Chương 27: Thế ngoại đào nguyên
Miên Vân Sơn, dãy núi y như tên gọi, thế núi miên man trải dài trăm dặm, cao đến tận trời mây. Dãy núi này được những người sống ở phía Bắc Nam Nguyệt tôn làm núi thần, vì thế rất ít người vào trong núi kiếm củi săn bắn. Từ dưới chân núi nhìn lên, chỉ thấy thế núi nguy nga, cỏ cây rậm rạp, mây mù kín mít. Cả dãy núi nhìn như bức tranh dưới ngòi bút một danh gia.
Có ai ngờ, Xuân Thủy Lầu vang danh thiên hạ lại ẩn mình trong Miên Vân Sơn.
Thương thế của Sắt Sắt vẫn chưa hoàn toàn bình phục, Vân Khinh Cuồng ra lệnh cho người chuẩn bị cho nàng một chiếc kiệu mềm, rồi từ từ đưa nàng lên núi. Trên đường đi, chỉ thấy những núi non trùng điệp không dứt, nhìn không thấy đâu là tận cùng. Đi rất lâu, xuyên qua một hang động sâu, trèo lên con đường núi khúc khuỷu, lại đi qua một con đường độc đạo, tới trước một phiến đá lớn. Đẩy phiến đá ra, đằng sau là một cửa động. Lúc đám người đã đi cả vào trong hang động, cánh cửa đá phía sau lạch cạch hạ xuống, sơn động đột nhiên tối om. Sơn động này vừa tối vừa dài, lại khúc khuỷu ngoằn nghèo, quanh qua vòng lại, cũng không biết đi trong nơi không có ánh sáng mặt trời đó được bao lâu, đột nhiên thấy phía trước le lói có ánh sáng. Tiếp tục đi thêm về phía trước, ánh sáng dường như mạnh hơn, hiển nhiên đã ra tới cửa hang rồi.
Phía trước lại có một khối đá lớn chặn lại, đóng không khít lắm ở cửa sơn động. Ánh sáng như vàng lấp lánh chiếu xuống. Nhưng khối đá đó quá lớn, sức người không thể dịch chuyển nổi.
Trong lòng Sắt Sắt nghĩ, cho dù biết Xuân Thủy Lầu ở trong Miên Vân Sơn, e rằng đặc biệt khó tìm. Cho dù tìm cũng rất khó vào, chỉ riêng sơn động này thôi, không biết đường đi cũng đủ làm khó bao nhiêu người.
Thấy phiến đá lớn ngăn đường, Vân Khinh Cuồng khẽ nhún chân tung người vọt lên, trên đỉnh khối đá lớn có chỗ lồi ra, hắn khẽ ấn vào đó, khối đá liền lách cách tự động xoay ra như cánh cửa.
Ra khỏi sơn động, Sắt Sắt đột nhiên thấy trước mắt là khoảng không rộng lớn và sáng rực.
Một rừng hoa rộng lớn trải dài trước mắt, nhìn không thấy đâu là tận cùng. Trên cây không có lá, chỉ có hoa nở đầy cành, từng bông to bằng nắm tay trẻ con, cánh hoa xếp tầng xếp lớp, cực kỳ đẹp đẽ. Loại hoa này bình sinh Sắt Sắt chưa thấy bao giờ.
Sắt Sắt theo mọi người bước vào rừng hoa, hương hoa thơm nhạt mà thanh tao nhẹ đưa vào cánh mũi, thấm vào lòng, cực kỳ dễ chịu. Nhưng mới đi được mười bước, Sắt Sắt cảm thấy đầu óc mê man, ngay đến tay chân cũng mềm nhũn, dường như sức lực toàn thân đều bị rút sạch.
Sắt Sắt không khỏi kinh hoàng thầm nghĩ lẽ nào trong hương hoa có độc?
Quả nhiên, mới nghĩ vậy đã thấy Vân Khinh Cuồng quay đầu nhìn nàng cười giảo hoạt, nói: “Có phải cảm thấy chóng mặt khó chịu, tứ chi vô lực không?”
“Phải!” Sắt Sắt thấy nụ cười giảo hoạt của Vân Khinh Cuồng, nghiến răng đáp. Gã này sớm không muốn nói cho nàng biết, nhất định phải cho nàng nếm mùi đau khổ rồi mới chịu đưa lời giải thích đây mà.
Vân Khinh Cuồng lấy từ trong túi thuốc vẫn đeo bên mình ra một viên thảo dược, đưa vào tay Sắt Sắt nói: “Uống đi, nếu không cô sẽ ngất đấy. Tuy thông minh nhưng lịch duyệt giang hồ còn non kém lắm.” Vân Khinh Cuồng cười hi hi, không quên chọc ghẹo Sắt Sắt mấy câu.
Sắt Sắt nhận lấy thuốc, ngửa cổ uống, một lát sau, thần trí đột nhiên minh mẫn, khí lực cũng dần dần quay trở lại.
Bước ra khỏi rừng hoa, trước mắt xuất hiện ra một vùng đồng ruộng bằng phẳng trải ra trước mắt, kéo dài mấy dặm. Trên đồng trồng rất nhiều loại cây, giữa các cánh đồng đường lối chằng chịt, có nhiều nông phu đang làm ruộng.
Những nông phu đều mặc áo vải thô, cực kỳ chất phác. Thấy Vân Khinh Cuồng, Tiểu Thoa và Trụy Tử, họ đều chào hỏi vui mừng. Thấy Vân Khinh Cuồng và người của Xuân Thủy Lầu than quen như vậy, Sắt Sắt không khỏi có chút kinh ngạc, xem ra Vân Khinh Cuồng là người của Xuân Thủy Lầu.
Có người thấy Sắt Sắt, cực kỳ kinh ngạc, nhướng mày hỏi: “Tiểu Vân nhi, ngươi lại bắt được cô nương nhà lành nào về ư?”
Một nông phu khác thấy vậy cười ha ha nói: “Đúng thế! Tiểu tử ngươi to gan lắm!”
Vân Khinh Cuồng nghe thế, cười nói: “Các người đừng nói bừa, cô nương lần này không phải là ta bắt về đâu! Nếu muốn bắt cũng không đến lượt!” nói rồi, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra bộ dạng thất vọng.
“Không phải ngươi bắt về thì còn có thể là ai được chứ?” Một nông dân đang vác cuốc ngạc nhiên hỏi.
Vân Khinh Cuồng cười rất nho nhã đáp lời: “Cái này thì, ta nghĩ không bao lâu nữa các ngươi sẽ biết thôi.”
Sắt Sắt bị ánh mắt sáng rực của những người nông phu thuần phác nơi đây nhìn đến mức tim đập thình thịch. Nàng chưa bao giờ bị người ta nhìn với ánh mắt như nhìn cô dâu mới về nhà chồng như thế. Khuôn mặt liền đỏ ửng lên.
Đi qua khu ruộng, vòng qua rất nhiều ao cá, cuối cùng cũng đến một thôn lớn, nhà đá lợp cỏ rất có thứ tự. Mỗi gian nhà đều được rào quanh bằng những loại cây như dâu tằm hoặc cây trúc. Trước mỗi nhà lại có hoa có um tùm. Lúc này dưới ánh tà dương, nhà ai cũng vương khói bếp. Tiếng gà gáy chó sủa thấp thoáng bay lại trong gió, rất an bình và đặc biệt yên ả.
Sắt Sắt kinh ngạc hỏi: “Đây là Xuân Thủy Lầu mà giang hồ đồn đại đó ư?”
Không ngờ Xuân Thủy Lầu lại là một thôn trang thuần phác thế này, Sắt Sắt thực vô cùng kinh ngạc.
Theo lời đồn, Xuân Thủy Lầu là một cung điện vàng ngọc huy hoàng, phía ngoài cung điện trồng đủ các loại kỳ hoa dị thảo, bốn mùa ngát hương. Trong cung điện có rất nhiều đồ trang trí. Lầu chủ Xuân Thủy Lầu Minh Xuân Thủy càng sống xa hoa hơn, chỉ ăn toàn sơn hào hải vị, dùng đũa ngọc bát vàng. Hoàng đế có tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần thì chàng cũng có năm thê bảy thϊếp chín mươi chín nàng hầu.
