Chương 15: Chính Khôn

"Nhà ta ở tại cổng phía đông thành Hạ Lương, phường Bảo Lộc, số nhà hai mươi hai, ngươi nói với con dâu của ta, ở dưới gầm giường tại gian hàng dưa muối thứ ba có một cái ngăn hai lớp, trong đó có hai con cá vàng nhỏ, xài tiết kiệm một chút hẳn là đủ dùng cho đến khi Bảo nhi thành niên."

Một vị trung niên trên mặt có đầy mụn to như hạt đậu cố nén sợ hãi thấp giọng giao phó di ngôn cho Lý Hỏa Vượng.

Đây là dược dẫn phải dẫn đến đan phòng trong ngày hôm nay, đối với cái này Lý Hỏa Vượng lại không làm được gì, chỉ có thể ghi nhớ mấy cái di ngôn ở trong lòng.

Nhìn theo hắn run rẩy bước vào phòng luyện đan, Lý Hỏa Vượng xoay người rời đi, vẻ mặt có chút khó chịu quay về chỗ cũ.

Đây đã là người thứ tám rồi, theo thời gian trôi qua, nhân số trong liệu phòng không ngừng giảm bớt, càng khiến cậu cảm thấy đau lòng chính là bản thân cơ hồ đã quen với việc này, cảm giác tội lỗi khi đưa người khác đi chết không ngừng yếu bớt đi.

Chính bản thân mình đang bị gia hỏa đáng kinh tởm như Đan Dương Tử đồng hóa, cậu không muốn như vậy.

Lý Hỏa Vượng bức thiết muốn thoát khỏi tình cảnh dày vò người khác một cách dị thường như hiện tại, cậu đang tìm cách giải quyết, nhưng chuyện này cũng không dễ tìm, đơn độc dựa vào mình và mấy người tàn tật ở liệu phòng muốn đối phó với một kẻ cao thâm mạc trắc như Đan Dương Tử hầu như không có khả năng nào.

Bây giờ chuyện duy nhất mà cậu biết đó là "Du lão gia" do Đan Dương Tử khống chế vào 15 ngày đầu năm không tồn tại ở đây, không cách nào theo dõi bọn họ, ngoài ra Đan Dương Tử không biết chữ, trong Thanh Phong Quan có người giúp lão đọc thiên thư.

"Mình đi đến chỗ ở của Đan Dương Tử tìm ra kẻ đó rồi gϊếŧ chết hắn, thế thì toàn bộ đệ tử của lão ở trong động này chỉ còn mình là biết chữ, lão chắc chắn chỉ có thể để mình giúp lão phiên dịch thiên thư. Đến lúc đó, mình muốn gϊếŧ Đan Dương Tử chẳng phải là dễ như trở bàn tay hay sao?"

Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu không bao lâu thì bị Lý Hỏa Vượng bác bỏ.

Cậu tuy biết Đan Dương Tử ở chỗ nào trong hang động này, nhưng thứ nhất: không biết trong đó có bẫy rập gì không, thứ hai: không biết người đọc thiên thư giùm Đan Dương Tử có thực lực như thế nào, mạnh hay yếu, bản thân mình cứ liều lĩnh đi vào như vậy, chỉ sợ chết cũng không biết chết như thế nào.

"Hay là hạ độc trên mấy tài liệu luyện đan? Không được, kĩ thuật luyện đan của mình đều do lão dạy, múa rìu qua mắt thợ càng dễ chết hơn."

Lý Hỏa Vượng vừa tiến lại vừa lùi, trong đầu không ngừng suy nghĩ có biện pháp mới nào để đối phó Đan Dương Tử.

Đúng lúc này, trước mặt đi tới một thanh niên mặc đạo bào, đầu đội mũ tu sĩ, vẻ mặt u ám, Lý Hỏa Vượng nhận ra hắn, hắn là đệ tử nội môn của Đan Dương Tử, Chính Khôn.

