Đạo Phi Thiên Hạ

8.5/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Dịch giả: Tỏa Nhị Kiều Chờ chồng suốt bốn năm trời, khi mà trái tim nàng nảy sinh tình yêu với chàng chính là lúc mà nàng đứng trong hàng ngũ mừng công thắng trận của chàng. Nhưng cũng chính vào thời  …
Xem Thêm

Chương 23: Cổ khúc Quốc phong
Từ khi khai quốc tới nay, Bắc Lỗ Quốc đã xây dựng hai kinh thành là Vân Kinh và Nhạn Kinh.

Ngọn núi cao nhất phương bắc – Vân Kỳ Sơn kéo dài trải khắp phía tây thảo nguyên, nước chảy từ trong núi ra hợp thành dòng Vân Thủy Hà, chảy dọc theo thảo nguyên yên bình. Phía bắc sông là kinh đô hiện nay của Bắc Lỗ Quốc – Vân Kinh, là trọng tâm quyền lực của đất nước. Phía nam là Nhạn Kinh, trung tâm buôn bán, cũng là đô thành phồn hoa bậc nhất của đế đô.

Từ cực bắc của Nam Nguyệt, Thác Mã Trấn tới Nhạn Kinh chỉ mất ba bốn ngày đi xe, khi đoàn người của Sắt Sắt tới Nhạn Kinh, vừa đúng lúc trước Đại hội Tế trời một ngày. Vì Đại hội Tế trời được tổ chức bên bờ Vân Thủy Hà nên những dân tộc du mục ở các thị trấn nhỏ xa xôi đều lấy lều bạt làm nhà rồi tập hợp tới đây. Trong thành Nhạn Kinh bên bờ Vân Thủy Hà, các dịch quán cũng đã chật kín người.

Vân Khinh Cuồng cũng đã tìm khắp Nhạn Kinh nhưng không có quán trọ nào còn chỗ. Cuối cùng hắn quyết định mua hai chiếc lều ở tạm bên ngoài. Đoàn người tới bên bờ Vân Thủy Hà mới phát hiện trên thảo nguyên bao la đã có rất nhiều lều bạt đủ hình dáng, đủ kích cỡ được dựng lên. Xem ra, không chỉ có mấy người họ không tìm được nhà trọ. Có thể thấy Đại hội Tế trời quả thực rất náo nhiệt, là ngày lễ lớn nhất của Bắc Lỗ Quốc.

Vân Khinh Cuồng vốn là một hiệp khách, hành tẩu trên giang hồ nên sớm đã quen với việc ăn gió nằm sương trên thảo nguyên. Tiểu Thoa và Trụy Tử vốn là người của Xuân Thủy Lầu, nên cũng đã quen với việc này. Nhưng Sắt Sắt từ nhỏ ở trong Hầu phủ, chỉ quen thấy tường trắng ngói màu, lúc này phải qua đêm ở bên ngoài đồng hoang, nàng cảm thấy có một thứ cảm giác đặc biệt thú vị.

Sắt Sắt đứng bên ngoài lều của mình, đưa tầm mắt nhìn ra xa. Bầu trời hôm nay xanh thẫm, trong như vừa được gột rửa, cao và sâu đến hút tầm mắt. Màu cỏ vô biên xanh ngút ngàn, điểm xuyết trên đó là các khóm hoa dại đủ màu, giống như một bức họa chầm chậm được giở ra. Nếu nói cảnh đẹp của Giang Nam là cô gái thanh tao yêu kiều khiến người ta say đắm thì vẻ đẹp của thảo nguyên phương bắc chính là một hán tử cao lớn rắn rỏi, khiến người ta không khỏi rung động.

Theo hướng chảy uốn lượng của Vân Thủy Hà, trên đồng cỏ xanh tươi bát ngát có một đỉnh núi kỳ lạ đứng cô độc. Dáng núi cao lớn đó giống hình một người, một tay chỉ lên trời, một tay chỉ xuống đất.

“Đỉnh núi đó hình dáng thật kỳ lạ, trông giống hệt một con người!”. Sắt Sắt chỉ tay về hướng núi, cười nói với Trụy Tử đứng bên cạnh.

Trụy Tử nheo mắt nhìn theo hướng Sắt Sắt chỉ, nói: “Đó là Thiên Hựu Viện, nơi Tế Tư của Bắc Lỗ Quốc sinh sống”.

“Ồ! Tế Tư sống ở đó ư?” Sắt Sắt nhướng mày, không ngờ lại có người sống trên đỉnh núi đó.

Tiểu Thoa thấy bộ dạng kinh ngạc của Sắt Sắt, liền cười khẽ đưa lời giải thích: “Đỉnh núi đó đã có từ lâu, cũng không biết là từ năm nào, có người thấy hình dạng đỉnh núi giống người, lại một tay chỉ trời, một tay chỉ đất liền cho rằng ngọn núi đó là Phật tổ hóa thân. Có người còn vô tình phát hiện, trong đỉnh núi đó có một sơn động được hình thành tự nhiên. Vì thế đỉnh núi đó được gọi là Thần Phật Giáng Thế. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, hàng năm, Bắc Lỗ Quốc đều đưa những cô gái chưa thành niên vào ở trong hang động ấy, lấy thân hầu Phật, cầu mong Phật tổ phù hộ cho Bắc Lỗ Quốc quốc thái dân an. Tập tục này kéo dài hàng trăm năm, vì thế mới có Đại hội Tế trời như ngày hôm nay. Còn những nữ Tế Tư lấy thân mình hầu Phật cả đời sẽ không được lấy chồng.”

Thần Phật Giáng Thế? Đúng là Thần Phật Giáng Thế ư? Một ngọn núi chỉ vì hình dáng giống người mà được mọi người thờ phụng như Thần Phật, có lẽ đó cũng chỉ là một hi vọng đẹp đẽ của con người mà thôi. Có điều, thật đáng thương cho những cô gái trẻ bị đưa lên Thiên Hựu Viện, lấy thân hầu Phật, vì cả đời họ sẽ không thể thành thân.

Vào lúc đó, Sắt Sắt liền hiểu ra vì sao Y Danh Hương nói Dạ Vô Yên và ý trung nhân của hắn mãi mãi không thể ở bên nhau. Vì sao Dạ Vô Yên thích tỷ tỷ của nàng ta mà nàng ta còn cố ý gán ghép nàng với Dạ Vô Yên.

Hóa ra tất cả là vì nguyên nhân này!

Giây phút này, Sắt Sắt không khỏi có chút đồng cảm với Dạ Vô Yên. Hôm đó, từ bức tranh tuyết liên của hắn, nàng có thể nhìn ra hắn trân trọng vị nữ Tế Tư này biết bao. Tiếc thay, tình nhân lại không thể thành gia thất.

Hôm sau là ngày mười tám tháng mười, là Đại hội Tế trời của Bắc Lỗ Quốc. Hôm đó trời nắng ấm, trên vòm trời xanh cao là những gợn mây bay bổng xa tít.

Mọi người trên thảo nguyên sáng sớm đã lục tục kéo nhau tới bên bờ Vân Thủy Hà ở ngoại thành Nhạn Kinh. Khi sắp tới giờ lành, Khả Hân và Yên Thị[1], Đại Hoàng tử Hách Liên Bá Thiên, Nhị Hoàng tử Hách Liên Ngạo Thiên cưỡi ngựa cùng dân chúng thảo nguyên tới cầu phúc tại Thiên Hựu Viện.

[1]Yên Thị là cách gọi Hoàng Hậu của người Hung Nô thời Hãn. Khả Hãn là cách gọi Vua.

Đoàn người của Sắt Sắt cũng hòa vào đám đông theo mọi người tới Thiên Hựu Viện, ở trước đỉnh núi Thần Phật kỳ lạ đó. Vân Kinh Cuồng bảo vệ Sắt Sắt, cùng chen lên phía trước đám người.

Sắt Sắt ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy phía trước đã được bày sẵn đàn tế, phía trên có ngũ cốc tạp lương, có dê bò mới mổ, còn bày thêm một lò hương lớn, bên trong cắm rất nhiều những ngọn nến to hơn cổ tay trẻ con.

