Đạo Phi Thiên Hạ

8.5/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Dịch giả: Tỏa Nhị Kiều Chờ chồng suốt bốn năm trời, khi mà trái tim nàng nảy sinh tình yêu với chàng chính là lúc mà nàng đứng trong hàng ngũ mừng công thắng trận của chàng. Nhưng cũng chính vào thời  …
Xem Thêm

Chương 8: Tình duyên chớm nở
Sau mấy ngày mưa u ấm, cuối cùng trời cũng nắng rào, bầu trời sáng trong như được gột rửa.

Xe ngựa của Tuyền Vương Phủ sớm đã đứng trước cửa lớn phủ Định An Hầu đợi nàng. Sắt Sắt ôm hộp tro hài cốt của Mẫu thân cùng Tử Mê, Thanh Mai lên xe ngựa. Phụ thân đang đứng trước cửa tiễn nàng, Sắt Sắt nhìn Giang Nhạn, trong lòng bỗng trào lên một nỗi chua xót.

Đêm qua, nàng bất ngờ thấy Phụ thân lặng lẽ ngồi trước linh sàng của Mẫu thân, âm thầm rơi lệ. Chỉ mới qua có vài ngày, ông đã gầy rộ đi, dường như già thêm đến mấy tuổi.

Khi nàng ngồi giữ linh sàng, Phụ thân chưa từng xuất hiện. Nàng còn tưởng Phụ thân rất lạnh lùng, không hề có chút tình cảm nào với Mẫu thân, nhưng không ngờ khi chỉ có một mình, ông lại bi thương đến thế. Có điều, nàng vẫn không thể tha thứ cho ông. Con người, vì sao những thứ quý giá đến tận lúc mất đi rồi mới biết trân trọng.

Hậu hoa viên trong Tuyền Vương Phủ.

Gió nhẹ vờn liễu, trăm hoa đua nở, sắc màu rực rỡ, mùi hương nhẹ nhàng ngấm vào tâm phế.

Một tràng cười vui vẻ truyền tới, Sắt Sắt ngẩng đầu, thì thấy trong đình ở giữa hồ có mấy cô gái ăn mặc điệu đà đang ngồi ngắm hoa xem cá. Ai cũng trang điểm đẹp đẽ, khiến hoa viên càng thêm rực rỡ. Nhưng hình ảnh đó có chút không phù hợp, cũng đồng thời phá tan sự u nhã thanh tịnh của vườn hoa.

Mấy ngày không về phủ, cơ thϊếp của Dạ Vô Yên đã tăng thêm mấy người. Sắt Sắt không đừng được khẽ cười nhạt.

Trước đó khá lâu, nàng từng nghe nói, trăm quan trong triều vì muốn lấy lòng Dạ Vô Yên nên đã liên tục dâng lên những món kì trân dị bảo, ca nương, vũ nữ, Dạ Vô Yên cũng không hề cự tuyệt, nhất nhất thu nhận hết. Dạ Vô Yên ở biên quan lâu ngày, quan lại trong triều không ai biết tính tình hắn ra sao. Thế nên, hắn làm vậy, khiến rất nhiều người yên lòng không còn thái độ cảnh giác. Thậm chí có người còn nghĩ: Hóa ra, Tuyền Vương biết hô phong hoán vũ chẳng qua cũng chỉ là một kẻ tầm thường phàm tục.

Nhưng Sắt Sắt biết, Dạ Vô Yên làm vậy để che giấu con người thật của hắn.

Đang mê mải nghĩ, bỗng một cô gái từ trên cầu đá chạy tới, đâm ngay vào Sắt Sắt. Chỉ nghe thấy “xoảng” một tiếng, có vật gì vừa rơi xuống vỡ tan.

“Ngươi… ngươi… ngươi va hỏng đàn của ta rồi.” Cô gái trước mắt chỉ thẳng ngón tay thon vào mặt Sắt Sắt, tức giận điên cuồng nói.

Sắt Sắt dường như không nghe thấy. Ánh mắt nàng đang ngưng thần nhìn chiếc hộp chạm hoa dưới đất. Thứ rơi dưới đất không chỉ có đàn của cô gái kia, mà còn có hộp tro của Mẫu thân nàng nữa.

Sắt Sắt lạnh lùng nhặt hộp tro cốt lên, nhưng đôi chân ba tấc sen vàng kia đã ngạo ngược dẫm lên chiếc hộp chạm hoa đó.

“Ngươi, nhặt đàn của ta trước.” Thanh âm của cô gái đó rất chua, mang theo chút kiêu ngạo, từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu rất hung hăng.

“Lui ra!” Sắt Sắt mở miệng, thanh âm cực kỳ lạnh, hàn ý như sông băng sắp phá sập con đê.

Cô gái đó không ngờ Sắt Sắt lại có khí phách như thế, sợ quá, rụt lại phía sau trong vô thức.

“Phu nhân, đàn của người… đàn của người bị vỡ rồi!” Tiểu a hoàn đi theo cô ta hét lên đầy tức giận.

Cô gái kia nghe vậy, ánh mắt vằn lên, nghiến răng nói: “Ngươi là con tiện nhân ở đâu ra, đã thế còn dám làm hỏng đàn của ta, mau đền lại cho ta.” Nói rồi liền giơ chân nhằm vào chiếc hộp đựng tro của Mẫu thân Sắt Sắt đá mạnh đi.

Bỗng một bóng người vọt qua trước mặt, Tử Mê từ phía sau đã phi thân lại, cô gái kia loạng choạng, bị một luồng kình lực rất mạnh đẩy ngã sõng xoài trên đất.

“Tiểu thư, cô không sao chứ!” Tử Mê khom lưng cúi người nhặt hộp đựng tro cốt lên.

Sắt Sắt không nói gì, nhẹ phủi những hạt bụi nhỏ trên chiếc hộp đi, rồi ôm chặt nó vào lòng, chầm chậm đứng lên. Ánh mắt nàng không chút thần khí hướng về phía cô gái đang ngã sõng xoài dưới đất kia rồi lặng lẽ quay người bỏ đi.

Nhưng cô gái đó không chịu buông tha, bò dưới đất đứng lên, xông về phía Sắt Sắt.

Sắt Sắt cười lạnh né qua một bên, bị vồ hụt, cô gái đó nhất thời không giữ được thăng bằng, liền nhao thẳng xuống hồ. “Ùm” một tiếng, nước lập tức bắn lên tung tóe.

“Chẳng qua là cái đàn vỡ, có đáng phải như thế không?” Thanh Mai không nhịn được lên tiếng mỉa mai.

“Đàn vỡ gì chứ, đó là cây đàn Vương gia thưởng cho phu nhân nhà ta đó. Người đâu, mau tới cứu phu nhân! Có người hại Như phu nhân rơi xuống hồ rồi.” Tiểu a hoàn ngây ra một lát, rồi liền hét to.

“Nói láo, ai hại nào? Là cô ta đâm vào tiểu thư nhà ta, tự mình rơi xuống mà?” Thanh Mai cao giọng đưa lời phản bác, không ngờ tiểu a hoàn đó lại vô lý như thế.

Tử Mê vốn định nhảy xuống hồ cứu người, nhưng nghe thấy tiểu a hoàn của cô ta nói vậy, liền đứng im trên bờ không động đậy nữa.

Trên chiếc đình giữa hồ, một đàn oanh oanh yến yến thấy có chuyện, liền vội vã chạy tới chầu chực, mồm năm miệng mười kêu gào không ngớt: “Ôi da, Nhu phu nhân sao lại rơi xuống hồ thế này?”

“Ôi da, lần này có người gặp họa rồi, Nhu phu nhân mấy ngày nay được Vương gia sủng ái nhất đo.” Những tiếng mỉa mai châm chọc không ngừng vang lên.

Sắt Sắt cười lạnh, thấy Nhu phu nhân ở trong hồ đã vùng vẫy đủ rồi, liền nói với Tử Mê: “Tử Mê, kéo cô ta lên đi!”

Tử Mê gật đầu, đang định ra cứu, bỗng nghe thấy một thanh âm lạnh lẽo từ đâu truyền lại: “Ở cả đây làm gì vậy?”

Mọi người quay đầu nhìn lại, thì thấy Dạ Vô Yên mang theo mấy tên thị vệ đang đi qua hoa viên, thấy bọn họ túm tụm một chỗ, sắc mặt lộ rõ vẻ không vui.

Hắn tới rồi, cô gái kia ắt hẳn sẽ không sao. Sắt Sắt nghĩ vậy liền định dẫn theo Tử Mê và Thanh Mai rời khỏi.

“Vương gia, mau cứu Nhu phu nhân, cô ấy rơi xuống hồ rồi!” Tiểu a hoàn nhanh miệng nhanh mắt liền xông lên cáo trạng.

Dạ Vô Yên chau mày, ra hiệu cho thị vệ sau lưng cứu người.

“Vương gia, là cô ta hại phu nhân rơi xuống hồ, bây giờ còn muốn trốn!” Tiểu a hoàn đó vẫn quyết không tha.

Sắt Sắt nghe vậy, đột nhiên dừng bước.

Dạ Vô Yên không nói gì, ánh mắt sâu thẳm nhìn lướt qua người Sắt Sắt. Nàng đang có tang, trên mình khoác một bộ y phục màu trắng, trên đầu không đeo bất cứ thứ trang sức gì ngoài một bông hoa trắng, khiến khuôn mặt đẹp xuất trần như phù dung trên mặt nước càng hiện rõ.

