Đạo Phi Thiên Hạ

8.5/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Dịch giả: Tỏa Nhị Kiều Chờ chồng suốt bốn năm trời, khi mà trái tim nàng nảy sinh tình yêu với chàng chính là lúc mà nàng đứng trong hàng ngũ mừng công thắng trận của chàng. Nhưng cũng chính vào thời  …
Xem Thêm

Chương 35: Cạm bẫy ngọt ngào
Không biết từ lúc nào, sắc trời dần chìm vào bóng tối.

Trụy Tử đưa hai thị nữ chậm rãi bước vào, bày biện thức ăn lên chiếc bàn gỗ đỏ trong phòng. Thế nhưng, Sắt Sắt vẫn ngồi ngơ ngẩn trên giường, lúc này, nàng chẳng có chút tâm trạng nào mà dùng bữa cả.

Trụy Tử nhìn ánh mắt ngơ ngẩn của Sắt Sắt, tưởng rằng nàng vẫn đang trăn trở về việc vừa gặp Y Lãnh Tuyết, liền chậm rãi tiến lại, đưa lời an ủi: “Phu nhân, xin hãy ăn một chút đi, nếu không thân thể làm sao chịu được. Nô tỳ thấy, mấy ngày nay sắc mặt của phu nhân không được tốt lắm, đã đặc biệt chuẩn bị cho phu nhân canh sâm tổ yến, phu nhân dùng một ít đi.”

“Trụy Tử, cơm canh cứ để ở đó, các ngươi lui hết xuống đi, ta muốn một mình yên tĩnh một lát.” Sắt Sắt hạ giọng nói, trước mắt, nàng vẫn chưa muốn tiết lộ việc mình đã khỏi mù, cho nên, không muốn ở lâu cùng các thị nữ.

Trụy Tử đáp một tiếng, rồi đưa hai thị nữ chậm rãi lui ra.

Sắt Sắt tắt hết nến trong phòng, rất nhanh sau đó ánh tuyết và ánh trăng bên ngoài theo cửa sổ ùa vào, khiến căn phòng có vẻ lung linh huyền ảo. Không biết nàng ngồi trên giường bên cửa sổ như thế bao lâu, chợt nghe thấy tiếng cửa viện khẽ mở.

Sắt Sắt đứng lên, đưa mắt tập trung nhìn ra ngoài.

Trong viện, đèn lưu ly treo cao, ánh đèn và ánh tuyết phản chiếu lẫn nhau, sáng bừng cả một góc viện. Cánh cửa gỗ điêu khắc được hộ vệ khẽ mở ra, Minh Xuân Thủy khoan thai tiến vào.

Ánh đèn mơ hồ, thấp thoáng tỏa ra sắc đỏ, làm đỏ rực cả đống tuyết trên mặt đất dưới chân chàng, đồng thời cũng khiến cho tà áo trắng trên người Minh Xuân Thủy như đắp thêm một tầng hơi ấm.

Chàng chậm rãi tiến vào, người khoác chiếc áo choàng trắng, đung đưa lay động dưới ánh đèn. Hồng mai trong tuyết phản chiếu, đẹp lạnh lùng không sao tả xiết.

Chưa cần nhìn đến chiếc mặt nạ tinh xảo trên mặt chàng, chỉ thoáng nhìn tà áo trắng tung bay, chưa cần nhìn đến làn tóc đen buông xõa, chỉ cần nhìn thân hình rắn rỏi đẹp đẽ, còn cả bước đi phong nhã bá đạo, Sắt Sắt đã cảm thấy trong lòng dâng lên từng cơn lạnh lẽo.

Một thân áo trắng, che đi phần nào vẻ lạnh lùng bá đạo của Dạ Vô Yên, nhưng không thể nào giấu nổi vẻ quý phái trời sinh trên người chàng. Mái tóc đen buông xõa, khiến chàng thêm vài phần phong lưu và phóng khoáng.

Dáng đi ấy, tư thế ấy, vì sao nàng lại chưa từng chú ý?

Sắt Sắt ngồi ngẩn ra trên giường, cửa phòng “két” một tiếng mở ra, Minh Xuân Thủy chầm chậm tiến vào. Đôi mắt phượng đen láy, sâu thẳm khẽ nheo lại, trông thấy Sắt Sắt đang ngồi yên bên cửa sổ, ánh trăng bàng bạc tuôn từ ngoài vào, tựa như lớp sương mỏng bao phủ lấy cả cơ thể nàng. Khóe môi chàng khẽ nhếch lên, đôi mắt đen mang nụ cười như có như không.

Những ngày này, chàng đã quen với việc được Sắt Sắt chào đón bằng ám khí, bỗng nhiên thấy nàng yên lặng thế này, nhất thời, chàng lại cảm thấy có phần không quen.

Chàng khoan thai tiến lại, dừng chân trước mặt Sắt Sắt.

“Sao nàng không thắp nến lên?” Chàng hỏi, trong giọng nói ẩn chứa nhu tình.

Nhưng chàng sớm đã ngầm vận nội công, sợ Sắt Sắt bất ngờ xuất chiêu. Có điều, dường như lo lắng hôm nay của chàng là thừa, Sắt Sắt vẫn lặng lẽ ngồi trên giường, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, chăm chú nhìn vào một cây mai trong tuyết.

