như tôi từng nhắc tới, Odessa xuất thân từ một thế gia văn học yên ổn. Cậu ấy là tiểu bối duy nhất trong nhà, đây cũng là điều hiếm thấy ở các gia tộc luôn cố gắng sinh sôi hậu duệ.
Tôi được chiêu đãi chu đáo trong lâu đài cổ của cậu ấy. Nơi này rất trống trải, ngoại trừ bất chợt có người làm tới, bọn tôi rất ít khi gặp những người khác——người nhà cậu ta cũng như phần lớn người Ward ít giao du với bên ngoài. Tôi ở trong một căn phòng ngủ bọn họ chuẩn bị, chỉ cách phòng của Ode một bức tường.
Phần lớn thời gian tôi và cậu ấy đều ở trong thư viện. Thư viện nhà Ode quả thật khổng lồ, ngang với một tòa nhà độc lập, là nơi duy nhất tôi cảm thấy có thể gọi là “trang trí xa hoa”: giá sách dựa vào tường, có hình xoắn ốc kéo dài tới mái vòm màu vàng, bên trong chất kín các loại thư mục mà bạn có khả năng phát huy trí tưởng tượng. Từ văn học cổ điển, đồng thoại xưa đến tập văn của tác giả mới xuất hiện, từ sách giáo khoa ma pháp đến hướng dẫn sử dụng công cụ thường thức gia dụng. Trên tường có khảm bậc thang hình xoắn ốc theo giá sách, ngoài ra còn có thang thủy tinh có thể trượt lên trượt xuống, thuận tiện cho người đọc sách nhanh chóng tới nơi mình muốn. Tầng cao nhất còn rủ xuống một vòng đèn treo pha lê, theo lời Ode dây đèn có tính đàn hồi, chỉ cần nhảy lên giữa không trung nắm lấy nó, có thể suôn sẻ rơi xuống mấy chục mét, đưa người và sách xuống tầng dưới cùng. Dĩ nhiên, căn cứ vào các trò đùa dai của tôi với Ode, trước mắt tôi vẫn chưa thử cái trò nguy hiểm này.
Tất cả bắt nguồn từ một câu của Ode: “Nếu chúng ta không thể giảm mức độ rườm rà của ma pháp, tại sao không thử tăng số lượng người thi thuật nhỉ?”
Thế là sau vô số lần đơn giản hóa không có kết quả, bọn tôi bắt đầu đi theo hướng cậu ấy nói.
Ngoài việc nghiên cứu dài đằng đẵng cùng thi thoảng chạy vào bếp trộm ít đồ ngọt, cuộc sống của tôi ở nhà Stanley có thể nói là nhạt nhẽo. Tôi mượn dùng một trường đua ngựa bỏ không của cậu ấy, ở đó một mình luyện tập đao pháp và giải phóng hồn đao. Rất khó để kiểm soát sự bốc cháy của hồn đao hình hoa, tôi chỉ có thể từng chút một tăng cường số lượng phóng thích, sau đó lúc cảm thấy chúng chạm vào thực vật thì tiến hành áp chế ma lực chính xác.
Trong lúc đao pháp tịnh tiến, tôi còn nhận được một niềm vui bất ngờ: Hình như tôi đã có sự cải thiện thêm về phép thuật lửa.
Có lẽ đao và ma pháp thật sự có một điểm kết nối nhất định. Tôi nhớ trước khi mình nắm giữ hồn đao lửa, tôi thường phóng ma pháp lửa suôn sẻ quá mức, thậm chí trong tình huống chỉ đọc mấy cái âm mũi, đã dùng bùa chú điều khiển lửa đốt tay áo của giáo sư Ryan.
Tôi biến cuộc sống nhàn hạ mà thanh thản cùng với tâm đắc mới thành dăm ba câu, viết trên hồ điệp của mình, bảo nó bay tới chỗ Carayon. Không biết đường đi dài quá có khiến điệp thư lần này thất bại không, nhưng tôi có thể xác định chính xác rằng, ngoại hình hồ điệp của tôi thật sự xảy ra biến hóa.
