Chương 45

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Tuy Túc Cảnh Mặc nói Đường Gia Minh không có quá nhiều uy hϊếp, nhưng chuyện anh ta nhìn thấy Túc Cảnh Mặc cũng làm cậu để tâm, chỉ là Đường Gia Minh được điều lên thành phố để xử lý những cổ vật từ thôn Ninh Hóa gửi lên, vẫn chưa thấy về lại, cả tuần Đàm Trình cũng chưa gặp lại Đường Gia Minh.

Cậu đi hỏi Trương Tuấn và vài người bạn khác về Đường Gia Minh, đều nhận được câu trả lời giống nhau.

“À anh ấy đang lên thành phố xử lý cổ vật khai quật được, bận túi bụi, tuy bên đó không có lăn lộn phơi nắng như tụi mình bên này, nhưng bên tụi mình còn nhiều người chứ bên anh Đường ít người lắm. Cổ vật mình đào lên gửi qua đó còn phải xử lý rất nhiều. Hôm đó tôi đem cổ vật qua, chậc chậc…”

Trương Tuấn nhớ đến vài người mệt quá lăn ra đất ngủ luôn, “Ghép mấy mảnh sứ đó lại chắc mù luôn mắt mất.”

Trương Tuấn nói đến đây thì sực nhớ đến những mảnh sứ vỡ Đàm Trình mang từ trong cổ mộ ra, vội vàng buông bàn chải, chạy đến ngồi cạnh Đàm Trình, thì thào nói: “Mấy mảnh sứ kia tôi có ráng thức khuya lắp thử, theo những câu đã ghép được thì đồ sứ này có lẽ đang miêu tả một trận chiến.

Đàm Trình nhìn quanh quất xung quanh, thấy không ai chú ý, cậu vừa đào xới bùn đất, vừa cẩn thận hỏi: “Trên đó viết gì vậy?”

“Còn chưa ghép xong, tôi chỉ mới đọc được mấy cụm như ‘chiến đấu kịch liệt’, ‘ba vạn binh lính’ đoán là đang miêu tả chính là chiến tranh, nhưng cụ thể đánh với ai, ngoại bang hay nội chiến vẫn chưa rõ. Chắc phải ghép xong mới biết.”

Đàm Trình gật gật đầu, hỏi: “Mấy mảnh sứ tôi đưa cậu có thể không cùng một cái bình đâu, trong mộ những cột chống gỗ mục nát làm mái ngói gạch sụp xuống, đè vỡ rất nhiều thứ. Tôi chỉ gom hết mấy mảnh sứ có chữ ra thôi.”

“Ừ, mấy mảnh đó đúng là không cùng một bình thật……. Nhưng mà mấy bình sứ đó từ tay nghề đến vậ liệu đều là tốt nhất.Dáng binh chắc chắn tinh tế, tầng men gốm đầy đặn, màu đỏ như máu nhưng lại âm ấm như ngọc bích, là gốm men đỏ (*) cao cấp đó! Ôi, tiếc là vỡ mất rồi…..”

Trương Tuấn luôn rất hứng thú với đồ gốm, cậu ta sành đồ sứ hơn Đàm trình một bậc, lúc nói lên mấy cái bình vỡ thì tiếc nuối mãi không thôi.

Đàm Trình không khỏi phì cười, lắc đầu, “Vỡ vụn rồi không sửa được nữa, có tiếc cũng vô ích.”

“Trong mộ còn bình sứ men đỏ nào không vậy?”

“Không, bình men đỏ bày dưới mái hiên, bị sụp xuống vỡ nát hết toàn bộ rồi.”

“Ôi ôi, tiếc quá,” nói tới đây Trương Tuấn liền nhớ tới chuyện Đàm Trình đi Sơn Tây, hỏi: “À cậu định khi nào đi Sơn Tây vậy?”

Dù đang tháng 9 nhưng giữa trưa, nhiệt độ cũng đến 30 độ. Đàm Trình tháo mũ, phẩy phẩy làm quạt: “Hôm trước tôi có liên hệ với con rể bác tai xế taxi rồi, anh ta nói ngày thường bận đi làm không có thời gian, chuẩn bị đến Quốc Khánh 1 tháng 10 mới đi.”