Trước đài tế được trải thảm đỏ, Khả Hãn và Yên Thị đứng trên thảm, thần sắc nghiêm trang. Toàn thân bận quốc phục cảu Bắc Lỗ Quốc, nhìn cực kỳ xa hoa phú quý.

Phong Noãn đứng sau họ, trên thân khoác chiếc áo bào dài màu đen viền vàng, mái tóc đen như lĩnh được tết lại phía sau, để lộ khuôn mặt anh tuấn, thần thái lạnh lùng. Bộ y phục trang trọng này khiến bá khí và sự ngông cuồng trong hắn càng trở nên nổi bật, khiến biết bao thiếu nữ trên thảo nguyên phải không rời mắt ngắm nhìn.

Nam tử bên cạnh Phong Noãn cũng mặc trang phục rất quý phái, khuôn mặt không đến nỗi nào, có điều khi đứng bên Phong Noãn chỉ như làm nền. Người đó là Đại Hoàng tử Hách Liên Bá Thiên của Bắc Lỗ Quốc.

Đội ngũ phía sau là văn võ bá quan, Sắt Sắt đưa mắt nhìn một lượt, đột nhiên, thấy phía trước văn võ bá quan có một dáng người quen thuộc, chính là Dạ Vô Yên. Hắn mặc thường phục Nam Nguyệt nhã nhặn, ống tay áo rộng bay bay trong gió. Đứng giữa những trang phục kỳ dị, màu sắc của Bắc Lỗ Quốc, nhìn hắn phiêu dật tựa thần tiên. Mặt trời chiếu lên thân người hắn, khiến khuôn mặt tuấn tú tuyệt đẹp ánh lên thứ ánh sáng như ngọc, cả con người rất thanh tú mà khoan thai. Lúc này, ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn lêи đỉиɦ núi kỳ lạ phía trước, thần thái hết sức dịu dàng.

Từ đêm đó, biết ý trung nhân của hắn là nữ Tế Tư của Bắc Lỗ Quốc. Sắt Sắt liền đoán ra, hắn nhất định sẽ xuất hiện trong Đại hội Tế trời hôm nay. Quả nhiên, hắn đã tới. Đưa Y Doanh Hương quay về chẳng qua chỉ là một cái cớ mà thôi. Thực ra, hắn là vì muốn gặp ý trung nhân của mình.

Rốt cuộc đó là cô gái như thế nào mà có thể khiến Dạ Vô Yên si mê đến thế? Khoảnh khắc đó, Sắt Sắt đột nhiên thấy vô cùng hứng thú với vị nữ Tế Tư này.

Nàng theo hướng ánh mắt Dạ Vô Yên, nhìn chăm chú về đỉnh núi kỳ lạ. Lúc này nàng mới phát hiện ra, ở lưng chừng núi có mộ hang đá, cửa hang đóng kín, phía trên cửa khắc ba chữ lớn – Thiên Hựu Viện.

Đúng lúc này, nghe tiếng chiên trống tùng tùng vang lên không ngừng vang động bên tai, tiếng trống vang lên trong khoảng thời gian ngắn gần một tuần hương liền lắng xuống, đám người đang ồn ã cũng theo đó mà lặng yên.

Cánh cửa lớn của chiếc hang trên núi từ từ được mở ra.

Từng cô gái áo trắng chầm chậm từ trong sơn động bước ra, vì khoảng cách khá xa nên không nhìn rõ dáng vẻ của họ thế nào, nhưng nhìn bước đi uyển chuyển, thân thể yểu điệu, ai cũng có thể đoán ra dung mạo của họ đều không tầm thường. Quả nhiên, khi những cô gái đó chầm chậm xuống núi và đứng hai bên đài tế rồi, Sắt Sắt không khỏi thầm thốt lên lời cảm thán, dung mạo họ quả nhiên xinh đẹp, phong thái bất phàm.

Thần Phật đúng là có diễm phúc thật!

Thần sắc của những cô gái áo trắng đó đều rất cung kính, đứng hai bên đài tế, cô gái cuối cùng chầm chậm bước tới trung tâm đài tế. Nàng cũng mặc áo trắng, chỉ có điều áo trắng hơn những cô gái khác một chút, làm ánh lên sự nghiêm trang, thuần khiết, thánh thiện của cả con người nàng. Dung mạo của nàng ta quả nhiên cự kỳ xinh đẹp, lông mày xanh như dãy núi xa, mắt trong hơn làn thu thủy, dung nhan có ba phần lạnh lùng, ba phần thánh khiết, bốn phần dịu dàng diễm lệ. Bước đi của nàng ta nhẹ nhàng, từng bước từng bước, dưới gót chân như có hoa sen nở.

Sắt Sắt nhìn liếc sang Dạ Vô Yên, thấy ánh mắt hắn dán chặt vào cô gái đang đi tới này, ánh nhìn trầm lắng mà dịu dàng. Xem ra, cô gái này chính là Tế Tư rồi, nếu không, Dạ Vô Yên quyết không nhìn ngắm nàng như vậy. Vị Tế Tư này quả nhiên nhan sắc khuynh thành, cả con người như được đẽo bằng băng tuyết, khí chất lạnh lùng, thần thái phiêu diêu như thần thiên thoát lạc, cực kỳ phù hợp với danh xưng nữ thần ánh trăng mà con dân Bắc Lỗ Quốc xưng tụng.

Y Lãnh Tuyết chầm chậm bước tới phía trước đài tế, thắp sáng từng ngọn nến trong lò hương, hai tay chắp lại, bắt đầu đọc chú ngữ. Thanh âm thấp nhẹ dịu dàng vang lên xa biến ảo bay bổng trên thảo nguyên, như mộng huyễn.

Mọi người đều ngưng thần lắng nghe, đại khái đều không hiểu, chỉ có điều khuôn mặt ai cũng rất thành khẩn nghiêm trang. Nhưng có một người tâm trí không để chút nào vòa việc tế trời hành lễ này, đó là đại ca Hách Liên Bá Thiên của Phong Noãn.

Sắt Sắt vốn không định nhìn Phong Noãn, nàng chỉ muốn nhìn xem, liệu có phải hắn cũng hết sức sùng bái nữ Tế Tư này như những người dân khác trên thảo nguyên không? Nhưng nàng thấy trên khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của Phong Noãn chỉ là thần sắc rất thờ ơ, không hiểu hắn đang nghĩ gì?

Rồi đó, nàng nhìn thấy ánh mắt Hách Liên Bá Thiên đang nhìn về phía vị Tế Tư nhan sắc khuynh thành. Ánh mắt hắn như thợ săn vừa nhìn thấy con mồi, đôi mắt đen toát ra ánh nhìn nóng bỏng mà si mê. Xem ra Y Doanh Hương không hề nói sai, trên thảo nguyên biết bao nhiêu nam tử đều ái mộ phong tư của Y Lãnh Tuyết. Ngay đến Hách Liên Bá Thiên dường như cũng cực kỳ si mê nàng ta.

“Giang cô nương, nữ Tế Tư này có phải là rất đẹp không?” Vân Khing Cuồng nói nhỏ bên tai nàng.

Sắt Sắt cười khẽ, nói hờ hững: “Phải, dung mạo khuynh thành, khí chất cao quý, rất đẹp”.

Vân Khing Cuồng thấy ngữ khí nàng thờ ơ như thế, kiếm mi khẽ nhướng lên, nheo mắt hỏi: “Cô không đố kỵ với cô ta sao? Phàm là nữ nhân, ai cũng đố kỵ với cô ấy cả!”

Sắt Sắt nghe thế, quay đầu nhìn Vân Khinh Cuồng cười nói: “Vì sao phải đố kỵ Y Lãnh Tuyết, lẽ nào ta kém hơn sao?”