Nhưng Xuân Thủy Lầu trước mắt nàng đây hoàn toàn trái ngược lại với những lời đồn đó, cũng hoàn toàn vượt ngoài sự tưởng tượng của Sắt Sắt.
Chẳng có cung điện vàng ngọc nguy nga mà chỉ có một thôn trang đơn sơ giản dị. Đương nhiên trong thôn trang này, một Minh Xuân Thủy có năm thê bảy thϊếp chín mươi chín nàng hầu hẳn là điều không thực.
“Có phải không giống trong lời đồn không?” Vân Khinh Cuồng cười nói.
“Đúng thế, mọi người đồn Xuân Thủy Lầu là cung điện vàng ngọc huy hoàng, không ngờ lại là một thôn trang giản dị thế này.” Sắt Sắt cười nhạt đáp.
“Ánh mặt trời rực rỡ như vàng lấp lánh, đồng lúa xanh tươi mơn mởn như ngọc, hai thứ ày đương nhiên có thể xứng với câu vàng ngọc huy hoàng rồi.” Vân Khinh Cuồng cười nói.
“Ừ, giải thích như vậy nghe cũng rất hợp lý.” Sắt Sắt cười nói.
Một đám trẻ nhìn thấy họ, liền lớn tiếng gọi rồi chạy đến vây quanh, có đứa men theo ngõ nhỏ chạy mất, vừa chạy vừa hét loạn lên: “Tường Nhi tỷ tỷ, gã Vân điên về rồi này!”
“Gã Vân điên” chắc chỉ Vân Khinh Cuồng rồi, Sắt Sắt không đừng được khẽ mỉm cười, với tính cách của hắn, đúng là rất phù hợp với biệt hiệu này. Có điều Tường Nhi tỷ tỷ là ai? Lẽ nào là người trong lòng của Vân Khinh Cuồng?
Sắt Sắt quay đầu lại nhìn Vân Khinh Cuồng, chỉ thấy khi hắn nghe bọn trẻ nói, liền chau mày, dường như rất khổ sở, ngượng nghịu cười nói: “Cái, cái đồ yêu nữ đó, là khắc tinh của ta!”
“Yêu nữ? Khắc tinh?” Sắt Sắt ngước mắt, cười, Vân Khinh Cuồng lại gọi Tường Nhi đó như thế sao. Cô gái đó hẳn không phải tầm thường, hơn nữa, Sắt Sắt chưa bao giờ thấy Vân Khinh Cuồng cười một cách bất đắc dĩ như vậy. Vì thế nàng thấy rất hứng thú với cô gái tên Tường Nhi này, một cô gái thế nào mới có thể trở thành khắc tinh của Vân Khinh Cuồng đây?
Mấy người họ đi qua một con ngõ sâu, tới trước một ngôi nhà nhỏ, đẩy tấm rào quấn đầy dây mây, rồi bước vào trong nhà. Ngôi nhà đó tuy nhỏ nhưng lại sắp xếp đồ đạc rất chỉnh tề ngay ngắn, lại trồng mấy cây hoa, đều là lại hoa dễ trồng, không quý giá, nhưng khi nở rất tươi tắn, khiến căn nhà được điểm xuyết mà trở nên vui mắt.
“Giang cô nương, cô ở tạm đây nhé. Ta còn có việc, đi trước đây. Tiểu Thoa, Trụy Tử hai người chăm sóc Giang cô nương cẩn thận đấy.” Vân Khinh Cuồng nói rồi liền quay người bỏ đi.
Sắt Sắt đẩy cửa vào trong phòng, chỉ thấy trong phòng có một chiếc giường đơn giản, một chiếc bàn thấp, một tủ quần áo giản dị, tất cả đồ, tất cả đồ đạc đều hết sức đơn sơ mộc mạc.
Từ đó, Sắt Sắt sống trong căn nhà nhỏ này, ngoài việc hàng ngày đắp thuốc trị thương, dùng thuốc trị hàn chứng mà Vân Khinh Cuồng đưa, khi rảnh rỗi nàng cũng ra ngoài thôn đi dạo.
Tới đây được hai ngày, sáng sớm liền có một cô nương tới tìm Sắt Sắt.
Cô nương đó có nước da màu nâu nhạt nhưng sáng sủa, dung mạo xinh đẹp, mái tóc mây hơi xoăn, chải thành hai bím tóc dễ thương, nhìn vô cùng lanh lợi. Trên đầu nàng ta cài món đồ trang sức hơi giống vương miện, mặc bộ váy màu sắc rực rỡ, kiểu dáng có chút kỳ quái.
Cách ăn mặc của nàng ta không giống như Tiểu Thoa và Trụy Tử, bộ dạng cũng khác, lẽ nào là Vân Khinh Cuồng bắt ở ngoài về? Sắt Sắt nghĩ lại khi mới tới đây, những nông dân ở đây chẳng phải trêu đùa Vân Khinh Cuồng, nói rằng hắn lại bắt một cô nương nữa về ư.
Nếu đã nói chữ “lại”, có nghĩa không phải là lần đầu rồi.
“Cô là ai?” Sắt Sắt không ngờ mới sáng sớm đã có người tới tìm. Hôm nay Tiểu Thoa và Trụy Tử đều về nhà thăm người thân hết, vì thế cả căn nhà nhỏ chỉ còn mỗi mình Sắt Sắt.
“Phong Tường Nhi!” Cô gái đó đáp đơn giản, mạch lạc.
Hóa ra đây chính là cô gái mà Vân Khinh Cuồng gọi là “yêu nữ”, “khắc tinh”, không ngờ lại là một cô gái xinh đẹp đáng yêu như vậy. Không chỉ có khuôn mặt dễ thương mà ngay cả nụ cười cũng cực kỳ rực rỡ, ngọt ngào, khiến người ta không thể dừng được mà phải yêu thích. Nhưng Sắt Sắt không dám xem thường, người mà Vân Khinh Cuồng gọi là yêu nữ, khắc tinh chắc chắn sẽ không giống vẻ ngoài của cô ta.
Vì thế, Sắt Sắt chào hỏi Phong Tường Nhi cực kỳ khách khí, đồng thời trong lòng cũng ngấm ngầm phòng bị.
Phong Tường Nhi ra ra vào vào phòng bếp trong căn nhà nhỏ này như là chủ nhân, chỉ loáng một cái đã làm ra đầy một bàn thức ăn, bốn món một canh, bày trên bàn gỗ nhỏ, kéo chiếc ghế đặt trước bàn rồi mời Sắt Sắt ăn. Nói là để chào đón Sắt Sắt, nên đã cố ý làm cơm mời nàng.
Tuy nụ cười của Phong Tường Nhi cực kỳ chân thành, tươi tắn, cơm canh đều rất thơm ngon, nhưng nghĩ lại hai chữ “yêu nữ”, Sắt Sắt quả thực có chút đắn đo, không dám ăn. Đang định tìm cớ chối từ, liền thấy Vân Khinh Cuồng từ ngoài đi vào. Hắn thấy thức ăn trên bàn, đôi mắt đào hoa liền sáng lên, cười hi hi nói: “Tường Nhi, bao lâu rồi chưa ăn cơm nàng làm, đúng là nhớ quá!”
Chỉ thấy hắn lấy một cây ngân châm ra cắm trên bàn, lên ghế, rồi soi lên ánh mặt trời xem có biến đổi gì không, mới cẩn thận ngồi xuống. Rồi đó hắn lại lấy một cây ngân châm khác ra cắm hết vào tất cả mọi thức ăn, bát đũa, cốc chén trên bàn. Nhìn dưới ánh mặt trời thấy không có gì khác lạ, mới cầm đũa ăn hùng hục.
Vừa ăn, hắn vừa nói với Sắt Sắt: “Cô không biết đâu, Tường Nhi thích nghiên cứu độc dược, thường bất cẩn bỏ những thứ thuốc thử nghiệm vào trong đồ ăn, hoặc rải lên bàn ghế, vì thế ăn cơm của Tường Nhi phải phải cực kỳ cẩn thận. Ta đã thử rồi, không sao đâu, cô có thể ăn được, tài nghệ nấu ăn của Tường Nhi là số một đó.”