“Vương gia, Vương gia.” Nhu phu nhân đó vừa được cứu cho tỉnh lại, liền đứng dậy nhảy vào lòng Dạ Vô Yên.

Dạ Vô Yên liền ôm cô gái đó vào lòng dịu dàng vỗ về an ủi.

“Vương gia.” Nhu phu nhân chưa kịp mở miệng, đôi mắt trong trẻo đã rưng rưng những giọt lệ như châu ngọc, long lanh trên hàng mi, trông cực kì đáng thương,vì bị ngã xuống nước nên trông càng xanh xao. Bộ váy thêu ngân hoa màu vàng nhạt bị ướt sũng dính trên người, lộ ra thân hình kiều diễm mà hoàn mỹ.

“Vương gia, người phải làm chủ cho thϊếp! Thất huyền cầm mà người tặng, Nhu nhi không giữ gìn cẩn thận được, vừa rồi bị người ta làm vỡ, Nhu nhi chỉ muốn đòi lại lẽ phải, không ngờ bị người ta đẩy xuống hồ!” Nhu phu nhân như người không xương, dính chặt lấy Dạ Vô Yên, không còn hung hăng như ban nãy nữa, khuôn mặt lúc này cực kỳ vô tội đáng thương.

Sắt Sắt nghe vậy lại tỏ ra bình thản, mặc dù trong lòng dấy lên sự ghê tởm không diễn tả thành lời.

“Ồ?” Dạ Vô Yên nhướng mày, chậm rãi hỏi: “Rốt cuộc kẻ nào lại bất cẩn đến thế?”

“Là cô ta!” Nhu phu nhân giơ tay chỉ thẳng vào Sắt Sắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý.

Sắt Sắt im lặng đứng đó, khuôn mặt lạnh lùng, không hề có chút khϊếp sợ, cũng không hề cất lời phản bác. Kỳ thực, trong lòng nàng hơi thất vọng, sợ rằng sau này sẽ khó có được những ngày yên ổn sống trong Tuyền Vương Phủ. Những nơi đông người thường là nơi lắm thị phi.

“Vương gia, không phải tiểu thư nhà nô tỳ.” Thanh Mai mau miệng đưa lời phản bác.

Dạ Vô Yên nhanh chóng giơ tay, ngăn lời Thanh Mai muốn nói.

Hắn nhẹ đẩy Nhu phu nhân ra, chầm chậm bước về phía Sắt Sắt. Các thê thϊếp đứng bên cạnh thấy vậy đều âm thầm nín thở chờ đợi, không biết Dạ Vô Yên sẽ trừng phạt Sắt Sắt thế nào.

“Nàng nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đôi mắt sắc bén của hắn khóa chặt nụ cười lạnh lùng của Sắt Sắt, trầm giọng hỏi.

Sắt Sắt ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, lạnh lùng nói: “Bọn thϊếp không cẩn thận va vào nhau, đàn của cô ta rơi vỡ, hộp đồ của thϊếp cũng vì thế mà rơi xuống. Cô ta muốn đẩy thϊếp, nhưng bị nhào xuống hồ. Chỉ thế thôi!”

Thanh âm của nàng rất lạnh, rất nhạt nhẽo, chẳng hề có chút kích động hay tình cảm. Buồn cười biết bao, nàng chưa bao giờ ngờ rằng, có một ngày, mình lại bị cuốn vào những chuyện tranh sủng thế này.

“Vương gia… Không phải thế, con đàn bà này cố đẩy thϊếp!” Nhu phu nhân khóe mắt rơi lệ, bộ dạng đáng thương, ấm ức nói.

“Được rồi, chuyện này tới đây thôi, chẳng qua chỉ là vỡ cây đàn, rồi ta sẽ thưởng cho nàng cây khác. Lui ra hết đi, tụm cả vào đây còn ra thể thống gì nữa!” Dạ Vô Yên nheo mắt lạnh lùng giọng nói nghiêm khắc đến mức gần như vô tình.

Mấy thê thϊếp vốn định xem kịch hay bị dọa sợ đến mất mật, vội vàng tản ra.

Sắt Sắt không ngờ sự việc lại kết thúc dễ dàng như vật, trong lòng có chút cảm khái. Nếu đổi Nhu phu nhân thành Y Doanh Hương, sợ rằng việc này sẽ có một kết cục hoàn toàn khác.

Những thê thϊếp này chẳng qua cũng giống nàng, đều chỉ để bày ở phủ Tuyền Vương cho có mà thôi, như bình hoa, như cây cỏ. Thêm vài người cũng chỉ như thêm vài món đồ trang trí. Sự sống chết của bọn họ e là chẳng quan trọng bằng một sợi tóc của Y Doanh Hương.

Nàng lạnh lùng cười rồi quay người bỏ đi.

“Từ từ đã!” Một thanh âm lạnh lẽo khiến nàng bất thần ngưng bước.

Khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhạt, cho dù cùng là vật trang trí, nhưng xem ra nàng là món đồ rẻ tiền nhất, khó ưa nhất. Rốt cuộc hắn vẫn không tha cho nàng, vì nàng đã làm tổn hại đến một món đồ trang trí khá vừa ý của hắn.

“Vương gia còn dặn do thϊếp điều chi?” Thanh âm lạnh nhạt như nước, mang theo chút xa cách.

Dạ Vô Yên đột nhiên chau mày, nếp nhăn giữa hai lông mày lúc sâu lúc nông cũng bất ổn như tâm tình của hắn lúc này vậy.

Nàng đứng trước mặt hắn, u nhã mà tươi tắn, phiêu diêu xuất trần. Thần thái lạnh lùng đó, khí độ bất cần đó khiến hắn thực sự kinh ngạc. Nàng của lúc này khác hẳn với nàng lòe loẹt son phấn của mấy ngày trước, như hai người hoàn toàn khác nhau vậy. Một cô gái như thế khiến hắn không thể không hoài nghi. Mấy ngày trước, nàng trang điểm lòe loẹt, đón đưa quyến rũ hắn dường như đều là cố ý. Đó chẳng qua là nàng đang muốn cự tuyệt hắn, xa cách hắn mà thôi.

Hắn không thích nàng, nàng cũng không hề có chút tình cảm tốt đẹp nào với hắn. Thậm chí nàng còn mất nhiều tâm trí để tìm cách cự tuyệt việc hầu hạ hắn ngủ. Đêm đó, nàng trang điểm như kỹ nữ lầu xanh, ra sức quyến rũ hắn chẳng qua cũng chỉ muốn dọa cho hắn bỏ chạy.

Nhận ra điều này, một người trước nay luôn biết kiềm chế như hắn cũng không nhẫn nhịn được mà phải tức giận.

“Giang Sắt Sắt!” Hắn vừa mở miệng, sau lưng liền truyền tới tiếng hít sâu của đám thị vệ, bọn họ cũng vừa mới nhận ra cô gái thanh nhã tuyệt trần trước mắt này chính là Thứ phi lòe loẹt tầm thường của Vương gia.

“Mấy người các ngươi lui xuống hết cho ta. Còn hai ngươi, về Đào Yêu Viện trước đi, Bản vương có vài điều muốn nói với tiểu thư nhà các ngươi.” Dạ Vô Yên nheo mắt, trong đôi mắt phượng lộ ra một tia nhìn tinh anh, tất cả sự dịu dàng tinh tế và lãnh đạm đều hóa thành sắc bén trong khoảnh khắc. Sự giận giữ nơi khóe môi hắn khiến mấy gã thị vệ sợ hãi vội vã thoái lui. Tử Mê và Thanh Mai cũng bị uy phong của hắn dọa cho khϊếp đảm.

“Vương gia, tiểu thư nhà nô tì quả thực không hề đẩy Nhu phu nhân xuống nước, xin vương gia đừng trách phạt tiểu thư.” Thanh Mai lấy dũng khí nói, nhưng chưa kịp nói hết câu, liền bị ánh mắt lạnh lùng của Dạ Vô Yên làm cho nín lặng.

Tử Mê kéo Thanh Mai chầm chậm lùi ra, nàng ta rất mẫn cảm, đã phát hiện ra sự giận dữ của Tuyền Vương dường như không phải bắt nguồn từ việc ban nãy. Nếu không đã giận từ lâu rồi.

“Chúng ta lui trước đi, tiểu thư sẽ không sao đâu.” Tử Mê thấp giọng nói, sau đó hai người nhanh chóng men theo con đường nhỏ rời đi.

Sự hỗn loạn nhất thời vừa rồi trong hoa viên giờ đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn từng đàn bướm sặc sỡ khẽ bay vờn trên những khóm hoa.

Sắt Sắt ngưng thần nhìn Dạ Vô Yên, lúc này hắn khoác trên mình chiếc áo bào màu tím, vô cùng trang nhã. Chiếc mũ được cố định trên mái tóc đen bằng trâm ngọc. Hắn thích những y phục tối màu, thích cài hết mái tóc đen lên, nếu hắn cũng giống như Minh Xuân Thủy, thả buông mái tóc, không biết sẽ phong lưu đến thế nào.

Đối với Dạ Vô Yên, sự hoảng hốt của Sắt Sắt càng khiến cơn giận dữ bùng lên dữ dội trong đôi mắt phượng của hắn.

