Đã tìm được người làm vỡ cái bình của mình rồi nhưng Đan Dương Tử cũng không vui vẻ được, vẻ mặt lão phức tạp nhìn thân thể tàn phế của Chính Khôn, tàn nhẫn nhấc chân đá bay nó đi.
"Lão tử cơ hồ nuôi dưỡng ngươi giống như nửa đứa con trai của mình! Kết quả là ngươi lại đối xử với lão tử như vậy!"
Trong động, toàn bộ đều lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại tiếng hô hấp dồn dập của Đan Dương Tử.
Tình trạng này duy trì trong khoảng nửa nén hương, Đan Dương Tử chầm chậm giơ tay lên, chỉ vào Lý Hỏa Vượng trong đám đông. "Ngươi, qua đây, khấu đầu với tổ sư gia."
Lý Hỏa Vượng có hơi sửng sốt, cuối cùng dưới cái nhìn của tất cả mọi người đi qua đó, quỳ xuống đất, bái lạy ba bức tượng điêu khắc ở trên tường.
Làm đủ ba quỳ chín lạy, lúc này Lý Hỏa Vượng dâng lên ba nén hương cũng đã hiểu đối phương muốn làm cái gì. "Sau này ngươi là đệ tử quan môn của bổn đạo gia!"
"Dạ, sư phó." Lúc này Lý Hỏa Vượng hưng phấn cơ hồ tim gan cũng run rẩy. "Thời khắc này cuối cùng cũng đến rồi, yên tâm, lão đầu ghẻ, ta tuyệt đối sẽ giúp ngươi đắc đạo "thành tiên"!"
"Đi theo ta, vi sư có chuyện muốn ngươi làm." Đan Dương Tử cẩn thận nâng bộ hài cốt của cái đầu trên bình hoa trên tay.
Lý Hỏa Vượng đi theo sau Đan Dương Tử trở lại chốn cũ một lần nữa, đi đến chỗ ở của lão.
"Chíu chíu chíu" những sợ dây đen quấn quanh phiến đá lập tức bay lượn như con rắn dài, chui vào ống tay áo của Đan Dương Tử, cái gọi là thiên thư kia hoàn toàn bày ra trước mặt cậu. "Trên đó viết gì ngươi hiểu không?"
Sau khi Lý Hỏa Vượng làm bộ xem xét tỉ mỉ, hỏi lại với ngữ điệu có chút nghi hoặc: "Sư phó, lúc trước người nói với đệ tử phương pháp thành tiên là luyện cùng lúc nội đan và ngoại đan phải không? Nhưng hình như không đúng rồi, trên này không có cái gì là nội đan cả."
"Hả? Cái gì?" Đan Dương Tử tâm trạng không ổn định nhìn về phía thi thể của cái đầu trên bình hoa.
"Chắc chắn chăm chăm." Lý Hỏa Vượng nói như đinh đóng cột.
Có trời mới biết lúc trước cái bình hoa nói phét cái gì với Đan Dương Tử, nếu mình nói không khớp chỉ sợ sẽ bị lòi đuôi, nếu đã như vậy, chẳng thà cứ dứt khoát nói thật, cứ đập bỏ xây lại.
Hơn nữa bản thâm mình cũng không phải nói bừa, đây chính là sự thật, cái gọi là công pháp thành tiên trước đây của Đan Dương Tử chính xác là do cái đầu trên bình hoa nói bừa mà ra, hoàn toàn là giả dối.
Đương nhiên, sau này mình bịa ra cũng sẽ không phải là sự thật.
Đan Dương Tử suy tư với tâm trạng không ổn định, lúc đầu lão cũng không nghĩ là tin tưởng lời nói của Lý Hỏa Vượng, nhưng người đa nghi như lão càng nghĩ càng thấy điểm nghi ngờ ngày càng nhiều.
Thảo nào thời gian dài như vậy mà mình cũng không thành tiên, thảo nào nha đầu kia nói rằng mấy thứ viết trên thiên thư sẽ thay đổi, căn bản là không thể ghi nhớ, tình cảm là chuyện như vậy.