Có lẽ trong mắt người khác, nàng không được cao quý thanh thoát và thần thánh như Y Lãnh Tuyết, nhưng nàng dám nói rằng Y Lãnh Tuyết không thể nào thanh tú tao nhã hơn nàng. Nhân gian có ngàn vạn cái đẹp, ai dám nói kiểu nào là đẹp nhất.

Hơn nữa, cho dù nàng có không đẹp bằng cô ta thì đã sao? Nàng không cho rằng xấu xí thì có nghĩa bản thân mình thua kém người ta một bậc.

Nàng sẽ không đố kỵ với cô ta, vì những gì Giang Sắt Sắt nàng có, chưa chắc cô ta đã có. Nàng tin rằng mỗi cô gái đều có cái đẹp độc nhất vô nhị của riêng mình.

Vân Khinh Cuồng nghe Sắt Sắt nói, khuôn mặt lúc nào cũng cười đùa hi ha của hắn bỗng trở nên nghiêm túc, khoảnh khắc đó, hắn đột nhiên hiểu vì sao Minh Xuân Thủy lại động lòng vì nàng. Nàng thông tuệ bình thản, lại tự tin bền bỉ, điều này e rằng nữ Tế Tư Y Lãnh Tuyết quả thực không bằng.

Tế Tư đọc lời cáo xong, liền thấy Khả Hãn đi tới trước đại tế một cách thành khẩn, dẫn đầu các con dân thảo nguyên nhanh chóng quỳ xuống, hướng về Thần Phật cầu xin mùa màng bội thu, quốc thái dân an. Sau đó, Khả Hãn lớn tiếng tuyên bố, dâng tế phẩm mới năm nay lên.

Rất nhanh sau đó, Sắt Sắt bỗng thấy đám người phía sau xao động, nhường đường cho một người dáng dấp quan viên đang dẫn theo mười thiếu nữ đi lên đàn tế. Những thiếu nữ này mặc toàn màu trắng, tóc được chải sang hai bên, đều là những cô gái mười ba mười bốn tuổi, ai cũng dung mạo kiều diễm.

Hóa ra tế phẩm mới năm nay là các thiếu nữ sống. Lại một lớp các thiếu nữ khác phải bầu bạn với ngọn đền cô đơn rồi!

Lẽ nào sự yên ổn và cường thịnh của Bắc Lỗ Quốc đều dựa cả vào việc những cô gái này hầu hạ Thần Phật mà ra sao? Chẳng trách Bắc Lỗ Quốc sớm hơn Nam Nguyệt, nhưng không hề cường thịnh phát triển như Nam Nguyệt.

Trong đám người bỗng truyền lại những tiếng khóc thút thít, vì trên thảo nguyên cực kỳ rộng lớn lại yên tĩnh, nên những tiếng khóc tấm tức này nhanh chóng truyền tới tai Khả Hãn.

“Ai đang khóc vậy?”. Ông ta đột nhiên quay người, thanh âm uy nghiêm phán hỏi.

Một phụ nữ trung niên lập tức bị mấy binh sĩ đẩy tới trước mặt Khả Hãn.

“Vì sao người phải khóc?”. Khả Hãn chau mày, thanh âm cực kỳ lạnh lùng.

Người phụ nữ trung niên đó sợ đến nỗi run lập cập không dám đáp lời, chỉ quỳ trước mặt ông ta không ngớt dập đầu.

“Điều này là đại bất kính với thần, kéo xuống, chém đầu!” Khả Hãn tức giận hạ lệnh.

“Mẹ! Một trong số mười cô gái vừa được đưa lên đài tế cáo giọng gọi rồi nhảy xuống, quỳ trước mặt Khả Hãn, không ngừng dập đầu, khổ sở cầu xin, cô bé xin Khả Hãn đừng gϊếŧ mẫu thân cô bé, và rằng mẹ mình chỉ không nỡ để mình phải tới Thiên Hựu Viện mà thôi.

Sắt Sắt chau mày, lẽ nào người phụ nữ này là người đã khóc cả đêm qua mà nàng nghe thấy trong lều bạt?

“Nếu mẹ ngươi không nỡ cho ngươi đi và ngươi cũng không tình nguyện, vậy hai mẹ con ngươi hãy cùng lên thiên đường hầu hạ Thần Phật đi”. Khả Hãn tức giận nói.

“Khả Hãn xin người bớt giận!”. Chỉ nghe thấy thanh âm dịu dàng lành lạnh truyền lại, Y Lãnh Tuyết trên đài cao từ từ bước tới trước mặt Khả Hãn, “Khả Hãn, không biết có thể để bản Tế Tư nói vài câu được không?”

“Tế Tư có gì cứ nói đừng ngại”. Khả Hãn vừa rồi thanh cuồng nộ uy nghiêm, vừa thấy Y Lãnh Tuyết, thần sắc liền dịu dàng trở lại.

“Khả Hãn, thờ phụng Thần Phật phải tự nguyện thành tâm, Khả Hãn cần gì phải ép buộc cô bé. Nếu vị cô nương này không tình nguyện, chi bằng cho cô ta về đi, Khả Hãn thấy sao?” Y Lãnh Tuyết chăm chú nhìn Khả Hãn bằng đôi mắt trong veo tuyệt đẹp, chầm chậm hỏi.

“Tế Tư, hai kẻ này đại bất kính với Thần Phật, sao có thể dễ dàng tha cho chúng được?” Khả Hãn cau mày.

“Khả Hãn, Thần Phật luôn luôn từ bi, nhất định sẽ không trách cứ họ đâu. Xin Khả Hã tha cho hai mẹ con họ, Thần Phật nhất định sẽ nhớ tới tấm lòng nhân từ của Khả Hãn” Y Lãnh Tuyết ung dung nói, ngữ khí không nhanh không chậm, mang theo giọng điệu lạnh lùng trời sinh.

Ánh mắt sắc bén của Khả Hãn lướt trên khuôn mặt Y Lãnh Tuyết, đột nhiên ngẩng đầu cười lớn, nói: “Nếu Tế Tư đã nói vậy, thì bản Khả Hãn sẽ tha cho bọn chúng. Người đâu, lôi chúng xuống đi”.

Mẹ con cô gái đó không ngớt dập đầu tạ ơn, khóc đến mức khuôn mặt đầm đìa nước mắt, lại liên tục sụt sùi tạ ơn Y Lãnh Tuyết.

Sắt Sắt không ngờ chỉ vài ba câu nói của Y Lãnh Tuyết đã có thể thuyết phục được Khả Hãn, điều này khiến nàng thật vô cùng kinh ngạc. Hóa ra lời nói của Tế Tư lại có ảnh hưởng lớn như thế với vị vua của Bắc Lỗ Quốc. Có điều nếu Khả Hãn tin phụng Thần Phật thì việc tin tưởng vào Tế Tư cũng có thể hiểu được.

Như vậy, có thể nói ở Bắc Lỗ Quốc, Tế Tư cũng là một nhân vật quan trọng, thử nghĩ xem, có thể ảnh hưởng tới quyết định của Khả Hãn ở Bắc Lỗ Quốc thế nào. Quyền lực chắc chắn không chỉ lớn một cách thông thường. Nàng ta thậm chí còn có thể lấy danh nghĩa Thần Phật mà ra lệnh cho Khả Hãn.

Một trận phong ba mà chỉ dùng dăm ba câu của Y Lãnh Tuyết đã được hóa giải. Rất nhanh sau đó, Đại hội Tế trời lại tiếp tục được tiến hành, nhưng điều khiến Sắt Sắt kinh ngạc hơn là việc chọn Tế Tư.

Chẳng phải đã có Tế Tư là Y Lãnh Tuyết rồi sao? Lẽ nào còn phải chọn một người khác nữa? Sắt Sắt nghi hoặc không hiểu, quay đầu sang nhìn Vân Khinh Cuồng, khẽ cười hỏi: “Lẽ nào còn phải chọn Tế Tư sao?”