“Một người mù, thắp nến chẳng phải lãng phí lắm sao?” Sắt Sắt lạnh nhạt đáp, trên môi nở một nụ cười tự giễu. Nếu Minh Xuân Thủy quả thực chính là Dạ Vô Yên, thì trước khi bị mù nàng đã mù từ lâu rồi, thậm chí không nhận ra nổi bọn họ là cùng một người.

Minh Xuân Thủy nhìn chăm chăm vào bóng hình của Sắt Sắt, chầm chậm đi tới, đến sát trước mặt nàng, đưa tay ôm lấy chiếc eo thon của Sắt Sắt, khẽ nói với giọng thương xót: “Vẫn chưa đến hai tháng, chẳng phải Vân Khinh Cuồng đã nói rồi sao, sau hai tháng tự khắc sẽ có thể nhìn thấy được.”

Sắt Sắt bị Minh Xuân Thủy ôm lấy, thân thể thoáng run, thế nhưng, lần này nàng không trốn tránh, cũng chẳng vùng vẫy. “Bao giờ ta có thể rời khỏi chỗ này?” Nàng lạnh lùng hỏi.

“Muốn đi, được thôi, trừ phi nàng gϊếŧ chết ta.” Minh Xuân Thủy chau mày, tiếng nói nhẹ nhàng chậm rãi mang đầy vẻ lạnh lùng và kiên định.

Trong lòng Sắt Sắt có phần hụt hẫng, vì sao chàng đã có Y Lãnh Tuyết, mà vẫn còn cứ quấn lấy nàng, chẳng lẽ chàng muốn cả thê lẫn thϊếp? Vậy thì chàng không hiểu Giang Sắt Sắt này rồi.

Sắt Sắt lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đôi mắt lóe lên một tia sắc bén. Nàng bỗng quay đầu, dựa vào l*иg ngực ấm áp của chàng.

Minh Xuân Thủy ngẩn người, thân thể khẽ run.

Sắt Sắt chưa từng tựa vào lòng chàng như chú chim non quấn quýt thế này bao giờ, lại còn chủ động, trong mắt chàng dâng lên từng niềm vui sướиɠ. Chàng giơ tay nâng cằm nàng lên, cười khẽ hỏi: “Phải chăng là cạm bẫy ngọt ngào?”

Cho dù có là cạm bẫy ngọt ngào, chàng cũng sẵn sàng chấp nhận, sự chủ động của nàng đối với chàng mà nói, không nghi ngờ gì nữa chính là một ngòi thuốc nổ, phá tung hết tất cả lý trí trong chàng. Chàng cúi người, gỡ mặt nạ ra, hôn lên đôi môi anh đào của nàng.

Sắt Sắt nhắm mắt, nàng biết chàng đã gỡ mặt nạ ra, thế nhưng, nàng không dám mở mắt, để nhìn khuôn mặt mà mình đang đối diện. Nàng sợ sự phỏng đoán của mình là đúng, nàng sợ phải đối diện với kết quả này. Nhưng, nàng bắt buộc phải biết.

Nàng khép chặt hàng mi, hàng lông mi dài che đi làn thu thủy. Nàng ngửa mặt cho chàng hôn, cảm nhận làn môi mỏng của chàng đặt trên đôi môi anh đào của nàng, quấn quýt thật chặt với môi và lưỡi của nàng, cánh tay không ngừng ôm chặt lấy nàng, tựa như muốn nuốt hết không khí trong l*иg ngực nàng.

Hàn mai trong phòng tỏa hương thơm dịu nhẹ, hai ngưởi chìm nổi trong thế giới ngát hương.

Hàng mi Sắt Sắt khẽ chớp, mở ra một khe hẹp, ngẩng đầu nhìn về phía chàng.

Ánh trăng và ánh tuyết từ cửa sổ tuôn vào, khiến cả gian phòng được chiếu sáng mơ hồ, như phủ một màn sương.

Nàng đã nhìn thấy dung nhan của Minh Xuân Thủy.

Đôi lông mày dài tới tận tóc mai, mắt phượng hẹp dài mà đẹp đẽ, sống mũi thẳng tắp, cặp môi tươi đẹp. Tuấn tú tuyệt vời, caao quý vô song.

Có điều, khuôn mặt ấy, sao lại quen thuộc đến vậy, đích thực là dung nhan của Dạ Vô Yên.

Minh Xuân Thủy chính là Dạ Vô Yên.

Sự thực ấy cuối cùng cũng không thể khác được, thế nhưng, Sắt Sắt thậm chí không hề thấy chấn động hay hoảng loạn chút nào.

Nàng vẫn bình tĩnh dựa vào trong lòng chàng.

Còn nhớ có người từng nói, bởi vì sự việc quá dữ dội, khiến người ta bị chấn động quá đỗi, nên tâm trạng không thể nào dậy sóng được nữa. Vì thế phải chăng nàng mới bình tĩnh đến vậy.

Sắt Sắt khẽ thở dài một hơi, những cơn chấn động khi ở bên chàng thực quá nhiều, khiến nàng gần như đã tu luyện đến mức bách độc bất xâm rồi.

Nàng trốn qua trốn lại, vậy mà vẫn không thoát khỏi Ngũ chỉ sơn[1] của chàng.

