Chương 32: Từ Đường Nhà Họ Hồ

Mời được người hát quỷ kịch, đều không phải là gia đình bình thường gì, Hồ gia ở Ngũ Lý Cương cũng coi như là một họ lớn, toàn thôn khoảng ba phần đều là họ Hồ.

Lý Hỏa Vượng đã từ Lữ Trạng Nguyên mà biết được, người xuất tiền để mời hát quỷ kịch chính là địa chủ giàu nhất Ngũ Lý Cương đồng thời cũng là người có bối phận cao nhất, Hồ Thanh Hà.

Cậu lúc này đang đi cùng đoàn người Lữ Trạng Nguyên đến từ đường của Hồ gia.

"Hồ lão gia đã nói, không có chuyện gì to tát, mấy năm qua hắn cũng đã mời mấy đoàn kịch nhỏ khác đến hát quỷ kịch. Không xảy ra chuyện gì cả."

Lý Hỏa Vượng liếc qua bộ dạng này của lão, cũng không biết lão nói lời này ra, rốt cuộc là để an ủi ai.

Lấy tay đè lại cái chuông đang đeo ở bên hông, trong lòng Lý Hỏa Vượng hơi bình tĩnh, ngay cả có chuyện cũng không sao, có thứ này thì yên tâm rất nhiều.

Đương nhiên là, tốt nhất không có chuyện gì xảy ra, dù sao thì mỗi lần mời Du Lão Gia là mất ba tháng tuổi thọ.

Đi theo con đường nhỏ ở trong thôn, bọn họ rất nhanh đã đến từ đường treo rất nhiều đèn l*иg đỏ của Hồ gia.

Nơi đây tập trung rất đông người, đám người Lý Hỏa Vượng cũng không chen vào được, nhìn qua một rừng đầu người, cậu thấy có rất nhiều người đang dập đầu dâng hương cho mấy cái linh vị màu đen.

"Đó chính là Hồ lão gia, hắn còn nói đợi diễn kịch xong bảo chúng ta trước tiên khoan hãy đi, hắn mời chúng ta dùng cơm."

Lữ Trạng Nguyên lấy tay chỉ một lão nhân mặc y phục tơ lụa đang cúi lạy ở hàng trên cùng mà nói.

Lúc lão đang nói, mấy người cúi lạy đã đứng lên, cung cung kính kính mang bài vị màu đen của tổ tông xuống, đặt trên một cái bàn bán tiên (giống như cái bàn thờ, bàn cao, hẹp - Độc Hành Giả) đã chuẩn bị sẵn.

Bài vị rất nhiều, bàn cũng rất nhiều, làm cho từ đường ba gian rộng rãi cũng bị chất đầy.

Trước mấy cái bàn cũng không phải để trống, nơi đó cũng chất đầy những cao lương mỹ vị, chủng loại rất nhiều.

Nến đỏ, hương, kim nguyên bảo, giấy vàng mã, tất cả đều được bày biện chỉnh tề trong mâm, cúng cho tổ tiên hưởng dụng.

Tựa hồ như sợ chiếu cố không chu đáo, trên tường của từ đường còn dựng mười mấy hình nhân bằng giấy để bưng trà rót nước, đoán chừng một lát nữa sẽ mang đặt ở bên cạnh mấy cái bàn.

"Ôi, Hoàng lão gia thật là rộng rãi, tự mình bỏ tiền mời mời đoàn hát để hát cho tổ tông xem."

"Đúng rồi, khó trách nhà của Hồ lão gia mấy phòng đó đều không bệnh không gặp họa, đây đều là do tổ tiên phù hộ."

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

"Ài, sau khi ta chết không biết có thể có phần phúc khí này hay không."

"Vậy đợi cho hậu bối của ngươi cũng có thể kiếm được nhiều tiền như Hồ lão gia đi, mời người hát quỷ kịch cần phải tốn rất nhiều tiền đó."