Vân Khinh Cuồng thấy sự nghi hoặc của nàng, nheo mắt cười đáp: “Cái này cô không biết rồi. Chức vị Tế Tư này bốn năm chọn một lần, Y Lãnh Tuyết đã làm đủ bốn năm, năm nay có thể đổi Tế Tư rồi. Thấy các cô gái ở Thiên Hựu Viện không? Chính họ sẽ khiêu chiến với Y Lãnh Tuyết. Nếu có người thắng được Y Lãnh Tuyết, họ sẽ trở thành Tế Tư mới. Nếu không ai thắng được, chức vị này vẫn là của Y Lãnh Tuyết”.

Sắt Sắt chau mày, nghe chừng rất thú vị. “Không biết họ sẽ thi thố thứ gì?” Sắt Sắt thích thú hỏi.

“Cầm kỳ thi họa, ngâm thơ phổ khúc, ca múa đều được, bất kể tài năng gì, chỉ cần có thể đứng đầu thì đều có thể làm Tế Tư mới” Vân Khinh Cuồng thấp giọng đưa lời giải thích.

Điều này khiến Sắt Sắt không đừng được phải bật cười. Nghe vậy có khác nào đấu nhau giành vị trí hoa khôi trong thanh lâu. Chẳng trách đám đàn ông trên thảo nguyên lại thèm rỏ dãi một Tế Tư như Y Lãnh Tuyết, đứng trên đài cao biểu diễn tài nghệ lẽ nào không khiến người khác suy tưởng miên man.

“Có điều muốn thắng được Y Lãnh Tuyết không phải là chuyện dễ. Tế Tư đời trước Y Lãnh Tuyết cũng là một tuyệt thế giai nhân, nàng ta đã làm Tế Tư suốt bốn lần liền. Cuối cùng cầm kỳ thi họa môn nào cũng bại dưới tay Y Lãnh Tuyết”. Vân Khinh Cuồng nhếch miệng nói.

“Lợi hại vậy sao?” Sắt Sắt chau mày, hóa ra Y Lãnh Tuyết còn là một tài nữ, “Người đã từng được xem tài nghệ của Y Lãnh Tuyết chưa?”

Vân Khinh Cuồng liên tục lắc đầu, nói: “Bốn năm trước ta chưa biết cô ta, đương nhiên chưa được xem rồi. Hôm nay ta phải xem xem có đúng là nhiều tài nghệ như lời đồn không”.

Sắt Sắt cười nhạt gật đầu, nhan sắc tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành lại thêm tài hoa xuất chúng, đúng là một giai nhân hiếm có trên đời.

“Hầu hạ Thần Phật không phải là việc mà ai cũng có thể làm được, nhất định phải là một giai nhân tài sắc vẹn toàn”. Vân Khinh Cuồng khẽ than thở, ngữ khí ẩn chứa chút ý trào lộng. “Những cô gái này của Bắc Lỗ Quốc từ nhỏ đã được song thân đưa vào nghệ quán, học tập các loại tài nghệ, chỉ để có ngày được ngồi lên vị trí Tế Tư”.

“Họ đều tự nguyện làm Tế Tư sao?” Sắt Sắt không hiểu liền chau mày hỏi. Chỉ vì làm Tế Tư mà phải đánh đổi bằng cả cuộc đời?

Vân Khinh Cuồng gật đầu nói: “Những người như hai mẹ con cô gái vừa rồi rất hiếm, đại đa số đều cho rằng được ngồi lên vị trí Tế Tư đó là điều cực kỳ vinh hạnh”.

Sắt Sắt nhớ lại dáng vẻ kiêu ngạo của Y Danh Hương khi kể về tỷ tỷ của mình, từ đó có thể đoán ra được phần nào.

“Nếu Y Lãnh Tuyết không tiếp tục làm Tế Tư nữa, có phải là có thể lấy chồng không?” Sắt Sắt hỏi.

Vân Khinh Cuồng liên tục lắc đầu: “Không phải vậy. Tuy không làm Tế Tư nữa, nhưng vẫn là người đã từng hầu hạ Thần Phật, vì thế chỉ có thể ở trong Thiên Hựu Viện đến hết đời mà thôi. Nhưng vì không còn là Tế Tư nữa, nên không còn là nhân vật mà mọi người để ý tới, nếu cô ta muốn lấy ai đó, cũng có thể lén lút trốn khỏi Thiên Hựu Viện, chỉ cần giấu được Thiên Hựu Viện và triều đình thôi, thiên hạ rộng lớn như vậy, ai mà tìm được cô ta chứ!”

Nói vậy, Y Lãnh Tuyết và Dạ Vô Yên vẫn còn có hy vọng, nếu cô ta cố tình để thua là có thể có cơ hội trốn khỏi Thiên Hựu Viện, cùng Dạ Vô Yên cao chạy xa bay rồi.

Một đợt chiêng trống lại nổi lên, Sắt Sắt ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy mọi người đều xô về phía Vân Thủy Hà. Hiển nhiên cuộc thi tuyển chọn Tế Tư đã bắt đầu. Sắt Sắt cùng Vân Khinh Cuồng, Tiểu Thoa và Trụy Tử theo dòng người đi tới đó.

Bên bờ Vân Thủy Hà, cây cỏ tốt tươi, hoa thơm đua nở, gió thổi từ trên mặt sông tới mang theo mùi vị mát mẻ trong lành của dòng sông.

Dưới bóng râm có một đài cao được dựng lên từ trước, trên đài có một cô gái đang đứng và nói điều gì đó. Dưới đài có rất nhiều chỗ ngồi, Khả Hãn và Yên Thị của Bắc Lỗ Quốc cùng vương công quý tộc đều ngồi trên ghế thưởng thức, Dạ Vô Yên cũng ngồi ở vị trí hàng đầu.

Bọn Sắt Sắt đi lẫn trong đám người, rồi ngẩng đầu nhìn lên phía đài cao. Cô gái đứng nói vừa rồi đương nhiên là người giới thiệu mọi việc trong ngày hội hôm nay: “Cuộc thi sẽ bắt đầu ngay bây giờ, mời các cô nương theo thứ tự lần lượt trổ tài!” Nói rồi, cô ta liền chầm chậm bước xuống.

Một lát sau, liền thấy một cô gái áo trắng của Thiên Hựu Viện bước lên đài, dung nhan thanh tú, khí chất nhàn nhã. Lưng nàng ta buộc hai chiếc trống nhỏ, trong tay cầm hai chiếc dùi gỗ.

Sắt Sắt nhìn thấy liền biết cô gái đó sẽ biểu diễn trống bụng. Quả nhiên, ống tay áo dài của cô gái vung lên, bắt đầu bài múa, đệm theo là những tiếng trống tưng tưng, xem ra cũng rất uyển chuyển yêu kiều. Nhất là hai chiếc dùi nhỏ màu đỏ không ngừng gõ vào trống lại có áo trắng làm nền nên càng trở nên diễm lệ.

Nghe nói con gái Bắc Lỗ Quốc đều giỏi ca múa, lần này được thấy quả đúng là không sai với lời đồn. Tiếp đó, lại một cô gái khác lên đài, biểu diễn tài nghệ sở trường của mình. Suốt cả buổi thi nhảy múa, đánh đàn, chơi tì bà…cực kỳ nhiều tài nghệ được trình diễn.

Nhưng không có thứ nào lọt vào mắt Sắt Sắt. Không phải bởi nàng tự đề cao mà thực sự nàng thấy tài nghệ của bọn họ rất bình thường. Chỉ có màn múa trống bụng của cô gái đầu tiên là khiến Sắt Sắt có ấn tượng nhất.

Người cuối cùng lên đài chính là đương kim Tế Tư Y Lãnh Tuyết. Nàng ta chọn biểu diễn đánh đàn.

Trên đài đã có người bày sẵn dao cầm cho nàng ta, Y Lãnh Tuyết chầm chậm ngồi xuống, nhìn phía dưới đài hờ hững gật đầu.

