Chuyển ngữ: Andrew PastelLúc Túc Cảnh Mặc tỉnh lại, trước mắt là một mảng tối tăm, không nhìn thấy gì. Khẽ giật những ngón tay cứng đờ, chạm vào bốn vách tường hơi lạnh, Túc Cảnh Mặc biết y đang ở trong quan tài.
Thân thể nằng nặng, nhịp thở nằng nặng, đây là cảm giác rất lâu rất lâu rồi y chưa từng trải qua lại…….
Hơn nữa…… Y, vẫn chưa quên người ấy……
Túc Cảnh Mặc vui mừng, nghe những tiếng động ầm ĩ leng ka leng keng phía trên, càng nôn nóng muốn gặp lại Đàm Trình.
Nhưng biết tình trạng hiện giờ của mình không thể tiêu hao quá nhiều thể lực, Túc Cảnh Mặc nhắm hai mắt, lẳng lặng mà nghe âm thanh càng lúc càng gần.
Có lẽ là nhờ bảo vật Hư Vân đặt vào, đợi hai ngày như vậy, Túc Cảnh Mặc cũng chỉ cảm thấy mệt mỏi một chút.
Không biết qua bao lâu, nghe được phía trên quan tài có người đang cố gắng đào bùn đất, cũng nghe được những tiếng hít thở nặng nề của người đó, Túc Cảnh Mặc lại đột nhiên cảm thấy lo lắng bối rối, hay là.. hay là y có thể trêu cợt tên ngốc này một chút, nói với hắn mình không nhớ hắn là ai?
Nhưng khi nắp quan tài được đẩy ra, nắng sớm nhẹ nhàng chiếu vào gương mặt, Túc Cảnh Mặc nhịn không được ngoẻn miệng nở nụ cười.
Mở hai mắt, nhìn thấy Đàm Trình đang ngẩn ngơ nhìn mình như khi ấy, Túc Cảnh Mặc cong mi, cất tiếng nói:
“Ngươi,” là ai?
Nhưng khi y định trêu cợt, lại ở nhìn thấy những tơ máu xanh trong mắt Đàm Trình và từng nhịp thở dốc nặng nề, lòng y lại cảm thấy xót xa, cho dù là vui đùa, y cũng không muốn làm tổn thương người con trai này thêm một chút nào nữa……
“Ngươi…sao có thể để trẫm chờ lâu như vậy.”
Một tiếng cảm thán, như đã cất giấu 1600 năm, cũng chờ đợi 1600 năm, nước mắt cậu không ngừng rơi xuống, dính ướt cả thái dương y.
Túc Cảnh Mặc mới vừa tỉnh lại, thân mình mềm nhũn, chỉ nói một câu đã thở hổn hển, Đàm Trình vội vàng bế y ra khỏi quan tài. trong phòng nghỉ xập xệ của đội khảo cổ, mọi người đã nấu sẵn nước ấm. Đàm Trình pha một ly nước đường cho Túc Cảnh Mặc uống. Chờ Túc Cảnh Mặc đã thở được đều đặn, Đàm Trình mới bắt đầu u sầu vì không biết nên đi đâu.
Đàm Trình đã trả phòng ở Tây An, bây giờ đã không có chỗ ở. Căn phòng xập xệ mốc meo nào một mình
Đàm Trình ngủ thì không thành vấn đề, nhưng cậu lại không muốn Túc Cảnh Mặc phải ở đây chịu khổ.
“Trước mắt cứ về nhà tôi đi, nhà tôi đang không có ai, cũng tiện. Với cả tôi có lái xe tới, anh ta có vẻ không được khỏe lắm, gần nhà tôi có bệnh viện, cậu dẫn anh ta đến khám thử luôn.” Trương Tuấn đề nghị như vậy, Đàm Trình nghĩ nghĩ một lúc, đồng ý.
Được Đàm Trình ôm vào ghế sau xe, nhìn xe lao nhanh, phong cảnh ngoài cửa sổ xẹt qua, Túc Cảnh Mặc rất tò mò với hộp sắt kỳ quái này, nhíu mày nói: “Đây là vật gì?”