Đối với hắn thì Lý Hỏa Vượng hiểu biết không nhiều, ngoại trừ những lúc ăn cơm có ngẫu nhiên gặp qua, lúc thường hoàn toàn không thấy bóng dáng Chính Khôn đâu.

Hơn nữa hắn không giống với những kí danh đệ tử như Lý Hỏa Vượng, không cần phải phí tâm tư đi xử lí lo liệu những việc từ trên xuống dưới ở Thanh Phong Quan, còn như lúc bình thường hắn làm cái gì, Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không biết.

Hai người một trái một phải lướt qua nhau, Chính Khôn khẽ đẩy vai một cái, Lý Hỏa Vượng lập tức đυ.ng vào người hắn, chỉ trong chớp mắt đυ.ng vào người hắn, Lý Hỏa Vượng cảm giác dường như mình húc phải một khối gang.



Chính Khôn đứng lại, nghiêng người qua nhìn cậu kiểu như miệng cười như lòng không cười. "Huyền Dương, gần đây ngươi ở trong quan rất tháo vát, sư phó lão nhân gia bị ngươi dụ rất vui vẻ đó."

Lý Hỏa Vượng cau mày liếc hắn một cái, không nói cái gì chỉ xoay người muốn rời đi.

Nhưng cậu đi chưa được hai bước thì cảm thấy phía sau truyền đến một cỗ cự lực mạnh mẽ, ngay lập tức đẩy cậu ra.

Lý Hỏa Vượng loạng choạng mấy bước, ổn định một hồi lâu, cuối cùng cũng không bị chụp ếch.

"Thế nào, Huyền Dương sư đệ, lời của bổn sư huynh ngươi không nghe thấy sao?" Chính Khôn hai tay ôm ngực từng bước từng bước tiến đến, đi đến trước mặt Lý Hỏa Vượng hỏi.

"Chính Khôn sư huynh, ta còn cần phải đi giúp sư phó chỉnh lý lại đan liệu cho tốt." Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng bình tĩnh nói.

"Bớt cmn đem sư phó ra dọa ta đi, năm đó ta cùng sư phó bị người ta truy sát, ngươi còn không biết ở chỗ nào! Ta nói cho ngươi biết, Huyền Dương, bình thường cứ thành thật làm xong chuyện của ngươi là tốt rồi, những chuyện khác thì tốt nhất là hãy câm miệng, đừng có không biết nặng nhẹ như vậy." Giọng điệu của Chính Khôn một lần nữa lại nghiêm khắc hơn.

Lý Hỏa Vượng không hề cảm thấy tức giận, mà là sững sờ nhìn tên Chính Khôn trước mặt, tựa như đang suy nghĩ về chuyện gì, đối phương đúng là như Huyền Nguyên nói, tính khí rất tệ, có điều chẳng phải nói là tên này tương đối dễ xúc động sao?

"Thế nào? Câm rồi à? Nói!"

Vừa mới nãy vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng luôn hiền như cục đất, bây giờ bắt đầu trở nên hoạt bát, trong giọng nói bắt đầu mang theo một chút mỉa mai.

"Sư phó coi trọng ta đó là tính toán của sư phó, cho dù là sư phó nói cho ta biết cách thành tiên cũng là chuyện của ngài, chỉ sợ là Chính Khôn sư huynh quản không được rồi."

Chính Khôn sửng sốt một chút, bỗng chốc không có phản ứng lại, đối phương rõ ràng dám nói với mình như vậy.

Sau khi hắn lấy lại tinh thần, mặt mày dữ tợn dùng hai ngón tay bấm quyết, giống như cái đυ.c cách một lớp đạo bào chọc vào sườn trái của Lý Hỏa Vượng.

"Chỉ bằng ngươi cũng xứng sao? Công pháp thành tiên sư phó còn chưa nói cho ta biết, làm sao ông ấy nói cho ngươi được? Ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì? Tên dược dẫn cặn bã!"

Đau đớn kịch liệt thiếu chút nữa khiến Lý Hỏa Vượng ngất đi, thế nhưng trên mặt cậu lại nở nụ cười, cậu đã đoán đúng.