Nghe mấy lời của gia nhân Hồ gia nói, nhìn tràng cảnh trang nghiêm trước mắt, Lý Hỏa Vượng trong lòng hơi yên tâm. Nhìn thế nào thì đây cũng không giống tình huống sẽ xảy ra chuyện.

Cậu hơi nghiêng người qua Lữ Trạng Nguyên bên cạnh. "Lữ trưởng đoàn, ông đã từng vào nam ra bắc nhiều năm như vậy, ông gặp quỷ hay gặp mấy thứ "thảo phong" (con quỷ hay hỏi "ta có giống người không" ở mấy chương trước) nhiều hơn?"

"Hả? Sao? Đó không phải là cùng một loại sao?" Lữ Trạng Nguyên trợn tròn hai mắt, vẻ mặt cực kì kinh ngạc.

"Làm sao có thể cùng một loại được. Một cái là người sau khi chết biến thành, một cái là.." Lý Hỏa Vượng nói đến đây, cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Nhưng Lý Hỏa Vượng có thể chắc chắn là, bất kể là Đại Lão Lão mà trước đây Đan Dương Tử bắt về để luyện đan, hay là Du Lão Gia, thậm chí bao gồm cả nữ nhân chân nhỏ đêm hôm đó, bọn chúng tuyệt đối không phải là quỷ, chí ít không phải là quỷ như trong ấn tượng của cậu.

Đúng lúc này, bài vị của Hồ gia đã thỉnh xong, Hồ Thanh Hà dẫn theo một nhóm lớn gia nhân đi đến chỗ của Lữ Trạng Nguyên.

"Lữ trưởng đoàn, còn thỉnh ngài cực khổ thêm rồi, ê, Kiêu Lương, ngươi dẫn mấy người khác phụ Lữ trưởng đoàn dựng sân khấu đi."

"Ây da, ây da, vậy không tốt lắm đâu, Hồ lão gia thật là quá khách khí rồi."

"Lữ trưởng đoàn, quy củ hát kịch ngài cũng biết rồi, đợi cho mấy vị tổ tông đi ra xem kịch, hậu bối mời đoàn kịch về phải rời đi, phải ở trong nhà đóng cửa không ra. Chuyện trong từ đường thỉnh ngài chiếu cố nhiều hơn." Hồ lão gia vẻ mặt hiền lành dặn dò.

"Nên làm, nên làm. Hồ lão gia yên tâm, có ta ở đây, từ đường chắc chắn không có chuyện gì." Lữ Trạng Nguyên vỗ ngực, nói như đinh đóng cột.

Tuy không có ai xem, nhưng Lữ Trạng Nguyên thật không dám làm sai chuyện gì, nếu như từ đường xảy ra chuyện, người của Hồ gia có thể chôn sống toàn bộ đoàn hát Lữ gia.

"Còn nữa, đợi lúc bắt đầu hát kịch, người sống không thể nói chuyện với người trong đoàn kịch, tránh cho mấy vị tổ tông nghe không thoải mái."

"Hát hí kịch thôi, chọn mấy đoạn vui vẻ là được, tổ tông báo mộng nói rằng cõi âm quá quạnh quẽ, muốn xem việc đáng vui mừng một chút."

"Cũng không cần hát cả đêm, đợi qua canh năm, con trai ta sẽ đến đón bài vị tổ tiên về nhà, các người có thể nghỉ ngơi rồi."

Lữ Trạng Nguyên gật đầu như gà mổ thóc, "Ậy ậy ậy, Hồ lão gia cứ yên tâm, tuyệt đối không phá hoại quy củ."

Dưới sự giúp đỡ của người nhà Hồ gia, sân khấu nhanh chóng đã được dựng lên trong từ đường, tối nay lên sân khấu hát kịch chỉ có năm người, La Quyên Hoa không đến, bởi vì phụ nữ không thể bước vào từ đường.



Sau đó dưới sự hò hét của Hồ Thanh Hà, đám đông lố nhố xem náo nhiệt mới nhao nhao tản ra, ai về nhà nấy.

