Đạo Phi Thiên Hạ

8.5/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Dịch giả: Tỏa Nhị Kiều Chờ chồng suốt bốn năm trời, khi mà trái tim nàng nảy sinh tình yêu với chàng chính là lúc mà nàng đứng trong hàng ngũ mừng công thắng trận của chàng. Nhưng cũng chính vào thời  …
Xem Thêm

Chương 37: Sinh tử đằng đẵng
Thân hình bị thứ gì chặn lại, thế rơi liền chậm xuống.

Sắt Sắt mở mắt, nhìn qua làn tơ xanh đang tung bay, trông thấy đó là một cây tùng mọc nghiêng. Trên vách núi cheo leo đến vậy mà vẫn có loài cây sống được. Trong lòng Sắt Sắt khẽ run, ban đầu quả thật nàng đã có ý muốn chết, nhưng nghĩ tới đứa con trong bụng, trái tim nàng, tựa như bị dao nhọn cắt qua, nỗi đau đó khiến nàng thấy nghẹt thở.

Không!

Đứa trẻ dù sao cũng vô tội, nàng không thể vì ý niệm của bản thân mà tuyệt đường sống của nó.

Nàng không thể!

Sắt Sắt nhịn cơn đau dữ dội trước ngực, nắm lấy cơ hội, vận nội công, thanh Tân Nguyệt loan đao vẫn nắm trong tay được nội lực dồn vào, lập tức trở nên cứng chắc. Nàng nhắm chuẩn khe hở trên vách núi, cắm Tân Nguyệt loan đao vào, bởi đã bị thương, nội lực bị tổn hại, loan đao hoàn toàn không cắm được vào trong khe đá. Thân hình nàng chỉ khẽ dừng lại, rồi lại tiếp tục rơi xuống.

Nàng nhớ rằng dưới đáy vách núi Hắc Sơn là sông Hận Thủy, thế nhưng, giờ đang là mùa đông, nước sông chắc đã đóng thành băng, nếu ngã xuống mặt băng, tất sẽ mất mạng. Nhưng nếu ngã xuống nước, có lẽ vẫn còn một tia hy vọng sống.

Nghĩ vậy, Sắt Sắt liền quay ngược Tân Nguyệt loan đao trong tiếng gió ù ù, hướng mũi đao xuống dưới, vận chân khí, không ngừng vạch thành những vòng tròn bắn thẳng xuống đáy vực. Cuối cùng, khi Tân Nguyệt loan đao chạm vào lớp băng cứng, lực đạo vừa nhanh vừa mạnh đó liền vạch một vòng trên mặt băng, khiến băng nhanh chóng vỡ ra, Sắt Sắt lập tức rơi xuống nước.

Khoảnh khắc rơi xuống nước, lực rơi nhanh và mạnh khiến nàng chìm sâu xuống đáy, nàng nín thở, bên tai chỉ nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, nước sông lạnh lẽo, buốt đến tận xương.

Tân Nguyệt loan đao bị tán mất nội lực, mềm mại như dải lụa, quấn về bên eo nàng. Sắt Sắt khua tay chân, thấy vẫn có thể cử động thoải mái. Nhưng dưới đáy nước một màu tối đen, cái hố băng mà vừa rồi nàng rơi xuống, đã không tìm thấy đâu nữa. Sắt Sắt liền không ngừng bơi về phía trước theo dòng nước lạnh lẽo dưới lòng sông.

Không biết bơi mất bao lâu, phía trước mới lại thấy hiện ra một hố băng khác, Sắt Sắt nổi lên mặt nước, lảo đảo bò lên trên mặt băng. Vết thương trên ngực, nỗi đau trong tim, cái lạnh và sự yếu ớt toàn thân, cùng lúc ập đến. Thế nhưng, những thứ đó nàng vẫn có thể chịu đựng được, điều khiến nàng hoảng sợ là, trong bụng lúc này đang ngâm ngẩm đâu.

Đứa con, đứa con của nàng!

Sắt Sắt lập cập rút gói thuốc lấy của Vân Khinh Cuồng từ trong áo ra, tìm thứ mà hắn nói là thuốc an thai. Có điều, tay nàng vì lạnh mà đông cứng lại, không cẩn thận, gói thuốc liền rơi xuống mặt băng, mười mấy viên thuốc lăn ra tứ tung. Những viên thuốc đen nhánh, trên mặt băng trắng tinh, trông tựa như những hạt ngọc đen.

Sắt Sắt bò trên mặt băng, bàn tay ngọc run rẩy, tìm kiếm từng viên, thứ thuốc an thai mà Vân Khinh Cuồng đã nói. Những giọt nước mắt lớn rớt xuống như mưa từ đôi mắt nàng, khiếm tầm mắt trở nên mơ hồ, nhìn không thấy rõ.

“Con à, con nhất định phải cố lên, Mẫu thân uống thuốc an thai ngay đây, con nhất định sẽ không sao đâu, nhất định sẽ không sao đâu…” Sắt Sắt nghẹn ngào lặp đi lặp lại, tựa như đã phát điên.

Ngón tay nàng hoàn toàn không chịu nghe lời, một viên thuốc cũng phải lập cập rất lâu mới cầm được. Nàng cũng không biết thứ cầm trong tay rốt cuộc là thuốc gì, nhét bừa vào trong miệng, dùng nước sông lạnh buốt, cố gắng nuốt vào.

Nàng không còn sức chống chịu thêm nữa, liền nằm một cách vô lực trên mặt băng, ngẩng đầu nhìn trời.

Tuyết, từng cơn từng cơn kéo tới, tựa như cánh bướm tung bay, rụng rơi lả tả. Tuyết mỗi lúc một dày hơn, nhảy múa trong không trung, tạo nên đủ kiểu tư thế uyển chuyển, hoặc bay bổng, hoặc xoay tròn, hoặc theo gió bay đi.

Tuyết, chẳng mấy chốc, đã rơi đầy trên người Sắt Sắt, nàng sẽ chết như thế này ư?

Trên mặt băng phía trước, thoáng vang lên một tràng tiếng bước chân, Sắt Sắt nghiêng đầu nhìn qua, hoa tuyết tung bay trước mặt, quay cuồng khiến tầm mắt nàng trở nên mơ hồ. Nàng loáng thoáng trông thấy, trên mặt băng trắng mênh mông, một nam tử áo xanh chậm rãi bước tới.

Nàng không nhìn rõ hình dáng người đó, chỉ cảm thấy gã nam tử đó đi đến bên nàng, rồi cúi xuống, từ từ bế nàng lên.

Tiếng xé vải vang lên, đau rát màng nhĩ Dạ Vô Yên, và tay chàng phút chốc trở nên trống rỗng. Gió luồn qua kẽ tay, lạnh lẽo run rẩy, tựa như đang không ngừng than khóc.

Nàng đi rồi, xé đứt hết mọi vấn vương giữa chàng và nàng, cứ thế đi không ngoảnh đầu nhìn lại. Nàng vốn phóng khoáng là thế, sao lại có thể tuyệt tình, thê thảm, coi rẻ sự sống và nhẫn tâm với bản thân nàng như vậy. Chàng cứ luôn cho rằng, nàng rất kiên cường. Mãi đến lúc này, chàng mới hay, chàng đã làm nàng tổn thương sâu sắc, nếu không, với tính cách của nàng, quyết không bao giờ tuyệt tình mà rời đi như thế.

Khoảnh khắc buông tay ấy, chàng biết trong lòng nàng đau đớn biết chừng nào!

“Đừng!” Chàng kêu lên thất thanh, mũi chân hơi lỏng, thân hình móc vào dây leo liền rơi xuống, hòng túm lấy bóng hình đang rơi của nàng.

Vào cái đêm Đại hội Tế trời ấy, khi mũi tên vun vυ"t bay về phía nàng, vào khoảnh khắc không thể chần chừ, ngàn cân treo sợi tóc, chàng hoàn toàn không nghĩ ngợi gì, mà cũng chẳng còn thời gian nghĩ ngợi. Chàng chỉ hành động như một nam tử hán bảo vệ người con gái mà mình yêu thương. Chẳng thà bản thân phải chết, cũng không thể để nàng gặp phải bất kì tổn thương nào.

Chỉ thế mà thôi.

Đúng thế, người con gái mà chàng yêu!

Lúc đó, khi mũi tên sắc lạnh xuyên qua ngực chàng, khoảnh khắc ấy, chàng đã nhìn rõ trái tim mình. Khi Y Lãnh Tuyết đặt nụ hôn lên môi chàng, chàng càng chắc chắn hơn, Giang Sắt Sắt mới là người con gái mà chàng yêu.

Có điều, chàng không biết mình lại yêu nàng sâu sắc đến thế.