“À…… Là ô tô em từng nói với anh đó, một canh giờ ít nhất có thể đi hai trăm dặm.”
“Ồ?” Túc Cảnh Mặc nhướng mày, “Cái hộp nhỏ này không có trâu ngựa, mà có thể chạy nhanh như vậy sao?”
Thấy Trương Tuấn không ngừng tò mò nhìn kính chiếu hậu xem đằng sau, Đàm Trình ho nhẹ một tiếng, “Đúng vậy.”
Túc Cảnh Mặc biết đang có bạn của Đàm Trình, không tiện nói chuyện, thêm cả y chỉ vừa tỉnh lại, thân thể mệt mỏi lạ thường, y dựa vào l*иg ngực Đàm Trình, thoải mái để cậu ôm, một lúc sau đã ngủ say.
Thấy Túc Cảnh Mặc ngủ, Đàm Trình mới cẩn thận gỡ miện lưu quan trên tóc y xuống, ngồi nghiêng để Túc Cảnh Mặc đang dựa vào l*иg ngực cậu có thể thoải mái một chút.
Trương Tuấn lái xe khoảng một tiếng thì đã đến tiểu khu, nhìn Túc Cảnh Mặc ngủ sau, Đàm Trình thật cẩn thận bế y ra ngoài.
Túc Cảnh Mặc ăn mặc quái dị, cũng may thứ bảy sáng sớm tiểu khu ít người, cũng không ai thấy. Đến khi vào nhà Trương Tuấn, bế Túc Cảnh Mặc vào phòng trống cho khách, nhẹ nhàng đặt người lên giường nệm mềm mại, nhìn Túc Cảnh Mặc ngủ, nghe nhịp thở Túc Cảnh Mặc đều đặn, Đàm Trình mới se sẽ thở phào một hơi.
Chỉ cần nhìn thấy y như thế, nghe y hô hấp như thế, Đàm Trình đã cảm thấy hạnh phúc đến không thở được.
Hôn nhẹ xuống trán Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình nhẹ giọng nói: “Thật tốt.”
Nói xong hai chữ này, Đàm Trình khẽ đóng cửa, ra khỏi phòng. Khi tiếng cửa đóng lại, Túc Cảnh Mặc cũng mở hai mắt.
Thấy Đàm Trình ra tới, Trương Tuấn và Ngô Hải vội vàng sờ soạng sách báo trên bàn trà cầm lên, còn giả vờ như đang bàn chuyện thời sự. Đàm Trình sao không đoán được hai người này lúc nãy đang làm gì? Đàm Trình đi đến rút tờ tạp chí trong tay Trương Tuấn lên, dở khóc dở cười: “Được được, Tạp chí khảo cổ Trịnh Chí luôn hả? Thôi đừng giả vờ, để tôi giải thích cho hai cậu.”
Nghĩ nghĩ, Đàm Trình ngồi bên mép sô pha, đối diện hai người bạn, nói: “Anh ấy là Túc Cảnh Mặc, tên này, hẳn là tôi đã từng nói với các cậu.”
“Túc Cảnh Mặc?!” Ngô Hải kinh ngạc nói: “Là Hoàng đế trong ngôi mộ kia?”
Nhìn hai người bạn thân đang kinh ngạc, Đàm Trình gật gật đầu. “Đúng vậy, là anh ấy, hai cậu chắc cũng đoán được tôi với anh ấy là quan hệ gì.”
Trương Tuấn không phải ngốc, cậu ta cũng đoán đó là ‘nữ quỷ’ Đàm Trình thích trong mộ, nhưng mà hóa ra không phải nữ…….
Trương Tuấn nãy giờ vẫn luôn im lặng thật sự nhịn không được, ngẩng đầu cẩn thận hỏi: “Này, Đàm Trình, người kia thật là hoàng đế Đại Tự? Đó là người hay là ma vậy?”
“Dĩ nhiên là người.”
“Tại sao người từ hơn ngàn năm trước vẫn còn sống!” Nghĩ đến những chuyện trước đây trong Đại Mộ, Trương Tuấn càng hoảng loạn, “Không, lúc trước anh ta vẫn còn là quỷ hồn phải không? Tại sao bây giờ lại biến thành người sống?”