Sắt Sắt ngước mắt nhìn lên bỗng phát hiện ra chiếc đàn Y Lãnh Tuyết dùng là một cây cổ cầm, đàn hiện nay là thất huyền cầm, cổ cầm chỉ có năm dây. Cách đánh cổ cầm khác với thất huyền cầm, hơn nữa thanh âm đánh ra trong trẻo dễ nghe hơn. Có điều rất nhiều khúc nhạc cổ đã bị thất truyền. Sắt Sắt không ngờ Y Lãnh Tuyết lại biết đánh loại cổ cầm này, không cần biết đàn có hay hay không, chỉ dựa vào việc nàng ta đánh được những bản nhạc đã thất truyền cũng đủ khiến người khác cảm thấy cao nhã rất nhiều rồi.

Chỉ thấy nàng ra khẽ phất tay áo, để bản nhạc cổ trên chiếc án trước mặt, những ngón tay ngọc ngà nõn nà khẽ đặt trên dây đàn, trong khoảnh khắc, thanh âm trong trẻo không ngừng tuôn chảy, dÂu Dương như nước suối. Sắt Sắt chau mày nghe, hình như nàng ta đang diễn tấu khúc nhạc cổ Quốc phong.

Có điều, Sắt Sắt nghe lại cảm thấy khúc nhạc này so với khúc Quốc phong mà nàng biết khác biệt quá nhiều. Y Lãnh Tuyết tấu được một lát, Sắt Sắt liền biết có chỗ sai, chỉ là một chỗ sai rất nhỏ, đối với người khác có thể không nghe ra, nhưng sao có thể giấu được Sắt Sắt. Sai lầm rất nhỏ này, Y Lãnh Tuyết xem ra cũng cảm nhận được nên cố sức phát huy tài năng để bù lấp.

Có lẽ Y Lãnh Tuyết cố tình thua nên mới cố ý đánh sai? Xem ra nàng ta cũng có tình ý với Dạ Vô Yên. Cả khúc nhạc đánh rất uyển chuyển, như mây bay nước chảy, tựa một khúc tiên nhạc. Giống như tiếng suối chảy róc rách trên núi vậy.

Những con dân Bắc Lỗ Quốc phía dưới nghe đến ngây người.

Phía sau Sắt Sắt bỗng có giọng nói rất khẽ vang lại: “Đúng là khúc nhạc tiên! Lần này chắc hẳn Y Tế Tư lại thắng rồi”.

“Đúng vậy, không cần phải nói gì, chỉ dựa vào khúc nhạc mà ngay cả các cô gái Nam Nguyệt cũng không đánh được này thôi, nàng ấy cũng đã đủ chiến thắng rồi”

Sắt Sắt trong lòng thoáng kinh ngạc, Y Lãnh Tuyết cố tình đánh sai, vậy mà vẫn thắng sao?

Quả nhiên, Y Lãnh Tuyết vừa xuống đài, những con dân thảo nguyên nghe tiếng đàn đến mức say mê đều nhất trí rằng khúc nhạc của Y Lãnh Tuyết là khúc nhạc tiên. Ai cũng cho rằng Tế Tư vẫn sẽ là Y Lãnh Tuyết.

Sắt Sắt chau mày, nhìn những khuôn mặt như si mê đó của đám đông con dân Bắc Lỗ Quốc, trong lòng đột nhiên hiểu rõ ràng mọi chuyện.

Nhạc dân tộc của Bắc Lỗ Quốc chủ yếu là trống bụng và Mã Đầu cầm, còn cổ cầm mà Y Lãnh Tuyết biểu diễn vốn có nguồn gốc từ Nam Nguyệt. Những người dân Bắc Lỗ Quốc đã quen nghe Mã Đầu cầm và trống bụng đương nhiên sẽ cho rằng khúc nhạc cổ cầm mà Y Lãnh Tuyết tấu lên là khúc nhạc tiên.

Là Tế Tư của Bắc Lỗ Quốc, Y Lãnh Tuyết không thể không biết điều này. Nói vậy bản nhạc cô ta vừa diễn tấu hoàn toàn không phải cố ý đánh sai mà quả thực đã đánh sai. Sắt Sắt nhớ khúc cổ cầm đó là bản chép tay, vốn dĩ có nhiều chỗ mơ hồ khó nhận, chắc chắn nhìn không được rõ.

Cô ta giành được phần thắng là nhờ tâm lý người nghe. Từ điểm này suy ra, có thể dễ dàng nhận thấy Y Lãnh Tuyết là một cô gái vô cùng thông minh.

Sắt Sắt không đừng được nhìn lên chỗ ngồi phía trước, chỉ thấy bóng dáng Dạ Vô Yên mà không thấy mặt hắn. Có lẽ lúc này hắn đang rất đau lòng. Vì giai nhân mà hắn đem lòng yêu lại rất thích chức vị Tế Tư, còn hơn cả tình cảm dành cho hắn.

Giây phút đó Sắt Sắt không thể không đau lòng thay cho Dạ Vô Yên.

Lúc này, Y Lãnh Tuyết chầm chậm bước lên đài cao, nhìn xuống những con dân bên dưới rồi từ từ thi lễ. Trên khuôn mặt như ngọc, diễm lệ tuyệt vời đó vẫn là nét biểu cảm thần thánh, thuần khiết và lạnh lùng.

“Chờ đã!” Một giọng nói u nhã trong trẻo vang lên, chỉ thấy Dạ Vô Yên đứng dậy, nhẹ nhàng bước lên đài cao.

Y Lãnh Tuyết thấy Dạ Vô Yên bước tới, khuôn mặt trắng trẻo bỗng không còn chút huyết sắc. Khuôn mặt như được đẽo tạc bằng băng, trắng toát mà lạnh lẽo.

Thân hình Dạ Vô Yên đẹp như ngọc tạc đứng sừng sững trên đài cao, chiếc áo bào rộng bay nhẹ trong gió, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, cười nhạt nói: “Các vị đều cho rằng Y Tế Tư thắng ư? Nhưng lẽ nào không ai nghe ra khúc nhạc của Y Tế Tư có một chỗ sai sao?”

“Chỗ sai?” Những con dân Bắc Lỗ Quốc đều cao giọng hò hét, “Làm gì có chỗ sai nào? Chúng ta không cần biết, chúng ta thấy hay lắm!”

“Thế ư?” Dạ Vô Yên quay đầu lại, nhìn Y Lãnh Tuyết bằng ánh mắt phức tạp, hờ hững nói: “Đó là vì các người chưa từng được nghe khúc nhạc thực sự mà thôi!”

Từ khi Y Lãnh Tuyết xuất hiện tời giờ, lúc nào thần sắc cũng thuần khiết, thần thánh và lạnh lùng, dường như trên mặt đeo một chiếc mặt nạ vô hình vậy, bất kể có xảy ra chuyện gì, một Tế Tư cao quý thần thánh như cô ta cũng không hề động lòng.

Nhưng thời khắc Dạ Vô Yên bước lên đài tế, chiếc mặt nạ vô hình trên khuôn mặt cô ta như lớp băng mỏng bị tan chảy thành nước. Lời nói vừa rồi của Dạ Vô Yên càng khiến trên mặt cô ta hiện rõ những biểu cảm phức tạp. Tuy mỗi loại biểu cảm chỉ xuất hiện trong chớp mắt rồi tan biến, thế nhưng vẫn bị con dân Bắc Lỗ Quốc bên dưới nhìn thấy.

Người đàn ông này có thể khiến vị Tế Tư như thần thánh của họ động lòng, hắn ta là ai vậy?

“Ngươi là ai, dám ở đây buông lời hỗn xược, hạ thấp tài nghệ Tế Tư của chúng ta. Còn không mau xuống đi!” Lại một người nữa lên tiếng gào lên.

Tiếng gào hét và những lời nói bất bình liên tục vang lên, có thể thấy trong lòng người dân Bắc Lỗ Quốc, Y Lãnh Tuyết có một tầm ảnh hưởng rất lớn.

Vân Khinh Cuồng chau mày hỏi Sắt Sắt: “Giang cô nương, cô có nghe ra chỗ nào sai không?”

Sắt Sắt gật đầu đáp: “Quả thực có mấy chỗ sai, không chỉ có thế, vần điệu cả khúc nhạc này và khúc nhạc gốc hoàn toàn không giống nhau. Khúc nhạc Quốc phong này vốn không phải là âm thanh như tiếng nước chảy tí tách mà vị Tế Tư kia đàn”.

