Chương 6: Giá Trị

Dương Na nhìn động tác này của Lý Hỏa Vượng, có chút hốt hoảng lui về nửa bước. "Cậu muốn làm gì, bọn mình nói chuyện bên này, ở trạm y tá người ta có thể nghe thấy đó."

Tiếng cô nàng vừa dứt thì trong chiếc loa gắn đầu giường truyền đến tiếng cười trộm của mấy vị y tá. "Ha ha ha, không có việc gì, chúng tôi không nghe không thấy gì hết, tiểu Lý đệ đệ, phải cố gắng lên nha ~"

"Mấy vị tỷ tỷ, các chị có thể đừng nhiều chuyện như vậy được không? Đem tinh lực dư thừa của mình để ý mấy phòng bệnh nặng đi!"

Sau khi hướng về đầu giường (ở đó có micro) hô xong, Lý Hỏa Vượng dùng tay kéo Dương Na đến một góc phòng khác.

Cậu móc từ trong túi ra khối ngọc bội kia nhét vào tay cô bé, sau đó kề miệng sát tai cô nhẹ giọng dặn dò, mắt của Dương Na cũng theo những lời kể của cậu mà càng lúc càng mở to.

"Điều này sao có thể, đây ..." chưa nói xong thì Lý Hỏa Vượng đã lấy tay bụm miệng của cô lại.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Lý Hỏa Vượng mang theo khát vọng mãnh liệt chăm chú nhìn Dương Na.

"Hãy giúp tớ, tớ nói đều là sự thật, người bên ngoài ngay cả cha mẹ đều không tin tớ, bọn đều cho rằng tớ điên rồi, tớ chỉ có thể tìm cậu thôi, toàn thế giới tớ chỉ tin mình cậu, tớ thật là không có bị điên!"

Sau khi Dương Na nhìn Lý Hỏa Vượng mấy giây, cuối cùng mím môi gật đầu, lúc cô bé bỏ đi mắt đã đỏ hoe, cứ đi vài bước là ngoái đầu nhìn, tựa hồ cực kì lo lắng cho trạng thái tinh thần của Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng tâm tình phức tạp nhìn theo bóng lưng của cô rời khỏi, người khác nghĩ như thế nào cậu không để bụng, nhưng Dương Na thì khác.

"Na Na, cậu hãy tin tớ một lần, chỉ một lần thôi!"

Thời gian chờ đợi luôn dài đằng đẵng, Lý Hỏa Vượng thấp thỏm bất an bồi hồi đi tới đi lui trong phòng bệnh.

Trong thời gian đó trước mắt cậu lại lần nữa xuất hiện ảo giác, nhưng Lý Hỏa Vượng lấy tốc độ nhanh nhất quay trở về, như vậy thì dựa theo lời bác sĩ là rất không tốt, nhưng cậu sợ bỏ lỡ Dương Na.

Một ngày, hai ngày, ba ngày, thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, tâm tình Lý Hỏa Vượng càng lo được lo mất.

"Tiểu Lý, cô bạn gái nhỏ của cậu tới thăm cậu kìa" nghe y tá thông báo, Lý Hỏa Vượng ngay lập tức từ trên giường bật dậy, phóng về cổng bệnh viện.

Tại hoa viên bên trong bệnh viện, Lý Hỏa Vượng và Dương Na gặp nhau. Bọn họ ôm nhau đầy kích động.

Dương Na kềm chế giọng của mình nói vào bên tai của cậu: "Hỏa Vượng, là thật, khối ngọc bội kia là thật!"

"Tớ không có bệnh! Ha ha ha! Tớ không có bệnh!" Lý Hỏa Vượng kích động ôm eo cô bé, nhấc cô bé lên và xoay vòng vòng.



Sau khi hai người hưng phấn rất lâu, cuối cùng cũng bình phục tâm tình của mình.

"Tới nhờ cậu giúp, không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt và học tập của cậu chứ?" Lý Hỏa Vượng quan tâm hỏi Dương Na khi cô bé đang ngồi cạnh bồn hoa.