Trương Tuấn gật gật đầu: “Cũng hợp lý, tụi mình bên này chắc cũng đến quốc khánh mới rảnh rỗi được, đến lúc đó cậu gọi Ngô Hải đi cùng.”

“Ừ, tôi có nói với cậu ta rồi, 30 tây xong công tác hai đứa tôi đi ngay. Nếu không không thu hoặc được gì thì 7 8 tây có thể về được rồi, nhưng nếu tìm thấy gì thì không biết khi nào mới trở về.”

“Hay cậu xin giấy nghỉ dài hại đi, cũng đang năm ba, có thể bịa là bên kia có thực tập.”

“Nếu có thu hoạch, thì cũng không thể bỏ bê công việc được,” Đàm Trình cười nói: “Mà cũng hy vọng bên kia có kết quả tốt.”

Đàm Trình còn chưa dứt lời, Lý Quốc Hiền đã đi tới, “Bên kia? Mấy cậu đang định đi đâu thế?”

Không ngờ Lý Quốc Hiền đã đến gần đột nhiên hỏi một câu, cả hai giật bắn người. Nhưng mà ngay sau đó Đàm Trình đã xoay người lại nhìn Lý Quốc Hiền: “Dạ chúng em đang định 7 ngày nghỉ quốc khánh đi du lịch ạ.”

“À,” Lý Quốc Hiền sau khi nghe xong thì tán đồng: “Đúng rồi, các cậu nên ra ngoài chơi một chút. Gần đây nhiều chuyện xảy ra quá, mà công việc cũng nặng nề, nhân cơ hội này đi giải khuây cũng tốt.

Chi có hai cậu đi với nhau thôi à? Không dẫn theo bạn gái sao?” Lý Quốc Hiền chớp mắt vài cái hỏi hai thanh niên.

“À dạ không ạ, em không có đi” không chờ Đàm Trình mở miệng Trương Tuấn đã trả lời trước, “Em đi chơi riêng với bạn gái, còn Đàm Trình chắc cũng đi cùng với bạn gái đó thầy.”

“Thế à? Thầy chưa gặp bạn gái Đàm Trình bao giờ nha.” Lý Quốc Hiền cười lớn vỗ vỗ vai Đàm Trình, “Cậu cả ngày chui đầu vào thôn Ninh Hóa này, tôi còn tưởng cậu không thèm kiếm bạn gái luôn, định chuẩn bị đi đâu thế?”

“Ối vậy là thầy không biết rồi, thằng này ghê lắm nó còn ra ngoài xem mắt người ta đó thầy.” Trương Tuấn bày ra vẻ mặt vô tội nhìn Đàm Trình: “Hai ngày trước em vừa gặp bạn gái Đàm Trình đó, trông xinh gái gọn gàng lắm thầy, tên là Hạ Đồng.”

Mồm mép Trương Tuấn như tép nhảy làm Đàm Trình thúc ngựa chạy theo còn không kịp, nhưng mà khoe khoang bậy bạ một hồi cũng khiến Lý Quốc Hiền hết nghi ngờ. Đàm Trình đang hoài nghi Lý Quốc Hiền biết chuyện khu mộ, nếu Lý Quốc Hiền sinh nghi,

Đàm Trình nghĩ bằng kiến thức và năng lực của ông ta, truy ra chuyện ở Sơn Tây xuất hiện cổ vật cùng hoa văn với Đại mộ này là không khó. Tuy Đàm Trình may mắn mới gặp người tài xế già và biết chuyện cổ vật ở Sơn Tây, nhưng Lý Quốc Hiền làm khảo cổ nhiều năm như thế, nhìn qua vô số đồ cổ, nên Đàm trình vẫn muốn giấu được chừng nào hay chừng nó.