Vân Khinh Cuồng nhìn Sắt Sắt đầy ý tứ, cười hì hì nói: “Ta đã nói từ sớm mà, giai nhân tinh thông cả cầm kỳ thi họa chỉ có thể xuất hiện ở một nước thi thư lễ nghĩa như Nam Nguyệt chúng ta mà thôi. Người Bắc Lỗ Quốc chẳng qua chỉ là đồ giả. Giang cô nương hẳn biết tấu khúc này chứ?”

Sắt Sắt gật đầu cười nhạt nói: “Chỉ vì phong tục các nước khác nhau mà thôi, các cô gái Bắc Lỗ Quốc giỏi ca múa, màn múa trống bụng của cô gái đầu tiên và tiếng hát của cô gái sau cùng đó cũng thực là xuất sắc”.

Tài năng không chỉ dựa vào việc bản thân mình nỗ lực luyện tập mà còn phải dựa vào sự hun đúc của hoàn cảnh xung quanh. Bắc Lỗ Quốc vốn dĩ không hề có người đánh đàn nào xuất sắc, Y Lãnh Tuyết làm sao có thể học được nghệ thuật đánh đàn cao siêu? Có điều, những gì cô ta diễn tấu đã rất hay rồi, cho dù ở Nam Nguyệt cũng có rất nhiều cô gái không bằng được. Điều đó có thể thấy, cô ta cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức.

Tiếng kêu gào vẫn tiếp tục vang lên không ngớt, dường như những thần dân Bắc Lỗ Quốc đó vô cùng phẫn nộ. Nếu Khả Hãn là vua của Bắc Lỗ Quốc thì Tế Tư chính là vị thần trong trái tim họ.

Vân Khinh Cuồng khẽ chau mày nói: “E là lần này Tuyền Vương gặp rắc rối rồi!”

Trong lòng Sắt Sắt hiểu rõ, Dạ Vô Yên chỉ ra chỗ sai của Y Lãnh Tuyết chỉ vì không muốn ý trung nhân của mình tiếp tục làm Tế Tư mà thôi. Nhưng những con dân Bắc Lỗ Quốc có mấy người hiểu nổi khúc đàn đó đâu? E rằng nếu hắn có chỉ ra những chỗ sai, bọn họ đều sẽ không tin cả.

Đột nhiên nghe tưng một tiếng, một chuỗi âm như xé lụa vỡ vàng nổi lên, dứt khoát mạnh mẽ, như tiếng đao sắc bén chém ngang qua cổ, khiến những người đang kêu gào kia đột nhiên có cảm giác như bị ai đó bóp nghẹt cổ họng. Tiếng kêu gào phút chốc bị tiếng đàn đánh cho tan tác rồi dần biến mất hẳn.

Trên đài cao, Dạ Vô Yên nho nhã ngồi trước cổ cẩm, những ngón tay thon dài đặt trên dây đàn, mười ngón tay cong lên liên tục khi ngừng khi gảy, tiếng đàn như tiếng đao thôi mệnh chảy ra từ những ngón tay hắn. Khúc nhạc sắc bén đến nỗi những người ở dưới trong lòng đều không khỏi run lên, rồi có cả cảm giác thôi thúc mong chờ được nghe tiếp. Nhưng chỉ thấy ngón tay hắn bỗng ngừng lại, thanh âm sắc bén cuồn cuộn vừa vang lên trong không trung liền biến mất.

Vào lúc đó, những tiếng kêu gào đã biến mất từ lâu, đất trời hoàn toàn chìm trong tĩnh lặng.

Hắn đứng dậy, ánh mắt thâm sâu nhìn vào đám người phía dưới, không thấy bất kỳ một cảm xúc nào, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười nho nhã, hờ hững nói từng từ từng chữ: “Khúc nhạc thực sự không chỉ dễ nghe mà phải khiến người ta có cảm giác như chính mình du ngoạn trong khúc nhạc đó”.

Cảm giác như chính mình đang du ngoạn trong khúc nhạc đó? Những người vừa rồi còn đang gân cổ lên bảo vệ Tế Tư chợt nhớ lại cảm giác tiếng gió sắc bén như đao cắt qua cổ vừa rồi, trong lòng liền không khỏi sững sờ. Họ biết không hề có đao phong, kiếm khí, và đó là ảo giác khi họ nghe khúc đàn mà thôi.

Sắt Sắt không ngờ Dạ Vô Yên lại biết đánh đàn, hơn nữa cầm nghệ lại tinh diệu đến vậy. Vừa rồi khúc nhạc sắc bén cuồn cuộn đó tuy rất ngắn nhưng có thể khiến những người bên dưới sinh ra cảm giác sợ hãi, quả thực khiến người ta cực kỳ thán phục.

Lúc này, hắn đứng trên đài cao, mái tóc đen buộc lên cao, được cài chặt bằng một chiếc trâm vàng, khiến khuôn mặt anh tuấn tuyệt vời của hắn không hề có chút tì vết. Tấm áo bào rộng bay trong gió, tà áo đung đưa. Phong thái phiêu diêu nhàn nhã đó khiến các cô gái Bắc Lỗ Quốc nhìn đến ngây người. Có điều ánh mắt họ khi chạm vào sự thâm sâu sắc bén trong mắt hắn, trong lòng liền bất giác kinh sợ, rồi rất nhanh sau đó mới phát hiện ra hắn chính là Tuyền Vương vẫn tung hoành trên sa trường mà họ đã được nghe kể.

“Tuyền Vương, nếu ngài nói vừa rồi khúc đàn của Tế Tư có chỗ sai, chi bằng ngài cũng đàn khúc đó đi, cũng là để cho con dân của bản Khả Hãn được tâm phục khẩu phục.” Khả Hãn Bắc Lỗ Quốc đứng dậy, cao giọng nói, nhưng trong giọng nói có chút bất mãn.

Dạ Vô Yên cười nhạt rồi thờ ơ đáp: “Không giấu gì Khả Hãn, khúc nhạc vừa rồi Tế Tư đàn, Bản vương không biết đánh, chỉ là nghe qua thôi. Khúc nhạc đó nhạc phổ rất cổ, mù mờ khó xem, Bản vương cũng không nhìn rõ được. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến Y Tế Tư đàn sai, phải không?”

Dạ Vô Yên quay đầu nhìn Y Lãnh Tuyết, Sắt Sắt đứng trong đám đông, có thể nhìn rõ, từ trong đôi mắt đẹp đẽ của hắn hiện lên sự chờ đợi rất thiết tha. Hắn chờ đợi Y Lãnh Tuyết thừa nhận rằng cô ta thực sự đã đàn sai.

Y Lãnh Tuyết bị ánh mắt sâu thẳm của Dạ Vô Yên nhìn chằm chập, đôi môi đỏ mím lại, chầm chậm chớp hàng mi, không dám nhìn thẳng vòa mắt Dạ Vô Yên nữa. Thân hình nàng ta nhẹ run lên trong gió, có thể thấy, trong lòng nàng ta đang vô cùng dằn vặt. Có điều sự dằn vặt đó chỉ diễn ra trong chốc lát, sau đó liền thấy nàng ta ngước mắt, cắn nhẹ bờ môi, hờ hững đáp: “Cổ khúc đương nhiên là khó xem, nhưng khúc nhạc này ta đã nhớ trong lòng, làm sao mà đàn sai được?”

Giây phút đó, cô ta đã khôi phục lại sự lạnh lùng lãnh đạm của một Tế Tư.

Ánh mắt sâu thẳm của Dạ Vô Yên bỗng lóe lên một tia thất vọng, hắn đột nhiên ngẩng đầu cười lạnh lẽo: “Nếu Tế Tư nói mình không đàn sai thì có nghĩa là không sai rồi”.

Trong tiếng cười lạnh lùng đó của hắn, Sắt Sắt vẫn nghe thấy vị đắng cay không hề che giấu.