“Với cả chẳng phải xác chết phải phân hủy từ lâu rồi chứ?”Câu này là Ngô Hải hỏi. Nhìn Đàm Trình, cậu ta cảm nhận được chuyện không chỉ đơn giản như vậy. Một người chết sống lại đã là chuyện không thể tưởng tượng được rồi, mà lại còn là người hơn ngàn năm trước…..
Đàm Trình cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, trầm ngâm một lát, mới chậm rãi nói: “Hồn phách của anh ấy đúng là ở Đại Mộ núi Quỳnh Sơn, nhưng khu mộ đó chỉ là cái mộ chôn quần áo và di vật, không có thân thể. Thân thể anh ấy được giấu trong ‘lăng Hoàng hậu’……”
“Còn vì sao sống lại…….” Đàm Trình nói đến đây thì không muốn nói nữa, đổi đề tài: “Những chuyện này cũng quan trọng, quan trọng là, đó là người yêu của tôi, chỉ mong hai cậu có thể hiểu….”
Đàm Trình không muốn nhiều lời, Trương Tuấn cũng không muốn truy cứu, vì dù gì những chuyện bí ẩn, đối với người bình thường mà nói, biết được quá nhiều cũng không phải chuyện tốt, ép bạn bè nói ra cũng vô dụng. Trương Tuấn nhìn Đàm Trình đang nhíu chặt mày, một hồi lâu mới thở dài nói: “Anh ta là nguyên nhân cậu từ chối Hạ Đồng phải không.”
“Phải” Đàm Trình không hề do dự, “Tôi yêu anh ấy.”
Khóe miệng Đàm Trình hơi cong lên thành nụ cười, hạnh phúc ngập tràn này Trương Tuấn dĩ nhiên cũng có thể nhận ra. Nói thật, lần đầu tiên cậu ta thấy Đàm Trình có biểu cảm như thế……. Đúng là toàn bộ trái tim đều dâng cho cái vị hoàng đế kia rồi…….
Chuyện tình cảm của người khác cả hai luôn không đánh giá, huống chi là chuyện của người bạn thân Đàm Trình.
Ba người nói chuyện thêm một chút, Ngô Hải mới hỏi: “Vậy còn chuyện xuất ngoại du học thì sao đây? Không thể dẫn theo anh ta đi được.”
Đàm Trình lắc lắc đầu, “Tôi không định đi nữa, ngày mai tôi thuê nhà, thu xếp xong thì đi theo đội khảo cổ bên này.”
“Không đi?” Trương Tuấn cũng biết lý do vì sao Đàm Trình quyết định như thế, nhưng mà… “Đây là một cơ hội rất tốt.”
Đàm Trình vẫn lắc đầu, “Thật ra vốn tôi cũng không muốn đi nước ngoài, chỉ là lúc mất trí nhớ ngày nào cũng gặp ác mộng, làm tôi muốn đi xa khỏi chỗ này. Bây giờ đã nhớ rồi, tôi không muốn đi nữa.”
Nói tới đây, Đàm Trình cười: “Tôi muốn vạch trần bí mật của Đại Tự.”
Trương Tuấn và Ngô Hải nhìn Đàm Trình, hai người cười cùng đấm nhẹ vào cậu một cái: “Đây cũng là một lựa chọn tốt.”
Biết mấy ngày nay Đàm Trình chưa nghỉ ngơi, hai người cũng không nói nhiều nữa, bảo Đàm Trình đi ngủ một lát. Đàm Trình cũng không từ chối, vào phòng tắm tắm rửa xong thì về lại phòng ngủ cho khách.
Một tay cầm khăn lông lau tóc, nhẹ đẩy cửa ra, Đàm Trình thấy Túc Cảnh Mặc đã ngồi ở mép giường cười nhìn cậu. Đàm Trình sửng sốt, khóe miệng cong lên, nhanh chóng bước lại ngồi xổm trước mặt Túc Cảnh Mặc cầm lấy tay y, ngẩng đầu lên hỏi: “Anh tỉnh rồi à?”
“Ừm.” Túc Cảnh Mặc không nói nãy giờ mình không ngủ, chỉ cười sờ sờ sợi tóc ướt dầm dề của Đàm Trình, “Nhà người khác, ta ngủ không được.”