Lý Quốc Hiền là giảng viên của Đàm Trình, cậu đã từng tín nhiệm ông ta – người nổi tiếng nhất nhì trong ngành khảo cổ học quốc gia. Nhưng lúc này Đàm Trình không thể nào tin tưởng được nữa. Cẩn thận ngẫm lại, Lý Quốc Hiền đúng là chưa một lần vào trong đường hầm. Ông ta chắc chắn biết đại mộ nguy hiểm. Nhưng nếu đã biết như thế, ông ta lại để cho bọn cậu vào trước….. Cậu không biết Lý Quốc Hiền nghĩ như thế nào, nhưng chỉ một điểm này là đủ để Đàm Trình không hé răng vế bất kỳ chuyện gì cho ông ta nữa.

Người nhìn như hiền lành chưa chắc là hiền lành, kẻ trông như chính nghĩa cũng không chắc là chính nghĩa.

Đây là suy nghĩ của Đàm Trình, cũng trùng hợp suy nghĩ của Khương Bình lúc này.

“Tại sao không điều tra vụ án thôn Ninh Hóa nữa?” Khương Bình gần như là rít lên, “Chết ba mạng người đó!? Là mạng người, không phải mạng chó mèo!”

Lúc đuổi hai tên trộm mộ đến Tứ Xuyên,hai tên này lại như bốc hơi đi mất. Khương Bình muốn trích xuất camera công cộng ở địa phương để điều tra, lại bị báo là chưa có xác nhận từ cục trưởng Thiểm Tây nên không thể lấy ra tùy tiện.

Vội vàng chạy về cục, người dính toàn bùn đất còn chưa kịp tắm, cấp trên của hắn lại báo bỏ qua vụ án này?

Cục trưởng La Chí An bình thản nhìn cấp dưới bò thật mau lên chức Phó Cục rồi dừng lại, cầm tách trà lên từ tốn hớp một ngụm: “Vụ án này quá mơ hồ, cậu không xử lý được đâu, dù là quá trình hay kết quả cũng không phù hợp với giá trị quan hiện nay! lần trước trên mạng ồn ào mấy chuyện ma quỷ hết bài này đến bài khác, Tiểu Lâm lại xảy ra chuyện như vậy. Người dân sẽ hoảng sợ. Vụ án này mà còn tiếp tục điều tra thì không biết sẽ thành ra thế nào nữa! Mấy tên khảo cổ học điên muốn tự tìm đường chết thì chúng ta sao có thể ngăn được!?”

Mấy câu này lọt vào tai Khương Bình y như phải nghe mấy lời xàm ngôn loạn ngữ, hắn kinh ngạc nói: “Không tìm ra hung thủ rửa oan được cho nạn nhân thì phù hợp giá trị quan của ông phải không?!”

“Khương Bình! Cẩn thận lời nói!” La Chí An đập tay lên bàn: “Cậu thì biết cái gì! Không phải tôi chịu được cái tính này của cậu thì cậu đã bị sa thải từ lâu rồi. Cậu tưởng xã hội bây giờ có năng lực là có thể làm sếp sao?! Đã 35 36 tuổi đầu rồi, làm Phó cục nhiều năm còn chưa thăng chức, cậu biết tại sao không!?”

“Mẹ nó tại vì tôi không biết bợ đít!”

“Bợ cái thứ chó má nhà cậu!” La Chí An tức đến khó thở, ném thẳng tách trà vào tường pha lê đằng sau Khương Bình, phát ra âm thanh chói tai.

“Thế ông đây là bợ đít à? Nếu không phải nhờ có tôi, Khương Bình cậu còn có thể ở trong cái cục này à?! Còn có thể được người khác gọi một tiếng Phó cục Khương?! Cậu giải quyết mấy vụ án cũng thiết diện vô tư ghê nhỉ! Ngay cả con trai của quan lớn cũng dám bắt, người dân biết ơn cậu lắm ha? Nếu không nhờ có tôi hốt phân đằng sau cho cậu, cậu đã bị cắt chức lâu rồi! Còn dám ở đó mà lên mặt với tôi? Giờ cậu lại ngại phân chưa đủ nhiều lại rước về thêm một vụ?”