Mãi đến khi nàng tuyệt tình buông mình rơi xuống vách núi, chàng mới hay, tình yêu ấy đã sâu đến mức ngấm vào máu thịt, chạm đến tận xương tủy, muốn dứt ra e rằng chỉ khẽ chạm vào, cũng sẽ như rút gân bẻ xương, đau đến mức không còn muốn sống.

Rốt cuộc chàng bắt đầu yêu nàng từ lúc nào? Chàng cũng không biết nữa!

Có lẽ là từ lần cầm tiêu hợp tấu trên Lâm Giang Lầu, có lẽ là từ điệu múa trong rừng mưa và cũng có lẽ từ sự quấn quýt trong cái đêm giải mị dược, hoặc giả là khi hai người họ cùng đồng cam cộng khổ vượt qua trận bão lớn trên biển. Tóm lại, từng ánh mắt nụ cười của nàng khiến chàng say đắm, chẳng biết tự bao giờ, đã níu giữ trái tim chàng, xâm chiếm tâm hồn chàng. Tựa như thuốc phiện, từ từ thấm vào tim chàng, đợi đến khi chàng phát hiện ra, thì đã chìm đắm quá sâu, không còn thuốc chữa.

Thế gian này, nếu không có nàng, thì cuộc đời chàng, mỗi ngày sẽ chỉ là sự giày vò, chẳng còn ý nghĩa.

Nàng đi rồi, chàng sao có thể sống một mình đây?!

“Vương gia, đừng! Chàng còn có hoài bão, chàng còn có trách nhiệm, chàng không thể chết được!” Bỗng một đôi tay ôm chặt lấy hai chân chàng, tiếng kêu xé gan xé ruột vang lên sau lưng, là Y Lãnh Tuyết đang ôm lấy hai chân chàng?!

Người con gái này hiểu chàng quá rõ, biết được những hoài bão và trách nhiệm của chàng. Thế nhưng, nàng ta lại không biết rằng, những hoài bão và trách nhiệm đó, lúc này trong lòng chàng, mơ hồ tựa như mây khói từ kiếp trước. Trong mắt chàng lúc này chỉ toàn hiện lên nụ cười thê thảm kiều diễm của nàng lúc ra đi, trong lòng chàng phút chốc dâng lên nỗi đau đớn đến khắc cốt ghi xương.

Chàng giận dữ, gân xanh trên trán nổi lên, đôi mắt đen như màn đêm lúc này đỏ quạch. Chàng giơ chân, đạp về phía sau, không ngờ, lại bị hai đôi tay khỏe hơn ôm lấy, thân hình bị một luồng lực đạo mạnh mẽ kéo lên, mũi chân điểm trên vách núi một cái, chàng lảo đảo đứng vững thân hình.

Trước mắt là hai bóng người đang đứng nghiêm trang, Thiết Phi Dương và Vân Khinh Cuồng. Bọn họ đến đúng lúc thật, chàng cười lạnh thê thảm.

“Tránh ra!” Chàng quát vào hai kẻ đang đứng chắn mình trước vách núi.

“Phu nhân chưa chắc đã chết, hay là chúng ta xuống dưới xem sao!” Vân Khinh Cuồng vội nói.

Đôi mắt đen của chàng ngẩn ra, phải rồi, Sắt Sắt của chàng quyết không dễ dàng từ bỏ như thế, chàng nhất định phải tìm được nàng! Chàng quay người, men theo con đường nhỏ, chạy như bay xuống phía dưới vách núi.

“Tuyền Vương, Giang Sắt Sắt có ở đây không?” Trên con đường nhỏ phía trước, có mười mấy bóng người vội vã chạy lại, người đi đầu, chính là Nhị Hoàng tử Hách Liên Ngạo Thiên của Bắc Lỗ Quốc. Trông thấy Dạ Vô Yên chạy như bay xuống, hắn liền xông tới hỏi.

Dạ Vô Yên lạnh lùng lườm Phong Noãn một cái, ánh mắt sắc bén như dao, chàng không rỗi hơi mà để ý đến hắn, liền nhanh chóng phi người, tựa như du long, vụt qua người hắn.

“Dạ Vô Yên, ngươi nói cho ta biết Giang Sắt Sắt ở đâu?” Phong Noãn nhìn xung quanh, không trông thấy Sắt Sắt đâu liền cất tiếng hỏi. Sáng sớm nay, khi nhận được mật báo, nói rằng Sắt Sắt xuất hiện trên vách núi Hắc Sơn, hắn gần như mừng đến phát khóc. Có trời mới biết, những ngày qua, hắn đã tìm nàng khổ sở biết bao, thậm chí hắn gần như sắp lục tung hết cả thế gian lên rồi. Thế nhưng, nàng tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, hoàn toàn bặt vô âm tín.

Sáng sớm nay, lúc nhận được mật báo, mặc dù có vài phần không tin, nhưng hắn vẫn vội vã tới đây, vậy mà đón tiếp hắn lại là Dạ Vô Yên, hoàn toàn không thấy bóng dáng của Sắt Sắt đâu,

“Nàng ấy đâu rồi?” Phong Noãn hỏi lại, tung người chặn tới trước mặt Dạ Vô Yên, lạnh lùng hỏi. Nếu Sắt Sắt từng đến chỗ này, Tuyền Vương chắc phải biết tung tích của nàng,

Trong lòng Dạ Vô Yên không khỏi tức giận điên cuồng, nếu không phải hắn vội đến đây, chàng cũng sẽ không hiểu lầm rằng giữa Sắt Sắt và hắn có liên quan. Thế nhưng, trước mắt không phải là lúc đôi co với hắn.

Đôi mắt phượng của Dạ Vô Yên thoáng nheo lại, lạnh lùng đáp: “Nàng ấy không có ở đây.” Nói đoạn, chàng tung mình, vội vã chạy xuống dưới vách núi.

Tuyết lại bắt đầu rơi, rơi rất nhanh, từng bông từng bông, mỗi bông tuyết đều tựa như băng phách ngàn năm bay thẳng vào trong tâm khảm Dạ Vô Yên, mang theo cái lạnh đến thấu xương.

Đến dưới chân vách núi, quân của Dạ Vô Yên nhanh chóng được chia làm mấy ngả, không ngừng lục soát tìm kiếm trên mặt băng.

Mỗi khi trông thấy một đυ.n tuyết gồ lên, Dạ Vô Yên lại quỳ xuống, không ngừng đào bới, nhưng rốt cuộc chẳng tìm thấy gì cả.

Khi chàng nhìn thấy chỗ hố băng mà Sắt Sắt tạo thành, trong lòng chàng run lên từng cơn mạnh mẽ, rồi không ngăn nổi sự kích động, chàng lạnh lùng ra lệnh: “Ai biết bơi thì xuống nước tìm kiếm, những người khác phá băng!”

Bọn thị vệ nghe vậy không khỏi ngẩn người, phá băng ư? Phá tất cả băng đóng trên dòng sông này ư?

Chàng không cho thị vệ dùng kiếm, sợ lưỡi kiếm sắc nhọn sẽ làm nàng bị thương, có lẽ nàng đang phục ngay dưới mặt băng, do bị băng chặn lại, nên không leo ra được?! Nghĩ vậy Dạ Vô Yên nhảy xuống nước, bắt đầu từ hố băng đó, từ dưới lên trên, đập vỡ mặt băng bằng tay không. Những binh sĩ biết bơi khác thấy vậy, đều nhảy xuống dòng sông lạnh giá, bắt đầu tìm kiếm Sắt Sắt.

Thời gian trôi qua, tay chàng, do đào bới không ngừng, đầu ngón tay lúc này đã nhuốm máu, mười đầu ngón tay liền với tim, thế nhưng, chàng chẳng có chút cảm giác nào, bởi vì trái tim chàng, từ lâu đã không còn ở trên người chàng nữa. Chàng chỉ nhớ tới Sắt Sắt, hi vọng trong lần đào bới tiếp theo, nàng sẽ xuất hiện như một kì tích.

Phạm vi tìm kiếm càng lúc càng rộng, men theo sông Hận Thủy, một dặm, hai dặm, ba dặm… mười dặm, mỗi khi hi vọng vỡ tan, trong lòng Dạ Vô Yên cũng dần dần tuyệt vọng.

Lẽ nào, lẽ nào, nàng cứ thế mà ra đi?

“Vương gia, phía trên sông Hân Thủy tuy bị băng phủ, nhưng dòng nước bên dưới nhanh như thế, nếu phu nhân rơi xuống nước, lúc này, thi thể e là đã bị cuốn đi từ lâu rồi.” Thiết Phi Dương trầm giọng nói, hắn xưa nay mặt lạnh tâm lạnh, thực tình không nhẫn tâm trông thấy bộ dạng thương tâm đến mức này của Dạ Vô Yên.

