Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đạo Ngụy Dị Tiên

Chương 21: Đắc Đạo Thành Tiên

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn thấy trước mặt hai viên đan dược màu đỏ lớn bằng nắm tay sáng bóng như kim loại, hai viên đan giống như nắm thịt ngọ ngoạy như vật sống, còn có hai viên đan dược màu đen mùi như đồ bị thối nát cực kì chướng mắt.

Lý Hỏa Vượng hài lòng gật gật đầu, cậu có thể tưởng tượng ra cái thứ mà tài liệu gì cũng bỏ vào thì tuyệt đối ăn sẽ chết người, không chừa lại một tí cơ hội sống sót nào.

Bên cạnh có cắm một cây nhang, đại biểu thời gian còn thừa lại của năm nay, dựa theo công pháp bịa đặt của cậu, phải luyện vào thời khắc giao thừa mới hấp thu được linh khí mà thiên đạo rót xuống.

Lý Hỏa Vượng ngồi xếp bằng, trước tiên vào thời khắc chuẩn bị cầm lên viên đan dược màu đỏ to bằng nắm tay. Lập tức sẽ chết, cậu phát hiện rằng bản thân bình tĩnh một cách không ngờ.

Đúng vậy, cậu căn bản không có chuẩn bị hậu thủ gì.

Lý Hỏa Vượng hiểu rằng, mấy viên đan dược mình chắc chắn phải ăn, nếu mình không ăn, Đan Dương Tử chắc chắn sẽ không ăn.

Đừng thấy vừa mới ăn cơm tất niên, làm ra vẻ hòa ái, nhưng khi lão nói cả hai cùng thành tiên, thực chất là muốn mình đi thử thuốc.

Nhưng Đan Dương Tử nghìn tính vạn tính cũng không sao tính được Lý Hỏa Vượng căn bản là không quan tâm đến tính mạng của mình.

Lý Hỏa Vượng sớm đã coi nhẹ sinh tử, bản thân vốn đã không thuộc thế giới này.

Mục đích sống duy nhất của bản thân mình bây giờ, chính là nhìn tên cặn bã khiến người ta ghét bỏ như Đan Dương Tử bị mình dẫn dụ tiến vào mộ địa.

Đan Dương Tử lúc này đang ngồi đối diện cậu, đồng dạng cũng cầm lên một viên đan dược màu đỏ.

Dưới cái nhìn chăm chú của hai người, cây nhang kia dần dần cháy hết.

Lúc nhang cháy gần hết, Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, đem viên đan dược trong tay bỏ vào miệng, sau đó nuốt luôn nguyên viên đan dược.

Mà Đan Dương Tử lúc này động tác chuẩn bị ăn đan dược lại dừng lại, hết sức chăm chú nhìn cử động của Lý Hỏa Vượng.

Lúc này biểu tình của Lý Hỏa Vượng có chút phấn khởi, lại dường như không thấy chuyện đó, sau khi tiếp tục đem hai viên đan dược còn lại nuốt xuống, nhắm mắt, hai tay bấm quyết đặt trên hai đầu gối của mình.

Mồ hôi trên mặt cậu chảy xuống, thân thể Lý Hỏa Vượng đang đả tọa bắt đầu run lên, nhưng trên mặt cậu lại lộ vẻ vui mừng như điên khó lòng khống chế.

"Ta thật là nhiều tiên thiên linh khí! Đây ....mấy thứ này là ...thì ra là như vậy, ta hiểu rồi, ta hiểu rồi! Ta sắp thành tiên rồi ~!"



Đan Dương Tử nghe những lời này, trong ánh mắt lộ ra một chút sốt ruột, nhưng lão vẫn không lập tức ăn đan dược, cho đến sau khi lão thấy đỉnh đầu Lý Hỏa Vượng bắt đầu bốc lên từng sợi khói trắng, mới thồn ba viên đan dược vào họng mà nuốt.