[1] Nguyên chỉ Tôn Ngộ Không không thoát khỏi bàn tay của Phật Tổ, sau dùng để chỉ việc không thoát khỏi sự khống chế của người khác.

Vốn cứ tưởng rằng đã yêu một người khác, vậy mà không ngờ quanh đi quẩn lại một vòng, vẫn treo cổ chết trên cùng một cành cây.

Chẳng trách, ngày trước khi nàng đi tìm Minh Xuân Thủy giải mị dược, trong sự miễn cưỡng tột độ của chàng còn ẩn chứa nỗi tức giận, còn hỏi nàng phải chăng vẫn còn sự lựa chọn nào khác. Cũng chẳng trách, khi Dạ Vô Yên biết người khác giải mị dược cho nàng, vậy mà hoàn toàn làm ra vẻ chẳng hề quan tâm.

Chẳng trách, ngày trước ở Lâm Giang Lầu, chàng nhìn một cái đã nhận ra nàng là Tiêm Tiêm công tử.

Chẳng trách… quá nhiều cái chẳng trách, vậy là, chàng trước sau vẫn luôn đem nàng ra đùa giỡn. Còn nàng hoàn toàn không hề hay biết, lại còn ở đó mà sung sướиɠ, còn tưởng rằng đã tìm được một người thích hợp cùng nàng sống bên nhau trọn đời trọn kiếp.

Nàng cứ tưởng mình là hàn mai cao quý thanh khiết, hóa ra chỉ là một đống bùn vứt đi, bị chàng không ngừng giẫm đạp dưới chân.

Sắt Sắt nhắm mắt lại, cảm thấy bàn tay to lớn của chàng đã chầm chậm từ eo nàng chạm đến cổ áo, một cách chậm rãi, nụ hôn của chàng kéo dài đến bên tai nàng, không ngừng khıêυ khí©h nàng ở nơi mẫn cảm mềm mại. Bàn tay có lực quấn chặt lấy eo nàng, tựa như muốn vò nát tấm thân nàng trong lòng chàng.

Một cơn tức giận và xấu hổ dâng lên trong l*иg ngực, Sắt Sắt đột nhiên giơ ngón tay, nhằm vào huyệt đạo chí mạng trên gáy chàng điểm một cái.

Chính trong khoảnh khắc, đôi môi mỏng của chàng buông đôi môi nàng ra, chàng giơ tay nhanh như chớp, bắt lấy ngón tay ngọc của nàng.

“Quả nhiên là cạm bẫy ngọt ngào!” Chàng lạnh lùng nói.

Chàng tóm được tay nàng, bỗng nhiên cười lớn, tiếng cười phóng đãng không còn kìm nén, tựa như muốn ép cho nước mắt chảy ra giữa tràng cười điên dại.

“Giang Sắt Sắt, nàng muốn gϊếŧ ta sao?” Chàng nhìn nàng chằm chằm, giọng nói thâm trầm, kìm nén vẻ thê lương sâu kín.

Những ngày qua, chẳng ngày nào bọn họ không đao kiếm gặp nhau, đấu đá một phen. Thế nhưng, chàng có thể cảm nhận được, nàng chỉ muốn thủ thắng, chưa hề có ý muốn gϊếŧ chàng. Vậy mà đêm nay, rốt cuộc nàng đã không thể nào chịu đựng được chàng nữa rồi?

Chàng đột nhiên buông nàng ra, nhìn nàng lảo đảo dựa vào thành giường, chỉ nghe thấy “soạt” một tiếng, không biết tự bao giờ, bảo kiếm treo trên tường đã được rút ra khỏi vỏ, nhằm thẳng tới trước ngực nàng.

Luồng khí của thanh kiếm sắc nhọn rút ra khỏi vỏ lạnh lùng đè lên ngực trái của Sắt Sắt, nàng ngầm cảm thấy hơi lạnh lan đến trước ngực.

Chàng định gϊếŧ nàng chăng? Thế cũng tốt, chết là xong!

Tiếng nói lạnh lùng của chàng chậm rãi truyền xuống từ trên đỉnh đầu nàng, âm trầm nhẫn nhịn: “Nàng muốn lấy mạng ta, nhưng ta muốn có được trái tim nàng.” Chàng cười đau khổ nói: “Nếu móc trái tim nàng ra là có thể có được trái tim ấy, thì thật dễ dàng biết bao.”

Chàng nói trong đau khổ, từ từ thu bảo kiếm về.

Sắt Sắt không nói gì, nàng bỗng nhiên cúi đầu, một luồng khí huyết nhộn nhạo trong l*иg ngực trào lên, dường như tất cả khí huyết trong lòng vào khoảnh khắc này đều muốn phun ra hết.

“Nàng sao thế?” Minh Xuân Thủy nghe thấy tiếng nôn khan của Sắt Sắt, khuôn mặt đẹp đẽ bỗng chốc trắng bệch.

Chàng nâng khuôn mặt nàng lên, trông thấy tia máu trên mép nàng, ánh mắt càng thêm tối sầm lại.

“Trụy Tử, gọi Cuồng Y đến đây.” Minh Xuân Thủy lạnh lùng ra lệnh.