“E rằng lại phải giày vò bốn năm nữa rồi!”. Vân Khinh Cuồng đứng bên Sắt Sắt, đột nhiên thở dài.

Sắt Sắt quay đầu, thấy Vân Khinh Cuồng thường ngày vẫn nói cười hi ha, trên mặt lúc này là sự uất ức sâu xa, không đừng được liền hỏi: “Sao lại nói thế?”

Vân Khinh Cuồng cười khẽ đáp: “Bản Cuồng Y và Tuyền Vương cũng là chỗ tri giao, chuyện của ngài ấy, ta cũng được nghe nói ít nhiều. Bốn năm trước, Tuyền Vương lần đầu tới biên quan, liền quen biết với Y Lãnh Tuyết. Lúc đó, nàng ta đã là Tế Tư rồi, hai người tuy tình đầu ý hợp, nhưng Y Lãnh Tuyết không nỡ bỏ chức vị Tế Tư cầu phúc cho con dân Bắc Lỗ Quốc, vì thế mới để ngài ấy chờ đợi suốt bốn năm. Tuyền Vương cảm lòng từ bi của nàng ta với con dân Bắc Lỗ Quốc nên quyết định chờ đợi nàng ấy. Nhưng thế sự khó lường, sau bốn năm, hôm nay nàng ấy vẫn muốn làm Tế Tư, Tuyền Vương chẳng phải lại phải chờ thêm bốn năm nữa sao?”

Bốn năm? Dư vị của việc phải chờ đợi bốn năm, Sắt Sắt hiểu quá rõ!

Nàng ở Nam Nguyệt chờ hắn bốn năm, còn hắn lại ở biên quan chờ người con gái khác bốn năm!

Khi nàng chờ hắn, bọn họ không có tình cảm gì sâu đậm, chỉ vì hắn là phu quân chưa cưới của nàng. Cảm giác đó đã giày vò lắm rồi. Thế mà Dạ Vô Yên và Y Lãnh Tuyết lại tình đầu ý hợp, cảm giác chờ đợi sẽ còn khủng khϊếp tới đâu!

Sắt Sắt không dám nghĩ nhiều nữa, chỉ đành cười nhạt, nhưng nụ cười đó lại ngập tràn sự đau khổ không hề che giấu, dường như trong miệng có một ngụm trà đặc, đắng chát vậy.

Vân Khinh Cuồng chau mày nhìn nụ cười đau khổ của Sắt Sắt, bên khóe miệng liền nhếch lên nụ cười hờ hững. Hắn biết, nếu mặt trăng vẫn treo trên trời cao thì người khác chỉ chú ý đến vẻ đẹp đó mà quên mất vẻ đẹp của hoa ở gần ngay dưới mặt đất. Đối với hắn, sự giày vò đau khổ mà Dạ Vô Yên đã phải trải qua là quá đủ rồi.

“Có người biết đàn khúc nhạc đó. Nếu các người muốn biết Tế Tư có đàn sai hay không, xin mời vị cô nương này lên đàn lại khúc đó một lượt cho các người nghe”. Vân Khinh Cuồng đột nhiên gào lớn, vì dùng nội lực, thanh âm tuy không lớn, nhưng lại vang rất xa, ai nấy đều nghe rõ mồn một.

Mọi người nghe thấy thế liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vân Khinh Cuồng đang nở nụ cười gian tà, còn thấy Sắt Sắt đang đứng bên cạnh hắn có phần kinh hoàng luống cuống.

“Người làm cái gì vậy?” Sắt Sắt có chút bất ngờ, nhưng Vân Khinh Cuồng đã nhanh chóng đẩy nàng ra phía trước.

“Là ai, ai biết đàn khúc đó?”. Con dân Bắc Lỗ Quốc có người bắt đầu khe khẽ thì thào, có điều vì đông người cùng hỏi nên những tiếng nói nhỏ đó liền chuyển thành những tiếng ong ong.

Dạ Vô Yên vốn đã từ trên đài cao đi xuống, nghe thấy Vân Khinh Cuồng nói vậy, thất kinh nhìn về phía họ, vừa lúc đó liền nhìn thấy Sắt Sắt đang đứng trong đám người. Hắn không ngờ Sắt Sắt cũng tới đây, đôi mắt đen sâu ánh lên tia nhìn vô cùng kinh ngạc. Ngay tới Khả Hãn và Yên Thị của Bắc Lỗ Quốc cũng hiếu kỳ quay đầu nhìn lại. Phong Noãn cũng nhìn về nơi tiếng nói vừa cất lên, khi thấy Sắt Sắt, đôi mắt đen của hắn đột nhiên nheo lại, đứng bật dậy từ ghế ngồi, bước tới đó rất nhanh.

“Vân Khinh Cuồng, ngươi muốn làm gì?” Ánh mắt sắc lẹm của Phong Noãn quét thật nhanh qua mắt Vân Khinh Cuồng, lạnh giọng hỏi.

“Ta muốn làm gì đâu? Chẳng phải nói khúc đàn đó sai hay sao, Giang cô nương cũng biết tấu, để nàng ấy tấu lên một lần, chẳng phải sẽ rõ cả sao?” Vân Khinh Cuồng mặt không biến sắc đáp lại.

“Đừng nói nữa!” Phong Noãn trừng mắt nhìn Vân Khinh Cuồng, lạnh giọng nói.

Phong Noãn vốn không phải là kẻ ngốc, thấy tình hình hôm nay, hắn cũng đã nhận ra người trong lòng Dạ Vô Yên là Y Lãnh Tuyết, nếu không một người luôn lạnh lùng lãnh đạm như Tuyền Vương sao có thể nhảy lên đài chỉ ra chỗ sai của Y Lãnh Tuyết? Hành động đó chẳng phải chỉ để ngăn cản việc nàng ta làm Tế Tư sao? Nếu không hắn sẽ không bao giờ làm như thế, vì dẫu sao đây cũng là Bắc Lỗ Quốc, không phải Nam Nguyệt.

Ngoài ra, Phong Noãn biết Sắt Sắt vốn là Thứ phi của Dạ Vô Yên, cho dù giữa hai người họ đã không còn quan hệ gì, nhưng muốn nàng đi giúp phu quân cũ của mình theo đuổi người con gái khác, vậy trong lòng nàng sẽ cảm thấy thế nào đây?

Phong Noãn ngước mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt thanh tú mỹ lệ của Sắt Sắt, thấp giọng nói: “Nếu nàng đã tới Bắc Lỗ Quốc rồi, vì sao còn không tới tìm ta?”. Hắn vốn cho rằng Sắt Sắt tới Xuân Thủy Lầu dưỡng bệnh, không ngờ nàng lại tới Bắc Lỗ Quốc. Nàng không tình nguyện theo hắn tới đây mà lại theo người khác tới. Trong lòng hắn lúc này cảm thấy có đôi chút khó chịu.

“Nhị Hoàng tử, nàng ấy đến xem Đại hội Tế trời, không phải là đến tìm ngài đâu, đương nhiên sẽ không tới chỗ ngài rồi!” Vân Khinh Cuồng cười nói.

Phong Noãn không thèm để ý tới Vân Khinh Cuồng, chỉ nhất nhất dồn ánh mắt mình lên người Sắt Sắt, dịu dàng nói: “Theo ta lên phía trước ngồi nhé!”. Xưa nay Bắc Lỗ Quốc vốn không chú ý tới lễ giáo, đường đường là Hoàng tử lại tùy tiện đứng giữa đám người như vậy. Chỉ là những con dân xung quanh đều khϊếp sợ Hoàng uy, nên dần dần lùi ra sau, một lát sau đoàn người Sắt Sắt đã đứng cả lên phía trước.

“Ồ, chẳng phải nói cô ta biết diễn tấu ư, lên đài đánh một khúc đi, đừng hạ thấp cầm nghệ của Tế Tư chúng ta”. Có kẻ to gan lớn giọng cất lời. Có người mở màn, liền có người thứ hai thứ ba tiếp tục hùa theo.