"Cheng cheng cheng ~ cheng cheng cheng~! Lúc người của Lữ gia bắt đầu lên sân khấu hát hí kịch, Lý Hỏa Vượng thì chờ ở đằng sau hậu đài.

Thời gian từng giờ trôi qua, toàn bộ Ngũ Lý Cương đều yên tĩnh xuống, cả thôn chìm vào màn đêm, chỉ có từ đường là có ánh đèn.

Người sống hát cho người chết nghe, đây đối với Lý Hỏa Vượng cũng là lần đầu tiên, cậu kéo tấm rèm ở hậu đài nhìn ra ngoài.

Không thể không nói, chuyện này cũng rất dọa người, trên đài thì tưng bừng náo nhiệt, dưới đài lại một mảnh tĩnh mịch. Không có tiếng vỗ tay, chỉ có từng hàng bài vị màu đen có khắc tên người, cùng với đèn cầy, giấy vàng mã.

Đã từng ở trong Thanh Phong Quan, mấy cảnh này vẫn không dọa được cậu, nhưng đoàn hát Lữ gia thì không được, không được một lúc, Lữ Cử Nhân hát quên lời mấy lần, nhìn Lữ Trạng Nguyên đang gõ chiêng cứ một mực lo lắng.

Có điều theo thời gian dần trôi qua, bọn họ bắt đầu quen dần, bắt đầu trở nên trôi chảy.

Trong đêm khuya yên tĩnh, tiếng ca hát vang đi thật xa, Lý Hỏa Vượng lưng đeo kiếm, dưới tiếng ca hát, đang ngồi ở sau sân khấu nhắm mắt dưỡng thần.

Cứ nghe, cứ nghe, thực sự không nói gì, Lý Hỏa Vượng có chút nhàm chán nhưng lại nghe ra được một tia ý vị, đầu lắc lư theo tiếng hát yy aa.

Dưới hoàn cảnh như thế này, bất tri bất giác đã qua canh hai, đã đến canh ba.

Lý Hỏa Vượng lúc này cũng đã hiểu rõ, canh ba chính là lúc rạng sáng từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng, canh tư là 1 giờ đến 3 giờ sáng, còn canh năm là từ 3 giờ sáng đến 5 giờ sáng, bình thường, qua 5 giờ, gà trong thôn sẽ gáy.

Cậu ngáp một cái, không biết tại sao, đến nơi này cậu luôn dễ buồn ngủ hơn so với người khác.

Cầm tiền người ta để làm việc cũng không thể đi ngủ như vậy được, Lý Hỏa Vượng dứt khoát cầm thiên thư trong tay, suy nghĩ cách giảm bớt cơn buồn ngủ.

Đoạn thời gian gần đây, lúc gác đêm, cậu cũng lấy ra nghiên cứu, nhưng ngoài việc càng xác định đây là một bản kinh văn khuyên người ta hướng thiện ra, thì không có bất kì thu hoạch gì khác.

Cứ xem, cứ xem, qua canh hai rồi đến canh ba, toàn bộ từ đường đều bình thường, cái gì cũng không phát sinh.

Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên nhìn về phía trước mặt, Lữ Trạng Nguyên đang hóa trang trước gương đồng, trong lòng thầm nói: "Lữ trưởng đoàn phỏng chừng bây giờ trái tim đang rỉ máu đây, vô duyên vô cớ tự nhiên ít đi sáu lượng bạc."

Nghĩ lại cũng đúng, theo lý mà nói cũng không nên xảy ra chuyện gì, đây là từ đường của Hồ gia, vãn bối mời trưởng bối về xem hát, các vị trưởng bối cũng không thể nào về quậy đúng không.

Trong lúc Lý Hỏa Vượng cho rằng đêm nay sẽ trôi qua như vậy, thì chuyện bất ngờ xảy ra, cậu nghe giọng ca y y a a ở bên ngoài đột nhiên dừng lại mà không có bất kì dấu hiệu nào.