Cái này chứng mình nghi thức kia không chỉ là một thủ thuật che mắt tạm thời, mà thật sự thay đổi một phần trong cơ thể tôi.
Nhưng trước khi đợi được hồ điệp của Carayon, tôi lại nhận được một phong thư khác.
Nó là thư do chim bồ câu mang đến. Ngày đó tôi và Odessa ngồi bên cửa sổ, nghe thấy chuông gió ngoài cửa vang lên hai lần, tiếp đó một con chim bồ câu mập mạp trắng như tuyết bay vào, trên cổ mang hai bức thư cùng huy hiệu của Hoftas. Hành trình bay tới đỉnh lâu đài khiến nó mệt đến thở dốc không ngừng, đòi kê ngọt luộc mới bằng lòng đập cánh tiếp tục lên đường.
Thư của tôi và Odessa đều giống nhau, chỉ có họ tên mở đầu là khác. Tôi nhìn bức thư của mình, trên đó viết:
Thân gửi ngài Vicente:
Tuân theo truyền thống thí luyện học sinh năm ba lên năm bốn của Hoftas, chúng tôi sẽ phát động một cuộc chiến đối kháng thực tiễn ở “trấn nhỏ Thừa Phong” gần kề thành Hoftas vào đầu tháng chín, học sinh cùng năm của học viện ma pháp Huaisan, học viện võ học Bowei cũng sẽ được mời tham gia.
Nếu ngài bởi lý do đặc biệt phải bỏ qua lần hoạt động này, xin báo cho chúng tôi biết càng sớm càng tốt.
Học viện Hoftas
Ngày 4 tháng 7 năm 855
“Xem ra lần thí luyện này sẽ khá dễ chịu” Ode nói sau khi đọc thư xong, “Sân thí luyện ‘trấn nhỏ Thừa Phong’ này hạn chế rất nhiều, địa điểm cũng không lớn, chỉ có thể dùng làm sân chơi cao cấp”
Mỗi một khóa tân sinh năm bốn đều sẽ có một cuộc thí luyện như vậy, nội dung mỗi lần mỗi khác. Tuy nhiên dựa vào kinh nghiệm của các học sinh đi trước, địa điểm chọn có thể đại biểu tương đối mức độ khó dễ của thí luyện.
Nhưng trên thực tế, đầu tháng chín trở lại trường, chúng tôi lại được thông báo, nơi thí luyện từ “trấn nhỏ Thừa Phong” chuyển thành “Vũ trấn”.
Lớp tám mươi người chúng tôi ngồi trên xe buýt trường dài, bánh xe thi thoảng bay lơ lửng trên cồn cát lớn. Chúng tôi đều đóng chặt cửa để tránh cát vàng bên ngoài chảy vào trong xe. Bão cát quá lớn, tốc độ xe lại rất nhanh, phong cảnh bên ngoài xẹt qua vẩn đυ.c không rõ.
“‘Vũ trấn” đã mười một năm không mở ra rồi” Turandot ngồi phía sau nói.
“Lần trước mở ra hình như có thương vong thì phải” Cô bạn Joanna tóc đuôi ngựa ngồi cạnh cô nói.
“Đúng thế” Ode cũng gia nhập, “Thiết kế của khoa học gia xuất hiện lỗi. Không nên tính thương vong trong Vũ trấn, thương vong chính xác trong mắt người trong trấn, tác dụng thực tế trên người sẽ bị ma pháp đặc thù trong khu vực trung hòa. Nhưng ở năm xảy ra sự cố, tử thương mấy học sinh và nhân viên công tác, cho nên vẫn đóng cửa tu sửa suốt”
“Nghe bảo thiết kế của Vũ trấn còn phức tạp hơn thị trấn Thừa Phong đấy”
“Vậy có tính là tạm thời nâng độ khó không?”
