- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Đào Nguyệt Mỹ Nhân
- Chương 6
Đào Nguyệt Mỹ Nhân
Chương 6
Bichsongcac.wordpress.com
Trường Tôn Kiệt khiêng Sở Mộng Sanh đang giãy dụa không ngớt đi theo tổng quản cùng nha hoàn đến khuê phòng của nàng.
“Cô gia,đây là hương khuê tiểu thư.” Tiểu Tước khẩn cấp kêu tiếng cô gia, còn chịu khó mở cửa phòng cho hắn.
“Trường Tôn công tử nếu có cần gì, xin cứ việc phân phó, tiểu nhân đi xuống, không quấy rầy ngài cùng tiểu thư!” Sở Vinh khóe miệng chứa đựng một chút cười trộm, cúi đầu nói, một bên vụиɠ ŧяộʍ hướng Tiểu Tước phất phất tay, ám chỉ nàng đừng ở trong phòng.
“Ách......” Tiểu Tước lập tức hiểu ý treo lên vẻ mặt chân thành tươi cười, đối Trường Tôn Kiệt hơi hơi phúc phúc thân mình nói: “Tiểu Tước cũng muốn đi xuống, cô gia ngài..... cùng tiểu thư hảo hảo ‘ khai thông’ đi!”
Nói xong, nàng che nhanh miệng nhịn cười, đi theo phía sau tổng quản rời khỏi phòng.
“Này Uy! Tiểu Tước ngươi đừng đi nha!” Sở Mộng Sanh mắt thấy trong phòng chỉ còn nàng cùng Trường Tôn Kiệt, trong lòng vừa bối rối vừa sợ hãi, bất chấp chính mình vẫn đang ở trên vai hắn, vội vươn tay ra la lên.
Nhưng mà, Tiểu Tước làm như không nghe thấy, không quay đầu, đóng cửa phòng lại rồi rời đi.
Sở Mộng Sanh tuyệt vọng nhìn cánh cửa khép lại, ảo não nhắm nghiền hai mắt, lúc mở mắt ra hai con ngươi đã tràn đầy lửa, cắn răng một cái, đang chuẩn bị mở miệng mắng thì Trường Tôn Kiệt không hề báo động trước, thân thể khom xuống, đem nàng ném lên giường.
Thoáng chốc, toàn bộ lời mắng người đều tắc ở nơi cổ họng, thân mình ngã xuống giường choáng váng, vô lực, đúng lúc này lại có một đôi cánh tay sắt ôm eo nhỏ, đem nàng kéo vào trong l*иg ngực.
Mãnh liệt nhấc mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đối diện gương mặt sâu tuấn của Trường Tôn Kiệt đang cúi xuống. Hai người cách nhau không đến một tấc, Sở Mộng Sanh có thể rành mạch nhìn thấy ngũ quan hắn thâm thúy như đao khắc rìu đυ.c, hơn nữa đồng mâu tối tăm,vừa sâu thẳm, vừa như hàn tinh giữa trời đêm, làm cho người ta không tự chủ được bị thu hút. Nguyên lai khi nhìn gần, hắn lại là nam tử có sức quyến rũ như thế.
Ý thức được mình ngây ngốc theo dõi hắn, nàng lập tức rũ mắt xuống, trong lòng âm thầm mắng chính mình đến tột cùng làm sao vậy, trong nháy mắt vừa rồi ngóng nhìn, nhưng lại khiến ngực nàng nổi lên rung động kỳ dị.
Mà Trường Tôn Kiệt hơi hơi giật mình sửng sốt trong chốc lát, nàng có dung nhan tuyệt sắc đủ để nam nhân thất hồn lạc phách, nhưng không ai dám lĩnh giáo tính tình bướng bỉnh như liệt hỏa của nàng.
Một đôi mắt to, trong trẻo thông minh, cái mũi nhỏ mà vểnh cao phối hợp với đôi môi duyên dáng yêu kiều, tinh xảo như búp bê, trong sáng thuần khiết, nếu không phải trong ánh mắt hiển lộ một cỗ quật cường cùng ngoan cố, hắn cơ hồ nghĩ đến nàng là tiểu nữ nhân ngọt ngào động lòng người, dịu dàng mềm mại.