Sắt Sắt không động đậy, chỉ ung dung nhìn Vân Khinh Cuồng cười, vì nàng thấy trong ánh mắt Phong Tường Nhi lóe lên tia nhìn đắc ý, hẳn là chất độc lần này không dùng ngân châm để thử được.
Quả nhiên, Vân Khinh Cuồng mới ăn hết một bát cơm, liền thấy hắn đột nhiên buông đũa, dùng hai tay ôm chặt lấy bụng.
“Đây là độc gì vậy?” Vân Khinh Cuồng có vẻ tức giận. Tại sao ngân châm mà cũng không phát hiện ra trong thức ăn có độc.
Đôi mắt to của Phong Tường Nhi cong lên như vầng trăng khuyết, cười hi hi nói: “Ta mới chế ra đó, còn chưa kịp đặt tên, phiền huynh căn cứ theo cảm giác của mình mà đặt tên cho nó được không. Về phần thuốc giải, ta chưa kịp chế ra.”
Nói rồi, cô ta quay đầu nhìn Sắt Sắt khẽ cười: “Cô thông minh lắm, hôm nay tạm tha cho cô.”
Phong Tường Nhi phủi tay định quay người bỏ đi, liền thấy Vân Khinh Cuồng vốn đang đau khổ đột nhiên đứng dậy, giơ tay giữ chặt lấy thân hình mảnh mai của nàng ta, tức giận nói: “Nàng đừng có làm gì Giang cô nương, cô ấy là người của Lầu chủ đó.” Vân Khinh Cuồng lạnh lùng nói, thần sắc đột ngột trở nên nghiêm túc.
Phong Tường Nhi không biết do bị thần sắc của hắn dọa cho phát sợ hay bị câu nói của hắn làm cho sợ hãi mà cứ đứng ngẩn ra đó, hai mắt mở to, hồi lâu mớ hỏi; “Chàng không trúng độc ư?”
Vân Khinh Cuồng nhếch miệng cười, đáp: “Ta đã tìm ra một loại thuốc giải dược bách độc, e rằng độc của nàng chẳng có tác dụng gì đâu.” Vân Khinh Cuồng nói rồi, gật đầu với Sắt Sắt, kéo Phong Tường Nhi ra khỏi nhà, để lại một bàn thức ăn đầy độc cho Sắt Sắt.
Sắt Sắt ngồi xuống chiếc giường trong phòng, ngây người vì câu nói vừa rồi của Vân Khinh Cuồng. Sao trong mắt Vân Khinh Cuồng, nàng lại thành ra người của Minh Xuân Thủy? Nàng sẽ không bao giờ quên nụ hôn trên đảo, khi đó Minh Xuân Thủy đã hối hận thế nào.
Có điều, cho dù người khác nhìn Sắt Sắt với ánh mắt thế nào, Sắt Sắt cũng vẫn sống rất vui vẻ. Hiếm khi có thể đến ở một nơi thế ngoại đào nguyên đẹp đẽ thế này.
Nhờ sự chữa trị tận tình của Vân Khinh Cuồng, vết thương ở mạng sườn Sắt Sắt đã hoàn toàn khỏi hẳn, hàn chứng cũng dần lui. Ngoài việc đêm đêm ho mấy tiếng nhẹ, về cơ bản không còn gì đáng ngại nữa.
Nàng đã ở đó được hai tháng, Minh Xuân Thủy vẫn không hề thấy xuất hiện.
Phong Tường Nhi đó rõ ràng rất yêu Vân Khinh Cuồng, khi đã biết Sắt Sắt không phải là tình địch của mình, liền trở nên cực kỳ thân thiện với Sắt Sắt, đúng là một cô gái rất tình cảm!
Khi tìm hiểu ra, Sắt Sắt không ngờ người dân của Xuân Thủy Lầu lại là những “Côn Luân Nô” và “Côn Luân Tỳ” nổi danh một thời.
Côn Luân Nô! Côn Luân Tỳ!
Lúc tiền triều còn thịnh thế, thậm chí khi Nam Nguyệt mới lập quốc, có nhà giàu nào mà không nuôi vài Côn Luân Nô, vài Côn Luân Tỳ?
Những Côn Luân Nô này chịu khổ rất giỏi, chăm chỉ làm việc, lại ít nói, mặc người khác sai bảo. Điều quan trọng nhất là họ cực kỳ trung thành với chủ nhân.
Côn Luân Tỳ nổi danh vì dung mạo tuyệt sắc và sự thông minh khéo léo. Những món hàng thêu của họ cực kỳ tinh xảo, khi đó vật dụng trong những nhà giàu có thứ nào không phải do những Côn Luân Tỳ thêu ra?
Côn Luân Nô và Côn Luân Tỳ đều là do những gia đình quyền quý mua từ chợ về, nghe nói họ vốn là bộ lạc ở nơi thâm sơn, cũng có người nói họ tới từ một đảo nhỏ ngoài biển, cách giải thích không thống nhất.
Nhưng lúc này, Sắt Sắt mới biết, hai cách giải thích này đều không sát thực.
Côn Luân Nô và Côn Luân Tỳ quả là tới từ một bộ tộc, nhưng trước đó họ không ở trong núi sâu mà ở trên một cao nguyên phía Đông của Nam Nguyệt, sau đó người trong bộ tộc bị người Hán bắt bán đi. Sau đó, họ tới đây ẩn cư và kết thúc cuộc đời nô dịch của một thời đại Côn Luân Nô và Côn Luân Tỳ.
Sắt Sắt càng không ngờ rằng, Minh Xuân Thủy lại có liên quan tới Côn Luân Nô, lẽ nào chàng chính là đời sau của Côn Luân Nô? Có lẽ là vậy, nếu không sao chàng lại có thể làm Lầu chủ của Xuân Thủy Lầu?
Sắt Sắt lại có thêm một cảm giác rất khó diễn tả với Minh Xuân Thủy, một bộ tộc bị người khác khinh rẻ có thể trở thành một bang phái được người người trên giang hồ xưng tụng, thật không thể không khâm phục Minh Xuân Thủy quả là rất tài giỏi. Hơn nữa, đối với những người Hán đã từng buôn bán lăng nhục bọn họ, chàng cũng không hề oán hận. Ngược lại, còn giúp họ trong những lúc khó khăn.
Năm ngoái, một huyện của Nam Nguyệt bị hồng thủy, triều đình không phát ngân lượng, vẫn là Xuân Thủy Lầu bỏ tiền ra tu bổ đê điều. Rồi vài thôn trang bị ôn dịch, Xuân Thủy Lầu cũng đưa thuốc tới cứu chữa.
Nếu đã có tiền để tu bổ đê điều, có thể thấy Xuân Thủy Lầu cũng khá giàu có, tuy nhiên Sắt Sắt không hiểu tiền của họ từ đâu ra. Và những người dân của Xuân Thủy Lầu vẫn luôn sống một cuộc đời giản dị, không hề xa hoa, hơn nữa, còn sống rất vui vẻ.
Sắt Sắt cảm thấy nàng rất thích nơi này, nhưng thương thế khỏi rồi, nàng cũng nên nghĩ cách rời khỏi đây thôi. Nàng không phải là người của Xuân Thủy Lầu, cho dù thích cuộc sống ở đây thế nào đi nữa, cũng đến lúc phải rời đi.
Lúc này đã vào độ sang thu, đã đến mùa thu hoạch, người dân trong thôn ngày nào cũng ra đồng gặt hái. Vết thương của Sắt Sắt cũng đã khỏi hẳn, vì không muốn nhàn rỗi, nàng liền mặc bộ váy áo vải thô, búi tóc theo kiểu bình thường, dân dã, cùng các cô nương trong thôn đi ra đồng gặt lúa.
Mỗi ngày khi màn đêm buông xuống, mọi người trong thôn đều ra khoảng đất trống trước thôn nhóm một đống lửa lớn, nhảy múa ca hát. Đương nhiên có rất nhiều món ăn ngon, cá trong ao rất tươi, bắt lên là nướng ngay, họ ca hát vui vẻ trong mùi cá nướng thơm lừng, sự vất vả sau một ngày làm việc lúc ấy dường như đều tiêu tan hết.
