Chương 35: Mê Man

"Cha! Cha! Mau nhìn, thịt kho tàu nè! Thịt kho tàu!" Lữ Tú Tài nhét miếng thịt viên vào miệng mắt nhìn chằm chằm vào cái mâm đang được bưng lên.

Đĩa thịt kho tàu béo ngậy vừa được bưng tới chỗ ngồi thì sáu bảy đôi đũa chớp mắt đã xỉa tới, đợi cho mấy đôi đũa rút về hết thì ngay cả mấy miếng rau khô lót bên dưới đều không còn miếng nào.

"Coi cái tướng ăn uống như quỷ chết đói của các ngươi kìa! Ăn chậm một chút, người ta không biết còn cho là người của Lữ Gia chúng ta không có giáo dưỡng!"

"Cha, đừng nói tới chuyện giáo dưỡng, trước kia tết cũng không được ăn ngon như vậy, nhìn cục thịt mỡ trên đũa của cha kìa, cha ăn cũng không ít hơn chúng con đâu." Câu trêu chọc của tiểu nhi tử đã đổi lấy một đũa lên đầu.

Thấy đệ đệ bị đánh, Lữ Cử Nhân nuốt thức ăn trong miệng bắt đầu giúp giải vây, " Cha, cha để cả đoàn ăn đi mà, để đổi lấy bữa cơm này, tối hôm qua chúng ta chịu khổ không ít rồi."

Lời này vừa thốt ra, ánh mắt của tất cả mọi người đang ăn như rồng như hổ liền hiện ra sự vui mừng sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết.

Đêm qua thực đủ dọa người mà, cao nhân cùng với yêu ma quỷ quái ở dưới đấu phép, bọn họ thì ở trên sân khấu ca hát thiếu chút nữa thì bị dọa đến đái ra quần.

Ngay sau đó bọn họ không hẹn mà cùng nhìn ra trước nhà, nơi đó Lý Hỏa Vượng đang nhìn lên bầu trời mà lâm vào trầm tư.

Trong ánh mắt mọi người không tự chủ mà mang theo một tia kính nể, tối qua nếu không có vị cao nhân này, hôm nay chỉ sợ là ăn không được bữa cơm này.

Đừng thấy niên kỉ vị tiểu đạo gia này không lớn, miệng còn chưa mọc râu, nhưng đúng là không phải người thường.

Có điều khi một hạ nhân khác mang đồ ăn tới, sự chú ý của bọn họ lập tức lại chuyển đi.

"Ôi! Có gà! Mau nhìn! Có gà quay nè!" Từng đôi đũa như lưỡi mấy con rắn bắt đầu rục rịch trên cái bàn tròn.

Mắt thấy mấy đôi đũa như muốn ngũ mã phân thây con gà, một cái tẩu thuốc cũ bóng loáng đã chặn trước đầu con gà. "Đều dừng lại hết cho ta! Con gà này không được đυ.ng đến! Đợi ta đi mời tiểu đạo gia đến đây cùng ăn."

"Cha, đừng kêu, đạo sĩ không ăn thịt đâu, đây là cha khiến đạo gia phá giới đó."

"Đánh con mẹ ngươi rắm (Dịch đúng từng chữ luôn - Độc Hành Giả)! Không ăn thịt là hòa thượng! Tao nói rồi, nếu tao về mà thấy con gà mất một miếng da, xem ta thu thập các ngươi như thế nào!"

Sau khi Lữ Trạng Nguyên hung ác trừng mắt nhìn tên không an phận nhất là đứa con út của mình, sau đó dùng tay lau sạch cái miệng đầy dầu mỡ của mình rồi chùi tay xuống mặt bàn, sau đó mới xoay người đi đến chỗ Lý Hỏa Vượng.



"Tiểu đạo gia, ha ha ha, tiểu đạo gia?" Vẻ mặt đầy nếp nhăn đều gom chung lại một chỗ, miễn bàn về độ tỏ ra thân thiết của Lữ Trạng Nguyên.