“Giang Sắt Sắt, nàng nói đi, Bản vương nên trừng phạt nàng thế nào đây?” Đôi mắt phượng nheo lại, hắn bước từng bước tới trước mặt nàng, dưới sóng mắt trên khuôn mặt tuấn tú ngầm lộ ra khí vị nguy hiểm.

“Thϊếp không sai, nếu Vương gia nhất định muốn trách phạt, tùy ý chàng!” Sắt Sắt không sợ hãi, không tức giận, thản nhiên nói, nét biểu cảm đó nhạt đến mức gần như vô hình.

“Ồ?” Dạ Vô Yên nói rít qua kẽ răng, đôi môi mỏng mím lại kìm chế để sự giận dữ không phát tiết ra ngoài. Nhưng khí thế ghê người trời sinh lại không hề che giấu khiến người đối diện có cảm giác bị đè nén đến mức không thể thở được.

Rồi ánh mắt sâu không thấy đáy của hắn lướt qua một tia nhìn xa xôi.

“Được thôi, đêm nay phạt nàng hầu ta ngủ!” Hắn mở miệng cười tươi, dường như sợ nàng nghe không hiểu, còn cố ý dùng ngữ điệu chớt nhả kéo thật dài mấy chữ cuối cùng.

Hầu – ngủ!

Nếu hắn muốn thấy bộ dạng kinh ngạc của nàng, hắn đã làm được rồi. Quả thực Sắt Sắt đã tột cùng kinh ngạc, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên nỗi hoảng sợ. Nàng không nghe nhầm chứ, sự trừng phạt của hắn là hầu ngủ sao? Đối với những cô gái khác, việc hầu hạ hắn ngủ đúng là mong mà chẳng được, nhưng với nàng, thật đúng là một sự trừng phạt khủng khϊếp.

Sắt Sắt không ngờ, Dạ Vô Yên lại nhanh chóng nhìn thấu lòng nàng đến thế.

Thế nên gã đàn ông này quyết định lấy việc hầu ngủ để trừng phạt nàng vì đã cự tuyệt hắn trước đó.

Sắt Sắt không thể không thừa nhận, gã đàn ông này càng ngày càng không dễ đối phó!

Dạ Vô Yên như cười như không nhin khuôn mặt lạnh lùng của nàng cuối cùng cũng có chút biến sắc, trong đôi mắt đen của hắn vụt sáng lên.

Sắt Sắt nhanh chóng kìm nén sự hỗn loạn trong lòng, rồi chỉ vào chiếc hộp đang ôm trong lòng nói: “Vương gia, người có biết đây là gì không?”

Ánh mắt Dạ Vô Yên dừng lại trên chiếc hộp trong lòng Sắt Sắt, đôi lông mày nét ngang khẽ nhướng lên: “Chẳng phải chỉ là chiếc hộp thôi sao?”

“Đối với thϊếp mà nói, đây không phải là chiếc hộp thông thường. Trong này là tro cốt của Mẫu thân thϊếp! Vương gia, bà ấy vừa mới qua đời, phận làm con phải tận hiếu. Sắt Sắt sao có thể hầu hạ Vương gia được, thϊếp phải thủ hiếu với Mẫu thân tròn ba năm, trong khoảng thời gian đó, e là không thể nào hầu ngủ được! Vương gia, xin thứ lỗi!” Thanh âm dịu dàng của Sắt Sắt truyền tới bên tai hắn, mang theo sự kiên quyết như chặt đá chém ngọc.

Dạ Vô Yên ngây người, đôi mắt đen láy lóe lên một tia trầm mặc

Lý do mà nàng đưa ra quả đúng đắn! Hắn không có cách nào phản bác.

Ba năm không hầu ngủ, thế mà nàng cũng nghĩ ra được. Có điều, cho dù hắn không có hứng thú gì với nàng, nhưng làm sao có thể đẻ bị kém thế trước nàng được? Đôi mắt đen của hắn hơi nheo lại, mắt phượng dài và hẹp ánh lên tia nhìn xảo quyệt.

“Bản vương tôn trọng lòng hiếu thảo của nàng, đêm nay có thể miễn hầu ngủ. Nhưng thân làm phi tử của Bản vương, đương nhiên phải làm cho Bản vương hài lòng. Không dùng thân mình, có thể dùng cách khác. Nghe nói nàng là tài nữ đế đô, ngày mười bốn này là sinh nhật Vương phi, trên yến tiệc, ta muốn xem nàng dùng tài nghệ gì khiến Bản vương vui lòng. Nếu không thì đừng trách Bản vương không tôn trọng lòng – hiếu – thảo của nàng!” Hắn nhướng mày, cười tự đắc.

Nàng chẳng phải là tài nữ chốn kinh kỳ sao? Trước đây hắn không tin nàng có tài hoa gì. Nhưng giờ hắn đã tin vài phần. Hơn nữa, còn rất mong chờ thưởng thức.

Sắt Sắt không ngờ, đường đường là một Vương gia, cũng có lúc vô lại như thế.

Cuối cùng nàng cũng ý thức được, trên phương diện này, nàng đấu không lại hắn.

“Sao hả? Không dám ư? Lẽ nào danh hiệu tài nữ chốn kinh kỳ chỉ là hữu danh vô thực? Nếu đã thế, chi bằng đêm nay hầu ta ngủ đi!” Hắn nói, trên môi nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện.

Sắt Sắt ngẩng đầu, hàng mi dài cong vυ"t, cười lạnh đáp” “Nhất ngôn cửu đỉnh.” Nói rồi, nàng quay người ưu nhã rời đi.

Giữa những khóm hoa muôn tía ngàn hồng, bóng nàng càng lúc càng xa.

Dạ Vô Yên đứng dưới tán cây dành dành đang vào độ hoa nở, từng đóa muốt căng mình bung cánh. Hoa dành dành không kiêu ngạo như hoa hồng, cũng không phú quý như mẫu đơn, nhưng lại có một vẻ đẹp thuần khiết rất riêng.

Dạ Vô Yên vô thức kéo nhẹ một cành hoa trên cao xuống, khẽ ngửi hương thơm ngây ngất đó.

Đúng hẹn Sắt Sắt đứng bên hồ, thấy từng đợt tiếng cười thấp thoáng vọng đến bên tai, xa xa trên khoảnh đất giữa hồ, một bóng người với y phục phấp phới phiêu dạt, đứng đó như ảo ảnh.

Sắt Sắt không ngờ, Dạ Vô Yên lại lãng mạn đến thế, biết bày yến tiệc sinh nhật cho Y Doanh Hương giữa hồ. Từ bên này hồ nhìn sang, mảnh đất giữa hồ được thắp đèn xung quanh, sáng rực như ban ngày.

Mặt trăng lạnh lùng trong vắt trên cao, dưới đất sáng lấp lánh như vô vàn tinh tú hạ phàm. Cảnh tượng đúng là vô cùng độc đáo.

Một chiếc thuyền nhỏ tinh xảo nhẹ dừng bên bờ, Sắt Sắt và Tử Mê lập tức lên thuyền ra đảo.

Sắt Sắt xem ra đến muộn hơn tất cả mọi người. Lúc này nếu có thể có một điều ước, nàng chỉ mong mình không phải tới đây.

Trên đảo treo rất nhiều đèn lưu li cung đình, hòa với ánh sáng u nhã của vầng trăng, mùi thơm phấn son và lụa là khiến bầu không khí nơi đây như mộng.

Dưới đất trải một tấm thảm đỏ rực viền vàng, chính giữa bày một hàng ghế chủ tọa hướng về phía Nam, Dạ Vô Yên và Y Doanh Hương đang ngồi đó, phía chếch sau là hai hàng ghế dành cho các thê thϊếp khác của Dạ Vô Yên. Vị trí của Sắt Sắt ở hàng đầu các thê thϊếp khác. Nhìn hình ảnh đó, khóe miệng Sắt Sắt khẽ nhếch lên, hiện ra một nụ cười lạnh nhạt, nàng thật là có phúc.

Sắt Sắt lặng lẽ ngồi xuống chỗ mình bởi vốn không muốn gây sự chú ý, nhưng không ngờ có người không chịu tha cho nàng.

“Ai da, ai mà kiêu căng thế, muộn thế này rồi mới đến!” Cô gái bên cạnh đưa lời mỉa mai.

Sắt Sắt về phủ mấy ngày nay, cũng có nhưng thê thϊếp của Dạ Vô Yên biết nàng là Thứ phi, nên tìm đến Đào Yêu Viện bái kiến, nhưng Sắt Sắt đều từ chối không gặp. Nàng không có hứng thú gì với Dạ Vô Yên, đối với thê thϊếp của hắn đương nhiên càng chẳng thích thú gì. Vì thê, nàng chẳng quen biết bất cứ thê thϊếp nào của hắn. Nhưng người trước mặt thì nàng nhận ra. Cô ta chính là Nhu phu nhân, người đã va chạm với nàng hôm về phủ.

Nhu phu nhân hôm nay trang điểm đặc biệt cẩn thận, mặc một bộ váy màu vàng thiên nga, bên ngoài khoác chiếc áo nền vàng nhạt thêu phù dung, mái tóc búi nhẹ, cài lệch bằng chiếc trâm tím, trên trán rủ vài sợi tua rua vàng mảnh, khiến cô ta đẹp rất kiêu kì mà không mất vẻ khêu gợi.