Sắt Sắt thường ôm gối ngồi ngoài đám đông, nhìn họ cười đùa, rồi cảm nhận niềm vui thực sự của họ, nàng thấy mọi thứ ở đây đều thật tốt đẹp.
Từ khi Vân Khinh Cuồng nói câu nàng là người của Minh Lầu chủ với Phong Tường Nhi, mọi người trong thôn dường như đều biết cả. Ban đầu, họ còn nhìn nàng với ánh mắt kỳ quái, hiếu kỳ, kinh ngạc, dò xét, khiến Sắt Sắt cảm thấy có chút bối rối.
Có điều, Sắt Sắt nghe từ miệng Phong Tường Nhi nói, nàng là người con gái đầu tiên Minh Xuân Thuy đưa về Xuân Thủy Lầu, mọi người đương nhiên là rất tò mò về nàng. Lâu rồi, dần trong thôn thấy Sắt Sắt xinh đẹp, dịu dàng, dần dần cũng trở nên rất thích nàng. Đương nhiên có vài cô nương, có lẽ là vì mến mộ Minh Xuân Thủy nên rất không ưa Sắt Sắt, nhất là cô gái tên Vũ Thúy Thúy, thường hay vô cớ gây sự với nàng.
Tối đó, Vũ Thúy Thúy xúi mấy cô gái tới trước mắt Sắt Sắt, kiêu ngạo nói: “Giang cô nương, nghe nói cô biết múa, chúng ta muốn thi với cô!”
Vũ Thúy Thúy nhìn rất thanh tú, chỉ có điều ngữ khí nói chuyện kiêu ngạo trời sinh, khiến cô ta trở nên có vài phần đáng ghét.
Sắt Sắt vẫn ngồi dưới đất, lạnh lùng đáp: “Xin lỗi, ta không muốn múa!”
Sắt Sắt thích múa, nhưng nàng chỉ thích múa một cách thoải mái, còn với kiểu thi múa thách đố thế này, nàng cực kỳ không thích.
Vũ Thúy Thúy không biết vì thái độ của Sắt Sắt hay vì sự cự tuyệt của nàng mà nói đầy phẫn hận: “Cô là ai mà dám cự tuyệt ta chứ? Xem ra cô cũng chỉ là nô tỳ mà Lầu chủ mang về thôi, nếu Lầu chủ thích cô, sao còn để cô ở trong thôn? Có lẽ cô không biết sau thôn, ở bên Yên Ba Hồ có một tòa nhà cực kỳ trang nhã tinh xảo xung quanh trăm hoa đua nở, đó là nơi Lầu chủ xây cho người con gái trong lòng mình. Nếu cô không ở nơi đó, thì đừng hòng làm người phụ nữ của Lầu chủ. Đúng là không biết xấu hổ.”
Sắt Sắt đời này chưa bao giờ bối rối như thế, lại còn bị mắng là không biết xấu hổ trước mặt bao người. Có điều đối phó với cô gái như Vũ Thúy Thúy không khó, nàng càng phẫn nộ thì cô ta càng thích thú. Vì thế Sắt Sắt vẫn bó gối ngồi dưới đất, khẽ nhướng mày một cách lạnh lùng, hờ hững nói: “Xem ra Vũ cô nương rất muốn tới đó ở thì phải? Có điều xem bộ dạng cô chắc là khó rồi đây.”
Vũ Thúy Thúy bị Sắt Sắt nói ra hết tâm sự của mình trước mặt mọi người, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, cô ta chỉ vào Sắt Sắt nghiến răng nói: “Cô dám nói ta? Cô…” Cô ta tức không nói nên lời, đôi mắt hạnh lóe lên những tia nhìn căm tức, bộ dạng trông như hận không thể đánh cho Sắt Sắt một trận vậy.
Sắt Sắt khẽ than, than cho nàng, và cũng là than cho Vũ Thúy Thúy. Hoa rơi yêu nước chảy, rốt cục chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Nàng chưa bao giờ ra sau thôn, còn cho rằng sau đó là sơn cốc. Đêm nay mới biết, ở đó có hoa, có hồ, còn có cả một căn nhà trang nhã. Đêm giải mị dược, Sắt Sắt đoán có lẽ Minh Xuân Thủy đã có ý trung nhân rồi. Đêm trên đảo, nàng càng chắc chắn về điều đó. Đêm nay nghe từ miệng Vũ Thúy Thúy nói ra những lời này, cuối cùng những suy đoán của nàng đã được khẳng định. Trong lòng nàng bỗng trào lên nỗi thất vọng ghê gớm.
“Đủ rồi, Vũ Thúy Thúy, xem bộ dạng cô thì Lầu chủ vĩnh viễn chẳng bao giờ ưa đâu.” Phong Tường Nhi đang nhảy múa bên đống lửa liền chạy tới, nàng ta cúi người kéo Sắt Sắt dậy, cười nhạt nói: “Đi, chúng ta đi ăn cá nướng thôi.”
Sắt Sắt đứng dậy, theo Phong Tường Nhi tới dãy bàn bên đống lửa, cá nướng xong đều được bày trên đĩa, ai đói liền có thể lấy một đĩa ăn. Trước đây khi ở trong phủ, Sắt Sắt chỉ mới ăn cá luộc, cá nấu chứ chưa ăn cá nướng bao giờ. Cầm đũa lên, gắp một miếng, thấy mùi vị quả thật rất ngon.
“Tính tình Vũ Thúy Thúy rất thẳng thắn, thực ra cũng không tệ, cô đừng giận nhé. Khi ta mới tới, ta cũng tức cô ấy lắm, nhưng sau đó cô ấy bị ta dạy cho thê thảm rồi.” Phong Tường Nhi thấp giọng an ủi.
Sắt Sắt nheo mắt cười khẽ, không cần nghĩ cũng biết Phong Tường Nhi dạy cho Vũ Thúy Thúy bài học thế nào. Yêu nữ đúng là yêu nữ!
“Sao ta lại đi so đo với cô ta được.” Sắt Sắt cười khẽ, nàng nên cảm ơn Vũ Thúy Thúy mới phải, nếu không có lời nói của cô ta, có lẽ nàng vẫn còn ôm một tia hi vọng với Minh Xuân Thủy. Bây giờ thì tốt rồi, mọi ảo tưởng đã được cắt đứt.
“Thực ra, Lầu chủ đã xây căn nhà đó mấy năm nay rồi, vẫn chưa có ai tới ở, ta đoán có lẽ còn chưa tìm được ai có thể ở trong đó biết chừng.” Phong Tường Nhi chớp cười, mở vò rượu ra, rót cho Sắt Sắt một chén.
Sắt Sắt đương nhiên biết Phong Tường Nhi an ủi mình, ý trung nhân của Minh Xuân Thủy chắc chắn là có thật, nếu không hắn đã không đối xử với nàng như vậy, Giang Sắt Sắt nàng cũng rất biết bản thân mình có sức hấp dẫn đến đâu.
Sắt Sắt cầm chén rượu, uống một ngụm, cười nói: “Đây là rượu gì mà ngon thế?”
Phong Tường Nhi nói: “Đây là Hải Đường Túy.”
“Rượu nhẹ thế này mà lại có chữ túy ư?” Sắt Sắt cười khẽ, rồi ngửa cổ uống cạn cả chén.
“Say đấy, chỉ cần một chén thôi.” Phong Tường Nhi chớp mắt cười nói.
“Không phải vậy chứ? Ta không tin.” Sắt Sắt nheo mắt cười, cầm vò rượu lên, rót thêm chén nữa, ngửa cổ uống cạn. Nếu say thật cũng tốt, đêm nay có thể ngủ ngon rồi.
“Lầu chủ tới!” Đúng vào lúc này, đột nhiên có người cao giọng thông báo.
Tiếng đàn sáo phút chốc dừng bặt, những cô nương đang nhảy múa bên đống lửa đều ngừng lại. Trong ánh mắt mọi người chứa đựng nét chờ trông.