“Ngươi nói cái gì?” Dạ Vô Yên vội quát lên, đôi mắt đen thâm sâu bỗng chốc nhuốm màu máu, chàng tung chưởng đánh tới trước ngực Thiết Phi Dương, Thiết Phi Dương giơ tay ra đỡ, nhưng thân hình liền trượt nhanh về phía bờ sông Hận Thủy, đến khi chạm vào một vách núi sau lưng mới hoàn toàn dừng lại.

Hắn lại dám nói tới hai từ “thi thể”? Sắt Sắt của chàng, sao có thể trở thành thi thể được chứ!

“Vương gia, chỗ này tìm thấy một viên thuốc.” Một thị vệ cầm một viên thuốc màu nâu đen chạy tới trước mặt Dạ Vô Yên.

Đôi mắt phượng của Dạ Vô Yên khẽ nheo lại, lóe lên một tia sáng, ngón tay chàng khẽ run, cầm lấy viên thuốc đó từ tay tên thị vệ.

“Vân Khinh Cuồng, đây có phải là thuốc mà ngươi đi cho phu nhân không?” Chàng run run hỏi, không tài nào kìm nén nổi nỗi sợ hãi đang trào lên trong tim.

Vân Khinh Cuồng chăm chú nhìn, một lát sau liền đáp: “Không sai, đúng là thuốc mà thuộc hạ đưa cho phu nhân.”

Dã Vô Yên theo tên binh sĩ đó đến chỗ hắn nhặt được viên thuốc, ngón tay hơi run, đào đống tuyết lên. Thế nhưng, vẫn không thấy bóng dáng nàng, chỉ thấy trên mặt băng trơn, có màu máu loang lổ.

Ánh mắt chàng, trong khoảnh khắc, bỗng trở nên đỏ quạch.

“Phu nhân chắc là đã nổi lên mặt nước. Thế nhưng, vì sao đã tìm khắp nơi mà vẫn không thấy tung tích?” Vân Khinh Cuồng chau mày hỏi.

“Trương Tử Hoàn, ngươi đem binh mã, men theo mặt sông, tìm về hướng Đông, xem xem có kẻ khả nghi nào ra khỏi núi không. Các ngươi tiếp tục tìm kiếm dưới lòng sông, những người còn lại, đến vùng núi gần đây dò hỏi cho ta. Ngoài ra, truyền lệnh của ta, phong tỏa Mặc Thành.” Dạ Vô Yên trầm giọng nói từng câu từng chữ thốt ra rất rõ ràng.

Nàng nhất định chưa chết, nhất định là vậy! Dạ Vô Yên nắm chặt viên thuốc trong tay, trong lòng không ngừng rộn lên niềm vui sướиɠ.

“Tuân lệnh!” Mọi người đáp lời rồi nhanh chóng rời đi, Dạ Vô Yên lúc này mới quay sang Vân Khinh Cuồng hỏi: “Ngươi nói đi, đây là thuốc gì?”

Vân Khinh Cuồng nhìn viên thuốc an thai trong tay Dạ Vô Yên, nói một cách chắc chắn: “Đây là thuốc chống phong hàn.” Nếu không có cách gì tìm được phu nhân, thì bí mật phu nhân mang thai, e rằng đời này, hắn sẽ không bao giờ nói ra nữa.

Dạ Vô Yên không chút nghi ngờ, liền bỏ viên thuốc vào trong túi. Trong lòng đau đớn nghĩ, nàng chỉ để lại cho chàng một viên thuốc như thế thôi sao?

Gió tuyết đầy trời, rơi mỗi lúc một dày, mãi mà không dứt, tựa như cả đời này sẽ không ngừng lại.

Dạ Vô Yên dẫn binh sĩ, không ngừng tìm kiếm trong màn mưa tuyết. Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ trôi qua, vẫn không có bất cứ một tin tức gì, nỗi tuyệt vọng trong lòng Dạ Vô Yên cũng vì thế mà tăng dần lên.

Phong Noãn theo Dạ Vô Yên xuống dưới vách núi, khi biết được Sắt Sắt rơi từ trên vách núi xuống, thuộc hạ của hắn cũng lập tức tham gia tìm kiếm. Có điều, khi không thấy có kết quả, Phong Noãn liền cảm thấy băng lạnh thấu xương, dâng lên từ nơi sâu thẳm trong lòng và từ từ lan ra khắp cả toàn thân.

Hắn tung người, thân hình như rồng cuốn, trường đao trong tay rút ra khỏi vỏ, lóe lên một làn ánh sáng xanh chói mắt, tấn công tới Dạ Vô Yên.

“Dạ Vô Yên! Tên tội đồ kia!” Hắn trầm giọng quát, trong tiếng nói mang đầy sự phẫn nộ.

Dạ Vô Yên quỳ trên băng, mắt nhìn đao quang tấn công tới, trong lòng chàng từng cơn lạnh lẽo đang lên.

Hách Liên Ngạo Thiên nói không sai, chàng là kẻ tội đồ, chàng đã hại chính thê tử của mình.

Chàng vẫn quỳ trên mặt băng, không tránh né cũng không động đậy.

“Vương gia, có lẽ phu nhân vẫn chưa chết đâu!” Vân Khinh Cuồng kinh hãi, hét lên với Dạ Vô Yên.

Trong lòng Dạ Vô Yên chợt thấy chấn động, nếu chưa tìm được nàng, chàng quyết không thể chết được.

Chàng tung mình, thân hình nhanh chóng lùi về phía sau, tránh được đòn tấn công như sấm sét của Phong Noãn. Chàng giơ tay, rút kiếm. Trường kiếm tỏa ra kiếm quang lấp lánh, lập tức lao vào đấu với Phong Noãn.

Nhị Hoàng tử của Bắc Lỗ Quốc và Tuyền Vương của Nam Nguyệt, quan hệ giữa hai người cuối cùng đã trở nên quyết liệt rồi.

Bọn họ nhanh chóng thi triển một trường quyết đấu trên mặt băng.

Đây là một trận quyết đấu sống chết!

Phong Noãn hận Dạ Vô Yên đã hại Sắt Sắt, mỗi đao đánh ra đều rất nhanh, không chút lưu tình, chỉ muốn gϊếŧ chết Dạ Vô Yên dưới lưỡi đao này. Dạ Vô Yên đối với Phong Noãn càng chẳng có thiện cảm, hơn nữa trong lòng còn nghĩ đến việc phải tìm Sắt Sắt, cho nên, ra tay cũng không hề dè dặt.

Thoáng chốc, trên mặt băng, ánh đao lấp loáng, bóng kiếm lập lòe.

Hai bóng người như ưng đấu rồng bay. Chiêu sau càng mãnh liệt, sắc bén hơn chiêu trước, hiển nhiên, hai người họ đều đã tức giận đến cực điểm.

Đây có thể coi là một trận quyết đấu giữa những cao thủ bậc nhất trên thế gian.

Tuyết lớn bay lượn trên không như liễu rủ, lặng lẽ tung bay, tĩnh lặng rơi xuống.

Hai bóng người chiến đấu hăng say, làn tuyết tung bay nhảy múa cùng bọn họ.

Y Lãnh Tuyết đứng bên sông Hận Thủy, bên cạnh có hai thị vệ do Vân Khinh Cuồng phái tới, muốn đưa nàng ta về phủ. Lúc này, trong hai người đang quyết đấu kia, một là người bảo vệ nàng ta, một là người muốn gϊếŧ nàng ta, ấy vậy mà hai người đều tựa như không trông thấy, chẳng hơi đâu mà để ý đến nàng ta.

Hai người Phong Noãn và Dạ Vô Yên cứ thế đấu cho tới khi kiệt sức, trên người đầy vết thương, mới nằm vật xuống mặt băng, không động đậy gì nữa.

Hai người họ giây phút ấy đều hiểu, nền hòa bình mà Bắc Lỗ Quốc và Nam Nguyệt duy trì suốt mười mấy năm nay, đã hoàn toàn đổ vỡ.

Trận tuyết này rất lớn, rơi suốt nửa tháng trời, phủ kín khắp ngọn núi, phủ kín cả con đường.

Dạ Vô Yên chưa từng giây phút nào từ bỏ việc tìm kiếm Sắt Sắt, bất chấp nguy hiểm từ tuyết lở, vẫn không ngừng tìm kiếm trong núi, ngay cả việc phái binh phong tỏa mấy tòa thành xung quanh, đến cả một con chim cũng khó lòng bay thoát chàng cũng đều làm cả. Thế nhưng, hi vọng cứ ngày một tiêu tan, tuyệt vọng cứ ngày một dâng đầy, cuối cùng, sau một tháng tìm kiếm điên cuồng, Dạ Vô Yên đã bị ốm nặng.

Đây là trận ốm nặng nhất kể từ khi Dạ Vô Yên biết ghi nhớ đến nay.