Đan Dương Tử hai chân xếp bằng, nhắm mắt lại, lúc lão bắt đầu vận hành Đại Tiểu Chu Thiên, Lý Hỏa Vượng chầm chậm mở to mắt, cậu nhìn tên sư phó trước mặt, vẻ mặt tươi cười còn nhiều hơn lúc nãy.

Lúc thấy đầu Đan Dương Tử cũng bốc khói trắng giống như mình, sau khi mấy thứ gì đó màu đen theo mạch máu bò ra khắp người, cậu đang xếp bằng thì bắt đầu thả lỏng chân, Lý Hỏa Vượng ôm bụng nén lại cơn đau thấu trời mà điên cuồng cười ha hả.

"Ha ha ha, lão đầu ghẻ à lão đầu ghẻ! Ngươi tu không thành tiên đâu! Ngươi chỉ có thể thành quỷ thôi, chúng ta cùng kết bạn trên cầu Nại Hà nhé, ha ha ha!"

Đan Dương Tử tựa hồ như đã nghe thấy, nhưng không có bất kỳ phải ứng nào, hai mắt đóng chặt, cắn chặt răng, ngồi yên một chỗ điên cuồng vận chuyển công pháp Nội Ngoại Đại Chu Thiên.

"Ngươi còn luyện sao? Đó đều là do ta bịa ra mà thôi! Đều là do ta sao chép từ tiểu thuyết tiên hiệp mà thôi, ha ha ha, ui da, bụng ta đau quá, ha ha ha."

Lý Hỏa Vượng nằm rạp trên mặt đất, bò từ từ đến bên cạnh Đan Dương Tử, nhìn gương mặt ảm đạm của đối phương mà cười như điên, cậu run rẩy nâng tay phải lên, tát vào mặt của lão. "Ê, ngươi điếc à? Đại gia đang nói chuyện với ngươi đó."

Trở tay lại tát thêm một cái, Đan Dương Tử vẫn như cũ không có bất cứ động tĩnh gì.

Lý Hỏa Vượng run rẩy móc ra một viên đan dược bỏ vào miệng mình, sau đó toàn thân cậu nổi gân xanh, cảm giác bản thân tràn đầy lực lượng.

"Ta nói đừng luyện nữa! Ngươi không nghe sao?" Một quyền của Lý Hỏa Vượng nện vào mặt của Đan Dương Tử, làm cho cái miệng móm và lỗ mũi của lão bị lõm vào.

Đan Dương Tử miệng đầy máu tươi mở choàng mắt, hung tợn trừng mắt nhìn Lý Hỏa Vượng, đạo bào vung một cái, liền hất bay Lý Hỏa Vượng ra ngoài.

"Cút ngay! Các ngươi mấy cái tâm ma này đừng hòng cản trở đạo gia thành tiên! Lão tử lập tức sẽ thành tiên rồi! Tổ sư gia lập tức sẽ đến đón ta!"

Lý Hỏa Vượng bị hất bay ra nằm rạp trên đất không ngồi dậy nữa, cứ nằm trên đất mà nhìn lão, trong miệng tự lẩm bẩm: "Điên rồi, gia hỏa này bị chấp niệm muốn thành tiên của bản thân triệt để ép cho điên rồi, ui da, bụng của mình thực sự đau quá."

Cứ như vậy một ngồi xếp bằng một nằm dưới đất, thời gian cứ chầm chậm trôi. Mà cơn đau dưới bụng của Lý Hỏa Vượng cũng càng lúc càng dữ dội, theo bản năng thân thể cậu cong lại như con tôm.

"Hít, sao lại đau như vậy, còn phải chịu khổ đến lúc nào đây, thật hối hận hồi nãy không chuẩn bị một con dao để cắt cổ," Lý Hỏa Vượng bị đau co lại như con tôm lăn lộn không ngừng.

Dưới sự đau đớn dữ dội, ý thức của Lý Hỏa Vượng dần dần trở nên lẫn lộn, trong lúc mê man, cậu lại thấy gương mặt của Dương Na. "Dương Na, cậu đến đón tớ phải không?"