Trái tim Sắt Sắt đột nhiên đập mạnh, nhưng lại lãnh đạm quay đầu nhìn theo hướng đám đông.
Trong bóng đêm âm u, hơn mười gã nam tử đang bước đến, người đi đầu chính là Lầu chủ Xuân Thủy Lầu – Minh Xuân Thủy.
Dáng điệu của chàng khi bước đi rất nho nhã, từng bước đều không phát ra tiếng động. Vẫn là bộ quần áo màu nguyệt bạch, phiêu dật mà phóng khoáng. Trên mặt chàng đeo chiếc mặt nạ bằng bạch ngọc trơn mịn, khóe môi nở nụ cười như có như không, dưới ánh lửa hồng, nụ cười đó thật vô cùng ấm áp. Đôi mắt đen láy sau tấm mặt nạ tuy thấp thoáng nét cười, nhưng sự uy nghiêm trời sinh lại toát ra từ nhất cử nhất động, khiến người ta nhìn mà trong lòng bất giác vẫn vô cùng rất kính sợ.
Chàng đi tới đâu, ánh mắt mọi người liền nhìn theo tới đó. Có thể thấy, Xuân Thủy Lầu, mọi người sùng bái chàng vô cùng.
Hai tháng không gặp, lần này gặp lại, cảm giác cửu biệt trùng phùng khiến trái tim Sắt Sắt vốn như mặt hồ phẳng lặng lại gợn lên những đợt sóng xôn xao. Có điều nhớ lại tình cảnh lần gặp mặt cuối cùng và những lời vừa rồi của Vũ Thúy Thúy, trái tim nàng cũng dần dần bình tĩnh lại.
Sắt Sắt quay đầu, không chăm chú nhìn vào chàng nữa, chỉ nhìn vào đống lửa đang rực cháy trước mặt. Hi vọng chàng không nhìn thấy mình, có điều trong tình cảnh này, dù chàng có nhìn thấy nàng đi nữa, e rằng cũng coi như không thấy mà thôi.
Nhưng Sắt Sắt nghĩ sai rồi. Trong bầu không khí tĩnh mịch đó, trước mặt nàng đột nhiên xuất hiện tấm áo màu nguyệt bạch, trên góc áo có thêu những cánh sen màu ngọc, mỗi cánh sen đều được thêu rất công phu tỉ mỉ.
Đầu óc nàng bỗng thấy hơi mơ hồ, Sắt Sắt còn cho rằng mình hoa mắt. Nàng lắc đầu, lẩm nhẩm nói: “Hải Đường Túy, quả nhiên là rượu ngon, một chén đã đủ say rồi.”
Nàng loạng choạng đứng dậy, nhưng còn chưa bước nổi một bước, đã lập tức ngã ngay xuống, nhưng bỗng đâu có một đôi tay lớn đỡ lấy nàng không để nàng bị ngã. Tiếp đó thân hình nàng nhẹ bẫng, trời đất xoay chuyển, dường như ai đó đã ôm nàng vào lòng.
Sắt Sắt nheo mắt nhìn, chỉ thấy chiếc mặt nạ tinh xảo bằng bạch ngọc, và còn đôi môi tuyệt đẹp lộ ra ngoài kia nữa.
Sắt Sắt tuy say nhưng vẫn nhận ra đó là Minh Xuân Thủy, nàng liền giơ nắm tay đấm vào ngực chàng: “Thả ta xuống!”
Minh Xuân Thủy mặc kệ sự phản kháng của nàng, ôm Sắt Sắt trong lòng, cúi đầu nhìn vào khuôn mặt của nàng, phát hiện hai má nàng đỏ bừng, đôi mắt như bị phủ một màn sương. Đôi môi anh đào khẽ thở ra mùi rượu, vừa nhìn là đã biết nàng say lắm rồi.
Nhìn nàng say rượu, ánh mắt Minh Xuân Thủy đột nhiên sâu thẳm lại, chàng vươn tay cuộn chặt Sắt Sắt vào tấm áo khoác của mình, ngước mắt nhìn mọi người xung quanh, thờ ơ nói: “Mọi người cứ tiếp tục đi!”
Chàng ôm lấy Sắt Sắt, nhẹ nhàng bỏ đi, không hề để ý tới mọi người xung quanh đang há miệng tròn mắt kinh ngạc vì hành động của mình, càng không để ý tới việc trái tim của bao nhiêu thiếu nữ đêm nay đã bị chàng làm cho tan vỡ. Phong Tường Nhi nheo mắt cười, nàng ta vỗn chỉ định cho Sắt Sắt uống rượu để quên đi phiền não, không ngờ Lầu chủ lại xuất hiện đúng lúc như vậy. Ở đằng kia, Vũ Thúy Thúy đang lặng đứng bên đống lửa nhìn theo bóng Minh Xuân Thủy rời đi mà lệ rơi lã chã.
“Làm gì vậy? Huynh… muốn đưa ta… đi đâu?” Sắt Sắt bị tấm áo khoác của Minh Xuân Thủy cuộn chặt, chỉ còn hở mỗi đầu ra, vì say rượu vốn hơi nóng, lại bị chàng cuộn chặt như thế, cả người nàng càng bức bối khó chịu.
Giọng nói của Sắt Sắt khi say hơi khàn, thanh âm lại càng trở nên dịu dàng mềm mại. Khuôn mặt nhỏ lộ ra ngoài đỏ ửng, đôi mắt mơ màng đầy mê hoặc, hàng mi dày và cong vυ"t như lông vũ không ngừng chớp chớp.
Minh Xuân Thủy đã từng thấy sự thanh tú xinh đẹp của Sắt Sắt, sự kiên quyết của nàng khi quyết đấu, sự bền bỉ của nàng khi cùng chàng chèo lái con thuyền, nhưng chàng chưa bao giờ thấy nàng đáng yêu dịu dàng, yếu đuối yểu điệu và mong manh trước gió thế này.
Minh Xuân Thủy chỉ cảm thấy từ sâu trong trái tim mình có một thứ tình cảm êm như tơ liễu đang không ngừng sinh sôi nảy nở, chỉ trong chớp mắt đã quấn chặt lấy trái tim chàng thành tầng tầng lớp lớp. Cảm giác đó nhẹ nhàng như bay trên mây.
Chàng cúi đầu, quả thực chỉ muốn hôn lên đôi môi đỏ kiều diễm ấy một cái, thực tế thì chàng đã làm rồi, dường như hành động đó còn nhanh hơn cả suy nghĩ của chàng một bước. Nhưng đôi môi mỏng chưa kịp chạm vào đôi môi anh đào của nàng, liền thấy Sắt Sắt ôm miệng, lẩm bẩm nói: “Ta buồn nôn quá.”
Minh Xuân Thủy hơi chau mày, khuôn mặt tuấn tú dưới chiếc mặt nạ tối đen lại.
Sắt Sắt không biết trước mặt xảy ra chuyện gì, bị gió đêm thổi tới, hơi rượu bốc lên, quả thực nàng không nhịn được, bò trong lòng Minh Xuân Thủy, khẽ nói: “Ta không chịu nổi…ọe…”
Minh Xuân Thủy chỉ cảm thấy trước ngực hơi nóng, cô gái này lại nôn đầy người chàng rồi. Còn nàng thì lại ôm miệng cười hi hi nói: “Xin lỗi, ta không cố ý…ọe…” nói chưa hết, lại nôn tiếp.
Minh Xuân Thủy thoáng run, khóe miệng khẽ giật giật, đôi mắt đen ánh lên tia nhìn phức tạp. Lúc này, ngay đến chính bản thân chàng cũng không hiểu trái tim mình đang cảm thấy gì nữa, có điều chàng biết rõ mình không sợ bẩn, mà ngược lại thấy khá vui.
Chàng ôm lấy Sắt Sắt, nhón chân bay lên, bay qua biển hoa phía sau thôn, rồi men theo con suối nhỏ đi thẳng tới, phía trước bỗng có một tảng đá lớn ngăn đường, Minh Xuân Thủy giơ tay không biết vỗ vào đâu, tảng đá liền dịch ra, chàng liền ôm Sắt Sắt đi thẳng vào trong.