Chàng nằm trên giường, lúc lạnh, lúc nóng. Nóng lạnh thay nhau, ngày ngày giày vò thân thể chàng. Thế nhưng, chàng biết mình vẫn chưa lú lẫn, cho dù trong lúc sốt cao nhất, trong lòng chàng vẫn có một góc trước sau vô cùng rõ ràng, trước sau luôn có một bóng hình quanh quẩn dạo chơi.

Đó chính là Sắt Sắt! Trong lòng chàng trước sau chỉ có tiếng nói, nụ cười của nàng, vương vấn mãi không ngừng.

Chàng biết, thị vệ vẫn ngày ngày tìm kiếm, nhưng bọn họ ai cũng đều cho rằng nàng đã không còn trên cõi đời này nữa. Thế nhưng, trong lòng chàng vẫn có một cảm giác mãnh liệt, nàng vẫn còn sống, nhất định vẫn còn sống.

Mỗi khi chìm vào giấc ngủ, chàng đều trông thấy nàng mặc bộ váy màu xanh, đứng trên bàn tay chàng, múa nhịp nhàng như cánh bướm; hoặc ngồi trước án để đàn, ngón tay thon dài tuôn xuống khúc nhạc dÂu Dương; hoặc tựa trong lòng chàng, cất lời thỏ thẻ.

Trước đây chàng không uống rượu, nhưng mấy ngày nay, mặc dù đang ốm, chàng đều uống tới say. Rượu là thứ rất hay, có thể uống say mà quên đi ngàn mối sầu. Trước đây, chàng chưa bao giờ cho phép bản thân được uống say, bởi lẽ, chàng không muốn bất cứ thứ gì có thể khống chế tinh thần mình, chàng hi vọng bản thân luôn luôn tỉnh táo. Nhưng, những ngày tháng này, chàng lại hi vọng bản thân có thể say triền miền, như thế chàng sẽ có thể coi tất cả như một giấc mộng. Mộng tỉnh rồi, nàng vẫn sẽ ở bên cạnh chàng, cười với chàng, hoặc giả cùng chàng vung đao múa kiếm.

Nỗi đau khiến chàng không phân biệt nổi ngày đêm, không phân biệt nổi giấc mơ và hiện thực.

Hôm nay, ngoài cửa sổ tuyết lại rơi trắng xóa, chàng nằm bò trên bàn, hoàn toàn say khướt.

Trong Phù Vân Các yên lặng như tờ, chỉ có tiếng gió ngoài cửa sổ “ù ù” thổi qua. Trong mơ hồ, một bóng người cất nhẹ bước, đi về phía chàng.

“Là Sắt Sắt phải không?” Có lẽ do say, trước mắt chàng cứ mơ mơ hồ hồ, không sao nhìn rõ được hình dáng người con gái đó. Có điều, lập tức, bên môi chàng liền nở một nụ cười, đúng là chàng hồ đồ mất rồi, có thể đến Phù Vân Các, còn có thể là ai được chứ?

Sắt Sắt của chàng, cuối cùng đã quay lại rồi sao?

Người con gái đó dường như không nén nổi những cảm xúc dâng trào, toàn thân run rẩy, cũng không biết là hồi hộp hay lo sợ. Nàng ta không lập tức mở miệng trả lời, chỉ lặng lẽ đứng yên một chỗ.

Trong lòng chàng vô cùng xúc động, lảo đảo đứng dậy, lao về phía người con gái ấy, ôm nàng ta vào lòng, ôm thật chặt, tựa như muốn nàng ta hòa vào máu thịt của mình vậy.

“Sắt Sắt, cuối cùng nàng đã quay lại rồi, ta biết nàng sẽ không rời xa ta đâu.” Chàng ôm người con gái đó thật chặt, trong đôi mắt đen thâm sâu, hai hàng lệ ứa ra, dọc theo gò má đẹp đẽ của chàng, lăn xuống đôi môi mỏng tuyệt mĩ, vị mằn mặn, hình như từ sau khi Mẫu thân qua đời, chàng chưa hề nếm qua mùi vị của nước mắt.

Người con gái kia co lại trong lòng chàng, không hề động đậy. Từ bao giờ nàng trở nên ngoan ngoãn thế này, chàng mỉm cười trong nước mắt. Chàng cúi xuống, đôi môi mỏng vội vã đặt lên cặp môi anh đào của nàng, bộc bạch cùng nàng nỗi nhớ nhung và đau khổ của chàng. Thế nhưng, chàng bỗng nhiên thở hắt ra một hơi lạnh lùng, nắm chặt lấy cằm người con gái, nâng khuôn mặt nàng ta lên, nhìn thật kĩ dưới ánh nến lờ mờ.

Ánh nến mờ ảo ánh lên gương mặt trước mắt, lông mày cong cong như vầng trăng khuyết, mắt hạnh long lanh, môi hồng diễm lệ, xinh đẹp vô ngần. Nàng ta cười dịu dàng với chàng, nụ cười ấy khiến dung nhan nàng ta càng đẹp đẽ mê hồn, khiến ai thấy cũng động lòng.

Chàng lại thở ra một hơi, nỗi thất vọng ập đến như dời non lấp biển, sắc hồng trên mặt do rượu gây ra phút chốc biến mất, đôi mắt phượng hẹp dài lập tức trở nên sâu thẳm khó lường.

Chàng đẩy nàng ta ra, lạnh giọng nói: “Sao nàng lại đến đây?” Trong mắt chàng lộ ra vẻ ưu tư khó lòng trông thấy rõ.

“Liên Tâm vì lo lắng cho Lầu chủ, cho nên mới qua đây xem sao!” Y Lãnh Tuyết khẽ nói, chạm phải mục quang sắc bén của chàng, liền chậm rãi cúi đầu, để lộ vầng trán đẹp như ngọc. Khoảnh khắc cúi đầu, mang theo tình ý vô biên, đáng tiếc là, trong mắt Dạ Vô Yên, tựa hồ như không thấy.

“Ta biết nàng đã khôi phục trí nhớ rồi, không cần tự xưng là Liên Tâm trước mặt ta nữa. Nàng nhớ ra mọi chuyện từ bao giờ?” Dạ Vô Yên rành rọt nói, ngày đó trên đỉnh vách núi Hắc Sơn, trong lúc nóng vội, chàng gọi nàng ta là Lãnh Tuyết, nàng ta cũng đã đáp lại.

Ngày trước, bởi nàng ta mất trí, nên chàng mới nói đứa con trong bụng nàng ta là của chàng. Thế nhưng, chàng cũng đã nói rất rõ ràng với nàng ta rằng, người mà chàng yêu, chỉ có mình Sắt Sắt.

“Trong khoảnh khắc tỉnh lại trên đỉnh vách núi, muội mới dần dần nhớ ra mọi chuyện trước đây.” Y Lãnh Tuyết khẽ đáp.

Nàng ta nhìn Dạ Vô Yên, lúc này, chàng chỉ mặc một chiếc áo trắng giản dị, chưa chải tóc lên, cũng chưa đội mũ vàng. Thế nhưng, sức mạnh vững vàng mà bền bỉ của chàng tựa như kiếm phong mang ánh sáng sắc lạnh, đang ẩn giấu trong vỏ kiếm.

Chàng quả là một bậc vương giả trời sinh.

Trước đây, nàng ta chưa từng nhận thấy người đàn ông này lỗi lạc xuất chúng đến thế,

Khi nàng ta còn làm Tế Tư, mặc dù đã cứu chàng hai lần, đối với chàng, cũng có chút thiện cảm, nhưng không phải thứ tình yêu sâu đậm.

Mãi cho đến Đại hội Tế trời, khúc nhạc ẩn chứa bá khí của chàng, cả sự sắc bén ẩn giấu toát ra từ con người chàng, khiến nàng ta cảm phục sâu sắc. Cho đến khi ở trong trướng, nàng ta hận chàng phá hoại địa vị Tế Tư của mình, muốn cùng chàng vĩnh viễn đoạn tuyệt thứ tình cảm hữu danh vô thực hơn bốn năm trời. Trong lúc vô ý dâng tặng một nụ hôn cáo biệt, chẳng ngờ, trái tim nàng ta vì thế mà đập loạn lên, tựa như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Giây phút đó, nàng ta mới biết, nàng ta đã yêu thương người đàn ông này sâu đậm mất rồi.

Chỉ tiếc rằng, đợi đến khi nàng ta hiểu được, thì trái tim chàng đã trao cho một người con gái khác.

Từ khi tỉnh lại sau lần ép độc đó, nàng ta luôn trong trạng thái không cam tâm chịu thua. Nàng ta phục thị Thần Phật trong Thiên Hựu Viện bốn năm, không có du͙© vọиɠ hay ước mong gì, lục căn thanh tịnh, sự sùng bái của con dân Bắc Lỗ Quốc đối với nàng ta khiến nàng ta gần như cho rằng, mình đã đứng trên mây, trở thành Thần Phật. Thế nhưng, một khi rời khỏi vị trí Tế Tư, những du͙© vọиɠ của người thường hoàn toàn khống chế nàng ta. Biển lòng trầm tĩnh đã bốn năm, hoặc có thể nói là những du͙© vọиɠ đã kìm nén suốt bốn năm, trong giờ phút này đua nhau trỗi dậy.