Cô ta có vẻ cố ý muốn làm Sắt Sắt mất mặt, thanh âm không lớn, nhưng rất chua ngoa khiến ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía đó.

Y Doanh Hương thấy Sắt Sắt đến, đôi mắt sáng lên, cười rất tươi nói: “Vương gia, Giang tỷ tỷ đã đến, yến tiệc có thể bắt đầu rồi.”

Hôm nay, nàng ta là vai chính, trên người mặc y phục Bắc Lỗ Quốc.

Trước đây Sắt Sắt từng nghe nói, con gái quý tộc của Bắc Lỗ Quốc phục sức cực kì đẹp đẽ. Đêm nay, cách trang điểm của Y Doanh Hương khiến nàng biết thế nào là sự hoàn mĩ của trang phục Bắc Lỗ Quốc.

Trên đầu nàng ta đội một chiếc mũ hình búp sen, mặc áo màu đỏ thẫm ôm sát lẫy thân hình, váy gấp nếp màu khói, thêu rất nhiều bông hoa màu sắc tươi sáng. Gió đêm thổi qua, tà áo nhẹ tung bay.

Y Doanh Hương rất đẹp, cho dù mặc hoa mỹ thế nào cũng không làm mất đi phong tư của nàng. Quốc sắc thiên hương cũng chỉ đến thế mà thôi. Trên đời này, e là không còn ai đẹp hơn nàng ta được nữa!

Bỗng một tiếng động không kịp thời cắt ngang dòng suy nghĩ của Sắt Sắt.

Nàng không ngờ, khi nàng nhìn Y Doanh Hương thì đồng thời cũng có người đang nhìn nàng.

Đối diện với nàng, trên vị trí chủ tọa, đũa ngọc của ai đó rơi, va vào đĩa, tạo thành chuỗi leng keng trong vắt.

Sắt Sắt ngẩng đầu, liền lập tức nhìn thấy đôi mắt vô cùng ngạc nhiên của Phong Noãn.

Phong Noãn vốn là người luôn trầm mặc lạnh lùng, phút giây này đôi mắt đen của hắn không ngừng xoay vần những tình cảm phức tạp, có kinh ngạc, có nghi ngờ, có thất vọng, có ảo não và phảng phất cả nỗi niềm đau khổ nữa. Lần đầu tiên Sắt Sắt thấy một Phong Noãn vốn luôn trầm ổn lại có vẻ biểu cảm thất thố như thế, thậm chí còn làm rơi cả đũa ngọc trong tay xuống.

Sắt Sắt không ngờ trong buổi yến tiệc gia đình thế này, Dạ Vô Yên lại mời Phong Noãn tới. Có điều, vì hắn đã là Nhị Hoàng tử của Bắc Lỗ Quốc, nên có đến tham gia lễ mừng sinh nhật của Công chúa bản quốc cũng không có gì là lạ.

Phong Noãn có lẽ đã nhận ra nàng rồi. Đồng thời cũng biết hôm đó trên núi Hương Diểu, người con gái mà hắn làm nhục chính là ân nhân cứu mạng và là lão đại của hắn, Tiêm Tiêm công tử.

Xem ra hắn ngạc nhiên là điều dễ hiểu!

Sắt Sắt điềm đạm cười, chớp nhẹ đôi mắt long lanh. Trong tình cảnh này, nàng vẫn nên giả vờ không quen biết hắn thì hơn.

“Hách Liên Hoàng tử, có chuyện gì sao?” Dạ Vô Yên bình thản nhìn lướt qua Sắt Sắt rồi cười nhạt hỏi.

Phong Noãn nở nụ cười có phần cứng nhắc, trầm giọng nói: “Vương gia, ta chỉ không cẩn thận tuột tay thôi.”

Dạ Vô Yên nheo đôi mắt phượng ngấm ngầm nắm bắt thần thái của Phong Noãn, khẽ cười nói: “Hoàng tử nên cẩn thận một chút, người đâu, mau thay đũa ngọc cho Hoàng tử.”

Thị nữ phía sau vội vã tới nhặt đôi đũa ngọc dưới đất lên, rồi đổi đôi đũa mới dâng lên.

“Bắt đầu yến tiệc.” Dạ Vô Yên trầm giọng tuyên bố.

“Vương gia, các tỉ muội đã chuẩn bị ca múa mừng sinh nhật Vương phi, không biết có thể bắt đầu chưa?” Như phu nhân cao giọng hỏi/

Dạ Vô Yên cười nhạt đáp: “Bắt đầu đi.”

Nhu phu nhân lạnh lùng nhìn lướt qua Sắt Sắt, thấy Sắt Sắt chẳng mang theo nhạc cụ gì, ánh mắt ánh lên một tia đắc ý. Cô ta ôm cây dao cầm mới, xem ra do cây đàn cũ đã bị vỡ, Dạ Vô Yên đã ban lại cho cô ta cây đàn này. Nhu phu nhân nhanh chóng quỳ trước án đàn bày ở chính giữa, ngón tay trắng như tuyết khẽ cong, tiếng đàn dÂu Dương uyển chuyển lập tức ngân lên.

Thanh âm quấn quýt, êm ái rung động lòng người.

Chẳng trách Nhu phu nhân kiêu ngạo như vậy, quả nhiên cũng có chút tài nghệ.

Tiếng đàn vừa dứt, một tràng vỗ tay liền lập tức nổi lên.

“Hay lắm, nhạc rất hay, người cũng rất đẹp!” Dạ Vô Yên cất lời khen ngợi nhạt nhẽo;

Đôi mắt Nhu phu nhân nhìn về phía Dạ Vô Yên đầy tình tứ, sau đó lả lướt đi về chỗ ngồi của mình.

Tiếp theo, một cô gái áo xanh bước ra nhảy một điệu múa.

Ống tay áo dài tung bay, tư thế uyển chuyển, cũng là một điệu múa hay.

Sắt Sắt không biết thê thϊếp của Dạ Vô Yên là những ai, có bao nhiêu người, chỉ thấy cô gái áo xanh lui xuống, thì một cô áo hồng bước ra, cứ người này vừa dứt lại tới lượt người kia.

Dao cầm, tì bà, đàn tranh, múa hát,… các loại tài nghệ đều thể hiện một lượt.

Những cô gái đó ai cũng tưởng mình được lòng Dạ Vô Yên, đương nhiên đã nỗ lực hết mình.

Xem ra thê thϊếp Dạ Vô Yên không một ai kém cỏi. Điều đó cũng phải thôi! Đám người này đều do các quan viên đích thân tuyển chọn rồi tiến cống cho Tuyền Vương Phủ, vậy nên sao có thể không hơn người được chứ!

Ngay đến Tử Mê cũng xem đến hoa cả mắt, trong lòng không khỏi thầm lo lắng.

Dạ Vô Yên ngồi trên ghế chủ vị, thân mặc chiếc áo thường phục màu tím nhạt, dây áo bào nhẹ bay trong gió, trông cực kỳ phiêu bồng nho nhã, lại không mất đi sự tự tin và bá khí.

Khóe miệng hắn vẫn giữ nét cười, sắc mặt rất thản nhiên xem biểu diễn.

Rốt cuộc, khi cô gái cuối cùng kết thúc tài nghệ, cũng tới lượt Sắt Sắt phải ra biểu diễn.

Nhu phu nhân mỉm cười nhìn Sắt Sắt hỏi khẽ: “Không biết Giang Thứ phi chuẩn bị môn tài nghệ gì?”

Sắt Sắt khẽ chau mày, không buồn để ý đến cô ta.

“Xem ra có người không muốn biểu diễn nhỉ?” Dạ Vô Yên một tay cầm chén rượu, một tay khẽ gõ vào mặt bàn, ung dung hỏi.

“Vương gia, Giang tỷ tỷ Mẫu thân vừa qua đời, tỷ tỷ có thể đến dự yến, Hương Hương đã vui lắm rồi, Vương gia đừng bắt tỷ tỷ biểu diễn nữa.” Y Doanh Hương ngồi bên khẽ nói.

“Hương Hương, người ta vì sinh nhật nàng mà chuẩn bị màn biểu diễn, sao nàng lại cự tuyệt hảo ý đó được? Làm vậy sẽ khiến người ta đau lòng lắm đó, có biết không?” Dạ Vô Yên cười khẽ nói.

“Vương gia…” Y Doanh Hương vẫn muốn nói gì thêm, nhưng Sắt Sắt đã bước ra trước rồi.

Việc của nàng xưa nay chưa từng cần ai cầu xin hộ. Gặp phải việc thế này, nàng cũng chưa từng nghĩ cách trốn tránh.

Dáng người mảnh mai khẽ bước ra giữa chiếu tiệc, trong khoảnh khắc, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn cả vào nàng.

Trong đám áo quần hoa lệ, nàng chỉ mặc bộ đồ trắng không hề trang điểm, tuy nhìn hơi cũ kỹ, nhưng khi nàng vừa đứng ra đó, toàn thân nàng toát ra thứ khí chất khiến người khác phải chăm chú ngắm nhìn. Chỉ một cái cất chân động tay cũng mang theo phong thái cao nhã xuất trần. Đôi mắt trong veo như nước hồ sâu thẳm mùa thu, ánh mắt lạnh lùng khiến bất cứ ai nhìn vào cũng bất giác cảm thấy hổ thẹn.