"Khạc, phì!" một cục đàm màu xanh lục đầy ghê tởm bị Đan Dương Tử phun lên cái đầu trên bình hoa, lão quay qua Lý Hỏa Vượng, "Vậy ngươi nói, trên thiên thư viết cái gì?"
"Ờ.... là một bộ nội công công pháp, trên này nói, phải phối hợp sử dụng đồng thời nhiều loại ngoại đan tu luyện vào lúc năm cũ chưa qua, năm mới chưa đến, mới có thể ngăn lại linh khí mà thiên đạo rót vào phàm trần tiến vào tiên giới, hấp thụ cỗ linh khí đó vào thể nội mới khiến mình đắc đạo thành tiên." Lý Hỏa Vượng nhìn vào phiến đá, nhíu mày nói bừa.
"Đan dược phải ăn còn có mấy loại, ví dụ như trên này nói đến một loại đan phương, cần có chu sa hai lượng bốn chỉ, bạch tiền tử một chỉ, thạch tín một lượng hai chỉ, còn có ... Du lão gia? Sư phó, du lão gia này là dược liệu gì?" (Lượng và chỉ nghe quen hông, đúng vậy nó là đơn vị đo lường của vàng, thời cổ đại 1 cân = 500g bây giờ, 1 cân = 16 lượng = 160 chỉ, trải qua nhiều biến đổi khối lượng quy ước cũng thay đổi chút xíu nhưng cũng không sai biệt nhiều lắm, cụ thể trước đây một chỉ nặng 3,125g nhưng bây giờ thì một chỉ nặng 3,72g vì tính theo cân Anh, 1 pound ~ 595g- Độc Hành Giả).
Đan Dương Tử không đáp, mà yên lặng nhìn Lý Hỏa Vượng. "Nhóc con, con bé kia có thể bịp ta, ngươi cũng sẽ không gạt ta chứ?"
Lý Hỏa Vượng trả lời như đinh đóng cột. "Sư phó, đây chính là biện pháp thành tiên đó, đệ tử làm sao có thể gạt ngài chứ! Đệ tử cũng muốn thành tiên mà!"
"Được!" Đan Dương Tử vỗ vỗ tay, cười lớn, "Vậy lần này, sư đồ chúng ta cùng thành tiên."
Lý Hỏa Vượng sửng sốt một lúc, tiếp đó vẻ mặt trở nên cực kì phấn khích. "Đây là thật sao? Sư phó, điều này thực sự có thể sao? Đa tạ sư phó! Đa tạ sư phó!"
Đan Dương Tử cẩn thận quan sát biểu tình của cậu, sau khi không phát hiện điều gì dị thường, sau đó mới gật gật đầu.
"Ừ, đan dược trước tiên không vội, trước tiên ngươi đem bộ công pháp này nói cho ta biết, đợi cho hai sư đồ chúng ta luyện thành thục rồi. Lúc đó lại luyện chế ngoại đan, còn một đoạn thời gian nữa mới đến tết."
"Dạ, sư phó!" Sau đó trước tiên Lý Hỏa Vượng bịa ra một bộ công pháp gọi là Nội Ngoại Đại Chu Thiên nói cho Đan Dương Tử nghe.
Với tư cách là người xem không ít tiểu thuyết hiện đại, muốn bịa ra một bộ công pháp như thế này thì dễ như trở bàn tay.
Lý Hỏa Vượng ở lại phòng của Đan Dương Tử rất lâu, thẳng một mạch cho đến khi trời tối mới quay trở về.
Lý Hỏa Vượng cầm theo đèn l*иg đi trong đường hầm, vui vẻ vì kế hoạch đang tiến hành thuận lợi, mục đích của mình rất nhanh sẽ có thể đạt được.
Bị đè nén một thời gian dài như vậy, cuối cùng cũng có chuyện tốt phát sinh rồi.