“Không cần, ta không sao!” Sắt Sắt từ từ đứng lên, chỉ thấy trước mắt quay cuồng, nàng ôm lấy trán, chậm rãi tiến về phía giường.

Đêm hôm đó là đêm yên tĩnh nhất giữa hai người trong gần một tháng qua.

Không còn đao kiếm chĩa vào nhau, chỉ lặng lẽ nằm trên giường, nhưng trong đáy lòng họ đều không hề yên tĩnh, tựa như dòng nước chảy dưới băng, ngấm ngầm cuộn sóng.

Sắt Sắt quay mặt vào trong, lặng lẽ nhắm mắt, trong tâm trí nàng khuôn mặt Dạ Vô Yên và Minh Xuân Thủy không ngừng đan xen vào nhau, nhắc nhở nàng rằng, nàng đã bị người đàn ông này đùa giỡn như thế nào.

Hai người nằm quay lưng vào nhau, hệt như cái đêm động phòng hoa chúc khi nàng được gả vào Tuyền Vương Phủ. Cũng nằm ngủ trên một chiếc giường lớn, đắp cùng một chiếc chăn gấm, nhưng giữa hai người lại cách nhau một khoảng.

Khoảng cách ấy không ngắn cũng không dài, nhưng tựa như một vực sâu vĩnh viễn không thể nào vượt qua.

Ngày ấy như vậy, bây giờ vẫn cứ là như vậy. Chỉ có điều, vực sâu của ngày hôm nay so với ngày trước càng sâu và càng rộng hơn mất rồi.

Hôm sau, mới sáng sớm, Sắt Sắt trong cơn nửa tỉnh nửa mê, thoáng thấy chàng trở mình, giơ tay ôm lấy chiếc eo thon của nàng, ngón tay dài dịu dàng vuốt trên trán nàng, vén những sợi tóc rối trên má nàng ra sau tai. Ánh mắt đắm đuối nhìn gương mặt xanh xao của nàng, chàng thở dài một tiếng, cúi cuống đặt một nụ hôn lên đôi môi anh đào của nàng.

“Ta phải ra ngoài vài ngày, lát nữa hãy bảo Vân Khinh Cuồng đến xem mạch cho nàng, mấy ngày này nàng nghỉ ngơi nhiều một chút.” Chàng biết nàng đã tỉnh, khẽ dặn dò bên tai nàng.

Sắt Sắt không nói gì, chỉ lặng lẽ nằm đó, nhưng khóe môi lại nở một nụ cười lạnh lẽo.

Ra ngoài vài ngày? Mà Y Lãnh Tuyết cũng sắp đi lấy chồng.

Thực là trùng hợp quá!

Minh Xuân Thủy quay người rời đi, thoáng nghe thấy chàng ở bên ngoài dặn dò tỉ mỉ Trụy Tử gì đó, Sắt Sắt khép mi, nhưng không thể ngủ được nữa. Mãi đến khi mặt trời lên tới ba sào, Sắt Sắt mới trở dậy, rửa mặt, dùng cơm, rồi ra khỏi Noãn Các, đến bên ngoài viện thưởng mai. Tuyết từ mấy ngày trước vẫn chưa tan hết, trên trời lại bắt đầu thấy tuyết rơi.

Những bông tuyết nho nhỏ đua nhau rơi lả tả, mọi thứ trong tuyết trông thật mơ hồ, tăng thêm một thứ mĩ cảm như trong giấc mộng. Thế nhưng, băng tuyết rồi cũng đến lúc tan, mĩ cảm mơ hồ rồi sẽ phải sáng tỏ.

“Trụy Tử, ngươi có biết, Liên Tâm cô nương sắp lấy ai không?” Sắt Sắt bỗng nhiên hỏi.

Trụy Tử nghe vậy, ánh mắt chợt lóe sáng, khẽ nói: “ Chuyện này nô tỳ không rõ, bên ngoài trời lạnh, hay là phu nhân vào trong Noãn Các đi, đừng để bị nhiễm phong hàn.”

Sắt Sắt cười nhạt, hôm nay nàng khoác chiếc áo chim tước màu dỏ, cũng không cảm thấy lạnh lắm, chỉ là sâu trong cõi lòng đang lạnh lẽo vô cùng. Khi nàng còn chưa biết Liên Tâm chính là Y Lãng Tuyết, chưa biết Minh Xuân Thủy là Dạ Vô Yên, có lẽ nàng còn chưa rõ Liên Tâm sẽ lấy ai. Thế nhưng, khi đã biết rõ mọi chuyện, trong lòng nàng mọi việc giờ đã thấy rõ như ban ngày.

Người mà Y Lãnh Tuyết sắp lấy, ngoài Dạ Vô Yên ra sẽ không có người thứ hai.

Sắt Sắt giơ cánh tay ngọc ra, một bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống lòng bàn tay nàng, mang theo một làn hơi lạnh giá. Cảm giác này so với cảm giác trong lòng Sắt Sắt đặc biệt giống nhau.

Trên mặt tuyết, có hai bóng người đang tiến nhanh lại.

Một người là Vân Khinh Cuồng, đeo túi thuốc bên eo, trên mặt nở nụ cười phóng túng. Bên cạnh hắn, là một nam tử áo tím.