“Không sao,” Tôi dựa đầu vào lưng ghế, “Mọi người đều thích khiêu chiến với độ khó cao hơn mà”
Giọng nói của Tiểu Hoa Điểu truyền đến từ chỗ rất xa: “Đừng tính cả tớ, cảm ơn”
Xe đi chừng ba ngày, chúng tôi được thả xuống ở một tòa kiến trúc cổ tường gạch đỏ sẫm. Trước cửa kiến trúc có một nhân viên hướng dẫn đang vẫy tay nhiệt tình với chúng tôi, tôi cảm thấy anh ta trông quen quen, nhìn kỹ lại, phát hiện đó là nhân viên quản lý sách chân tay lóng ngóng tôi từng gặp kia. Anh ta ngược lại không nhận ra tôi, dọc đường vô cùng nhiệt tình giới thiệu cho chúng tôi về nơi này.
“Cả kiến trúc này là ‘Vũ trấn’ ạ?” Trong đội ngũ có người hỏi anh ta.
“Không phải thưa các quý cô quý cậu. Chúng ta vẫn chưa tới” Anh ta lộ nụ cười ngại ngùng, ai cũng có thể nhìn ra anh ta cố gắng giấu câu trả lời.
Tôi cảm thấy hết sức tò mò về việc thân là người bình thường anh ta lại xuất hiện ở đây, vì vậy trong lúc phần lớn đoàn quân bị bản đồ sao chói mắt trên tường hấp dẫn liền tụt xuống phía sau bắt chuyện với anh ta.
“Anh ơi. Cả ngày làm việc ở nơi hoang vắng thế này có mệt lắm không?”
Anh ta trông có vẻ ngạc nhiên với cách gọi của tôi, tiếp đó lộ ra mấy cái răng cười nói: “Cậu hiểu nhầm rồi. Tôi không phải ở đây quanh năm suốt tháng đâu. Tôi làm công xung quanh, chỗ nào có tiền, chỗ nào thú vị là chạy tới à. Đãi ngộ của người bình thường ở đây cũng coi như hậu đãi ——cuối cùng cũng có chút việc bọn tôi làm tốt”
Tôi còn muốn nói tiếp với anh ta, anh ta lại nhìn thấy gì đó ở phía trước, mắt sáng lên, nói với tôi “Xin lỗi không tiếp chuyện được”, vội vàng đẩy đội ngũ ra hai bên đi thẳng về phía trước.
Anh ta gõ quả chuông treo thả xuống từ trần nhà, học sinh trong đội lập tức im lặng.
“Các quý cô quý cậu, chúng ta đến rồi” Anh ta nói.
Tôi nhìn ngắm bốn phía, nhìn chung bọn tôi đi từ trên xuống dưới hơn nửa cái pháo đài, hiện chắc đang ở một góc của tầng dưới cùng, nhưng không thấy có đường để đi sang một dãy nhà khác.
“Chẳng lẽ ‘Vũ trấn’ ở dưới chân chúng ta?” Có người vội vã hỏi. Người này hình như là ở viện Đông, còn bị mấy tên bên phái cấp tiến của viện Tây than thở một hồi về vấn đề lễ nghi.
“Không” Người hướng dẫn cúi đầu, lấy ra một chiếc chìa khóa nhỏ treo trên cổ mình, cắm vào lỗ khóa trên cánh cửa không nổi bật——có rất nhiều ánh sáng chói mắt xuất hiện ở nơi chìa khóa tiếp xúc “Vũ trấn ở ngay trong căn phòng này. Người hướng dẫn Julie chúc các bạn may mắn”
Chúng tôi lần lượt bước vào căn phòng——nói cho đúng, nó không giống căn phòng mà giống một cửa truyền tống hơn. Tôi cảm giác mình bước hụt, ngay sau đó rơi xuống thực địa. Mọi người quanh tôi cũng mù mờ giống nhau, đều đứng trong pháo đài hình vòm này nhìn chung quanh.