"Tiểu đạo gia, bận rộn một đêm rồi, cùng ăn chút gì đi? Ngươi nhìn xem, Hồ gia mang lên đồ ăn đều là béo bở đủ mười phần mĩ vị đó."

Lý Hỏa Vượng từ trong trầm tư xoay người sang nhìn lão, sau khi suy nghĩ một hồi, thì ngập ngừng hỏi:" Lữ trưởng đoàn, lão thấy mấy bài vị kia là tự mình cùng nhau ngã xuống đúng không? Tràng cảnh đó hẳn không phải là ảo giác của ta đúng không?"

"Ây da, tiểu đạo gia à, ta nào có biết gì, ta không có bổn sự như ngài nào dám mở mắt ra nhìn loạn chứ, lão hán ta lúc sau đều là ở trên sân khấu nhắm mắt mà hát thôi."

Lý Hỏa Vượng khẽ thở dài một hơi, cậu một lần nữa nhớ lại câu nói ở bên tai kia, tuy rất nhỏ, nhưng tuyệt đối không nghe nhầm được, đó chính là giọng nói của sư phó mình, Đan Dương Tử, trong cả hai thế giới cũng chỉ có một mình hắn gọi mình là oắt con.

Theo lý mà nói, nghe lại giọng nói của sư phó một lần nữa, cậu hiện tại nên cực kì căng thẳng mới đúng, nhưng Lý Hỏa Vượng lại chìm vào mê man, bởi vì cậu ngay cả bản thân mình cũng tin không nổi.

"Mình là một tên bệnh tâm thần, hơn nữa lại là loại bệnh rất nặng, nếu nói là do mình không có ăn Hắc Thái Tuế nên bệnh tình tái phát, tai có chút nghe lầm một xíu, thì cũng là chuyện cực kì bình thường."

"Nhưng mấy cái bài vị đột nhiên ngã xuống kia, còn có hỷ thần đột nhiên xuất hiện rồi lại biến mất, tất cả chuyện này giải thích cũng không thông, chẳng lẽ"

Lý Hỏa Vượng nhớ lại thân thể biến hóa kì lạ của Đan Dương Tử trước khi chết, thì vẻ mặt lại trở nên khó coi, "Chẳng lẽ hắn thực sự thành tiên rồi sao?"

"Không đúng! Đan Dương Tử không thể thành tiên được, cái gọi là công pháp thành tiên và mấy cái đan dược mà hắn uống, rõ ràng là do mình tự bịa ra, tùy tiện nói bừa ra mấy thứ, làm sao có thể giúp người ta thành tiên được? Nếu không thì cái hắn biến thành căn bản không phải là tiên!"

Nhưng nếu như hắn không phải là tiên, vậy hắn bây giờ rốt cuộc là thành cái giống gì? Hắn vì cái gì mà muốn dây dưa với mình? Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng lộ ra một tia bực bội đến dữ tợn.

"Tiểu đạo gia? Người đang nghĩ cái gì vậy? Mọi người bây giờ đều là người mình hết rồi, có chuyện khó khăn gì người cứ nói."

Lời của Lữ Trạng Nguyên khiến Lý Hỏa Vượng hồi phục tinh thần, cậu hít sâu một hơi, trong lòng đã quyết định một chủ ý, "Bất kể thật giả, bây giờ biện pháp đối phó mà mình có thể làm không nhiều, trước tiên đi đến nơi gọi là Tây Kinh Thành, tìm miếu hòa thượng như lời của Lữ Trạng Nguyên nói nhìn một chút, ngộ nhỡ là thật, biết đâu bọn họ biết được gì đó, đối với mọi việc ở thế giới này, mình còn hiểu quá ít."

"Lữ trưởng đoàn, không có chuyện gì, chỉ nhớ lại một chút chuyện vặt mà thôi, về bàn ăn cơm đi."