Sắt Sắt biết, nam tử áo tím đó chính là Táng Hoa công tử Thiết Phi Dương, một trong Tứ đại công tử.

Ở trên biển, Sắt Sắt từng thấy hắn và Trâm Hoa công tử kề vai tác chiến, có điều, lúc đó, trên mặt hắn đeo mặt nạ, Sắt Sắt chưa từng biết khuôn mặt hắn ra sao. Những ngày này, chỉ cần Minh Xuân Thủy đi vắng, phần lớn thời gian đều do hắn canh gác ở Phù Vân Các.

Lúc này mắt mù đã khỏi, xuyên qua làn mưa tuyết mịt mù, Sắt Sắt đã nhìn rõ hình dáng, khuôn mặt của Táng Hoa công tử.

Thực không hổ là Táng Hoa công tử mặt lạnh tâm cũng lạnh, gương mặt gầy gò mà cương nghị, lông mày đen dày như lưỡi kiếm, cặp mắt sáng đen láy, đôi môi mỏng đường nét rõ ràng, trông cực kỳ tuấn tú. Có điều sắc mặt hắn trầm tĩnh, ánh mắt lạnh lùng tựa như trên thế gian này chẳng có chuyện gì có thể khiến mặt hắn phải biến sắc.

Tên Thiết Phi Dương này quả là rất trung thành với nhiệm vụ, Minh Xuân Thủy vừa mới rời đi, hắn đã đến trông coi nàng nghiêm ngặt chẳng khác gì phạm nhân.

Sắt Sắt quay người, thả bước đi vào trong Noãn Các.

Trước mặt Vân Khinh Cuồng, Sắt Sắt đương nhiên cũng không cần che giấu việc hai mắt mình đã lành thêm nữa, đằng nào thì chỉ cần xem mạch một cái là hắn sẽ biết ngay chướng độc trong cơ thể nàng đã trừ bỏ hoàn toàn. Quả nhiên, Vân Khinh Cuồng đặt ngón tay dài lên cổ tay Sắt Sắt cách qua một lần khăn gấm, một chốc sau liền đưa mắt cười nói: “Phu nhân có thể nhìn thấy từ bao giờ?”

Khóe môi Sắt Sắt khẽ cong, một sợi tóc xòa xuống trước đôi mắt trong trẻo, nhẹ nhàng đáp: “Sáng nay sau khi tỉnh dậy, ta liền phát hiện trước mắt sáng bừng, ban đầu nhìn không rõ lắm, mọi thứ mờ mờ tựa như được phủ một lần sa mỏng, đến giờ đã nhìn rõ rồi.”

Vân Khinh Cuồng gật đầu cười nói: “Sớm hơn vài ngày so với dự liệu của thuộc hạ.” Thế nhưng, nụ cười còn chưa dứt, lông mày hắn bỗng nhíu lại, ngưng thần bắt mạch cho Sắt Sắt. Trong phút chốc, lông mày hắn giãn ra, cười lớn thành tiếng.

“Thuộc hạ phải chúc mừng phu nhân rồi.” Vân Khinh Cuồng đưa mắt nhìn Sắt Sắt.

“Chúc mừng ta? Ta thấy chắc là ngươi nói nhầm thì phải, ta không phải là Liên Tâm cô nương hiện giờ đang bận đi lấy chồng.” Sắt Sắt nhíu mày cười lạnh lùng, hiện giờ nàng còn có thể có chuyện gì đáng mừng đây chứ?

Vân Khinh Cuồng hơi chau mày, sau một chốc, rành rọt nói: “Phu nhân có tin mừng rồi, phu nhân nói xem chẳng lẽ đây không phải là chuyện vui sao?”

Sắt Sắt giật mình, kế đó liền mỉm cười đáp: “Cuồng Y, ngươi nhìn cho kỹ đi, ta không phải là Liên Tâm cô nương.”

Vân Khinh Cuồng ngưng thần nhìn Sắt Sắt, nói giọng chắc chắn: “Thuộc hạ đương nhiên biết phu nhân không phải là Liên Tâm cô nương. Phu nhân quả thực đã có tin mừng rồi, những lời như thế, bản Cuồng Y thực không dám nói bừa.”

Hiếm khi thấy Cuồng Y Vân Khinh Cuồng mang thần sắc nghiêm chỉnh như thế, không hề có chút bộ dạng đùa giỡn nào. Thế nhưng, đối với những lời của hắn, Sắt Sắt thực không còn dám tin. Gã đàn ông này đã từng dăm ba lần lừa gạt nàng.

Sắt Sắt lạnh lùng cười nói: “Vân Khinh Cuồng, ngươi lại định bày trò gì vậy, chẳng lẽ ngươi tưởng rằng ta có thai rồi sẽ một lòng một dạ đi theo Minh Xuân Thủy ư? Nói cho ngươi biết, một đứa trẻ không giữ chân ta nổi đâu. Vân Khinh Cuồng, trò đùa này của ngươi hơi quá rồi đấy.”