Lúc cậu đi đến liệu phòng, phát hiện những người còn lại vẫn chưa ngủ.
Thấy Lý Hỏa Vượng, tất cả mọi người đột nhiên xông tới như ong vỡ tổ, trong mắt bọn họ mang theo sự hưng phấn, tất cả mọi người đều biết chuyện xảy ra trong ngày hôm nay đại biểu cho cái gì, trước đó Lý Hỏa Vượng đã cung cấp tin tức cho bọn họ.
"Yên tâm, đợi tin tốt của ta, các ngươi lập tức có thể về nhà rồi."
Lời này của Lý Hỏa Vượng vừa thốt ra, tất cả mọi người cơ hồ kích động đến độ khóc thành tiếng, cuối cùng bọn họ cũng có thể về nhà rồi.
"Lý sư huynh, ngươi là phụ mẫu tái sinh của ta! Ngươi là bồ tát sống!" Trong đó có một đứa bé bị bệnh bại liệt tay chân bất động kích động quỳ trên đất, muốn khấu đầu với Lý Hỏa Vượng.
Dường như nó có tác dụng dẫn đầu, mấy người khác nhao nhao làm theo.
Sau khi Lý Hỏa Vượng khuyên nhủ một hồi, cuối cùng cũng khiến màn náo kịch này dừng lại. "Trưa hôm nay, nếu không nhờ các vị, ta cũng xong rồi. Vậy ta không phải cũng khấu đầu với các ngươi hay sao?"
Lúc mọi người từ dưới đất đứng lên, ai ai cũng mặt mày rạng rỡ, vui như tết.
Lý Hỏa Vượng nhìn những gương mặt vui tươi trước mặt, trong lòng dâng lên một tia ấm áp, trong thế giới xa lạ này, bọn họ, những gia hỏa có tướng mạo thiên kì bách quái này cũng coi như là đồng bạn của cậu.
"Lý sư huynh, ta diễn tốt chứ hả? Tên đầu ghẻ đó giống như thằng đần vậy, bị ta xoay như chong chóng" Cẩu Oa phủi phủi cái ngực khô đét của nó, cười tí tởn tranh công với Lý Hỏa Vượng.
"Đúng là diễn rất tốt, nếu ngươi không diễn như thế, Đan Dương Tử không dễ dàng bỏ qua như vậy."
Trong lúc Lý Hỏa Vượng luôn mồm trả lời câu hỏi của những người vây quanh, có người lại lo lắng những cái khác.
"Lý sư huynh, huynh không sao chứ? Lão thực sự không có làm khó huynh sao?" Bạch Linh Miểu bước đến, có chút lo lắng, hỏi.
Nghe câu này, Lý Hỏa Vượng nhớ lại chuyện Đan Dương Tử nói là muốn cùng nhau thành tiên, chuyện Đan Dương Tử có ý đồ dùng mình để thử thuốc bản thân mình biết là được rồi, không cần phải nói cho cô nàng nghe.
"Bây giờ lão muốn để ta phiên dịch nội dung trên thiên thư cho lão, ta sẽ không có chuyện gì, yên tâm đi, ta rất tốt."
Sau khi tán gẫu một hồi, vẻ mặt Lý Hỏa Vượng nghiêm túc, "Tết nhất cũng nhanh đến thôi, những "Du lão gia" kia sẽ lập tức đên họp chợ, chúng ta hãy nói về nội dung chính, ta ở đây có chuyện còn cần có sự giúp đỡ của của ngươi, gia gia của ngươi lúc trước còn nói với ngươi chuyện gì nữa không?"
Đan dược thành tiên trên thiên thư cậu còn chưa bịa ra cho đầy đủ.
Chí có mỗi chu sa, loại khoáng thạch thủy ngân này đã không thể thỏa mãn cậu, cậu muốn bỏ thêm những thứ khác vào, những loại càng độc càng tốt.
Thực lực của Đan Dương Tử, cậu không có quên. Phải khiến lão chết triệt để.