Nghe được câu này của Lý Hỏa Vượng, Lữ Trạng Nguyên vui mừng gật đầu liên tục, hai người đi về phía bàn ăn ở bên trong phòng.



Khi về đến bàn ăn thì vẻ mặt Lữ Trạng Nguyên trở nên cứng ngắt, lão nhìn xuống bàn thì ngoại trừ con gà quay ra thì mấy món khác đã bị liếʍ đến sạch sành sanh, sạch đến độ có thể không cần phải lau bàn nữa.

"Chà ~ Ăn thật là thoải mái! Phỏng chừng hoàng đế lão tử cũng chỉ hưởng thụ như vậy mà thôi." Lữ Tú Tài miệng đầy dầu mỡ thả người dựa lưng vào ghế, cởi luôn cái dây lưng quần của mình.

Lữ Trạng Nguyên xấu hổ cười cười với Lý Hỏa Vượng, trước mặt người ngoài lão không thể phát cáu được, lão chỉ có thể hai tay bưng lấy con gà quay để trước mặt Lý Hỏa Vượng. "Tiểu đạo gia, con gà này rất mập, thật là không phải, đã mất mặt rồi."

Lý Hỏa Vượng cười cười, cầm đũa lên xé một miếng thị gà bỏ vào miệng. "Không sao, gà cũng rất ngon."

Vừa ăn được vài miếng, thì bên cạnh có một đoàn người đi xuyên qua hành lang tiến vào trong phòng, đi đầu là cố chủ của Lữ Trạng Nguyên, Hồ Giang Hà.

"Không tệ, không tệ, tổ tông nghe hí kịch cực kì hài lòng, nhang đèn trên bàn cũng dùng đến sạch sẽ, đây là chuyện tốt nha!"

Nghe đối phương khen ngợi mình, Lữ Trạng Nguyên mặt mày hớn hở liền vội vàng khiêm tốn nói:"Nên vậy, nên vậy, đây là bổn phận của lão hán."

"Lữ trưởng đoàn, sau này có đi qua đây, nhất định phải ghé Hồ gia chúng ta uống một chén trà đó." Hồ Giang Hà khách sáo nói.

Nói xong, thì một người đàn ông to khỏe ở bên cạnh Hồ Thanh Hà (chắc tác gõ nhầm hay sao í, câu trên mới gọi là Giang Hà, câu dưới lại là Thanh Hà - Độc Hành Giả) bưng ra một cái khay phủ vải đỏ. Giở tấm vải đỏ ra là mười nén bạc sáng chói được đặt ngay ngắn ở bên trong.

"Mười lượng bạc như thỏa thuận, ngươi cất kỹ."

"Ây dâu, đa tạ Hồ lão gia ban thưởng! Hồ lão gia yên tâm, sau này miễn là còn có việc, chỉ cần sai người nhắn tin, đoàn kịch Lữ gia chúng tôi bất kể ở nơi nào, cũng tận lực chạy tới."

Đợi sau khi Hồ lão gia đi khỏi, người của Lữ gia liền vây quanh cái khay, ánh mắt thèm nhỏ dãi nhìn xuống mấy nén bạc.

Ngay khi Lữ Tú Tài vừa tính thò tay ra sờ thử số tiền lớn nhất mà mình từng nhìn thấy trong đời thì bị một cái tẩu thuốc cũ kĩ gõ một cái.

Lữ Trạng Nguyên trước tiên lấy bốn nén bạc trong khay nhét vào túi, lão nhìn sáu nén bạc còn lại, ánh mắt lộ ra vẻ rõ ràng là không nỡ.

Nhưng cuối cùng lão cũng lấy lại vẻ mặt tươi cười, mang đống bạc đến bên cạnh Lý Hỏa Vượng lúc này còn đang ăn cơm.

"Ha ha ha, đây đây đây, tiểu đạo gia, theo thỏa thuận của chúng ta, ngươi sáu ta bốn, đây là phần của ngươi."