Vì trong tay nàng không cầm bất kỳ loại nhạc cụ nào, nên mọi người không ngừng đoán xem rốt cuộc nàng định biểu diễn tài nghệ gì. Thậm chí có thê thϊếp còn nói thầm với nhau: “Cô ta chẳng đem theo nhạc cụ gì, nhỡ ra cái danh tài nữ chốn kinh kỳ là danh hão thì sao?”

Dạ Vô Yên im lặng ngồi đó, chầm chậm xoay chiếc chén lưu li trong tay, ánh mắt sâu xa khó lường, bên khóe môi nở nụ cười bỡn cợt.

Phong Noãn cũng ngồi đó chờ trong yên lặng, khuôn mặt anh tuấn bình tunhx không một gợn sóng, nhưng trong đôi mắt đen sâu lại có những luồng sáng phức tạp, tiết lộ tình cảm thực sự của hắn. Hắn chỉ biết khinh công và công phu ám khí của Sắt Sắt tài giỏi, cũng biết cầm nghệ của Sắt Sắt hơn người, nhưng không biết Sắt Sắt còn có tài nghệ gì khác.

Khi mọi người còn đang đoán già đoán non, Sắt Sắt liền thuận tay lấy từ trên bàn bên cạnh hai chiếc đĩa sứ vẽ hoa xanh nhõ, kẹp vào ngón tay giữa làm phách.

“Sắt Sắt bất tài, xin được múa một điệu mừng sinh nhật Vương phi, gia mẫu mới tạ thế, Sắt Sắt không thể đánh đàn được, chỉ xin dùng chiếc đía sứ này làm nhạc cụ, mong Vương phi đừng chê.” Nói rồi, cổ tay trắng trẻo của nàng khẽ rung, phát ra những tiếng tinh tang, trong giòn như chém vàng cắt ngọc, lạnh trong như tiếng chuông lưu li.

Nhất thời, mọi người đều chìm trong yên lặng, đến gió cũng như ngừng thổi.

Trong những tiếng tinh tang giòn giã, cổ tay trắn ngần của nàng khẽ rung, dần dần những chuổi âm thanh nối liền vào nhau tạo thành một khúc nhạc diệu kỳ. Thứ âm nhạc đó không trong trẻo như tiếng đàn, cũng không dÂu Dương như tiếng tiêu, không uyển chuyển như tiếng tì bà… Nó giống như âm thanh lạnh giá trong trẻo từ trời cao, thuần khiết như làn gió, như tia sáng, như áng mây.

Trong tiếng nhạc lạnh lùng đó, nàng nhón chân, đưa tay, tay áo nhẹ bay lên, bắt đầu một điệu múa.

Thân hình nàng như trăng sáng mây bay, điệu múa uyển chuyển như cánh bướm trong mưa. Nàng nhẹ vung ống tay áo, giữa không trung liền hiện ta một chiếc cầu lụa trắng, nhẹ tựa làn gió, cùng mái tóc dài, đen uốn ượn, đan vào nhau, tạo nên sự diễm lệ thanh thoát không gì tả xiết.

Nhạc điệu bỗng chốc trở nên gấp gáp như núi cao suối chảy, điệu múa cũng đột ngột vào đoạn cao trào. Lúc này không còn trông thấy bóng nàng nữa mà chỉ thấy ống tay áo tung bay tựa mây vờn gió và bàn chân ngọc không ngừng xoay nhẹ, thần trí mọi người đều mê man trong âm thanh tinh tang trong giòn, rộn rã.

Cũng chính vào lúc này, nhạc điệu chuyển sang trầm thấp rồi dần dần tan biến.

Bóng người đang múa cũng chậm lại như đóa bạch liên đón gió khai hoa, cuối cùng từ từ ngưng hẳn.

Áo xiêm phấp phới liền rủ xuống, nhẹ nhàng như mây, mái tóc đen đang tung bay trong gió cũng xõa xuống, như thác nước chảy xuống tận eo.

Yên lặng, yên lặng như cái chết.

Sắt Sắt đứng đó, dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt đen của nàng bình tĩnh. Nàng không hề nhìn ai, chỉ giơ tay đặt đôi đĩa sứ xuống bàn rồi yên lặng trở về vị trí của mình trong ánh mắt hoặc ngưỡng mộ hoặc đố kỵ.

Nàng ngồi xuống khá lâu rồi, mới nghe thấy tiếng than kinh ngạc từ một ai đó.

Bọn họ đã từng xem nhiều điệu múa đẹp, nhưng chưa bao giờ thấy điệu múa nào thanh cao trác tuyệt như thế. Những khúc nhạc hay bọn họ cũng đã nghe nhiều, nhưng chưa bao giờ nghe điệu nhạc nào trong trẻo đến vậy. Hơn nữa, lại chỉ dùng đĩa sứ tùy ý mà tấu lên.

Kinh ngạc, hai từ đó không đủ để hình dung tâm trạng của bọn họ vào khoảnh khắc này.

Bọn họ chỉ biết, tài hoa trong khoảnh khắc của cô gái vừa rồi mãi mãi sẽ in sâu trong tâm trí họ.

Không có tiếng vỗ tay, không có lời tán dương, hoặc giả những thứ đó không đủ để biểu đạt tán thưởng của họ lúc này, vì thế họ chỉ đành im lặng. Trong sự im lặng đó, mọi người bắt đầu dùng bữa.

Dạ Vô Yên vẫn ngồi nhàn nhã trên chiếc tiệc, có điều sự điềm tĩnh bình thản trên khuôn mặt hắn đã không còn nữa, trong đôi mắt đen trào lên những tia tình cảm phức tạp khác thường.

Có lẽ nàng đã thoát được lần này. Sắt Sắt cười lãnh đạm, đôi mắt trong trẻo khẽ gợn sóng, nụ cười nhẹ như phù dung nở trên mặt nước.

Phong Noãn không nhìn Sắt Sắt, chỉ im lặng cúi đầu, nhìn những món mỹ vị trên bàn tiệc, không biết là hắn đói thật hay hành động đó chỉ nhằm một mục đích che giấu sự ngạc nhiên của mình.

Sơn hào hải bị lần lượt được bày lên, nhưng Sắt Sắt chỉ gắp bừa mấy miếng.

Mọi người dùng cơm xong liền chụm lại thưởng trăng, ngắm hồ, hoặc bơi thuyền…

Sắt Sắt yên lặng đứng dưới ánh đèn, lặng lẽ nhìn hồ nước xanh biếc, chờ cho yến tiệc kết thúc để nàng có thể quay về Đào Yêu Viện.

Phía sau bỗng dồn đến tiếng bước chân, Sắt Sắt ngẩng đầu, thấy Phong Noãn đang chầm chậm bước tới. Từ khi biết Phong Noãn, nàng lúc nào cũng thấy hắn trầm ngâm lãnh đạm, dường như không có thứ gì trên đời khiến hắn phải động lòng. Lần mất kiềm chế trên núi Hương Diều khiến nàng biết, Phong Noãn không hề lãnh đạm như vẻ bề ngoài. Ngay lúc này, khi nàng thấy ánh mắt chứa đầy những tia tình cảm phức tạp đang rực sáng của Phong Noãn, nàng đột nhiên phát hiện ra, hắn là một gã đàn ông rất hoang dại.

Sự trầm mặc trước đây của hắn chẳng qua chỉ thể hiện một điều, vẫn chưa đến lúc bùng nổ.

“Nàng chính là người đó!” Thanh âm của hắn không hề có chút nghi vấn, mà là sự khẳng định.

Sắt Sắt ngước mắt cười nhạt: “Hách Liên Hoàng tử, ngài nói người đó là ai vậy?”

Phong Noãn nghe nàng hỏi vậy, đôi mắt chim ưng nhìn chằm chặp như khóa chặt lấy dung nhan thanh thoát của nàng, phẫn nộ nói: “Tiêm Tiêm công tử, nàng còn muốn phủ nhận ư?” Trước đây, đã có lúc hắn nghi ngờ nàng, nhưng đều bị nàng giảo hoạt che đậy. Hắn đúng là mù rồi mới không phát hiện ra nàng là con gái, hắn u mê rồi mới tin rằng nàng là nam nhi.

Nụ cười nhạt bên khóe miệng Sắt Sắt dần ngưng lại, nàng không ngờ, Phong Noãn khi biết nàng là phận nữ lại có phản ứng dữ dội như thế. Với những gì nàng hiểu về hắn, cho dù núi Thái Sơn có sụp xuống trước mắt, hắn cũng không hề biến sắc. Thế nên việc nàng là trai hay gái, hẳn hắn cũng chẳng buồn chớp mắt. Giờ sao hắn lại kích động như vậy, xem ra còn rất phẫn nộ.

Hắn dám phẫn nộ ư? Người phẫn nộ lẽ ra phải là nàng mới đúng?!

