Lãnh Nguyệt sắc diện càng lúc càng nhợt nhạt, hơi thở mỏng manh như tơ, cơ thể lại không ngừng co rút vì đau đớn đến tận xương tủy. Độc dược quả thực rất hung hiểm, người có nội công thâm hậu như y, cũng chẳng thể chống đỡ nỗi trước nó.
Thiên Đào thẫn thờ nhìn ái nhân đang đau đớn mà chết dần đi, lòng đau như cắt. Giữa lúc gần như tuyệt vọng, đôi tử mâu trong suốt như ngọc thoáng lóe lên chút tinh quang, cậu vội vã rút đoản đao bên hông của nam nhân.
Rạch một đường trên cổ tay trắng noãn, huyết tươi không ngừng trào ra. Mùi hương thoang thoảng thơm ngát tỏa ra tứ phía. Thiên Đào chắt từng chút từng chút máu của chính mình vào làn môi xanh tím khô khốc của Lãnh Nguyệt. Từng giọt huyết kia sẽ trở thành từng giọt sinh mệnh cho y, mặc kệ cho sắc đỏ dần nhuộm thẫm y mệ thuần bạch, Thiên Đào vẫn kiên nhẫn cho nam nhân uống máu của mình. Hơi thở càng lúc càng yếu ớt của Lãnh Nguyệt dần trở nên ổn định.
Đã có thể kéo dài đủ thời gian, trở về tìm giải dược.
_ Là ta hại ngươi, Nguyệt.
Thiên Đào vẫn không kiềm được lệ rơi, sắc diện cũng dần trở nên trắng bệt.
_ Mẫu hậu của ngươi không sai, nếu ngươi yêu ta nguyện ở bên ta, nghịch lại Thiên ý, Ngươi sẽ chết. Đều lỗi tại ta…tại ta…
………………………………….
Giữa Ngự uyển rộng lớn, Sở hoàng lặng lẽ nhìn theo từng phiến lá rơi giữa trời thu quang đãng, đôi mắt thâm sâu lúc này lại chợt ẩn ẩn chút ánh sáng. Khóe môi khẽ cong lên một nụ cười mãn nguyện, phong thái ung dung quay lưng lại đối diện với kẻ vừa mới tiến đến phía sau y.
_ Thiên Đào, cuối cùng ngươi cũng đến.
Thiếu niên một thân bạch y tao nhã, chỉ duy nơi góc áo lại thắm đẫm màu đỏ tươi đến chói mắt. Mỹ mạo như ngọc cũng nhợt nhạt không sức sống, đôi tử mâu xinh đẹp thẫn thờ nhìn y.
_ Người đến, mau cứu lấy Lãnh Nguyệt.
Sở Hoàng thoáng nhíu mi nhìn cổ tay non mềm của thiếu niên, lúc này đã có vô số những vết rạch tươm máu thật sự thương tâm. Y vội vàng tiến đến nâng lên cánh tay thiếu niên, ánh mắt toát lên xót xa vô hạn.
_ Ngươi bị thương.
_ Sở Hoàng, cứu hắn đi.
Nam nhân khẽ cười.
_ Thiên Đào trở thành Hoàng hậu của Trẫm, Trẫm sẽ cứu hắn.
Thiên Đào ngẩn ngơ nhìn Sở Hoàng. Dù đã biết nam nhân sẽ không dễ dàng buông tha Lãnh Nguyệt, cũng thật không ngờ đây là điều y muốn. Hình ảnh Lãnh Nguyệt đau đớn chết dần vì độc dược lại hiện lên trong tâm trí thiếu niên. Nếu như Nguyệt chết…?
_ Được, ta đồng ý. Mau cứu hắn đi.
Sở Hoàng mừng rỡ ôm chầm lấy thiếu niên. Cảm nhận thấy thân thể thiếu niên cứng ngắc ngượng ngùng, sau cũng dần dần thả lỏng.