"Ha ha, sư phó không nói cho ngươi biết, có lẽ là ngộ tính của ngươi thấp, Chính Khôn sư huynh, tu tiên, cái loại chuyện này là phải xem thiên phú, nếu đã là thiên phú của ngươi không được, vậy cũng chớ để sư phó lãng phí thời gian trên người của ngươi."

Lời nói này như chạm vào nghịch lân của Chính Khôn, hai ngón tay của hắn lại rút ra, rồi lại đâm tiếp lên người Lý Hỏa Vượng ba cái. "Ngươi cái đồ dược dẫn cặn bã này! Ngươi muốn chết!"



Mặc dù rất đau nhưng tiếng cười của Lý Hỏa Vượng càng lúc càng lớn, "Ha ha ha, đến đây, đến mà gϊếŧ ta, để xem khi sư phó biết đệ tử trong quan tàn sát lẫn nhau sẽ có phản ứng gì."

Nhìn Lý Hỏa Vượng trước mắt cười từ cười to đến cười như điên, Chính Khôn giơ chân phải đạp một phát, lập tức đạp cậu dính lên tường. "Hừ! Tên điên không biết sống chết."

Lý Hỏa Vượng nằm dưới đất nửa ngày mới lấy lại sức, qua thời gian một chén trà, bên cạnh bỗng có hai bàn tay to rộng dìu cậu đứng lên.

"Ài, Huyền Dương sư đệ, sao đệ không nghe lời khuyên của ta, không phải ta đã nói là phải tôn kính Chính Khôn một chút sao? Đệ làm sao lại đi trêu chọc hắn?"

Người nói là Huyền Nguyên hiền lành, bởi vì tính cách hắn hiền hòa, là người duy nhất nói chuyện với Lý Hỏa Vượng ở Thanh Phong Quan.

Lý Hỏa Vượng lấy tay che ở dưới nách, nén đau nói: "Thế thì sao? Hắn còn có thể gϊếŧ ta sao? Du lão gia của sư phó có thể đang ở bên cạnh quan sát đấy, đệ tử trong đạo quán lại chết nữa thì có thể không duy trì tiếp tục được đâu."

"Cái gì "Du lão gia"?" Vẻ mặt Huyền Nguyên có chút kinh ngạc.

Hắn không biết? Trong lòng Lý Hỏa Vượng chợt lóe lên một suy nghĩ, chẳng lẽ người khác không biết cách mà sư phó quản chế toàn bộ Thanh Phong Quan sao?

Liên tưởng đến trong những người chết trước đây có hai vị đệ tử nội môn, Lý Hỏa Vượng phát hiện mấy người đó không chừng cũng không biết.

"Không có gì, ta nói hắn không dám động thủ đâu."

"Cũng không thể nói như vậy, hắn là đệ tử nội môn, đệ là kí danh đệ tử, tuy không dám trực tiếp đánh chết đệ, nhưng hắn muốn cho đệ mang giày nhỏ (ý nói là gây khó dễ) thì đơn giản như trở bàn tay."

"Ha ha, chân ta nhỏ lắm, trời sinh thích hợp để mang giày nhỏ."

Lúc cùng Huyền Nguyên nói chuyện, ánh mắt của Lý Hỏa Vượng lại lộ ra một chút tiếu ý, vừa mới nãy Chính Khôn để lộ ra một tin tức, cho dù với tư cách là đệ tử nội môn, vẫn không có tư cách học được công pháp thành tiên.

Đan Dương Tử lão gia hỏa này không tín nhiệm bất kì ai,

Đây không phải là điểm chính, điểm chính là cậu nhìn thấy ánh mắt của đối phương, trong lúc đối mặt vừa nãy, lúc mình nói mình học được công pháp thành tiên, rõ ràng cảm giác được trong mắt của hắn có sự không cam tâm mãnh liệt.

Đệ tử mà Đan Dương Tử đào tạo ra, thì khả năng trung thành tận tâm cũng chẳng có mấy.

Có lẽ đây là một điểm mà cậu có thể lợi dụng. Cậu muốn thử xem.