Bên trong ba bề là núi, một mặt núi còn có dòng thác nhẹ nhàng chảy xuống, trong đêm, tiếng thác chảy rào rào. Đêm đã về khuya, vầng trăng sáng như được khảm vào bầu trời xanh thẫm trên cao, chiếu sáng dãy núi trùng điệp bên dưới, chiếu sáng cả đường suối đang không ngừng chảy róc rách.
Minh Xuân Thủy đặt Sắt Sắt xuống, cởi chiếc áo khoác trên người nàng ra, rồi cởϊ áσ Sắt Sắt. Tuy Sắt Sắt rất say, nhưng bị gió đêm thổi suốt dọc đường, nàng đã tỉnh hơn rất nhiều rồi. Thấy Minh Xuân Thủy giơ tay cởϊ áσ mình, nàng chỉ thấy đầu óc mình như bị sét đánh, hoàn toàn trống rỗng. Sự ngây ngất này còn tệ hơn cả say rượu, nàng giơ tay ra che chắn trước ngực, Minh Xuân Thủy không có ý định dừng tay, chỉ nghe tiếng vải rất đanh, tấm áo trên người nàng đã bị xé nát. Bờ vai trắng mịn màng như tuyết và chiếc yếm màu nguyệt bạch trên ngực nàng đều lộ cả ra.
Đôi mắt đen láy của Minh Xuân Thủy nhìn chằm chằm vào trước ngực Sắt Sắt, ánh mắt đột nhiên sâu thẳm.
“Thanh liên xuất thủy[1] xuân sắc vô biên.” Chàng đột nhiên đọc hai câu đó rồi quay người bỏ đi.
[1] Nghĩa là đóa hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Sắt Sắt cúi đầu nhìn, bông mặc liên thêu trên chiếc yếm màu nguyệt bạch của mình. Trong phút chốc, nàng đã hiểu ra ý tứ câu nói vừa rồi của chàng, hai tai liền đỏ ửng lên. Nàng ôm vai, nhảy tùm xuống nước, không ngờ đó lại là một suối nước nóng, hơi ấm liền lập tức bủa vây lấy nàng.
Sắt Sắt lặn sâu dưới đáy hồ, hồi lâu mới ngoi lên. Hải Đường Túy quả thực không phải là loại rượu thông thường, tuy lúc đó hơi say đã bớt, nhưng đầu óc nàng lại cực kỳ hỗn loạn. Vừa rồi nàng mê man nên không hề hay biết, đến lúc này mới hiểu ra, suốt dọc đường đi, Minh Xuân Thủy đều ôm nàng trong tay cả.
Có những việc Sắt Sắt thực không hiểu, nhưng có những cảm giác không thể lừa gạt được bản thân mình. Trái tim vốn bị dồn nén như mặt hồ yên ả của nàng giờ đây lại nổi sóng dữ dội.
Ngâm trong suối nước nóng khá lâu, không biết Minh Xuân Thủy đã đi đâu, Sắt Sắt nhân lúc đầu óc hơi tỉnh táo, liền ngầm vận nội công bức rượu trong người ra. Không thể tiếp tục để mình say như thế được.
Ép hết rượu ra rồi, thần trí tỉnh táo lại, nàng cũng đã tắm xong, lúc này mới nhận ra một việc rất quan trọng là, nàng không có y phục để thay. Tấm áo vừa rồi đã bị xé rách, mặc vào không thể che thân.
Làm sao bây giờ, không thể cứ ngâm ở đây mãi được, Minh Xuân Thủy không đến nỗi bỏ mặc nàng ở đây luôn chứ, như vậy thì thật quá đáng! Đang suy nghĩ, liền thấy Minh Xuân Thủy đã thay sang bộ y phục màu trắng, trong tay cầm một bộ y phục mới, chầm chậm đi tới.
Sắt Sắt vội vã ngâm mình sâu trong làn nước, trên mặt nước chỉ để lộ ra mái tóc mượt mà buông xõa, đôi mắt trong trẻo bình tĩnh nhìn chàng.
“Có phải không có y phục mặc không?” Khóe môi Minh Xuân Thủy nhếch lên thành nụ cười trêu chọc, trong mắt chàng là tình ý ấm áp không hề che giấu.
Sắt Sắt hờ hững gật đầu.
“Bộ quần áo tuy ta rất quý nhưng nếu giai nhân cần dùng thì ta tặng nàng vậy. Lên đây mà lấy.” Chàng khẽ nhếch môi, nở một nụ cười.
Sắt Sắt nghe vậy tức giận trừng mắt, nàng lên lấy với bộ dạng này ư? Chẳng phải sẽ bị chàng thấy hết sao? Như thế này mà chàng cũng nói đươc! Trong lòng nàng rất giận, việc gì phải thế, nếu trong lòng chàng có ý trung nhân rồi, còn tới đây đùa bỡn nàng làm gì?
“Ồ, không cần à, vậy ta đi đây!” Minh Xuân Thủy thấy ánh mắt lạnh lùng của Sắt Sắt, hồi lâu không nói, rồi quay người định đi.
“Đừng đi! Ta cần!” Sắt Sắt hoang mang hét lên. Bất luận thế nào thì cũng phải mặc y phục vào đã.
Minh Xuân Thủy quay lại, ngồi trên hòn đá trên bờ một cách lười biếng, nheo mắt nhìn Sắt Sắt chầm chậm bơi tới. Dưới ánh trăng, khuôn mặt nàng vẫn ửng hồng, đẹp đến mức khiến chàng đắm đuối.
Sắt Sắt bơi tới chỗ cách chàng năm bước dừng lại một chút rồi lại bơi tới tiếp, chỗ này nước khá nông, vai nàng đã lộ ra, vì thế nàng không bơi nữa mà nhìn chàng hờ hững nói: “Đưa cho ta!”
Minh Xuân Thủy cúi người nhìn nàng, mở tấm áo trong tay ra, giữ xuống rồi nói một cách uể oải: “Đưa nàng này!”
Sắt Sắt giơ tay ra lấy, dưới ánh trăng lung linh, từng giọt nước men theo cánh tay trắng như tuyết của nàng rơi xuống, chảy tới bờ vai nõn nà, giống như châu ngọc long lanh.
Ánh mắt Minh Xuân Thủy đột nhiên thâm trầm, chàng đột ngột rút tấm áo lại, cả người nhảy từ tảng đá xuống, nhào tới bên Sắt Sắt nhanh chớp giật. Sắt Sắt thấy như vậy không khỏi kinh hoàng, chỉ thấy dưới ánh trăng sáng, chàng nhào vào mình như chim ưng săn mồi, tốc độ cực nhanh, Sắt Sắt không kịp rút tay, chỉ cảm thấy cổ tay mình bị Minh Xuân Thủy nắm chặt, và rồi thân người đã bị chàng kéo từ dưới nước lên.
Ánh trăng nhàn nhạt phủ lên thân hình nuột nà của nàng, như phù dung xuất thủy, lung linh tuyệt mỹ. Vào khoảnh khắc đó, dường như ánh trăng cũng kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng, đột nhiên mà trở nên mờ ảo.
Sắt Sắt tức giận, nhưng sức nàng không thể nào thắng được Minh Xuân Thủy. Hắn ôm nàng bay lên bờ, mở tấm áo trong tay ra, quấn chặt nàng lại.
“Huynh… vì sao lại làm thế với ta?” Sắt Sắt tức giận giơ tay, nhưng khi thấy chiếc mặt nạ trên mặt chàng, đột nhiên nàng không biết đánh vào đâu. Chỉ trong khoảnh khắc do dự đó thôi, đôi môi chàng đã đặt lên môi nàng mà không hề có bất kỳ sự cảnh báo trước nào. Đầu tiên là nhè nhẹ hôn lên cánh môi nàng, sau đó, từng chút một, nụ hôn dần sâu thêm.
Sắt Sắt vẫn còn nhớ nụ hôn trên đảo hôm đó. Lúc này, cảm giác quen thuộc từ đôi môi chàng từng chút, từng chút một tuôn trào khắp cơ thể nàng. Chàng ôm nàng một lúc thật chặt, dường như chỉ muốn hòa nàng vào làm một thân thể mình.