Thứ mà nàng ta muốn có, nếu không có được, sẽ cực kì không cam tâm. Hơn nữa giờ đây, người con gái kia đã chết, lẽ nào nàng ta còn không có được chàng hay sao?

“Muội quả thực không nhẫn tâm thấy huynh ngày ngày mượn rượu giải sầu, đã một tháng trôi qua rồi, nếu cô ấy vẫn còn trên thế gian, thì đã tìm thấy từ lâu rồi, sao có thể bặt vô âm tín, một người sống sờ sờ lẽ nào lại có thể bốc hơi giữa nhân gian? Huynh hãy tỉnh lại đi, đừng chìm đắm trong giấc mộng nữa.” Y Lãnh Tuyết chau mày nói, tiếng nói dịu dàng, trong đôi mắt hạnh đầy vẻ ưu tư.

Dạ Vô Yên cúi đầu, trong đôi mắt thâm sâu thoáng một vẻ u buồn, gương mặt trầm tĩnh không biết vì những ngày nay đang ốm hay vì điều gì khác, nổi lên một đường gân xanh, “Ra ngoài ngay cho ta!”

Sự trách móc không hề che giấu trong giọng nói của chàng khiến sự kiêu ngạo trong nàng ta hoàn toàn sụp đổ.

Đây có lẽ là lần đầu tiên chàng phẫn nộ đến thế với nàng ta, mặc dù không quát tháo, nhưng cũng khiến trong lòng nàng ta phải kinh hãi vạn phần. Nàng ta quay người, ưỡn thẳng lưng, mang theo chút kiêu ngạo còn sót lại, bước nhanh ra ngoài.

“Khoan đã!” Dạ Vô Yên nhìn theo bóng dáng vội vã rời đi của nàng ta, bỗng nhiên lạnh lùng nói: “Lãnh Tuyết, ta hỏi nàng, hôm đó, nàng bị bắt cóc như thế nào?”

Những ngày này, vì tìm kiếm Sắt Sắt, chàng chưa tự mình hỏi Y Lãnh Tuyết, chỉ ra lệnh cho Vân Khinh Cuồng hỏi những chuyện đã xảy ra.

Chàng biết, hôm đó kẻ bắt cóc Y Lãnh Tuyết không phải là Sắt Sắt. Thực ra, chàng luôn tin tưởng Sắt Sắt, có điều, chỉ cần nhắc tới Hách Liên Ngạo Thiên, chàng liền mất hết lí trí, mà đưa ra những phán đoán vội vàng. Sau khi sự việc xảy ra, ngồi suy nghĩ kĩ lại, liền biết ngay mọi chuyện hôm đó vốn là một cái bẫy.

Kẻ dụng tâm kia cải trang thành Sắt Sắt, bắt cóc Y Lãnh Tuyết tới vách núi Hắc Sơn, chính là để giá họa cho Sắt Sắt. Vách núi Hắc Sơn người ngoài không hề biết nó có ý nghĩa thế nào, điều này khiến chàng nghi ngờ trong Xuân Thủy Lầu có nội gián. Chàng xưa nay dùng người cẩn thận, những thuộc hạ của chàng bao năm nay đều một dạ trung thành, nếu quả thực có nội gián, hẳn sẽ khiến chàng đau lòng tiếc nuối.

Trong toàn bộ sự việc, chàng luôn suy nghĩ theo hướng coi Y Lãnh Tuyết là người bị hại, lúc này đột nhiên nghĩ ra, Y Lãnh Tuyết trước đó có lẽ chưa câu kết với kẻ bắt cóc, nhưng vào lúc nàng ta bị bắt, có khả năng đã cùng mưu đồ với đối phương, yêu cầu kẻ đó giải nàng ta đến vách núi Hắc Sơn, để giá họa cho Sắt Sắt.

Trong lòng chàng, Y Lãnh Tuyết chẳng khác nào tiên tử, có lẽ là do chàng ngốc nghếch chờ đợi suốt bốn năm, nên trong tim chàng, nàng ta sớm đã gần như được thần thánh hóa. Cho nên, chàng chưa từng nghi ngờ nàng ta. Còn đêm nay, nàng ta chủ động sà vào vòng tay chàng, có lẽ từ lâu đã không còn là tiên tử không hưởng hương khói nhân gian nữa rồi.

“Hôm đó, muội bị trúng thuốc mê, khi tỉnh lại, đã ở trên vách núi rồi. Muội quả thực không biết mình đã bị bắt cóc như thế nào.” Y Lãnh Tuyết nhẹ nhàng nói.

Dạ Vô Yên thoáng chau mày, trầm giọng nói: “Lãnh Tuyết, ta hi vọng nàng nói thật!” Tiếng nói không giận dữ mà đầy quyền uy ấy khiến Y Lãnh Tuyết thấy trong lòng dân lên từng nỗi sợ hãi vô biên.

“Vương gia, huynh đang nghi ngờ Lãnh Tuyết ư?” Y Lãnh Tuyết ngước mắt, nở nụ cười khổ sở. “Từ khi Giang cô nương ép độc cho muội, cứu tính mạng muội, muội cảm kích cô ấy vô cùng, sao có thể hãm hại cô ấy được? Lúc nhớ lại những chuyện trước đây, muội liền hiểu tấm thân mình vốn không xứng với Vương gia, muội không muốn trông thấy Vương gia vì mất đi người mình yêu mà mãi mãi đau khổ. Cho nên muội mới mặt dày mày dạn, muốn ở bên cạnh Vương gia. Nhưng Vương gia lại nghi ngờ muội ư? Nếu là như thế…” Tiếng nói của Y Lãnh Tuyết càng lúc càng nhỏ, nàng ta nhìn Dạ Vô Yên ai oán, bên khóe môi ứa ra một dòng máu tươi.

Dạ Vô Yên kinh hãi, mắt phượng nheo lại, tiến lên một bước, giữ lấy cằm Y Lãnh Tuyết. Chỉ thấy trong miệng nàng ta đầy máu tươi, hiển nhiên, nàng ta đã cắn lưỡi.

Ánh mắt Dạ Vô Yên trở nên thâm sâu, chàng giữ chặt lấy cằm nàng ta, không cho nàng ta dùng lực thêm nữa. “Người đâu! Mau mời Cuồng Y.” Dạ Vô Yên trầm giọng ra lệnh.

Vất vả một phen, tính mạng của Y Lãnh Tuyết cuối cùng cũng giữ được, sau đó nàng ta liền được thị nữ dìu ra ngoài.

Không ngờ nàng ta lại cắn lưỡi tự sát để tỏ rõ sự trong sạch. Lẽ nào, chàng thực sự đổ oan cho nàng ta sao?

Sau Đại hội Tế trời, nàng ta tạm thời giữ chức Tế Tư một năm. Thế nhưng, chính vì chỉ là Tế Tư tạm thời, không phải Tế Tư thực sự, nên con dân Bắc Lỗ Quốc đối với nàng ta không còn sùng kính như trước nữa.

Hôm đó Sắt Sắt bị Hách Liên Bá Thiên chòng ghẹo, chàng liền phái người dạy cho Hách Liên Bá Thiên một trận. Thế nhưng, không ngờ Hách Liên Bá Thiên lại đoán được ra chàng là người đã sai khiến thuộc hạ ra tay. Thậm chí Hách Liên Bá Thiên còn biết chàng ngưỡng mộ Y Lãnh Tuyết, liền cưỡng bức nàng ta.

Nếu nàng ta vẫn còn là Tế Tư được người người tôn kính, Hách Liên Bá Thiên cho dù có say đắm nàng ta đến đâu đi nữa, cũng quyết không dám làm vấy bẩn nàng ta như thế. Nếu không phải chàng một mực mong muốn nàng ta không làm được Tế Tư, thì những chuyện này, có lẽ đều sẽ không xảy ra, Y Lãnh Tuyết cũng sẽ không rơi vào cảnh ngộ như ngày hôm nay, có lẽ vẫn sẽ là Tế Tư được người người kính ngưỡng.

Khi còn làm Tế Tư, nàng ta được mọi người sùng bái, nhưng một khi tấm thân đã không còn nguyên vẹn, con dân Bắc Lỗ Quốc đều cho rằng nàng ta đã vấy bẩn lên Thần Phật, liền bắt nàng ta uống rượu độc, vứt lên giàn lửa, hỏa thiêu tế trời.