Dạ Vô Yên chầm chậm bước tới, ngưng thần nhìn Sắt Sắt, khuôn mặt lạnh lùng, không nhìn ra chút biểu cảm. Hắn hờ hững hỏi: “Giang Sắt Sắt, cô có đồng ý lên đài tấu khúc Quốc phong không?”

Dạ Vô Yên là người kiêu ngạo thế nào chứ, hắn chịu vì Y Lãnh Tuyết mà tới cầu xin nàng, có thể thấy trong lòng hắn trân trọng Y Lãnh Tuyết biết bao!

Sắt Sắt cười nhạt nói: “Tuyền Vương, ta đâu có nói ta biết đàn khúc Quốc Phong”

Trong mắt Dạ Vô Yên bỗng lóe lên một tia nhìn phức tạp mà Sắt Sắt không thể hiểu được, hắn chau mày nói: “Nhất định cô biết, ta biết vậy mà”

Sắt Sắt không biết vì sao Dạ Vô Yên lại chắc chắn rằng nàng biết đàn, bởi nàng chưa bao giờ đánh đàn trước mặt hắn.

Phong Noãn thấy vậy lạnh lùng mở miệng: “Tuyền Vương, lẽ nào nàng biết đàn khúc nhạc đó thì nhất định phải lên đàn diễn tấu ư? Tuyền Vương, ngươi đừng quên ban đầu ngươi đã làm nàng tổn thương thế nào? Nàng dựa vào cái gì mà phải giúp ngươi chứ?”

Dạ Vô Yên không hề để ý tới lời của Phong Noãn, đôi mắt đen sâu chỉ nhìn chằm chặp vào khuôn mặt đẹp như ngọc của Sắt Sắt, chau mày hỏi: “Cô có tình nguyện lên đài không?”

“Tuyền Vương nhất định muốn ta lên đó ư?”. Sắt Sắt khẽ nhướng mày, khóe môi nở nụ cười phiêu diêu tự tại.

Thần sắc Dạ Vô Yên thoáng dao động, hắn trầm mặc không nói, nhưng trong ánh mắt sâu thẳm lóe lên những tia tình cảm phức tạp.

Dư vị của sự đợi chờ, Sắt Sắt hiểu rất rõ, chờ bốn năm rồi, lại chờ thêm bốn năm nữa, cảm giác giày vò đó mới đau khổ biết bao. Nếu vừa rồi Vân Khinh Cuồng không nói những lời đó với nàng, có lẽ nàng vẫn còn chút do dự.

Nhưng bây giờ, nàng đã quyết định giúp hắn. Vì khi gặp lại hắn, sự đau khổ của hắn bỗng nhiên lấy hết hồn phách nàng, khiến tình cảm của nàng rung động, nàng rõ ràng đã yêu Minh Xuân Thủy, vì sao vẫn còn quyến luyến với nhất cử nhất động của hắn chứ?

Lẽ nào, nàng là người con gái hai lòng?

Nàng quyết định giúp hắn, để hắn và Y Lãnh Tuyết chắp cánh cùng bay, như vậy nàng mới có thể thực sự quên hắn. Quên đi sự quyến luyến giữa hai người bọn họ.

Sắt Sắt ngước mắt cười nhạt đáp: “Được, ta đi!”

“Nàng đi thật sao?” Phong Noãn chau mày hỏi, khuôn mặt anh tuấn thoáng sầm lại. Đến lúc này mà nàng vẫn còn muốn giúp hắn, lẽ nào…? Trong lòng hắn lập tức sững sờ, chỉ cảm thấy một luồng khí đè chặt trước l*иg ngực, nhưng không biết trút giận vào đâu, cứ lặng nhìn dung nhan thanh tú mỹ lệ của nàng mà ngơ ngẩn, đến khi luồng khí trong l*иg ngực tản đi, cũng là lúc hóa thành một tiếng thở dài. Khi ngước mắt nhìn lên, đã thấy nàng đi xa, tấm áo xanh dưới nắng sớm nhạt nhòa và phiêu dật, nhưng lại như ngàn cân đè nặng lên trái tim hắn.

Sắt Sắt bước lên đài cao, chỉ thấy Y Lãnh Tuyết lạnh lùng đứng đó, trên khuôn mặt thanh tao kiêu ngạo không chút biểu cảm, cô ta giống như một tiên tử đứng giữa đám mây, không hề vương chút bụi trần.

“Là cô, cô biết đàn khúc đó ư?” Cô ta cất giọng hỏi, thanh âm lạnh lẽo không hề có chút cảm xúc nào.

Sắt Sắt cười nhạt ngước mắt, cô gái này cũng thật kiêu ngạo quá! Lẽ nào cô ta cho rằng mình đã thành Thần Phật thật rồi sao?

“Nếu biết thì đàn đi” Y Lãnh Tuyết lạnh lùng nói. Đời này cô ta chưa bao giờ thấy cầm nghệ của ai cao hơn mình, tuy cô ta đàn sai thật, nhưng cô ta tự nghĩ còn hay hơn cả đàn đúng. Cô ta không tin cô gái áo xanh này có thể đàn hay hơn mình.

Sắt Sắt quỳ trước án để đàn, nhìn Y Lãnh Tuyết cười lạnh nhạt nói: “Y Tế Tư, đắc tội rồi!”. Dứt lời, những ngón tay ngọc ngà trắng trẻo khe khẽ bấm lên dây đàn. Trong chớp mắt dây đàn không ngừng rung lên, phát ra những thanh tâm như sóng cuộn biển gào.

Trên đài cao, chỉ thấy ngón tay nàng như cánh hoa lan, ống tay áo như đám mây, tay trái giữ dây đàn, tay phải không ngừng gảy. Tay áo dài vung lên, tiếng đàn như vén mây để thấy mặt trời, vang lên không ngớt.

Không giống với tiếng đàn Y Lãnh Tuyết ban nãy, tiếng đàn của nàng dÂu Dương triền miên, khí phách hùng vĩ. Mặc dù cũng là khúc Y Lãnh Tuyết mới đàn nhưng thần thái và sắc thái hoàn toàn khác biệt.

Khúc Quốc phong nàng đàn khiến con dân Bắc Lỗ Quốc nghe đến mức ngây dại, say đắm, cảm giác máu nóng sục sôi, chỉ muốn tuốt kiếm ra mà nhảy múa. Họ không biết vì sao khí độ lớn lao như vậy lại có thể tuôn ra từ hai bàn tay thon thả trắng trẻo của nàng? Đối với Sắt Sắt, họ chỉ thấy nàng thần sắc thản nhiên, khóe miệng nở nụ cười rất nhạt, để cho tiếng đàn như tiếng thương đao vó ngựa cứ tuôn chảy dưới ống tay áo mềm mại mãi không ngừng.

Y Lãnh Tuyết trên đài cao cuối cùng cũng biết vì sao trước khi đàn, Sắt Sắt lại nói: “Đắc tội rồi!”. Cô ta đi xuống đài, có phần hơi hổ thẹn, đôi mắt đẹp đẽ cứ nhìn mãi những ngón tay thon của Sắt Sắt, như bị trúng tà vậy.

“Đây mới chính là tiếng đàn mà đời này ta muốn nghe!”. Dưới đài, không biết ai vừa cao giọng nói.

Đàn xong, Sắt Sắt liền đứng lên, hờ hững nói: “Khi xưa Lương Quốc bị kẻ địch xâm chiếm, Lương Vương dẫn quân tầm máu sa trường, cuối cùng cũng đuổi được kẻ địch ra xa khỏi trăm dặm ngoài bờ cõi. Khúc nhạc này được sáng tác vì trận chiến đó. Đây chính là khúc Quốc phong”.

Quốc phong, phong thái của một đất nước, sao lại là sự dịu dàng trăm chiều của nhi nữ như Tế Tư đánh được? Những người ngồi dưới không đừng được cất tiếng thở than.

“Cô gái này tên họ là chi, có thể làm Tế Tư của Bắc Lỗ Quốc chúng ta được không?” Dưới đàn, Khả Hãn cao giọng hỏi.

Thêm Bình Luận