Sau khi biết Vân Khinh Cuồng là nhị công tử của Tứ đại công tử, Sắt Sắt không mấy có thiện cảm với Vân Khinh Cuồng. Ngày trước, khi Dạ Vô Yên phế võ công của nàng, hắn cũng đã có mặt tại đó. Hắn biết nàng là Thứ phi của Tuyền Vương, biết nàng bị bộ mặt giả dối của Dạ Vô Yên lừa gạt, cứ giương mắt mà đứng nhìn nàng vì bộ mặt giả dối đó của Dạ Vô Yên mà đau khổ cuồng si.

Nhưng kì thực cũng không thể trách hắn, dẫu sao hắn cũng là thuộc hạ của Dạ Vô Yên. Thế nhưng, trong lòng nàng không hề thoải mái.

Vân Khinh Cuồng cười, nhíu mày nói: “Thuộc hạ không dám lừa gạt phu nhân, phu nhân mang thai, cũng sắp được một tháng rồi. Điều này ngàn lần chính xác, tuyệt không dám nói bừa. Vì cớ gì mà phu nhân lại không dám tin là thật?”

Sắt Sắt nhắm mắt, một cảm giác phức tạp khó có thể diễn tả thành lời dâng lên trong lòng nàng. Nàng ngồi trên giường, đưa tay từ từ sờ lên bụng, trong lòng từng cơn chua xót trào lên.

Đứa con này đến thật bất ngờ, không nằm trong sự chờ đợi của nàng. Vào lúc Phụ thân nó sắp sửa cưới người con gái khác, lúc Mẫu thân nó đau lòng muốn chết, nó đã đến, đến thực không đúng lúc chút nào.

Phụ thân lừa dối Mẫu thân, Mẫu thân hận Phụ thân, nó đến với thế giới này sẽ hạnh phúc được sao? Nàng biết, trẻ con dễ bị tổn thương nhất, đứa con của nàng sau này sẽ phải sống trong đau khổ ư?

Thế nhưng, đứa trẻ vô tội, sai lầm là ở nàng và Dạ Vô Yên. Chính nghiệt duyên của hai người bọn họ đã gây ra tất cả. Nàng không thể làm tổn thương đứa con, những cũng sẽ không vì đứa con này mà bị bó buộc ở lại Xuân Thủy Lầu.

Sắt Sắt nhếch mép, cười nhạt nhìn Vân Khinh Cuồng nói: “Đã để Cuồng Y chê cười rồi, ta chỉ là quá kinh ngạc, cho nên mới không tin.”

Vân Khinh Cuồng nhíu mày cười đáp: “Phu nhân tin rồi thì tốt, những ngày này phải nghỉ ngơi cho tốt, thân thể phu nhân gần đây có phần yếu ớt, do cảm xúc bị dồn nén gây ra. Chuyện gì cũng nên nghĩ cho thoáng, ở đây thuộc hạ có mấy viên thuốc an thai, mỗi ngày phu nhân uống một viên sau bữa ăn là được.”

Vân Khinh Cuồng lấy thuốc từ trong túi ra, đặt lên bàn.

Sắt Sắt giơ tay cầm lấy thuốc, đặt vào trong túi gấm trên người, cười nhạt nói: “Ta nhớ rồi, vậy có còn chuyện gì khác cần chú ý không? Đêm qua ta cứ nôn khan, hơn nữa trong bụng cảm thấy lành lạnh.”

Vân Khinh Cuồng nhíu mày, lại đưa ngón tay ra đặt lên cổ tay Sắt Sắt, nói: “Nôn khan thì bình thường, có điều trong bụng cảm thấy… lành lạnh ư? Hay là do hàn chứng gây ra?”

Vân Khinh Cuồng đang ngưng thần bắt mạch, bỗng thấy cổ tay dưới ngón tay mình xoay một cái, bàn ta ngọc thon kia đã lật lại, nắm lấy mạch môn của hắn. Một giọng nói trong trẻo uyển chuyển vang lên bên tai: “Triệu chứng này e rằng Cuồng Y cũng chưa từng gặp phải đâu!”

Hắn ngước mắt lên kinh ngạc, thấy Sắt Sắt đã đứng dậy, trên dung nhan xinh tươi uyển chuyển phủ một màu sương băng giá. Sóng mắt trong trẻo dập dờn, đáy mắt tựa như sông băng tan chảy, lấp lánh hàn băng sắc nhọn.

Màu đỏ của áo khoác chim tước nàng đang mặc ánh lên làn da trắng như tuyết của nàng, cực kì kiều diễm.

“Phu nhân, phu nhân định làm gì?” Vân Khinh Cuồng bị nắm chặt mạch môn, không động đậy gì được.

Hắn đã từng tung hoành giang hồ nhiều năm, nhưng chưa bao giờ bị người khác khống chế thế này. Chẳng thể nào ngờ được, Sắt Sắt lại bỗng nhiên nổi loạn. Hơn nữa, điều khiến hắn cảm thấy kinh dị là, sao hắn lại không hề biết, võ công của nàng đã cao như vậy rồi?

Nhưng Vân Khinh Cuồng vẫn cứ là Vân Khinh Cuồng, chỉ trong khoảnh khắc, hắn liền cười nho nhã nói: “Phu nhân định làm gì vậy? Không đùa như vậy được đâu, phu nhân nắm lấy cổ tay thuộc hạ thế này, nếu để Lầu chủ trông thấy, thì không giải thích được rồi. Để Phong Tường Nhi trông thấy, không biết sẽ lại hạ độc gì cho tại hạ nữa, không biết là Tam Bộ Đảo, hay là Bát Bộ Túy đây.”