Chàng cứu nàng ta ra khỏi giàn thiêu, vốn định tìm cho nàng ta một chốn an thân, để nàng ta yên bình sống nốt quãng đời còn lại, nhưng không ngờ, nàng ta lại mang thai đứa con của Hách Liên Bá Thiên. Càng không ngờ, đối với chuyện Hách Liên Bá Thiên cưỡng bức Tế Tư, Khả Hãn Bắc Lỗ Quốc vô cùng tức giận, dùng một chén rượu độc, ban cho Hách Liên Bá Thiên được chết. Đến cả con trai của mình còn ban cho chết, thì làm sao có thể tha mạng cho nàng ta?

Trên đời này, nàng ta đã không còn chỗ dung thân nữa, trừ phi chàng có thể cho nàng ta một danh phận, một danh phận khiến cho Bắc Lỗ Quốc không dám tùy tiện đυ.ng tới. Chuyện này, chàng lẽ ra nên thẳng thắn nói với Sắt Sắt. Thế nhưng, bởi chàng sợ mất nàng, nên cứ che giấu mãi, không ngờ, lại gây ra kết cục thê thảm nhường này.

Sắt Sắt của chàng, thực sự không còn nữa ư?

Chàng cúi đầu, dưới ánh nến mơ hồ, nhìn vào tay phải của mình.

Bàn tay chàng thon dài mạnh mẽ, bởi vì luyện võ lâu năm, trong lòng bàn tay đầy những vết chai.

Đôi tay này, từng là đôi tay khiến chàng tự hào, kiếm pháp tuyệt thế của chàng đều do đôi bàn tay này luyện nên.

Chính đôi tay này, hàng đêm ôm nàng, thế nhưng, lại cũng chính đôi tay này, đẩy nàng xuống vực sâu không đáy.

Chưởng đó rốt cuộc chàng đã đánh ra như thế nào? Sao chàng lại có thể đánh ra chưởng đó, tất cả liệu có phải là vì người con gái ban nãy không?

Chàng nhìn bàn tay mình, chàng chưa từng ghét thứ gì như thế, hơn nữa, thứ đó lại chính là bàn tay chàng.

Chàng nhắm mắt, cảm thấy nếu mình còn nhìn bàn tay ấy nữa, thì sẽ phát điên lên mất. Chưa có tin nàng đã chết, chàng vẫn còn có thể sống tiếp, có điều, chàng không muốn nhìn bàn tay mình nữa.

Chàng mở mắt ra, trong mắt lóe lên một tia cương quyết, giơ tay trái lên, nắm lấy cổ tay phải, dùng lực thật mạnh, tiếng xương gãy lập tức vang lên trong căn phòng tĩnh mịch.

Có phải khi thể xác càng đau đớn, nỗi đau trong lòng sẽ có thể theo đó mà nhẹ đi? Có phải khi thể xác đau đến tận cùng, nỗi đau trong lòng sẽ theo đó mà biến mất? Chàng chỉ là vì đau lòng không chịu nổi, nên mới tìm cách giảm bớt nỗi đau đi mà thôi. Có điều, sau khi thử rồi mới biết, cách này hoàn toàn không hiệu quả.

Đêm đông rất dài, dài đến mức dường như không thấy điểm kết thúc.

Dạ Vô Yên nằm trên giường, trằn trọc mãi không yên, chịu đựng sự giày vò ở cả thể xác và tâm hồn, lúc tỉnh lúc mê. Nhưng bất kể đau đớn đến mức nào, trong tay trái của chàng, vẫn nắm chặt một viên thuốc, đó là viên thuốc mà Sắt Sắt để lại trên mặt băng, nay đã trở thành niềm an ủi duy nhất của chàng. Mỗi khi không có cách gì khống chế được nỗi nhớ về nàng, chỉ cần nhìn thấy viên thuốc này, chàng lại kiên định niềm tin rằng nàng vẫn còn sống, nó giúp chàng có thể trải qua những đêm dài dằng dặc.

Ngày thứ hai, khi Tiểu Thoa và Trụy Tử vào hầu Dạ Vô Yên súc miệng rửa mặt, họ liền kinh ngạc phát hiện ra cổ tay phải chàng đã gãy, hàn chứng cũng theo đó mà được dịp tái phát.

Vân Khinh Cuồng nghe tin vội vã chạy đến, Dạ Vô Yên nằm trên giường, lúc này đã rơi vào trạng thái hôn mê. Vân Khinh Cuồng không ngừng vuốt mồ hột trên trán, bắt đầu nối xương lại cho Dạ Vô Yên.

Phàm chữa trị gãy xương, kị nhất là kéo dài thời gian, xương gãy từ tối qua, đến sáng nay, đã kéo dài bốn năm canh giờ, chỗ xương gãy lệch đã liền vào nhau. Vân Khinh Cuồng chỉ còn cách bẻ gãy chỗ lệch thêm lần nữa, rồi đắp thuốc cao và bó nẹp.

Vì thế cánh tay này mặc dù không đến nỗi tàn phế, nhưng ít nhất trong vòng nửa năm, tay phải của Dạ Vô Yên không thể dùng kiếm được nữa.

Bẻ gãy xương cổ tay thêm lần nữa, so với lần gãy đầu tiên, càng đau đớn hơn rất nhiều lần, nhưng Dạ Vô Yên chỉ khẽ cau mày, đối với nỗi đau trên thân thể, hoàn toàn không hề có cảm giác. Chỉ có nỗi đau nơi trái tim, cho dù trong cơn hôn mê, vẫn đau đến mức không tài nào hít thở.

Trong phòng, sự tĩnh mịch khiến người ta thấy bức bối, hoa tuyết từ cửa sổ bay vào, bị hơi ấm trong phòng làm tan chảy, rơi xuống dọc theo song cửa, tựa như nước mắt, từ đuôi mắt ứa ra, lau không hết được.

Khi Dạ Vô Yên tỉnh lại, đã là ba ngày sau. Chàng bò trên giường, nắm tay trái một cái, chỉ thấy cảm giác trống trơn, viên thuốc mà nàng để lại đã không thấy đâu nữa rồi.

“Tiểu Thoa!” Chàng lớn tiếng quát.

Tiểu Thoa vội vã chạy từ ngoài vào, hai mắt còn ngân ngấn nước: “Lầu chủ, người tỉnh rồi?”

“Viên thuốc của ta đâu?” Dạ Vô Yên lạnh lùng hỏi.

Tiểu Thoa và các thị nữ nghe vậy sợ hãi tìm kiếm khắp các nơi trong phòng, tìm rất lâu mà vẫn không hề thấy.

Gân xanh trên trán Dạ Vô Yên nổi lên cuồn cuộn, trông đôi mắt thâm sâu đầy vẻ lạnh lùng, tựa như không tìm được viên thuốc đó, thì cũng không thể tìm thấy Sắt Sắt của chàng vậy.

Tiểu Thoa vừa tìm vừa nhẹ nhàng dùng lời an ủi: “Không sao đâu, nhất định sẽ tìm thấy.”

“Có phải viên này không?” Một thị nữ nhặt một viên thuốc màu nâu từ trong góc phòng lên hỏi.

Dạ Vô Yên giơ tay đón lấy, nhìn, ngửi rồi nói: “Không phải!”

Hôm đó, khi Sắt Sắt cướp túi thuốc của Vân Khinh Cuồng đã để rơi xuống đất mất mấy viên, những ngày này, các thị nữ mặc dù có quét dọn, nhưng trong góc khó tránh khỏi còn để sót lại một viên.

Thị nữ đó nghe chàng nói là không phải, liền tiếp tục tìm kiếm. Không lâu sau một thị nữ khác cầm một viên thuốc nói: “Lầu chủ, có phải viên này không?”

Dạ Vô Yên đón lấy xem, ánh mắt đột nhiên dịu dàng trở lại: “Đúng viên này rồi!”

“Viên thuốc này sao lại giống thuốc an thai mà Y cô nương uống vậy?” Thị nữ kia khẽ hỏi.

Bàn tay đang cầm viên thuốc của Dạ Vô Yên run lên bần bật, viên thuốc cũng vì thế mà rơi xuống lăn lông lốc trên mặt đất, chàng giơ tay, nắm lấy cằm thị nữ kia, buộc cô ta phải ngẩng đầu lên, run giọng hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Trong đôi mắt đen láy của chàng đầy nỗi kinh hoàng và đau đớn phức tạp khó lòng diễn tả, ngón tay chàng dụng lực, gần như muốn bóp nát cằm thị nữ đó ra. Cô ta sợ quá, thân hình run rẩy, khóc không thành tiếng.

Tiểu Thoa biết không thể giấu được nữa, nước mắt giàn giụa, đau đớn nói: “Cái ngày phu nhân rời khỏi Xuân Thủy Lầu, Cuồng Y xem mạch thấy phu nhân đã mang thai một tháng. Sau khi phu nhân rơi xuống vách núi, Cuồng Y sợ Lầu chủ đau lòng, nên không dám bẩm lại cho Lầu chủ biết.”