Đá dưới đất và trên tường đều là màu xám lạnh, sáu cửa sổ được chia đều thành vòng tròn trên tường, ánh sáng đến từ chỗ đó. Trên sàn gạch có một chỗ hở ra, hình như là đường tắt duy nhất dẫn xuống tầng dưới. Không có trang trí, chỉ có một tế đàn hình bát màu trắng ở chính giữa.
Bỗng có người hô to: “Mau nhìn bên ngoài đi!” Chúng tôi liền đồng loạt lao ra trước cửa sổ.
Nhìn qua chúng tôi đang ở trong cổng lầu trên đỉnh pháo đài. Bên ngoài cổng và cửa thành, đám mây to lớn dày đặc xếp chồng một lớp rồi lại một lớp, khiến cho người ta không thế thấy toàn cảnh ngoài thành. Tôi suy đoán, trong mắt người ngoài thành, tòa thành này như được dựng ở trong mây.
“Xem ra chúng ta bị phân đến thành Vòm Trời” Odessa nói ở phía sau tôi. Cậu ta giơ một bức thư mở ra trong tay, ra hiệu là nhặt được ở gần tế đàn. Mọi người vây quanh Ode, nghe cậu ấy đọc nội dung bên trong——là một câu đố:
“Trên đại lục rộng lớn, có ba tòa thành bang:
‘Vòm Trời’ cao vời vợi, áng mây trải dài vô tận biên cương;
‘Mặt đất’ nằm ở giữa, cây trồng sum suê tốt tươi;
‘Biển sâu’ chìm tận đáy, xoáy nước hải lưu dạo chơi.
Mê chướng vây ngoài thành, mồi lửa rơi vào mê chướng.
Quân vương buông vũ y, đoàn tụ cũng cần khéo léo.
Tay ai lấp đầy ruột đèn, để đêm dài sáng tỏ?”
Mấy đoạn trên mập mờ——may là bên dưới còn có một đoạn rõ hơn:
“Chào mừng tới thành bang Vòm Trời.
Dưới đây là gợi ý liên quan đến quy tắc của ‘chiến dịch lông vũ’ này:
Bốn mươi lăm mồi lửa ba màu được phân bố đều trong mê chướng của thành bang.
Khi tất cả đèn thành đều được thắp sáng hoặc bị phá hủy, chiến dịch lông vũ tuyên bố kết thúc, phe thắp sáng nhiều mồi lửa màu phe mình nhất trở thành bên thắng.
Các bạn thuộc: mồi lửa màu đỏ.
Khác:
Đồ vật khó kiếm nhất thường có tác dụng ngoài dự đoán của mọi người.
Nếu bạn không thể với tới bấc đèn, có thể chọn đánh vỡ chao đèn, cũng có thể chọn tìm chốt máy”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cho nên nói, đèn thành ở đây chính là năm chiếc đèn treo trên tường ngoài thành?”
Coleman nhìn theo tầm mắt tôi, thả người nhảy ra khỏi cửa sổ đang mở, trọng lượng toàn thân dồn trên ngón tay bám trên bệ cửa. Bọn tôi nghe thấy một tràng tiếng keng keng, rồi thấy cậu ta lật về.
“Năm chiếc đèn thành rỗng, không có chốt mở chao đèn rõ ràng”
Sau khi xác nhận, mọi người bắt đầu phân tích ý nghĩa lời văn trong thư.
“Đầu thơ là đang tóm tắt tình hình chung của ba thành bang. Mấy câu sau cũng có liên quan đến quy tắc——‘Mê chướng vây ngoài thành’ là thứ chúng ta có thể thấy tận mắt, mà ‘Mồi lửa rơi vào mê chướng’, là ám chỉ nên đến đâu để tìm mồi lửa”
“Bọn mình chắc chắn phải dùng mồi lửa màu đỏ châm đèn”
“Bốn mươi lăm cái——theo đó chúng ta có thể giả định, trong mười lăm mồi lửa thuộc về chúng ta, có năm cái trong mê chướng của thành bang chúng ta đang ở”
Quy tắc cơ bản được giải thích ra trong dăm ba câu, nhưng những vấn đề mới một lần nữa xuất hiện:
“Vũ y là cái gì?”