Trụy Tử vốn đứng ở một bên, thấy Sắt Sắt đột nhiên nổi loạn, trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc: “Phu nhân, phu nhân định làm gì vậy?”

“Chẳng làm gì cả, ta chỉ muốn đòi Cuồng Y một ít thuốc bảo mệnh thôi. Vân Khinh Cuồng, ngươi cũng là thần y, đương nhiên có một số kì dược, như thứ kì dược luyện công ngươi cho ta thực sự rất tốt, có còn thứ gì khác không? Ví dụ như, thuốc giải để có thể ra khỏi rừng hoa kia chẳng hạn.” Hiện giờ đã là mùa đông, đám hoa kia đương nhiên cũng tàn rồi, thế nhưng, Sắt Sắt vẫn có chút không yên tâm.

Vân Khinh Cuồng cười khổ nói: “Phu nhân, nếu phu nhân cần thuốc, thuộc hạ lẽ nào lại không đưa? Người nắm tay thuộc hạ thế này, thuộc hạ lấy thế nào được?”

Sắt Sắt cười lạnh, tháo túi thuốc từ trên eo Vân Khinh Cuồng xuống, cười nheo mắt đặt lên bàn, nói: “Nói đi, đây là những thuốc gì.”

Sắt Sắt từng nghe Phong Tường Nhi nói, Vân Khinh Cuồng là Cuồng Y, những thứ hắn mang trên người, đều là thuốc giải hoặc kì dược cứu người, không hề có thuốc độc. Nhưng trên người Phong Tường Nhi thì lại khác, lại toàn là các loại thuốc độc.

“Đây là thuốc trị phong hàn, đây là thuốc kim sang thượng hạng, đây là Hoàn Hồn Đan để giữ tính mạng, đây là…” Vân Khinh Cuồng chỉ vào đống thuốc, lần lượt nói rõ từng thứ.

Sắt Sắt nhớ hết các loại thuốc, chắc Vân Khinh Cuồng không lừa nàng. Đợi Vân Khinh Cuồng nói hết, Sắt Sắt liền thu hết số thuốc có tác dụng trong túi thuốc lại, cười híp mắt nói: “Cuồng Y, phiền ngươi đưa ta ra ngoài vậy.” Nàng giơ ngón tay phong bế tám chỗ yếu huyệt trên người Vân Khinh Cuồng, rút Tân Nguyệt loan đao bên eo ra, kề lên cổ Vân Khinh Cuồng, rồi cùng hắn chậm rãi bước ra bên ngoài viện.

Trụy Tử thấp thỏm theo sau, nhất thời không biết phải làm thế nào.

Bên ngoài viện tuyết đang bay ngập trời, Sắt Sắt áp giải Vân Khinh Cuồng, nhìn Thiết Phi Dương đang đứng trong viện, trên người hắn là chiếc áo tím tung bay trong gió, đôi mắt đen không hề biến sắc nhìn chằm chằm vào Sắt Sắt.

Sắt Sắt cong môi cười nhạt nói: “Táng Hoa công tử, trời lạnh tuyết rơi thế này, hay là công tử vào nhà nghỉ ngơi đi thôi.”

Thiết Phi Dương chau mày, nhìn Sắt Sắt chằm chằm mà không nói, có điều khóe môi khẽ cong lên.

Bọn thị vệ canh giữ ở Phù Vân Các, dưới sự chỉ huy của Thiết Phi Dương, dần dần hình thành thế bao vây Sắt Sắt và Vân Khinh Cuồng. Thế nhưng, vẫn chưa kẻ nào dám xông lên.

Trong khi Vân Khinh Cuồng không ngừng lải nhải bên tai nàng: “Phu nhân, phu nhân có biết vì sao Thiết Phi Dương lại được gọi là Táng Hoa không, huynh ấy đến hoa cũng không thương tiếc, liệu còn có thể thể lưu tình thương tiếc đối với thứ cây cỏ như ta không? Ta thấy phu nhân không thoát khỏi nơi này được đâu.”

“Câm miệng!” Sắt Sắt lạng lùng nói. Loan đao trong tay hơi dụng lực, vạch một vết thương trên cổ Vân Khinh Cuồng, lập tức liền thấy máu tươi ứa ra.

“Phu nhân, ta thấy phu nhân đừng hao tâm tổn trí nữa, phu nhân không ra khỏi đây được đâu.” Thiết Phi Dương lạnh lùng nói, thanh âm bình đạm không thăng giáng, quả nhiên không bị bất cứ sự việc gì kích động.

“Ồ?” Sắt Sắt chau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thiết Phi Dương, thản nhiên tiến ra ngoài viện, “Chẳng lẽ, đến cả tính mạng của người huynh đệ sinh tử mà Táng Hoa công tử cũng không để tâm sao?”

Thiết Phi Dương cười nhạt đáp: “Tính mạng bọn ta là của Lầu chủ, để hoàn thành mệnh lệnh của Lầu chủ, mất đi tính mạng cũng có ngại gì?”