Dạ Vô Yên nghe thế, bàn tay đang nắm dưới cằm thị nữ bỗng nhiên nới lỏng, thị nữ kia cũng ẻo lả ngã xuống.

Dạ Vô Yên vẫn giữ nguyên động tác nắm cằm thị nữ kia, hoàn toàn chết lặng. Nỗi kinh hoàng và đau đớn giăng đầy trong mắt giờ bỗng rút đi như nước thủy triều. Trong mắt chàng lúc này chỉ còn lại một màu đen thẫm, đen như dòng nước chết.

Chàng cúi người, nhặt viên thuốc mà vừa nãy đánh rơi trên mặt đất lên, viên thuốc tròn quá, chàng nắm mấy lần đều trượt. Chàng chăm chú nhìn viên thuốc, ngón tay không còn nghe sự điều khiển của mình nữa, nắm lấy viên thuốc, tựa như đó là tất cả những gì còn lại của chàng, và dường như chàng phải tốn hết sức lực của cả đời mình vào đó.

Rơi xuống, nhặt lên, nhặt lên rồi, tay khẽ rung, viên thuốc lại rơi xuống, chàng lại nhặt lên… Cứ thế ba lần, tựa như kẻ ngốc, lại giống như mất hết hồn vía, chỉ biết máy móc lặp lại động tác như thế không ngừng.

Các thị nữ thấy vậy ai nấy đều che miệng, nước mắt ròng ròng, nhưng không ai dám khóc lên thành tiếng.

Cuối cùng, Dạ Vô Yên cầm viên thuốc từ từ đứng dậy, ánh mắt nhìn chăm chú vào viên thuốc đó, qua một hồi lâu, Tiểu Thoa mới thấy mắt chàng khẽ chuyển động.

Chàng dùng bàn tay run rẩy cầm lấy viên thuốc, thân hình lảo đảo, “bịch” một tiếng, ngã xuống đất như không hề có chút sức sống. Chàng phun ra một ngụm máu tươi, hết ngụm này đến ngụm khác, phun đầy trên mặt đất, máu tươi bắn ra, tựa như những đóa hoa mang vẻ đẹp thê lương đua nhau nở rộ.

“Mau đi gọi Cuồng Y!” Tiểu Thoa sợ đến điếng người, hét lên đau đớn.

Dạ Vô Yên nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, nhưng lạ thay, chàng chẳng cảm thấy lạnh chút nào, tựa như tất cả những cảm giác khác trong cơ thể chàng đã hoàn toàn tê dại, chỉ còn lại cảm giác đau đớn mãi không ngừng mà thôi. Chàng cảm thấy thân thể chàng đang bị một thứ vô hình nào đó cắt làm hai mảnh, lại từ hai cắt thành bốn, lại từ bốn cắt thành tám, lại từ tám cắt thành mười sáu… Cảm giác đau đớn đó, rõ ràng, sắc nhọn, từ trong ra ngoài, hoàn toàn xé nát chàng.

Sắt Sắt không biết mình đang ở đâu, tựa như đang mơ, mà không phải là mơ, bay qua bay lại, giống như đóa hoa từ trên cành, không biết sẽ rơi rụng nơi đâu.

Những ngày tháng mơ hồ như thế không biết kéo dài bao lâu, cho đến một ngày, Sắt Sắt cuối cùng cũng cảm thấy mình không còn bay bổng nữa, trong bóng tối vô biên, ánh lên tia sáng và sự yên ổn, nàng chợt mở bừng mắt ra.

Trước mắt ánh sáng mơ hồ, thoáng nghe thấy tiếng nói vui mừng của một ai đó: “Tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Mau đi báo với công tử.”

Sắt Sắt khẽ mở miệng, nhưng chỉ có thể thở hắt ra, mi mắt hơi nặng, nàng lại nhắm mắt vào. Thoáng cảm thấy có một đôi tay ấm áp mạnh mẽ nắm lấy cổ tay nàng, tựa như có người đang bắt mạch.

Rồi nàng lại chìm vào hôn mê.

Khi tỉnh lại lần nữa, trước mắt không còn thấy mơ hồ, một gương mặt tươi cười hiện ra trước mắt: “Cô nương, cuối cùng cô đã tỉnh rồi, có đói không, có khát không?”

Trong đầu Sắt Sắt thoáng trở nên trống rỗng, tiếp đó chuyện cũ như sấm sét ập về, khiến nàng đau thấu tận tâm can.

Nàng nhìn khuôn mặt đang cười híp mắt đối diện. Đó là một tiểu cô nương, trạc mười hai mười ba tuổi. Cô bé chải tóc hai bên, trông bộ dạng không giống như một a hoàn, ánh mắt trong trẻo mà đơn thuần.

Sắt Sắt giơ tay ôm bụng, khẽ nói: “Con của ta…” Đứa con của nàng, nhất định là không còn nữa rồi.

Tiểu cô nương chớp mắt, cười nói: “Đứa con của cô nương còn khỏe lắm, Mạnh lang trung nói, cô nương có thể sống được, quả là một kì tích. Ông ấy nói hẳn cô nương đã được uống kỳ dược bảo mệnh và an thai.”

Sắt Sắt nghe thấy thế, trong lòng nhẹ nhõm được một chút, giơ tay ôm lấy bụng.

Cốt nhục của nàng, cuối cùng vẫn giữ lại được. Ắt hẳn là nhờ kịp thời uống số thuốc an thai và bảo mệnh kia của Vân Khinh Cuồng, tính mạng của nàng và đứa con mới có thể giữ được.

Nàng đã mất tất cả, nhưng may thay, đứa con của nàng vẫn còn.

Nàng khẽ vuốt bụng: “Con à, Mẫu thân sẽ đưa con đến một nơi không ai làm phiền để sống một cách yên ổn, từ nay về sau, chỉ có chúng ta dựa vào nhau mà sống nhé.”

Sắt Sắt nhận ra nơi nàng đang ở là một căn nhà nhỏ, trong nhà bày biện đơn giản lại thô sơ. Hiển nhiên, đây là một gia đình rất nghèo. Nàng còn nhớ, khi đó hình như là một công tử áo xanh đã cứu nàng, có điều, nàng chưa nhìn rõ tướng mạo của chàng ta.

“Muội là ai?” Sắt Sắt khẽ hỏi.

“Muội tên là Trầm Ngư, mọi người đều gọi muội là Ngư Nhi, những ngày này, đều là muội và mẹ muội chăm sóc cho cô nương đó.” Trầm Ngư cười hì hì đáp.

Sắt Sắt nhớ lại lúc lần đầu tỉnh lại, chính là giọng nói này vang lên: “Tỉnh rồi, tỉnh rồi, mau đi bẩm báo với công tử.” Nàng liền hỏi tiếp: “Vị công tử mà muội nói tới đâu?”

Ánh mắt Trầm Ngư vụt lóe lên: “Làm gì có vị công tử nào, cô nương sao lại nhớ là có công tử?”

“Ai đã cứu ta?” Sắt Sắt hỏi.

“Là cha muội, ông ra bờ sông đυ.c băng bắt cá, vừa hay trông thấy cô nương hôn mê trên mặt băng, liền cứu cô nương về đây, cha muội không thể gọi là công tử được. Cô nương cứ nằm đấy, để muội đi sắc thuốc, sức khỏe cô nương còn yếu, phải nghỉ ngơi cho tốt.”

Trầm Ngư nói đoạn, tung tăng chạy ra ngoài.

Sắt Sắt chau mày, khi đó mơ mơ hồ hồ, hay là nàng đã nghe nhầm? Thật không có công tử nào hết sao?

Không lâu sau, một thôn phụ bước vào, áo quần giản dị, nụ cười khép nép, tự xưng là Điền Thị.

Qua lời bà ta nói, Sắt Sắt được biết, đây là một thôn chài nhỏ, nằm ở Trung bộ Nam Nguyệt Quốc, đã rời xa khỏi Mặc Thành, thế nhưng, cách kinh đô Phi Thành cũng không phải gần. Gia đình họ có ba người, dựa vào nghề bắt cá, đi săn để kiếm sống.

Sắt Sắt nghe những gì Điền Thị nói, biết rằng cha của Trầm Ngư phát hiện ra nàng trên dòng sông nhỏ ven thôn. Chẳng lẽ người cứu nàng đã vứt nàng trên mặt băng ở đây, rồi nàng lại được gia đình Trầm Ngư cứu về?

Sắt Sắt chau mày không hiểu, cũng không truy cứu thêm, chỉ chú ý dưỡng thương. Nàng mặc dù không nhiễm phong hàn, có điều chưởng đó đánh vào trước ngực, khiến ngũ tạng bị tổn thương, buộc phải uống nhiều thuốc.

Ở trong tiểu thôn trang ba tháng, đến khi sức khỏe hồi phục, tiết trời đã sang xuân.