Dương Na lại không có trả lời thẳng câu hỏi, mà là lái chủ đề sang hướng khác, cô bé vươn bốn ngón tay nhỏ nhắn như bốn cây hành tây ra trước mặt Lý Hỏa Vượng. "Cậu biết không? Ngọc bội kia trị giá bao nhiều biết không? Là số này này!"

"Bốn ......vạn?"

"Bốn mươi vạn! Hơn nữa tớ cảm giác rằng ông ấy chắc chắn báo giá thấp, nếu như hỏi thêm mấy tiệm nữa chắc chắn giá sẽ còn cao hơn một ít."

"Bốn mươi vạn ... Bốn mươi vạn ..." Lý Hỏa Vượng cười ngây ngô, không những có thể bù lại tiền chữa bệnh mấy năm của mình, còn có thể dư ra một chút, càng quan trọng hơn là cái này giờ mới bắt đầu.

"Dương Na, chuẩn bị thật tốt để làm tiểu phú bà đi!"

Lý Hỏa Vượng trêu đùa khiến hai má của Dương Na hơi ửng đỏ. "Bớt ba hoa đi, chuyện này cũng quá kì quái, thực sự là đối với cơ thể cậu không có hại phải không?"

"Không sao, tớ có thể có chuyện gì chứ, tớ rất tốt, nếu là như vậy, thời gian trị liệu của tớ có lẽ phải chậm một chút, đây chính là đồ quý nha, tớ không thể trị khỏi bệnh nhanh như thế."

Nghe câu đó, vẻ mặt Dương Na trở nên khẩn trương, cô bé lo lắng nói với Lý Hỏa Vượng: "Hỏa Vượng, đây là hai chuyện khác nhau, tớ không cần tiền, việc trị liệu của cậu tuyệt đối không thể dừng lại, thuốc cũng không thể dừng, cập phải hứa với tớ, nếu không sau này tớ không giúp cậu nữa."

Trong lòng Lý Hỏa Vượng nghĩ ra rất nhiều lý do để phản bác cô bé, nhưng nhìn thấy đôi mắt quan tâm lo lắng của cô, trong lòng cảm thấy ấm áp. "Được, tớ hứa với cậu."

Dương Na cười, vươn tay vỗ vỗ nhẹ lên đầu của cậu. "Vậy mới ngoan chứ, đệ đệ thúi."

Lúc hai người đang nói chuyện đem khối ngọc bội biến ra thế nào thì mấy vị trung niên cao lớn thô kệch cầm theo dụng cụ chống bạo động vội vã đi qua bên cạnh.

"Sư phụ Triệu có chuyện gì thế? Xảy ra chuyện gì sao?" Lý Hỏa Vượng nghi hoặc hỏi một người quen trong đó.

"Đừng hỏi nhiều như vậy, tiểu Lý mau mau quay lại phòng bệnh đi, nếu đυ.ng phải lão Lưu đầu, nhớ lập tức thông báo, tên này chắc chắn là lại len lén móc họng nôn thuốc ra rồi." người đó trước khi đi nhanh chóng nói hết, xoay người chạy về hướng cầu thang.

"Khu bệnh nặng không phải là có hai lớp hàng rào sắt bao quanh sao? Lão Lưu đầu thể trạng nhỏ bé cũng có thể trốn ra được sao?" Lý Hỏa Vượng nghi hoặc nhìn về hướng bên kia.

Khi trước đây cậu còn không phân biệt được hiện thực và ảo giác thì có ở bên đó một đoạn thời gian, đó là một đoạn hồi ức không hay ho chút nào.



Thấy mấy bệnh nhân khác đều được mấy y tá đưa về phòng bệnh, Lý Hỏa Vượng quay sang nói với Dương Na: "Nơi này có chút loạn, cậu về trước đi. Buổi tối cậu gọi điện thoại đến bệnh viện, chúng ta nói chuyện qua điện thoại."