Sở Mộng Sanh bị hắn ôm cả người không được tự nhiên, nhịn không được mở miệng trách móc: “Này, đại khối đầu(to con), buông!”
Nghe nàng gọi, Trường Tôn Kiệt nhíu lông mày, trầm thấp nói: “Đừng uy uy gọi người, thật sự không lễ phép, ta hữu danh hữu tính, từ hôm nay trở đi, nàng chỉ có thể gọi là ta Trường Tôn đại ca hoặc Kiệt ca ca, còn lại không cho phép!”
Trường Tôn đại ca? Kiệt ca ca? Ác, thật sự là ghê tởm, người này da mặt cũng thực dày, dám đối với nàng có loại yêu cầu này!
“Ngươi tạm thời làm khách. Bổn cô nương mới không đá ngươi, đừng cho là phụ thân ta đồng ý lời cầu hôn của ngươi, ta liền nghe lời ngươi, sau đó ngoan ngoãn gả cho ngươi, ta cho ngươi biết, không có cửa đâu!” Sở Mộng Sanh đắc ý nói rõ tâm ý.
Trường Tôn Kiệt chính là trầm xuống, yên lặng nhìn nàng, lập tức vươn bàn tay nắm cằm của nàng, bắt nàng nhìn thẳng hắn.
“Nàng không nghe cũng không được! Ta không phải trưng cầu đồng ý của nàng, đây là mệnh lệnh, nàng phải vâng theo.” Giọng nói tràn đầy uy lực cùng kiên trì.
“Ngươi......” Sở Mộng Sanh không thể động đậy, đành phải trợn to đôi đôi mắt xinh đẹp hung tợn trừng hắn, chưa từng có người dám đối đãi nàng như vậy, hắn dựa vào cái gì ra lệnh cho nàng phải phục tùng? Buồn bực, nàng nói bừa: “Ta không nghe! Ta chính là muốn gọi ngươi uy, đại khối đầu, quỷ chán ghét, xú nam nhân không biết xấu hổ!”
“Nàng nói lại lần nữa xem!” con ngươi đen bắn ra hai đạo ánh sáng sắc bén.
Sở Mộng Sanh trong lòng run sợ, bộ dáng người này nghiêm túc rất dọa người, theo bản năng thu thân thể về, lập tức nàng lại bất tuân ngẩng đầu lên cao, tự nói với mình đừng để bộ dáng bên ngoài của hắn hù dọa, nàng sẽ cho hắn biết, nàng không phải là kẻ dễ bắt nạt.
“Nói một trăm lần cũng không thành vấn đề!” Cố ý bỏ qua bất an trong lòng, nàng đơn giản đấu cùng hắn.”Ta nói ngươi là đại khối đầu không thú vị, quỷ chán ghét, thối nam......”
Chữ “nhân” còn chưa nói ra miệng, miệng nhỏ của nàng phút chốc bị cái gì ngăn chặn, nửa ngày cũng không phát ra được thanh âm nào.
“Ngô...... Ân......” Nàng vẫn chưa hiểu rõ trạng huống, chỉ cảm thấy ngoài miệng có một cổ áp lực vừa nóng vừa nhuyễn.
Nàng chăm chú nhìn lên, trời ạ! Mặt Trường Tôn Kiệt quả thực dán vào nàng, tầm mắt của nàng chậm rãi dời xuống ——
Wow! Này xú nam nhân không biết xấu hổ thế nhưng hôn miệng của nàng, đây chính là nụ hôn đầu của nàng, nàng muốn kính dâng cho Trầm đại ca! Nay lại bị hắn cưỡng đoạt mất! Nàng bắt đầu ra sức giãy dụa, muốn thoát khỏi nụ hôn của hắn, đôi tay nhỏ bé mãnh liệt đẩy l*иg ngực hắn......
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Đào Nguyệt Mỹ Nhân
- Chương 6