Đôi môi mềm mại của chàng chuyển động rất mau, dịu dàng mà hoang dại quấn lấy môi và lưỡi nàng, tạo nên sự dịu dàng quấn quýt bất tận, cùng nàng chìm nổi bay bổng dưới ánh trăng lung linh và tiếng suối chảy róc rách.
Lúc này, Sắt Sắt mới phát hiện ra, dường như nàng lại say nữa rồi, còn say hơn cả lúc say rượu thật nữa.
Lúc này, Sắt Sắt mới biết, tình yêu quả thực là thứ khiến người ta không thể dứt bỏ. Y Doanh Hương điên cuồng cố chấp vì tình yêu với Phong Noãn, Dạ Vô Yên si tình chờ đợi Y Lãnh Tuyết, Mẫu thân vốn phóng khoáng cao ngạo của nàng vì tính yêu mà ẩn nhẫn suốt bao năm, còn nàng, một cô gái luôn lạnh lùng thanh cao cũng không thể thoát khỏi thứ cảm trần tục đó mà chìm đắm vào giây phút ngọt ngào này.
Cũng không biết qua bao lâu, đôi môi Minh Xuân Thủy mới rời khỏi môi nàng. Dưới ánh trăng lung linh, hai người ngây ngất nhìn nhau, ánh mắt hai người đều hiện ra những tia tình cảm phức tạp.
Trái tim Sắt Sắt, từng chút một, dần dần nguội lạnh, nàng chầm chậm đẩy chàng ra, ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo ngưng thần nhìn chàng, hờ hững nói: “Du͙© vọиɠ của đàn ông không liên quan tới tình yêu, lần này có phải cũng như thế không, Minh Lầu chủ?”
Nàng sẽ không quên, đêm đó trên đảo, chàng hôn nàng rồi liền nói ra câu nói đau lòng đó. Câu nói ấy khiến nàng vẫn băn khoăn tới tận bây giờ.
Minh Xuân Thủy nghe vậy, trong đôi mắt đen sâu thẳm liền lóe lên tia ánh đau đớn. Chàng không ngờ câu nói đó của mình đã làm nàng tổn thương sâu sắc đến vậy. Chàng nâng khuôn mặt nàng lên, cúi đầu nhìn sâu vào mắt nàng, chầm chậm nói, từng câu từng chữ: “Lúc đó là ta sai. Hôm nay và cả lúc đó nữa, đều hoàn toàn không phải ý đó.”
“Vậy là gì nữa đây?” Sắt Sắt vẫn ngước mắt hỏi chàng. Hôm nay nhất định nàng phải hỏi cho ra lẽ.
Minh Xuân Thủy giơ tay vuốt ve khuôn mặt nàng, đôi mắt đen nhìn thật sâu vào mắt nàng, thấp giọng nói: “Từ khi gặp nàng, hết lần này đến lần khác, ta đều làm những việc mà chính bản thân mình cũng không thể khống chế được, bao gồm cả nụ hôn lần này. Ta thực sự không biết vì sao nữa, nàng có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là vì sao không?”
Trong lời nói của chàng mang theo cả sự đau khổ và niềm vui không thể kìm nén.
Sắt Sắt ngạc nhiên nhìn chàng, nhất thời cảm thấy như nghe kinh kịch vậy, những thanh âm y y a a nghe không rõ ca từ gì, chỉ nghe thấy thôi mà thực sự không thể hiểu được. Vì thế, phải mất một lúc lâu nàng mới hiểu ra, rốt cuộc mình vẫn hiểu những từ khúc cổ điển đó.
Sự mù mờ đó của chàng xem ra còn làm Sắt Sắt cảm động hơn việc chàng nói thẳng là chàng yêu nàng.
Nếu chàng nói yêu nàng, có lẽ nàng còn hoài nghi liệu có bao nhiêu phần là thật. Nhưng chàng nói những lời này khiến nàng biết, tình cảm của chàng dành cho nàng quả thực rất chân thành.
Như vậy là đủ rồi!
Điều nàng muốn chính là một trái tim chân thành như thế.
Nhưng rốt cuộc chàng có ý trung nhân chưa? Lẽ nào chưa có?
Tấm áo nàng đang mặc, trên áo vẫn còn thoang thoảng có mùi hương thanh trúc trên người chàng. Áo của chàng rất rộng, mặc lên người nàng, ống tay áo thậm chí dài quá đầu gối.
Chàng nhìn bộ dạng của nàng rồi khẽ mỉm cười. Lúc này chàng thấy nàng thực vô cùng yêu kiều dễ thương, liền bế nàng lên, chầm chậm bước ra ngoài. Bây giờ Sắt Sắt mới để ý, phía sau tảng đá là một ngôi nhà trúc nhỏ.
Minh Xuân Thủy chỉ vào gian nhà trúc đó, nói: “Đây là nơi thay quần áo khi tắm, bên trong chỉ có quần áo của ta thôi, đành bắt nàng phải mặc tạm đồ của ta vậy. Ngày mai ta sẽ bảo người chuẩn bị thay quần áo cho nàng. Lúc trước chỉ mình ta tắm ở đây, từ hôm nay trở đi, đây sẽ là nơi chỉ thuộc về hai chúng ta.”
Hóa ra suối nước nóng đó là nơi tắm của một mình Minh Xuân Thủy?!
Và từ nay về sau đó là nơi chỉ thuộc về hai chúng ta.
Sắt Sắt nghe câu nói sau cùng của chàng, trong lòng đột ngột cảm thấy quá đỗi ngọt ngào.
Sau đó hai người từ suối nước nóng bước ra, sánh vai đi xuống dưới dốc.
Trên bầu trời xanh sâu thẳm, vầng trăng sáng tỏa ra ánh trăng sáng trong trẻo dịu dàng. Trên con đường hẹp, hai bên là hoa dại nở đầy, trong không khí đưa lại mùi hoa thơm và hương cỏ khi thoảng qua lúc lại nồng nàn.
Chiếc áo bào trắng rộng của Minh Xuân Thủy mặc trên người Sắt Sắt, lại càng làm nổi bật lên thân hình yêu kiều của nàng, mái tóc đen nhánh được Sắt Sắt bỏ xõa sau lưng. Đi trên con đường núi phủ đầy hoa, vạt áo dài quét qua những bụi hoa đó, khiến người ta sinh ảo giác. Rõ ràng nàng đang đi, nhưng lại mang một vẻ đẹp vô cùng tĩnh lặng mà tinh khiết.
Bàn tay Minh Xuân Thủy vẫn giữ chặt lấy tấm eo thon của Sắt Sắt. bên cánh mũi lại đưa mùi hương dịu dàng thơm mát của cơ thể nàng, trái tim hắn giây phút như đắm say trong hương thơm đó.
Từ trên cao nhìn xuống Xuân Thủy Lầu, Sắt Sắt mới phát hiện ra, nơi đây không chỉ có thôn trang và cánh đồng, phía sau thôn trang còn có một khoảng rộng vô cùng. Vừa rồi vì quá say, nên nàng không hề chú ý tới.
Phía sau thôn trang, hoa cỏ tươi tốt soi bóng xuống mặt hồ rộng lớn hình bán nguyệt, nước hồ trong vắt dưới ánh trăng ánh lên những gợn sóng lăn tăn lấp lánh.
Đây có lẽ là Yên Ba Hồ mà Vũ Thúy Thúy nói rồi. Thế còn tòa nhà tinh xảo trang nhã mà cô ta nói nằm ở đâu?
Sắt Sắt ngưng thần cẩn thận nhìn khắp một lượt, quả nhiên thấy bên Yên Ba Hồ có một biệt viện nhỏ xinh. Nếu như nói Yên Ba Hồ có hình như vầng trăng thì tòa biệt viện đó giống như ngôi sao nhỏ đặt bên mặt trăng vậy.
Tuy chỉ nhìn từ xa dưới ánh trăng lung linh, huyền ảo, Sắt Sắt cũng có thể thấy căn nhà đó cực kỳ tinh xảo. Trong giây phút, trái tim nàng bỗng thổn thức trong đêm. Cuối cùng nàng quay đầu hỏi: “Xuân Thủy, chàng sống ở đâu?”