Trên núi Hương Diểu, ngoài việc hắn ghét bỏ trốn tránh đôi môi nàng, dường như hắn đã hôn hết cả cổ và ngực nàng. Nghĩ lại từng dấu hôn hắn lưu lại trên người mình, nghĩ tới việc hắn để nàng lõα ɭồ trước mặt người khác, Sắt Sắt không khỏi tức giận vô cùng. Giả như Phong Noãn không biết Giang Sắt Sắt là nàng, lúc đối diện, nàng còn có thể giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng bây giờ, thân phận đã bại lộ, một cảm giác tức giận và bối rối tràn ngập giữa hai người. Nhất là ánh mắt Phong Noãn nhìn thẳng vào nàng lúc này, ánh nhìn rực lửa khiến Sắt Sắt càng thêm xấu hổ và tức giận tột cùng.

“Xin lỗi, Hách Liên Hoàng tử, ta phải về rồi, xin ngài tránh ra!” Sắt Sắt khẽ mở miệng, ánh mắt lạnh lùng nhìn vầng trăng sáng trên cao.

“Công tử, ta…” Đôi mắt chim ưng của Phong Noãn lóe lên một tia đau đớn, sâu đến mức khiến người ta cảm thấy nhói lòng. Hắn đột nhiên bước tới ôm chặt lấy Sắt Sắt, giọng nói tràn ngập sự tức giận: “Vì sao nàng không nói sớm cho ta biết nàng là người đó, nàng có biết, ta suýt chút nữa…”

Những chữ đằng sau, hắn không dám nói ra, hắn sẽ nói suýt chút nữa đã làm nhục nàng ư? Xem ra không giống vậy, vì thần sắc trong mắt hắn không chỉ đơn giản là hối hận, Sắt Sắt đang định hỏi tiếp, liền thấy Y Doanh Hương nhẹ nhàng bước tới.

“Nhị Hoàng tử, sao huynh lại ở đây, Hương Hương tìm huynh mãi!” Dưới trời khuya, nụ cười của nàng ta kiều diễm mà rực rỡ, trong đôi mắt trong veo ánh lên tia nhìn lấp lánh khiến người khác phải động lòng.

“Giang tỷ tỷ cũng ở đây sao? Giang tỷ tỷ, vừa rồi điệu múa của tỷ tỷ thật là tuyệt mỹ, Doanh Hương xem mà hoa cả mắt. Tỷ có thể dùng đĩa sứ tấu nhạc, Doanh Hương chưa bao giờ được nghe, Giang tỷ tỷ khi nào dạy cho ta nhé!” Y Doanh Hương vừa khẽ cười vừa nói.

Sắt Sắt nhìn xuống, cười nhạt đáp: “Giọng ca của Vương phi mới thật là tiên âm từ cõi trời, không ai sánh bằng. Cần gì phải học những thứ tạp nham khác chứ. Sắt Sắt còn có việc, cáo từ.”

Nàng chầm chậm rời khỏi đó, trong đêm tối, y phục trắng hơn tuyết ẩn hiện thân hình mảnh mai của nàng.

Nàng đứng bên hồ, vốn định về Đào Yêu Viện, nhưng chiếc thuyền nhỏ đưa nàng ra đảo không biết đã được buộc ở đâu.

Lúc này trong ánh đèn mờ ảo trên yến tiệc, Dạ Vô Yên thung dung ngồi đó, hai bên oanh oanh yến yến vây quanh, thật là vui sướиɠ. Kiểu này yến tiệc chắc chưa kết thúc ngay được, Sắt Sắt quyết định men theo bờ hồ, tìm chiếc thuyền nhỏ lúc tới.

Bỗng một chuỗi tiếng bước chân đưa lại mỗi lúc một gần, Sắt Sắt cho rằng đó là Tử Mê, nên không chú ý. Đột ngột có người từ sau đẩy nàng. Sắt Sắt nghiêng người cứ thế ngã nhào xuống hồ nước.

Lần này về Tuyền Vương Phủ, vì muốn tránh không để lộ võ công nên Sắt Sắt đã để Tử Mê vận công phong bế nội lực. Không ngờ có kẻ lại được thể ra tay ám toán, Sắt Sắt ngã xuống, ngụp lặn hồi lâu, dần dần chìm xuống.

Thủy tính của Sắt Sắt vốn cực tốt, có điều, nàng không bơi, nàng muốn để xem rốt cuộc kẻ nào muốn đẩy nàng vào chỗ chết.

“Trời ơi, Giang Thứ phi rơi xuống nước rồi! Người đâu mau tới đây!” Tiếng kêu hoảng hốt của thị nữ vừa vang lên lập tức gây ra sự hoảng loạn rất lớn. Không biết có phải người vừa đẩy nàng ban nãy kêu lên không, nếu phải thì đúng là thú vị quá, xem ra, bọn họ dường như không có ý định đẩy nàng vào chỗ chết.

Dạ Vô Yên đang bị đám phụ nữ vây quanh, vừa nghe Sắt Sắt rơi xuống nước, đôi mắt phượng liền lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng hắn rất nhanh lấy lại thần sắc, khoanh tay đi tới chỗ Sắt Sắt vừa ngã xuống, nói với thị nữ áo đỏ vừa hét lên: “Rơi từ đâu xuống?”

Thị nữ áo đỏ là Y Na, thị nữ của Y Doanh Hương, cô ta chỉ vào mặt hồ mơi Sắt Sắt rơi xuống, nói: “Vừa rồi, nô tì thấy Giang Thứ phi ngã tử chỗ này xuống. Người vùng vẫy mấy cái rồi chìm luôn. Vương gia, mau cứu người đi!”

Ánh mắt Dạ Vô Yên quét qua mặt hồ phẳng lặng một màu đen kịt, ở đó có những vòng tròn đồng tâm đang liên tục nổi lên.

Chìm xuống nhanh thế sao?

Dạ Vô Yên nhếch mép cười nhạt: “Chờ đó đi!”

Mấy thị vệ vốn định nhảy xuống nước ngẩn người, Vương gia nói vậy là có ý gì? Chờ ư? Không muốn họ nhảy xuống cứu người à? Nhất thời, bọn họ đều đứng ngây ra đó.

Đám thê thϊếp nghe vậy, đa phần đều thở phảo một hơi. Họ vốn cho rằng Vương gia vì điệu múa ban nãy mà bị người đàn bà đó mê hoặc, xem ra không phải rồi.

“Vương gia, mau cứu tỷ tỷ đi, tỷ tỷ không biết bơi, sẽ chết đuối đó.” Y Doanh Hương chạy đến bên bờ, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói. Nhưng Dạ Vô Yên lại ra bộ không hề muốn cất chân động tay.

“Xin Vương gia mau sai người cứu tiểu thư đi!” Trong giọng nói Tử Mê đã có vài phần thê thảm. Nàng ta biết tiểu thư nhà mình biết bơi, trong lòng vốn không lo lắng. Nhưng thấy Tuyền Vương đối xử với tiểu thư lạnh lùng như vậy, trong lòng nàng ta cảm thấy cực kỳ thê lương.

Phong Noãn nghe thấy Sắt Sắt rơi xuống hồ, trong lòng thoáng run lên, nhất thời, tình cảm lấn át lý trí, hắn không hề nghĩ gì muốn lao ngay xuống nước.

Mấy thị vệ theo hầu tinh mắt nhanh tay liền ra sức ngăn Phong Noãn lại, trầm giọng nói: “Nhị Hoàng tử, đừng quên thân phận của ngài! Đó là thứ phi của Tuyền Vương, không đến lượt ngài phải cứu đâu! Hơn nữa, ngài cũng đâu biết bơi!”

Phong Noãn nghe vậy, đôi mắt chim ưng bỗng thập phần ảm đạm, sắc mặt càng tối sầm lại.

Hắn là người phương Bắc, quả thực không biết bơi. Lúc nguy cấp thế này, chẳng thể cứu được nàng.

“Mấy người các ngươi, nhảy xuống cứu người mau!” Phong Noãn trừng mắt nói, vì giằng co nên mũ áo y phục đều trở nên xộc xệch.

“Nhị Hoàng tử, bọn thuộc hạ cũng không biết bơi!” Mấy tên thị vệ lí nhí đáp.

“Tuyền Vương, vì sao lại giương mắt nhìn người rơi xuống nước mà không cứu?” Phong Noãn bước nhanh tới trước mặt Dạ Vô Yên, lạnh lùng đưa lời chất vấn, đôi mắt chim ưng vì tức giận mà đỏ vằn lên.

“Hách Liên Hoàng tử việc gì phải nóng vội thế, Bản vương đâu có nói là không cứu! Hách Liên Hoàng tử sao phải lo lắng như vậy?” Dạ Vô Yên vẫn giữ nguyên tư thế bình thản, chỉ đôi mắt phượng của hắn là ánh lên một tia nhìn ưu tư.

Gần hết thời gian cháy một nén hương rồi, công phu bế khí dù có tốt đến đâu sợ rằng cũng không cố được nữa. Lẽ nào…

Ánh mắt hắn lướt trên mặt hồ tối đen, nỗi sợ hãi trong khoảnh khắc bóp nghẹt trái tim. Hắn không nghĩ thêm gì nữa, tung người lao xuống hồ.

Nước hồ về đêm cực kỳ lạnh, cái lạnh thấu xương thấm vào từng thớ thịt, trước khi Sắt Sắt rơi xuống nước đã hít sâu một hơi, nhưng chỗ không khí đó cũng đã dùng gần hết. Nếu vẫn không có ai chịu nhảy xuống cứu, Sắt Sắt đang tính liệu nàng có nên tự bơi lên không. Nàng muốn biết kẻ chủ mưu là ai nhưng nàng đâu muốn chết.