Gương mặt của Dương Na nhanh chóng tan ra sau đó lại hợp lại thành gương mặt bác sĩ điều trị của mình. "Giường số 14 ý thức mơ hồ, phán đoán sơ bộ là bị ngộ độc thức ăn! Nhanh! Mang máy hút điện tới, tiến hành rửa dạ dày!"

Lý Hỏa Vượng từ từ nhắm mắt, một giọng cực kì nhỏ phát ra từ miệng cậu.

"Rửa dạ dày ông nội ngươi....ngươi đừng quên, đây là bệnh viện tâm thần đó .... làm gì có ... máy rửa dạ dày...các ngươi mấy cái ảo giác này có thể .....có logic một chút hay không..."

Nói xong câu cuối cùng, ý thức Lý Hỏa Vượng mất đi cảm giác với xung quanh.

Bây giờ cậu cảm giác rất thoải mái, bởi vì bụng cậu rốt cuộc không còn đau nữa.

Lý Hỏa Vượng cảm giác được thân thể mình không ngừng rơi xuống nhưng lại không chạm tới đáy.

"Hỏa Vượng, tiếp tục kiên trì, cậu đã hứa với tớ rồi!" Một giọng nữ cấp bách mông lung vang bên tai của cậu.

Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên Lý Hỏa Vượng mở bừng mắt, hai tay chống đất cậu bắt đầu ói lên ói xuống.

Một đống hỗn tạp nước đen thui mang theo một ít huyết nhục hình thù quái dị có tóc, mảnh vụn sủi cảo, cùng với một ít mảnh nội tạng bị Lý Hỏa Vượng trực tiếp nôn ra.

Huyết nhục nằm trong nước đen kia, không nhúc nhích được mấy cái liền bất động.

Bỗng nhiên tất cả những phát sinh này, khiến Lý Hỏa Vượng ngây ra tại chỗ, Bản thân còn sống? Điều này làm sao có thể? Mình vẫn còn sống, vậy Đan Dương Tử chẳng phải là ....!

Nghĩ đến đây, Lý Hỏa Vượng đột nhiên mồ hôi lạnh cũng rịn ra, nó theo bản năng lập tức quay đầu nhìn lại. Sau đó miệng của cậu không tự chủ được mà mở ra rộng hết cỡ. "ĐM, lão đây là thành cái gì ...thần?"

Cậu thấy thân thể của vị sư phó tiện nghi kia của mình đã hoàn toàn méo mó, cái đầu xấu xí nứt ra, ba cái miệng lớn bằng huyết nhục từ trong đó chui ra, trong miệng còn đồng dạng có ba bốn cái miệng nhỏ làm tổ bên trong nữa, trong mấy cái miệng đó mọc đầy răng vàng trông đến buồn nôn đang quấn qua quấn lại vươn lên nóc nhà.

Ngoại trừ đầu của lão, thân thể lão cũng phát sinh biến hóa cực lớn, một túm lông chim nhọn hoắc giống như bị dính lại bởi hắc ín trong huyết nhục mạnh mẽ chui ra.

"Đây là cái gì? Tam hoa cử đỉnh, mọc cánh thành tiên sao?"

Trong lúc ý nghĩ ngày lóe lên trong đầu của Lý Hỏa Vượng, thì ba cái miệng kia đã mở đến cực đại, trong đó truyền ra ba giọng lúc thiếu niên, lúc trung niên, lúc lão niên của Đan Dương Tử. "Thì ra là như thế, đạo gia ta hiểu rồi, ta hiểu rồi! Ha ha ha!"

"Phanh!" Kèm theo một tiếng nổ, toàn bộ thân thể quái dị của Đan Dương Tử trong nháy mắt nổ tung. Huyết nhục bắn tung tóe lên toàn bộ luyện đan phòng.
« Chương TrướcChương Tiếp »