Minh Xuân Thủy khẽ cười đáp: “Phía sau rừng trúc.”
Rừng trúc? Sắt Sắt lúc này mới nhận ra, phía sau Yên Ba Hồ là một rừng trúc khá rộng, sau rừng trúc có một căn gác điển rộng lớn, bốn bề xuân thủy uốn quanh, cỏ cây tươi tốt. Đặc biệt phía sau tòa lầu gác đó là một biển hoa. Tuy đêm tối, nhưng những bông hoa nở muộn vẫn đang xòe cánh cực kỳ kiều diễm.
Từ trên cao nhìn xuống, đúng là đẹp lộng lẫy, thậm chí còn đẹp hơn cả trong tiên cảnh.
“Nói vậy tên của Xuân Thủy Lầu là lấy tên theo nơi ở của chàng ư?” Sắt Sắt khẽ hỏi, “Xem ra có chút giống như lời đồn, ngôi lầu vàng ngọc huy hoàng được bao quanh bởi biển hoa.”
Minh Xuân Thủy nhếch môi cười, gật đầu đáp: “Đúng thế, biển hoa là có thực, nhưng lầu các không phải bằng vàng đâu.”
“Chàng ở trên lầu, vậy còn tòa lạc viện nhỏ kia là nơi ở của ai?” Sắt Sắt chỉ vào tòa biệt viện nhỏ bên Yên Ba Hồ, hờ hững hỏi.
Bàn tay lớn đang đặt trên eo nàng khẽ run, Sắt Sắt nhanh chóng cảm nhận được điều đó, trong lòng cũng vì thế mà chùng xuống.
Hồi lâu, thanh âm trong trẻo nho nhã của Minh Xuân Thủy mới truyền đến từ đỉnh đầu nàng: “Ta nhớ là trước đây đã từng nói với nàng một lần, ta luôn chờ đợi một người, một người con gái có thể khiến ta yêu thích, ngưỡng mộ, có thể cùng ta kề vai sát cánh.”
“Đương nhiên muội nhớ.” Sắt Sắt ngước mắt nhìn chàng, sao nàng có thể quên, vì trong lòng nàng đang chờ đợi một chàng trai như thế.
“Biệt viện này là xây cho nàng ấy. Chỉ có điều ta không thể chờ được nàng ấy, đời này kiếp này cũng không thể chờ được. Hơn nữa, ta cũng không có ý định chờ nữa, vì…” Chàng nâng khuôn mặt Sắt Sắt lên, đôi mắt đen như hắc ngọc sâu không thấy đáy, trong đó chứa đầy sự dịu dàng, yêu thương: “Vì ta đã phát hiện ra, nàng mới là người con gái mà cuộc đời này ta phải đợi chờ.”
Trong lòng Sắt Sắt không khỏi có chút không vui, hóa ra ý trung nhân mà nàng dò đoán và cô gái đêm nay Vũ Thúy Thúy nhắc tới đã được kiểm chứng là có thật. Hơn nữa, những lời này chính miệng chàng nói ra, nhưng thông tin lại do một người khác đưa tới. Trong lòng nàng bỗng trào lên cảm giác cay đắng xót xa. Tuy chàng đã khẳng định mình không còn chờ người con gái đó nữa, nhưng Sắt Sắt vẫn có thể nghe ra, trong lời nói của chàng có sự chua xót không hề che dấu, hẳn trước đây hẳn trước đây chàng đã yêu thương cô ta rất nhiều. Điều này khiến nàng cảm thấy mình giống như kẻ thứ ba xen vào giữa họ, chẳng lấy gì làm vinh dự cả.
Sắt Sắt giơ ngón tay, gỡ những ngón tay của Minh Xuân Thủy ra khỏi khuôn mặt đẹp như ngọc của mình, cười tươi tắn nói: “Đêm khuya rồi, muội phải về ngủ đây.”
Minh Xuân Thủy cúi xuống nhìn nụ cười xán lạn của Sắt Sắt, chàng nhận ra một chút đau đớn trong ánh mắt nàng. Trong lòng chàng không khỏi xót xa, từ phía sau dịu dàng ôm chặt lấy tấm eo thon của nàng, rồi khẽ nói bên tai nàng: “Để ta đưa nàng về.”
Chàng biết khi nàng nghe chuyện, trong lòng sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng những gì đã thuộc về quá khứ không thể xóa nhòa trong tim, vì thế chàng chọn cách thẳng thắn. Vì chàng biết nếu không nói ra, chỉ khiến nàng càng thêm nghi ngờ.
Suốt dọc đường về, không ai nói với ai câu nào, hai người cũng không thi triển khinh công, chầm chậm đi qua bụi hoa, đi qua rừng cây, đi qua cây cầu đá trên Yên Ba Hồ. Lúc đi qua tòa biệt viện bên Yên Ba Hồ, Sắt Sắt không dừng được khẽ liếc nhìn về phía đó.
Trong ánh trăng mờ ảo, hơi nước của Yên Ba Hồ mù mịt, tạo thành một lớp sương dày đặc. Hồ này tên gọi Yên Ba có lẽ cũng là vì đặc điểm này cũng nên. Tòa biệt viện nằm cách hồ không xa, viện nhỏ tường vôi, bên ngoài trồng thùy liễu, cây nào cũng mềm mại đang không ngừng đung đưa trong gió, yểu điệu đến xao xuyến lòng người. Bên trong bức tường vôi thấy thấp thoáng mái nhà tinh xảo, rèm châu màn trướng treo cao, quả nhiên là một biệt viện nhã nhặn.
Sắt Sắt lặng lẽ nhìn rồi thầm đánh giá nhưng bước chân không hề dừng lại. Một lát lúc về tới căn nhà giản dị, nàng đẩy cửa gỗ vào, lấy que đánh lửa trên bậu cửa, thắp nến lên, ánh sáng rực rỡ lập tức bao trùm căn nhà nhỏ đơn sơ.
Sắt Sắt vốn không định để Minh Xuân Thủy vào, nhưng chàng cứ đi theo rất sát. Lúc Sắt Sắt còn chưa kịp đóng cửa, chàng đã thò chân bước vào một cách vô lại. Nhìn trong phòng một lượt, đôi mắt đen láy của chàng khẽ ngừng lại, nhếch miệng nói: “Sao khi ta không ở đây, bọn chúng không bày thêm mấy thứ đồ dùng cho nàng nhỉ?”
Sắt Sắt thoáng buồn nghĩ, nếu không có lời chàng dặn, ai dám đặt thêm?!
“Thôi, dẫu sao nàng cũng không còn ở đây lâu nữa.” Chàng thấp giọng nói, “ngủ sớm đi, ta đi đây.”
Sắt Sắt ngồi bên bàn, hờ hững liếc nhìn chàng, lặng im không đáp.
“Nhìn dáng vẻ của nàng lúc này có phải không nỡ để ta đi không?” Minh Xuân Thủy nhếch miệng, nở nụ cười gian tà, đôi mắt đen sau tấm mặt nạ lóe lên tia nhìn rực sáng.
Trong lòng Sắt Sắt thoáng run, nhưng trên khuôn mặt lại nở nụ cười rạng rỡ, dùng thanh âm trong trẻo đáp lời chàng: “Chàng mau đi đi!”
“Được, ta đi đây! Vốn dĩ ta định ở lại, nhưng thôi, thấy cái giường đó, đêm nay thôi vậy…” Ánh mắt chàng liếc về phía chiếc giường nhỏ trong phòng nàng, đôi môi mỏng nhếch lên, mang theo nụ cười hờ hững rồi quay người rời đi.
Sắt Sắt lúc này mới hiểu vừa rồi chàng nói người ta không bày thêm đồ gì cho nàng hóa ra là như vậy, trong lòng nàng bỗng có chút rối loạn. Chờ chàng đi rồi, nàng liền đứng dậy cài cửa. Nàng nhớ đêm giải mị dược trước đó, chàng tuy rất dịu dàng, nhưng nàng cũng nhớ sự thản nhiên khi chàng rời đi nữa.