Đột nhiên nàng thấy ở eo mình có bàn tay ai đó giữ chặt, thân người cũng từ từ được đưa lên, Sắt Sắt khẽ hớp hai ngụm nước, khi mũi và miệng đầy nước rồi, nàng ho mấy tiếng tượng trương, nôn ra mấy ngụm nước rồi nhắm mắt giá vờ ngất xỉu.

Vở kịch này đã bắt đầu diễn thì đành diễn hết vậy, chỉ là nàng vẫn chưa tìm ra ai là kẻ chỉ mưu đứng đằng sau thao túng.

“Tiểu thư, cô không sao chứ?!” Tử Mê nhào tới khóc lóc.

“Tạ ơn trời đất, cuối cùng cũng được cứu lên rồi!” Y Doanh Hương xem chừng rất kích động: “Giang tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”

Ngâm trong nước hồ lạnh giá hơn một tuần hương, sắc mặt Sắt Sắt đã trắng bệch đến không còn một giọt máu, hai mắt nhắm nghiên, thân thể run rẩy như cành khô trước gió.

Phong Noãn bước tới phía trước, thấy tình cảnh Sắt Sắt thê thảm như vậy, lòng bỗng thắt lại, trong vô thức hắn muốn lại gần vuốt ve hai má lạnh giá của nàng. Không ngờ ánh mắt Dạ Vô Yên đã lạnh lùng lướt tới, khiến hắn khựng lại, cứ đứng đờ ra đó. Suýt chút nữa hắn quên, nàng giờ đã là Thứ phi của Tuyền Vương.

Dạ Vô Yên nghiêm mặt, không nói một lời, ôm Sắt Sắt lên thuyền, tất cả mọi người đều bị bỏ lại trên hòn đảo nhỏ giữa hồ.

“Ta không nhìn nhầm chứ, vừa rồi chính Vương gia tự nhảy xuống nước cứu người?” Nhu phu nhân lầm bầm tự nói, thanh âm tuy cực kỳ nhỏ, nhưng đã bay đến tai tất thảy mọi người, làm dấy lên một phen hốt hoảng cùng sự đố kỵ.

Dạ Vô Yên ôm chặt Sắt Sắt trong lòng, không về Đào Yêu Viện mà đi thẳng tới Khuynh Dạ Cư.

Được Dạ Vô Yên ôm, Sắt Sắt cảm thấy như mình đang mơ. Trước đây nàng cũng đã từng mơ được ôm như thế. Không ngờ giấc mơ đó lại diễn ra trong hoàn cảnh này. Lặng nghe tiếng tim hắn đập trầm ổn, nhất thời, Sắt Sắt có chút mê mẩn.

“Vương gia…” Hai thị nữ chạy tới, muốn đỡ lấy Sắt Sắt từ trong tay Dạ Vô Yên, nhưng bước chân của hắn rất nhanh, như một làn gió, chỉ vừa chớp mắt đã đi qua hành lang, thẳng tới phòng tắm.

Trong phòng, một dòng suối trong hiện ra, cả phòng khói trắng bốc lên nghi ngút, khí nóng bừng bừng, hóa ra nơi này có một suối nước nóng. Suối nước chảy vào hồ, bồn phía xung quanh được thắp đèn lưu li, ánh sáng dịu dàng làm nổi bật lên những làn khói trắng yêu kiều, khó mà tả được vẻ mơ hồ uyển chuyển.

Dạ Vô Yên đặt Sắt Sắt xuống đất, đưa tay ra định cởϊ qυầи áo ướt lạnh trên người nàng.

Trong lòng Sắt Sắt thoáng run lên, nàng không muốn bị hắn nhìn thấy hết, không thể giả vờ đươc nữa, nàng khẽ ho vài tiếng, từ từ mở hai mắt ra. Một làn sương mù che trước mặt, chỉ thấy đôi mắt phượng trong như ngọc đang chăm chú nhìn nàng.

“Tỉnh rồi hả?” Dạ Vô Yên rõ ràng thở phào một hơi, khẽ hỏi.

Sắt Sắt chớp hai hàng mi dày cong vυ"t, đột nhiên nhấc tay tát mạnh vào mặt Dạ Vô Yên một cái.

Tiếng cái tát thật giòn truyền tới, mấy thị nữ đứng hầu bên ngoài sợ đến mức nín thở.

Dạ Vô Yên đang ôm Sắt Sắt, vì ở gần quá nên không kịp phòng bị, khuôn mặt tuấn tú hằn lên năm vết ngón tay. Hắn mở trừng mắt, lạnh lùng rít lên ba chữ tên nàng qua kẽ răng, thanh âm lạnh lẽo đến kinh người, “Sao hả, nàng là Thứ phi của Bản vương, lẽ nào còn sợ bị Bản vương nhìn thấy hết ư?” Dạ Vô Yên không tức mà lại cười, trong đôi mắt sâu thẳm vụt lên tia sáng khiến người ta say đắm.

Vốn tưởng rằng hắn ăn một cái tát thì sẽ buông tay, nào ngờ hắn vẫn tiếp tục cởϊ áσ Sắt Sắt, áo ngoài và áo trong đều ướt sũng. Tát thêm cái nữa chắc chắn không được, bởi hắn đã có phòng bị, sẽ không để nàng được thể lấn tới.

Khí nóng trong phòng dày đặc, mặt Sắt Sắt đã dần khôi phục lại huyết sắc, hai má đỏ hồng. Thấy tay Dạ Vô Yên định sờ lên yếm mình, Sắt Sắt dùng sức đẩy mạnh, nhưng không đẩy được Dạ Vô Yên ra mà còn khiến cả người mình rơi xuống hồ nước nóng.

Trong làn khí nóng nghi ngút, tiếng cười của Dạ Vô Yên truyền tới, rất hay, giống như bản nhạc được tấu lên từ cây cổ cầm vậy.

“Nàng sợ Bản vương chạm vào người nàng ư?” Thanh âm thâm trầm của Dạ Vô Yên truyền qua lớp khí nóng dội tới tai nàng mang theo sự mỉa mai sâu sắc, “Điệu múa và khúc nhạc của nàng rất hay, Bản vương đã nói thì sẽ giữ lời, bao gồm cả những lời trong đêm động phòng hôm đó nữa! Vì thế…” Hắn ngừng lại một lát, lạnh lùng nói tiếp: “Nàng yên tâm đi!”

Lời của hắn như châu ngọc rơi xuống đất, từng chữ rõ ràng đâm thẳng vào trái tim nàng, Giọng điệu như đang thuyết phục nàng, lại giống như hạ quyết tâm. Nói rồi, hắn tiêu sái quay người, trong tư thế rời đi ẩn chứa nét tuyệt tình lạnh lẽo.

Trong làn khí nóng nghi ngút, bóng áo bào màu tím nhạt đó dần bay xa.

Ngâm mình trong hồ nước nóng, Sắt Sắt té nước, trên cánh tay trắng ngần, từng giọt nước trong vắt như châu ngọc nhẹ nhàng rơi xuống.

Bản vương đã nói thì sẽ giữ lời, bao gồm cả những lời đêm động phòng nữa!

Sắt Sắt suy nghĩ kỹ lời nói của Dạ Vô Yên, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười mỉa mai.

Đúng là nàng tự vơ lấy nhục!

Dạ Vô Yên sao có thể cưỡng bức nàng được chứ! Đêm động phòng hoa chúc hắn đã nói rồi, cả đời này sẽ không bao giờ ân sủng nàng. Trước đó nói muốn nàng hầu hắn ngủ, chẳng qua cũng là vì hắn đã nhìn thấu lòng nàng, biết nàng không muốn lấy lòng hắn, cố ý nói vậy để dọa nàng thôi. Đáng thương thay nàng lại tin là thật, lại còn cố sức mà biểu diễn.

Sắt Sắt ngụp đầu trong hồ mặc cho nước suối bao trùm lấy thân hình mảnh mai của mình, hơi ấm dần dần ngấm vào da thịt, hàn khí cũng được khu trừ.

Ngoài cửa có tiếng bước chân, thấp thoáng nghe tiếng thị nữ gọi: “Vương phi!”

Sắt Sắt nheo mắt, nhảy lên khỏi mặt nước, vẩy tóc cho khô, rất nhiều giọt nước trên tóc văng ra tứ phía.

Tấm rèm thủy tinh vang lên những tiếng động giòn giã, Y Doanh Hương vội vã xông vào. Thấy Sắt Sắt như đóa phù dung xuất thủy, đôi mắt đẹp khẽ chớp, lấy tay che ngực, nàng ta liền cười nói: “Giang tỷ tỷ, không sao là tốt rồi. Vừa rồi làm Doanh Hương sợ quá!”

“Phiền Vương phi phải nhớ thương rồi, Sắt Sắt mệnh lớn, không dễ gì bị hại thế đâu!” Sắt Sắt cười mỉm, thanh âm dịu dàng, nhưng trong đó hàm chứa ý vị lạnh lùng.

Y Doanh Hương ngây người, khóe mắt đỏ lên, khẽ nói: “Giang tỷ tỷ, đúng là ta bảo Y Na đẩy tỷ tỷ xuống nước, nhưng xin tỷ tỷ tin ta, ta không có ác ý, cũng không muốn hại chết tỷ tỷ đâu, ta chỉ muốn biết Vương gia rốt cuộc có ý định gì với tỷ tỷ thôi.”