Một đêm, Sắt Sắt vào phòng Điền Thị, cười nói: “Điền đại thẩm, những ngày qua, đa tạ đại thẩm cứu giúp, mới giúp ta nhặt về được tính mạng mình. Đại ân không dám nói lời cảm tạ, nếu sau này đại thẩm có việc gì cần giúp đỡ, ta nhất định sẽ tận toàn lực. Trên người ta, cũng chẳng có thứ gì đáng giá, chỉ có mỗi chiếc trâm này, xin tặng đại thẩm thay cho lời cảm ơn. Những ngày qua, ta ở đây quấy rầy, cũng đã khiến đại thẩm phải tốn không ít tiền bạc.”

Sắt Sắt rút một cây trâm trên búi tóc, đưa cho Điền Thị. Nàng thường ngày rất ít khi đeo trang sức, cây trâm này, cũng là món nữ trang duy nhất của nàng.

Điền đại thẩm thấy vậy cười đáp: “Cô nương, không cần khách khí thế, cây trâm này ta thật không dám nhận. Hôm nay cô nương nói những lời này, có phải là muốn rời đi không?”

Sắt Sắt gật đầu, đáp: “Thân thể ta sớm đã bình phục, chỉ vì trời lạnh, đi đường gian khổ. Nay trời đã sang xuân, không thể ở thêm được nữa.”

Điền Thị nghe thế đứng dậy, cài lại cây trâm lên búi tóc của Sắt Sắt, cười nói: “Cây trâm này cô nương giữ lấy đi. Ta chỉ xin cô nương một việc, ta vừa nhìn đã biết cô nương là người nhà quyền quý, có thể đem Ngư Nhi đi theo được không? Đứa trẻ này thông minh lanh lợi, theo phu phụ ta sẽ phải chịu khổ, chỉ mong có thể đi theo cô nương, mà được thấy thế giới bên ngoài.”

Sắt Sắt chau mày: “Điền đại thẩm, bên ngoài không bằng trong thôn, đâu đâu cũng đầy rẫy những nguy hiểm, Ngư Nhi sẽ phải chịu khổ đó. Hai người chỉ có một đứa con, nỡ lòng nào?”

Điền Thị liến thoắng gật đầu, một mực muốn cho Trầm Ngư đi theo Sắt Sắt, còn Trầm Ngư, mặc dù lưu luyến cha mẹ, nhưng cũng vô cùng tò mò trước thế giới bên ngoài, nên cũng quyết ý đi theo Sắt Sắt.

Sắt Sắt không biết làm thế nào, đành gật đầu đồng ý. Sáng sớm hôm sau, nàng liền theo Trầm Ngư, ra khỏi tiểu thôn, đi về phía Phi Thành.

Sắt Sắt và Trầm Ngư đi về phía Nam, ban đầu trên đường còn thoáng thấy dấu tuyết, càng đi về phía Nam, những đυ.n tuyết càng ít đi, chỉ thấy cây cỏ um tùm. Băng tuyết mặc dù tàn phá vô số cỏ cây, nhưng cũng lại nuôi dưỡng cuộc đời mới của cây cỏ.

Sắt Sắt cải trang thành một thư sinh, mang thai đã hơn bốn tháng, mặc dù bụng hơi nhô ra, nhưng vì nàng mặc áo rộng, cũng coi như che kín không để lộ thân phận ra ngoài. Nếu để thêm một tháng nữa, đóng giả thư sinh chắc không được nữa. Trên mặt, Sắt Sắt đeo chiếc mặt nạ da người mà Phong Noãn tặng nàng. Nếu không phải nhìn sát lại, chỉ ngồi gần nói chuyện, rất khó phát hiện ra nàng đang đeo mặt nạ.

Trầm Ngư đóng giả làm thư đồng, tướng mạo cô bé xinh xắn, nhưng màu da ngăm đen, cải trang thành nam đồng, trông cũng vô cùng giống.

Mỗi năm vào thời điểm này, kinh thành đều mở trường thi. Trên đường thường hay gặp được các tú tài lên kinh dự thi, hai người bọn họ trà trộn trong đó, trông cực kì tự nhiên, không hề gây bất kỳ sự chú ý nào.

Suốt dọc đường, Sắt Sắt đã đem trang sức bán hết. Thế nên lúc này trên người chỉ còn có năm lạng bạc. May mà đã đến kinh thành rồi, Sắt Sắt liền nhanh chóng tìm một khách điếm rẻ tiền trọ lại.

Lần này vào kinh, nàng chỉ muốn gặp Phụ thân một lần, rồi sẽ quay về Đông Hải, đời này kiếp này, không dự định quay lại Nam Nguyệt nữa.

Sắt Sắt không trực tiếp đến phủ Định An Hầu, mà quyết định ở trong khách điếm, sau khi ăn cơm tối xong, sẽ lặng lẽ vào phủ thăm Phụ thân.

Lúc đang dùng cơm tối trong gian lớn của khách điếm, nàng thoáng nghe thấy khách khứa bàn tán chuyện gì đó. Sắt Sắt ngưng thần lắng nghe, trong lòng liền dâng lên từng cơn lạnh giá. Nàng dặn dò Trầm Ngư đợi trong phòng, rồi tự mình ra khỏi khách điếm, vận khinh công, đi về phía Hầu phủ.

Vầng trăng cong cong trên bầu trời, trắng sáng như tấm lụa. Ánh trăng lành lạnh tỏa trên mặt đất, cái lạnh thấm vào xương tủy. Trong lòng Sắt Sắt càng lạnh lẽo hơn, vừa rồi nàng nghe mọi người trong khách điếm bàn luận mới hay, Định An Hầu Giang Nhạn có ý mưu hại Hoàng đế, mấy ngày trước sợ tội mà tự sát trong tù.

Trong lòng Sắt Sắt vốn hận Phụ thân. Lần này về kinh, chẳng qua cũng chỉ muốn ngấm ngầm nhìn trộm ông một lần, chưa hề nghĩ tới muốn gặp mặt ông. Thế nhưng, khi nghe thấy tin dữ kia, trong lòng nàng thập phần đau đớn.

Giang Nhạn sao có thể có ý mưu hại Hoàng đế được? Ông một lòng trung thành với Hoàng đế, chinh chiến nửa đời người, chịu biết bao khổ nạn. Cuối cùng, lại rơi vào kết cục thế này sao? Nghe người ta bàn tán, tên thích khách hành thích Hoàng đế là thuộc hạ của Phụ thân, sau khi hành thích không thành bị bắt sống, liền khai là do Phụ thân nàng sai khiến, sau đó Giang Nhạn liền tự sát.

Mọi chuyện đã không còn đối chứng, mà nàng lúc này, cũng hoàn toàn không có khả năng điều tra. Thế nhưng, chuyện này, sớm muộn gì nàng cũng sẽ phải tìm hiểu cho rõ ngọn ngành mới được.

Định An Hầu Phủ, cánh cửa lớn màu đỏ đóng chặt, trên cửa dán hàng chữ niêm phong lớn, gió đêm thổi tới, khiến cho những tờ giấy kêu lên lạo xạo.

Sắt Sắt nhảy vào từ bức tường phía sau nơi mà nàng đã quen mỗi lần xuất phủ, người hầu kẻ hạ đều đã bị đuổi đi hết, thế nên cả tòa Hầu phủ lúc này lặng lẽ như tờ. Không ai quét dọn, khắp nơi tiêu điều, không còn nữa cảnh phồn vinh náo nhiệt.

Sự quyến luyến cuối cùng giờ không còn nữa, từ nay về sau, trên thế gian này, chỉ có mình nàng cô đơn lẻ bóng mà thôi.

Nghe nói, việc Phụ thân tự sát do Tuyền Vương phát hiện ra sau khi đi giám sát. Nàng không ngờ, Dạ Vô Yên nhanh như vậy đã từ biên quan về đến Phi Thành, thế nên nàng không thể tiếp tục ở Phi Thành được nữa.

Nàng nhanh chóng cùng Trầm Ngư quyết ý ra Đông Hải. Trong thời gian ở Phi Thành, nàng có liên lạc với Bắc Đẩu và Nam Tinh, lúc hai người ấy biết ý định của Sắt Sắt liền quyết tâm theo nàng ra đi.

Đoàn người cưỡi thuyền nhỏ, lênh đênh giữa biển cả mênh mông.

Từ nay về sau, nàng không còn là thiên kim Giang Sắt Sắt của Hầu phủ nữa, nàng chỉ là một tên hải tặc giữa biển cả mênh mông.

Bỗng nhiên ngoảnh đầu lại, mọi chuyện chỉ như một giấc mộng hồng trần.

Điệp luyến hoa

Bốn năm ẩn danh, cuối cùng vẫn phải đối mặt.

Đời người quả thực có rất nhiều điều bất đắc dĩ, có những người và có những chuyện muốn tránh cũng không cách nào tránh được.

Thêm Bình Luận