Bọn tôi ngơ ngác nhìn nhau.
“‘Khó kiếm nhất’ nhưng ‘có tác dụng ngoài dự đoán của mọi người’ trong gợi ý——đã có ‘nhất’, vậy hẳn không phải là mồi lửa số lượng nhiều, chúng ta tạm thời giả định nó là vũ y” Tôi suy tư nói ra cái nhìn của mình, “Theo như trong thơ, vũ y và quân vương có liên hệ, thậm chí có thể là tượng trưng cho thân phận quân vương…Như vậy thứ nhất, nó có khả năng rất lớn là độc nhất vô nhị; thứ hai, nó có tác dụng riêng, liên tưởng tới thân phận quân vương, có lẽ nó có thể làm ra một vài chuyện như phát hiệu lệnh”
Sau bức thư còn có một tấm bản đồ giản đơn, ngoài việc cho biết phương hướng, chúng tôi chỉ có thể thấy rõ, thành Biển Sâu của Huaisan cách hai tòa thành còn lại xa nhất, mà chúng tôi gần thành Mặt Đất của Bowei nhất, vị trí của ba tòa thành vừa vặn tạo thành một hình tam giác nhọn.
Cuối cùng chúng tôi đạt thành nhận thức chung, một nửa đội ngũ ở lại đây, tìm vũ y và mồi lửa trong mê chướng của Vòm Trời, nhanh chóng châm mồi lửa vào đèn thành của mình, đồng thời cũng chuẩn bị để phòng ngự. Nửa còn lại tới thành Biển Sâu xa nhất: đường tới thành địch Huaisan xa xôi, khó mà vòng vèo nhiều lần điều binh, cho nên rất có khả năng điều động hơn nửa đội ngũ chủ động chiếm cứ công thành. Trong điều kiện tiên quyết bọn họ đóng giữ yếu kém, người của chúng tôi có thể chiếm ưu thế về số lượng, cướp mồi lửa hoặc là đánh vỡ đèn thành. Lại lựa ra mấy người khác tới thành Mặt Đất gần đó tìm mồi lửa, quấy nhiễu việc tìm kiếm và châm mồi lửa của họ.
Vốn Coleman, Odessa, tôi còn có cô bạn tóc đen Minnelli ngồi cạnh Turandot trên lớp, bởi vì thân thủ nhanh nhẹn mà được chỉ định làm thành viên của một tiểu đội tới thành Mặt Đất. Nhưng Minnelli bảo cô học đao thích hợp bảo vệ thành trì hơn, vị trí của cô sau đó thay bằng Turandot.
Mười lăm phút trước khi xuất phát, chúng tôi tìm được một gợi ý khác trong đống than tro giữa tế đàn.
Đó là ba tờ giấy: chỉ lớn bằng lòng bàn tay, chia ra viết “Vòm Trời”, “Mặt Đất”, “Biển Sâu”, trong đó chỉ dưới chữ “Vòm Trời” có một hàng chữ nhỏ:
“Ta đang ở trong bóng râm của đám mây bốc cháy”
“Nhìn như là gợi ý vị trí của mồi lửa” Turandot nâng cằm nói, “Chỉ có tấm Vòm Trời xuất hiện, khả năng tấm Mặt Đất phải chờ nhóm tớ tới đó mới xuất hiện gợi ý”
Chúng tôi cầm tờ giấy viết “Mặt Đất”, đi vào lối hở trên sàn gạch, men theo cầu thang xuống dưới, đi ra khỏi thành Vòm Trời. Có lẽ phải đổ lỗi cho nguyên nhân lãnh địa tương ứng, mê chướng dạng mây bên ngoài vẫn chưa gây trở ngại gì cho chúng tôi, chúng tôi nhớ lại phương hướng chỉ thị của bản đồ, một lúc lâu rốt cuộc đi tới bên ngoài mê chướng của thành Mặt Đất, lách qua mạng lưới cây cối đi vào.