“Ngày mai, chờ lát nữa em sẽ tìm nhà thuê, sau đó chúng ta sẽ dọn qua. Chỗ đó sẽ là nhà của chúng ta, sau đó chờ em để dành tiền, lại mua một cái…….”
“Không vội.” Túc Cảnh Mặc lắc đầu, lòng bàn tay phất phất qua đôi mắt đầy tơ máu của Đàm Trình, “Ngươi nên nghỉ ngơi trước đi.”
Túc Cảnh Mặc vừa nói vừa chọt chọt cằm Đàm Trình, cong cong đuôi mắt, “Ta mệt rồi, ngươi có muốn ôm ta ngủ không?”
Đàm Trình vội vàng gật đầu, vội vàng lau khô tóc, rồi bò lên giường ôm chặt người vào l*иg ngực.
Không còn lạnh lẽo, người trong l*иg ngực giờ đây đã mang theo một sự ấm áp, Đàm Trình thậm chí có thể cảm giác được hơi thở ấm nóng của Túc Cảnh Mặc và nhịp tim đập đều đặn……
Y thật sự đã sống lại……
Khóe mắt Đàm Trình bỗng dưng đỏ.
“Cảnh Mặc……”
Nghiêng người hôn lên gò má Đàm Trình, Túc Cảnh Mặc cười nói: “Sao còn khóc?”
Đàm Trình ôm sát lấy người cậu yêu, lắc đầu, “Không biết, chỉ là cảm thấy như vậy thật tốt,”
“Tốt?”
“Đúng vậy.”
“Chỉ là…..”
“Sao thế?”
“Đàm Trình, ngươi cũng biết, sinh thời……” Nói đến đây, Túc Cảnh Mặc cúi đầu nở nụ cười, sửa lại cách ăn nói như lần đầu gặp: “Trẫm đã từng là đế vương.”
Đàm Trình không rõ vì sao Túc Cảnh Mặc lại đổi thái độ, hơi hơi nghiêng người ra khỏi y một chút, cậu khó hiểu nói: “Em biết.”
“Trẫm chỉ ăn sơn hào hải vị, uống rượu ngon,”
“……” Đàm Trình ngẩn ngơ.
“Trà ta chỉ uống Minh Tiền Long Tĩnh,”
“Vâng…..”
“Quần áo ta mặc phải may từ vải lụa tơ tằm Tô Châu.”
Đàm Trình gãi mũi, cậu biết mình chỉ là một tên nhà nghèo……
“Bên người ta cũng có vô số hồng nhan.”
“Em cũng biết.”
Nhìn Đàm Trình khốn quẫn, Túc Cảnh Mặc tràn đầy ý cười trên gương mặt: “Nhưng mà, những chuyện này ta có thể không cần, chỉ cần ngươi hứa với ta một chuyện.”
Vốn định nói mình sẽ cố gắng làm việc kiếm tiền, Đàm Trình giật mình, ngơ ngẩn hỏi: “Sao cơ?”
Đối diện với Đàm Trình, Túc Cảnh Mặc hít sâu một hơi, ôm lấy cổ cậu, y khẽ mỉm cười, nghiêm túc nói: “Sau này đời đời kiếp kiếp, chỉ yêu một mình ta.”
Túc Cảnh Mặc cũng không hối thúc, chỉ im lặng nhìn Đàm Trình.
Đột nhiên hoàn hồn, cậu ôm chặt Túc Cảnh Mặc, run giọng nói: “Em thề, sau này đời đời kiếp kiếp, em chỉ yêu mỗi mình anh.”
“Không có người khác.”
“Chưa từng có người khác.”
Gió nhẹ thổi bay bức màn mỏng mang theo sự mát mẻ vào phòng, cái nóng mùa hè đã dần trôi qua……
“Mùa thu tới rồi……” Đàm Trình nói, “Anh cùng em đi ngắm phong đỏ và rẻ quạt ở ngoại ô Tây An nhé?”
“Ừm.” Túc Cảnh Mặc ngửi mùi hương trên người Đàm Trình, cười.