La Chí An mấy năm nay tăng cân rất nhiều, người núng nính mỡ, tức giận lên thì chẳng còn quan tâm đến hình tượng, mắng một lúc thì suyễn, thở hồng hộc chỉ tay ra cửa: “Cậu, ra ngoài cho tôi! Còn tưởng cậu có tiến bộ, ba mươi mấy rồi không chẳng khôn hơn! Nếu không phải do cấp trên chỉ thị thì ba vụ án này sao có thể gác qua được hả!! Bên trên đã không muốn bung bét chuyện này ra, cậu có muốn làm Tôn Ngộ Không đi đại náo thiên cung thì cũng phải có Như Lai bảo kê cái đã, hiểu không!”

La Chí An nói làm Khương Bình tỉnh táo lại, đúng là những vụ án Khương Bình phá đó, nếu không có La Chí An chống lưng giúp, đã có bảy bảy bốn chín lý do cho hắn về quê trồng lúa. La Chí An có thể cho hắn lên làm Phó cục, cũng là nhận ra và coi trọng khả năng của hắn, nếu ở thời cổ đại thì là có ơn rất lớn.

“Nhưng mà dù có thế nào, cũng không thể mặc kệ vụ án này!? Án mạng xảy ra cứ gác lại như thế, dân họ sẽ nghĩ sao đây!”

Thấy Khương Bình không sửng cồ nữa, La Chí An cũng mềm giọng hơn một chút, thở dài:

“Án treo cũng có thiếu đâu? Tôi nghĩ cấp trên muốn mặc kệ ba vụ án này, chờ mấy năm sau không ai nhớ nữa thì qua luôn. Giờ cái gì mà chẳng động tới hiệu quả kinh tế và lợi ích? Lãng phí nhiều người như vậy mà chẳng điều tra ra chuyện gì, ai mà chịu?”

“Nhưng cho dù là quỷ quái quấy phá, chắc chắn cũng có người đứng sau giật dây!”

“Có người giật dây?! Sao cậu biết? Bằng giác quan thứ sáu của cậu à? Hay là bằng kinh nghiệm nhiều năm phá án? Không có chứng cứ thì không nói được cái mẹ gì cả! Bố khỉ chọc tôi tức đến đau cả đầu. Thôi được rồi, chuyện là như vậy! Không nhưng nhị gì ra ngoài ngay cho tôi, nghe cậu nói một hồi nữa chắc tôi rút súng bắn chết cậu luôn đó!”

Khương Bình cũng biết nói gì nữa cũng vô ích, xoay người định ra ngoài đóng sầm cửa lại, nhưng trước khi kịp đóng cửa, La Chí An lại gọi hắn lại.

“Từ từ đã!” La Chí An nhắm mắt xoa xoa thái dương: “Hình như mấy năm nay cậu chưa nghỉ phép lần nào phải không, hay là tạm thời nghỉ phép dài ngày đi, đi đâu đó bình tĩnh lại, làm mấy chuyện cậu muốn làm.”

Ý La Chí An Khương Bình sao không hiểu? Chuyện hắn muốn làm lúc này chỉ có một! Khương Bình phụt cười ra tiếng.

“Tuy là nghỉ phép nhưng cậu đừng đi đâu gây rối đó.”

“Vâng, thưa cục trưởng.”



Huhu Khương Bình ơi,__, Mà Sếp cũng tâm lý ghê =]]] mắng thì mắng nhưng vẫn vẽ đường cho chạy =]]]]



(*) Gốm men đỏ: Theo mình research thì nó xuất hiện đầu tiên từ thời Tùy Đường (là thời trùng mốc thời gian với Đại Tự giả lập =]]])…… Và hồi đó khó nung nó ra lắm, fail lòi luôn, ko ra màu đỏ đẹp đâu, mãi đến thời Minh Thanh gần ngàn năm sau, nền công nghiệp nung gốm phát triển thì mới ra được màu đỏ này. Đây là bình gốm của Khang Hy.

Đào Một Hoàng Đế Làm Vợ - Chương 45