Quả nhiên là mặt lạnh tâm cũng lạnh! Nàng áp giải Vân Khinh Cuồng, vừa chậm rãi bước đi, vừa ngầm vận lực, chuẩn bị ứng phó với sự tấn công của Thiết Phi Dương bất cứ lúc nào. Sắp bước ra cổng viện, Thiết Phi Dương bỗng tuốt kiếm, hơi cúi người, trường kiếm phóng ra như chớp. Nhưng không phải nhằm vào Sắt Sắt, mà lại nhằm vào Vân Khinh Cuồng.

“Muốn không bị kẻ khác dùng con tin uy hϊếp, cách tốt nhất là, gϊếŧ chết con tin.” Tiếng nói lạnh lùng của hắn truyền đến giữa trời đầy tuyết bay.

Sắt Sắt ngưng thần, mắt thấy thanh kiếm đó đâm vào trước ngực Vân Khinh Cuồng với tốc độ nhanh như chớp, nàng chau mày, đẩy Vân Khinh Cuồng qua một bên.

Rồi nàng đạp từng bước thoăn thoắt, bay về phía Thiết Phi Dương.

Hôm nay, nàng muốn lĩnh giáo Táng Hoa công tử võ nghệ cao cường nhất trong Tứ đại công tử mới được. Không cần phải uy hϊếp bất kì ai, nhưng nàng quyết ra khỏi Xuân Thủy Lầu.

Trong khoảnh khắc, nàng đã xông đến trước mặt Thiết Phi Dương, ống tay trái xoay tròn, như mây nhẹ bay trên đỉnh núi. Loan đao trong tay lấp lánh, hàn quang lập tức lan tỏa.

Thiết Phi Dương không ngờ Sắt Sắt lại quyết liệt như thế, không dám khinh địch, trường kiếm trong tay, múa thành từng đạo kiếm hoa, bao vây toàn thân Sắt Sắt trong làn kiếm ảnh.

Hai người nhanh chóng mở một trường chém gϊếŧ trên nền tuyết trắng.

Sắt Sắt muốn bỏ đi, ra tay quyết liệt không chút lưu tình. Thiết Phi Dương chỉ muốn bắt giữ Sắt Sắt, hoàn toàn không dám làm nàng bị thương, cho nên mỗi chiêu mỗi thức, đều không tận toàn lực. Huống hồ, Vân Khinh Cuồng đứng một bên hét lên: “Phi Dương, phu nhân đang mang thai, huynh ra tay cẩn thận.”

Quyết đấu với Sắt Sắt, Thiết Phi Dương vốn đã cẩn thận từng ly từng tí, lời này của Vân Khinh Cuồng vừa nói ra, kiếm chiêu của hắn càng chậm lại. Người phụ nữ của Lầu chủ, hắn vốn không dám làm tổn thương, nay lại thêm cả đứa con của Lầu chủ, chuyện này thực khó giải quyết vô cùng.

Sắt Sắt liếc mắt xuống, khóe môi nở một nụ cười, nàng chưa từng nghĩ, đứa con trong bụng lại trở thành con bài để ra khỏi Xuân Thủy Lầu. Nàng múa Tân Nguyệt loan đao, trong tuyết trắng mịt mù, từng luồng đao ảnh hình trăng non, phản chiếu đôi mắt trong trẻo của nàng.

Chiêu thức càng ngày càng mãnh liệt, chém về phía Thiết Phi Dương.

Thiết Phi Dương đành liên tục lùi về phía sau, chỉ dám phòng thủ, không dám tấn công.

Sắt Sắt cười nhạt, đâm ra một chiêu cuối cùng, đạp bước thoăn thoắt, giẫm lên cành hồng mai bên góc viện, vụt bay mất. Một bóng áo đỏ vụt bay trong mưa tuyết, nhưng không một ai dám ngăn trở. Sau lưng, Thiết Phi Dương đưa chúng thị vệ đang định đuổi sát theo sau, chỉ nghe thấy Vân Khinh Cuồng ung dung nói: “Phi Dương, đừng đuổi nữa! Võ công của phu nhân tiến triển thần tốc như thế, hơn nữa lại quyết ý ra đi, cho dù là Lầu chủ, e rằng cũng khó lòng đuổi kịp, huống gì là chúng ta. Hơn nữa, huynh vội vàng đuổi theo như thế, đường núi khó đi, nếu phu nhân hoảng hốt đi bừa, ngã xuống vách núi thì biết làm thế nào!”

Thiết Phi Dương quay người, ánh mắt sắc bén nhìn khắp khuôn mặt Vân Khinh Cuồng một lượt, lạnh lùng nói: “Tên tiểu tử ngươi lại dùng mưu hèn kế bẩn gì rồi, nói ra xem nào!”

“Cái gì mà mưu hè kế bẩn, đừng nói khó nghe thế. Trong số thuốc phu nhân mang theo bên người, có một vị thuốc đặc biệt để dẫn đường, lát nữa ta đến chỗ Phong Tường Nhi mượn con chuột bạch, chúng ta ngầm tìm kiếm phu nhân, trước tiên cứ bảo vệ phu nhân đã.” Vân Khinh Cuồng khẽ cử động cổ tay vừa rồi bị Sắt Sắt nắm lấy, cười tít mắt nói.

Thiết Phi Dương chau mày, chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có thể làm vậy mà thôi.

Thêm Bình Luận