"Uhm, cậu ở trong này cho tốt nhé, còn nữa, nhớ là cậu vừa mới hứa với tớ rồi đó. " Dương Na nói xong, xoay người đi về hướng cổng bệnh viện ở đằng xa.

"Bốn mươi vạn ..." Xoay người đi về phòng bệnh Lý Hỏa Vượng cảm khái lẩm bẩm, sau khi xác thực giá trị của miếng ngọc bội kia, trong lòng cậu bắt đầu có thêm những suy nghĩ mới.

Ảo giác thì lại thế nào, hiện thực thì lại làm sao, mấy thứ bên kia có thể bán được rất nhiều tiền, mặc kệ nó là ảo giác hay hiện thực.

Vừa đi chưa được mấy bước, một tiếng hét thất thanh quen thuộc từ đằng sau truyền đến, Lý Hỏa Vượng quay lại thì thấy một lão hói đầu gầy nhom như que củi xô ngã Dương Na xuống đất.

Thấy cảnh đó Lý Hỏa Vượng đột nhiên khí huyết trào dâng, cắn chặt răng, vẻ mặt trở nên dữ tợn xông về phía đó. "Lão Lưu đầu! Đó là bạn gái của tôi, ông bỏ cô ấy ra cho tôi!"

"Vù vù vù ~" tiếng rít chợt vang lên, một cục gạch sáu cạnh xoay tròn trên không bay vèo tới, đập trúng đầu của Lý Hỏa Vượng.

Đầu óc quay cuồng, Lý Hỏa Vượng ngã rầm xuống đất, tầm nhìn của cậu dần dần bị nhấn chìm trong màu đỏ, đầu cậu bị chảy máu rồi.

Qua tầm nhìn bị máu nhuộm đỏ, Lý Hỏa Vượng thấy đôi chân cồng kềnh đang bị trói bởi bộ y phục bệnh nhân đi qua trước mắt hướng thẳng tới chỗ của Dương Na đang hoảng loạn kêu gào.

Nghe tiếng bước chân nặng nề từng bước từng bước hướng về phía Dương Na, trong đầu Lý Hỏa Vượng ông lên một tiếng, chỉ còn lại một ý niệm trong đầu, không thể để bọn họ làm hại Dương Na!

Cậu run rẩy móc ra một viên dược hoàn của sư phó cho từ trong túi ra, nhét vào trong miệng hòa cùng với máu của mình.

Trong sát na, một dòng nước ấm cực kì trong dạ dày tuôn ra, tiến vào tứ chi của Lý Hỏa Vượng, trong nháy mắt cậu cảm thấy lực lượng sung mãn, đầu óc hỗn loạn trở nên trong sáng cực kì.

"Phanh!" một quyền vung ra, mạnh mẽ nện vào một tên có cái cằm mập mạp, trong sát na răng trong cái miệng đầy răng vàng bay ra, chẳng mấy chốc thì không còn mấy cái.

Lý Hỏa Vượng toàn thân đầy máu cũng không quan tâm đến tên mập đã ngã xuống đất không dậy nổi, phóng người đến trước mặt lão Lưu đầu, một cước đạp xuống l*иg ngực gầy như que củi của lão.

"Răng rắc, răng rắc." Tiếng xương gãy vang lên không dứt, thân thể lão Lưu đầu mềm như cọng bún, miệng phun đầy máu tươi.

Nhìn thấy Dương Na rưng rưng nước mắt đang che lấy bộ áo len không chỉnh tề, Lý Hỏa Vượng cắn chặt răng và lợi đến bật máu.

Hai mắt đầy tia máu của cậu nhìn trừng trừng vào hai người đang nằm rũ rượi bên cạnh, một chân nặng nề giẫm mạnh lên nền xi măng, phóng tới bọn họ như báo vồ mồi.

"Hỏa Vượng! Dừng lại! Câu muốn làm gì?"