Sắt Sắt không ngờ Y Doanh Hương lại thẳng thắn như vậy, nhưng nghĩ kỹ lại, có lẽ nàng ta quả thực không có ác ý gì. Vì nàng vừa rơi xuống nước, Y Na đã vội hét lớn lên kêu cứu. Lẽ nào đúng như nàng ta vừa nói, chỉ vì muốn biết tâm ý của Dạ Vô Yên với nàng? Dạ Vô Yên sủng ái nàng ta như vậy, lẽ nào còn sợ bị cướp mất tình yêu sao? Một người con gái bị Dạ Vô Yên ném dưới chân nàng, lại cũng khiến người khác cảm thấy bất an sao? Nói ra đúng là nực cười!

Sắt Sắt nhướng mày, lạnh nhạt nói: “Cô không sợ ta mách Vương gia sao?”

Nàng ta để thị nữ của mình ra tay, không sợ sự tình bại lộ sao? Hay là nàng ta dựa vào việc được Dạ Vô Yên sủng ái, không còn có phép tắc gì nưã?

“Đương nhiên là ta sợ, chỉ xin tỷ tỷ đừng nói ta thôi!”

“Cô cho rằng ta không nói, chàng lại không biết sao? Có điều cô yên tâm, Vương gia dù có biết, cũng sẽ không làm gì đâu!” Sắt Sắt lạnh lùng cười nói.

Dạ Vô Yên hoặc giả không nhìn thấy, hoặc giả biết ai khiến nàng ngã xuống nước. Nhưng thị vệ của hắn đâu có mù, hắn sẽ biết cả. Nếu không phải hắn sớm biết do Y Na đẩy nàng xuống nước, sao lại chẳng hề truy cứu gì như vậy. Rõ ràng, hắn biết hết sự thật, nhưng hắn không muốn truy cứu mà thôi. Quả thực hắn vô cùng sủng ái Y Doanh Hương, ngay đến việc nàng ta gϊếŧ người phóng hỏa cũng muốn bao che.

“Giang tỷ tỷ, tỷ có yêu Vương gia không?” Y Doanh Hương đột nhiên chớp mắt, cười hi hi hỏi.

Sắt Sắt ngây người, không ngờ Y Doanh Hương lại chuyển sang chủ đề này.

“Không yêu!” Sắt Sắt nói một cách nhạt nhẽo, trong làn khí nóng mờ mờ vây quanh, đôi mắt đen như hồ nước mùa thu của nàng dường như lắng đọng vô số những hạt thủy tinh lấp lánh.

Y Doanh Hương chau mày, dường như không ngờ Sắt Sắt lại trả lời một cách dứt khoát như vậy.

“Đúng là không yêu thật à? Nếu Vương gia thích tỷ tỷ, tỷ tỷ vẫn không yêu Vương gia ư?” Y Doanh Hương cười dịu dàng.

Sắt Sắt trong lòng có chút bực bội, đôi mắt ánh lên sự lạnh lùng, nàng đáp lạnh tanh: “Vương phi còn có chuyện gì nữa không, nếu không có chuyện gì nữa, ta ra ngoài đây, xin Vương phi tránh đi một lát.”

Hắn thích nàng thì nàng nên yêu hắn sao?

Y Doanh Hương bị sự lạnh lùng của nàng làm cho sợ hãi, lùi ra sau mấy bước, rồi bỗng quay lại khẽ nói: “Có phải tỷ tỷ chưa có quần áo mặc không? Doanh Hương đã mạn phép chuẩn bị quần áo cho tỷ tỷ rồi. Tỷ tỷ mặc bộ này đi!” Nói rồi, nàng ta lấy một chiếc áσ ɭóŧ trắng cùng chiếc váy ngoài màu vàng nhạt từ tay thị nữ đứng sau đưa cho Sắt Sắt.

Sắt Sắt ngây người, nàng quả thực không biết nói sao với Y Doanh Hương. Nàng ta xem ra vô cùng ngây thơ thì phải, trước mặt nàng không hề bày đặt điệu bộ Vương phi, một điều tỷ tỷ, hai điều tỷ tỷ. Nhưng nàng không có ý định nhận ý tốt của nàng ta, ai mà biết được đó là sự ngây thơ chân thật hay giả dối.

“Không cần đâu, ta chưa bao giờ mặc y phục của người khác.” Dứt lời ánh mắt nàng lướt qua, mới phát hiện ra quần áo mình vừa cởi lúc nãy đã bị Y Doanh Hương dẫm dưới chân, bẩn thỉu vô cùng, bất luận thế nào cũng không thể mặc lại được.

Sắt Sắt không đừng được đành vuốt trán, lạnh nhạt nói: “Vương phi ra ngoài trước đi, thị nữ của ta sẽ mang quần áo tới.”

“Tỷ tỷ không phải chờ đâu, thị nữ của tỷ tỷ sẽ không tới đâu. Đây là cấm địa, nếu không phải hôm nay Vương gia đưa tỷ tỷ tới đây, thậm chí ngay cả ta cũng không thể tới đây được. Tỷ tỷ yên tâm đi, đây là quần áo mới, chưa ai mặc đâu.” Y Doanh Hương cười nói, rồi để y phục ở đó, quay người nhanh chóng đưa thị nữ ra ngoài.

Sắt Sắt tựa bên vách hồ một lát, không thấy Tử Mê và Thanh Mai tới, đành mặc quần áo mà Y Doanh Hương để lại, rồi nhanh chóng bước ra ngoài phòng tắm suối nước nóng.

Bên ngoài Khuynh Dạ Cư, Thanh Mai và Tử Mê đang đi đi lại lại, dáng vẻ sốt ruột, thấy Sắt Sắt đi ra, hai người họ vội vã chạy tới.

Thanh mai nheo mắt cười nói: “Tiểu thư, cuối cùng cô cũng chịu ra rồi, bọn em còn cho rằng Vương gia bắt tiểu thư phải hầu ngủ cơ đấy.”

Sắt Sắt giơ tay gõ vào đầu nàng ta, nói: “Cái đầu này nghĩ gì thế không biết?”

Thanh Mai thè lưỡi, nhìn bộ y phục của Sắt Sắt đang mặc, nói: “Tiểu thư, bộ này đẹp thật, hơn nữa còn rất thơm! Hình như đã được xông hương.”

Tử Mê ngửi qua, một mùi thơm nhè nhẹ rất khó tả đưa vào cánh mũi, nàng ta chau mày, nói: “Quả nhiên là đã được xông hương! Có điều đây là hoa gì mà có mùi lạ thế?”

Sắt Sắt vốn không thích mặc chiếc áo này, liền chau mày: “Hai ngươi biết vậy mà sao không đem y phục vào, hại ta phải mặc đồ của người khác. Mau về thôi, về rồi sẽ thay ra ngay.”

Thanh Mai nói đầy oan ức: “Tiểu thư, bọn em có được vào đâu!”

Trong Khuynh Thành Cư, Dạ Vô Yên tay cầm bình sứ trắng, rót nước trà vào một chiếc chén đá, lặng lẽ nhìn từng chiếc lá phong nổi lên trong chén trà. Hắn bưng chén nhấp một ngụm, trong lòng bỗng thấy những phiền muộn dần vơi. Xưa nay hắn luôn thích loại trà vị thanh tao, bởi sau khi thưởng thức mới thấy hương thơm lưu lại trong miệng.

Ngoài cửa vang tới tiếng bước chân rất nhẹ, hắn chậm rãi bỏ chén trà xuống, đôi mắt thâm sâu ánh lên một tia nhìn lấp lánh.

“Ra đây đi!” Hắn lạnh nhạt nói.

Y Doanh Hương từ cửa chầm chậm bước vào.

“Yên ca ca!” Trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp như bạch ngọc được đẽo gọt hiện lên nụ cười nhẹ nhàng.

“Nói đi, nàng đã làm những gì?” Dạ Vô Yên nhướng mày, hỏi rất thản nhiên.

“Không làm gì cả!” Y Doanh Hương nghịch tà áo, cúi đầu nhẹ đáp.

“Không làm gì?” Dạ Vô Yên nhắc lại lần nữa, trên khuôn mặt ấm áp của hắn bắt đầu phủ một tầng sương lạnh

Y Doanh Hương ngẩng đầu vừa hay bắt gặp sự lạnh lùng trong mắt hắn liền thấy chột dạ, xoa tay, chầm chậm nói: “Là muội sai người đẩy tỷ ấy xuống nước.” Khẽ nhìn qua, thấy khuôn mặt Dạ Vô Yên vẫn lạnh lẽo không chút biến đổi, nàng ta liền nói tiếp, “Trên bộ quần áo đưa cho tỷ ấy, muộn còn xông thêm, xông thêm…”

“Xông thêm cái gì?” Mắt phượng của Dạ Vô Yên nheo lại, ánh mắt sắc bén nhìn Y Doanh Hương bức bách, hỏi dồn.

Y Doanh Hương vừa lùi lại, vừa nói nhanh: “Mị dược[1]!” Dứt lời, nàng ta chạy như bay ra cửa.

[1]. Một loại hương liệu có xạ hương hoặc hổ phách, có tác dụng kí©ɧ ɖụ©.

Thêm Bình Luận