Điều mà y muốn, chưa bao giờ là không đạt được. Cho dù phải chiếm đoạt bằng thủ đoạn cũng không sao.
_ Được, Thiên Đào của ta, ta đương nhiên sẽ cứu hắn, vì ngươi.
…………………………………………
Minh Nguyệt quốc Đông cung.
Tẩm cung rộng lớn lại không một bóng người. Ánh nến lập lòe chiếu sáng mờ nhạt, chỉ có thể thấy bóng ảnh một nam nhân đang trầm trầm ngủ say trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở ổn định, cùng một thiếu niên đang lặng lẽ ngồi bên, thi thoảng khẽ dùng một chiếc khăn lụa mềm mại mà chậm mồ hôi trên trán nam nhân.
Đã ba ngày sau khi Lãnh Nguyệt trúng độc.
Thiên Đào lại một lần cẩn thận kiểm tra kinh mạch của Nguyệt, cảm nhận y đã hoàn toàn vượt qua tử môn quan, mới thoáng nở nụ cười.
Nụ cười tuy đẹp, nhưng lại vô hồn bất định.
Ba ngày qua, thiếu niên tự mình chăm sóc y. Tắm rửa thay y phục, đều do một tay cậu làm. Sở Hoàng giữ đúng lời hứa, quả nhiên giải dược đã được chuẩn bị tốt. Chỉ là giải dược này không chỉ dùng một lần là khỏi hẳn, mà phải dùng qua ba viên, mới có thể hoàn toàn tiêu trừ độc.
Sau khi dùng viên thứ nhất, tuy tính mạng đã giữ được, xong Lãnh Nguyệt vẫn mê man bất tỉnh. Hôm nay dùng viên thứ hai, có lẽ y sẽ lấy lại chút ý thức đứt đoạn, nên Thiên Đào muốn luôn ở cạnh y, để khi y tỉnh dậy, cậu sẽ là người đầu tiên y nhìn thấy.
Quả nhiên sau nửa ngày, mi mắt của y khẽ chớp động, từ từ mở ra. Đôi con ngươi đen thăm thẳm thoáng mờ mịt, ngơ ngác một lúc lại nhìn thấy Thiên Đào, nam nhân nửa tỉnh nửa mê cười ngây ngô với thiếu niên.
_ Đào…nhi..
Thiên Đào mừng rỡ ôm chầm lấy nam nhân, khẽ tựa lên l*иg ngực rộng lớn kia, lại vuốt ve sườn mặt anh tuấn của y.
_ Đào…nhi…
Thiếu niên chỉ im lặng, sau vẫn không nhịn được mà khóc rưng rức. Lãnh Nguyệt luống cuống, muốn đưa tay lau lệ đang rơi của y, sau mới nhận ra một chút sức lực nâng tay cũng không có.
_ Đừng..khóc..
Giọng nói trầm khàn, lại yếu ớt đến lạ. Nam nhân nhíu mi, vẫn chưa nhận ra vì sao thân thể lại vô lực đến vậy. Y là làm sao? Trúng độc? Là ai hạ? Hạ lúc nào? Tâm trí của y bất giác loạn cả.
_ Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều.
Thiên Đào khẽ lau lệ, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Lãnh Nguyệt.
_ Đừng..khóc..
_ Ân, ta sẽ không khóc. Ngủ và chóng hồi phục cho bản quân.
Nam nhân khẽ gật đầu. Thấy Thiên Đào đã ngừng khóc mỉm cười nhìn mình, y mới an lòng mà dần khép lại khóe mi. Thiếu niên lại hôn nhẹ lên trán Lãnh Nguyệt, sau cùng cởi hài, chui vào chăn ôm nam nhân cùng ngủ. Lãnh Nguyệt mãn nguyện ôm lấy thân thể mềm mại kia, trầm trầm rơi vào giấc ngủ nặng nề, Thiên Đào cũng dần buôn lỏng tâm trí, rất nhanh chìm vào trong giấc mộng triền miên.