Chương 136

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Giọng nói quen thuộc rơi vào tai, Đàm Trình vội vàng ngẩng đầu lên tìm kiếm. Chỉ liếc mắt một cái, cậu đã tìm ra người đó…

Cảnh Mặc…….

Đầu cậu không ngừng vang lên cái tên này, Đàm Trình gần như không thể tin vào mắt của mình, nhưng dù vậy, cậu cũng vội vàng đẩy người khác ra, điên cuồng chạy đến chỗ đó.

Hồn phách quá nhiều, ngược chiều giữa đám đông, Đàm Trình bị vướng ngã nhiều lần, nhưng cuống quít bò dậy chạy về phía trước.

Cảnh Mặc, đó là Cảnh Mặc!

Không màng đến những tiếng mắng mỏ xung quanh, tất cả tâm tư Đàm Trình đều đặt vào bóng người cách đó không xa. Càng ngày càng gần, gần, gần nữa, đến khi người cậu đã nhung nhớ quá lâu ở ngay trước mắt, Đàm Trình dang rộng tay, kéo người cũng đang chạy tới vào trong lòng ngực.

Người từng nghĩ rằng đã vĩnh viễn mất đi, lại đột nhiên xuất hiện trở lại bên cạnh, Đàm Trình hạnh phúc, ngạc nhiên, mừng rỡ như điên, dùng hết sức mình ôm chặt, ôm thật chặt người cũng đang ôm lấy cậu.

“Cảnh Mặc, anh đúng là Cảnh Mặc rồi!” Mất rồi lại tìm thấy, khó có thể kiểm soát, chóp mũi tràn đầy hương vị quen thuộc của người cậu yêu, Đàm Trình run rẩy cả người, giọng như khàn đi, “Em tuyệt vọng, em thật sự đã tuyệt vọng! Em nghĩ rằng mãi mãi về sau sẽ không còn cơ hội ôm anh nữa…..”

“Cảnh Mặc…… Em không quên được anh, dù thế nào cũng không quên được……”

Nghe giọng Đàm Trình đã bắt đầu nức nở nhè nhẹ, khóe mắt Túc Cảnh Mặc chợt cay, đôi mắt như phủ một tầng sương mù, nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ôm lấy cổ Đàm Trình, y chủ động hôn lên môi cậu: “Thực xin lỗi…..”

Cánh môi chạm vào nhau, Đàm Trình càng ôm siết lấy eo Túc Cảnh Mặc, sự đau đớn, bất an, vui sướиɠ hỗn tạp quyện lại trong lòng. Mạnh bạo cắn lên cánh môi Túc Cảnh Mặc chủ động thân cận, Đàm Trình vươn lưỡi thăm dò, khiến nụ hôn say đắm hơn.

Hôn môi mang theo một sự thân mật vô tận, dù xung quanh đã đầy những quỷ hồn tò mò đứng xem, hai người cũng không muốn tách ra.

“Ngươi là của ta, Đàm Trình, ngươi chỉ thuộc về một mình Túc Cảnh Mặc ta.” Tùy ý để Đàm Trình hôn đến những giọt nước mắt đọng trên khóe mi, Túc Cảnh Mặc nói: “Ngươi nói, ngươi không quên được ta?”

“Đúng vậy, không quên được.”

“Ngươi biết ta là quỷ hồn?”

“Em biết, nhưng mà……”

Không chờ Đàm Trình nói xong, Túc Cảnh Mặc lại tiếp tục hỏi:

“Vậy ngươi cũng biết, nếu trêu chọc ta thì kết quả sẽ thế nào không?”

“Sẽ thế nào?”

“Sinh thời ta là hoàng đế, từ trước đến nay, thứ gì ta thích ta sẽ cướp về cho bằng được, cũng chưa từng muốn dùng chung với người khác.” Túc Cảnh Mặc ôm vít lấy cổ Đàm Trình, tay còn lại nắm chặt tay cậu, độc ác nói.

“Cho dù trời cao an bài nhân duyên cho ngươi, ta cũng sẽ chặt đứt nó, sau này đời đời kiếp kiếp ngươi chỉ có thể yêu một mình ta, một phân một hào tình yêu ngươi cũng không được cho người khác.”

“Không có người khác.” Đàm Trình hôn nhẹ lên khóe môi người trong lòng ngực, lòng chua xót, “Từ đầu đến cuối, chỉ có một mình anh.”

“Không hối hận?”

“Rất vui lòng.”

Bốn mắt nhìn nhau, Túc Cảnh Mặc nhìn được sự thật lòng của Đàm Trình, cũng thấy được tình yêu đầy tràn của cậu.

“Đàm Trình.”

“Sao?”

Ôm lấy cổ Đàm Trình, Túc Cảnh Mặc cong môi cười, ấm áp tràn đầy trong tim như làm gò má Túc Cảnh Mặc ửng đỏ lên: “Hình như ta chưa từng nói với ngươi một câu.”

“Câu gì vậy?” Thấy Túc Cảnh Mặc cười đẹp đến nao lòng, Đàm Trình ngẩn ngơ hỏi.

“Ta, yêu ngươi.”

Ba chữ đơn giản vô cùng thốt ra, làm Đàm Trình choáng váng, sửng sốt, không biết nên phản ứng thế nào, càng không biết nên trả lời thế nào, đến khi cậu hoàn hồn luống cuống tay chân muốn nói gì đó, Túc Cảnh Mặc đã cười nói,

“Đàm Trình, hôn ta đi.”

“A? Sao.” Đàm Trình ngẩn ngơ còn chưa biết làm gì, Túc Cảnh Mặc đã rướn người hôn lên. Đàm Trình giờ mới phản ứng kịp, ôm chặt lấy vòng eo người trong lòng, đáp trả nụ hôn.

Nụ hôn thân mật, môi lưỡi dây dưa, đặc sứ quỷ sai xem đến mặt đỏ tai hồng, nhưng trên cầu Nại Hà mọi người đứng xem thành tắc nghẽn hỗn loạn, hắn không có cách nào hơn phải tách đôi người yêu ngày cửu biệt gặp lại này.

“Ừm….Hai người vẫn nên ra khỏi bờ sông đi, nếu không……” Quỷ sai chỉ chỉ cảnh tượng bát nháo xung quanh, ý gì không nói cũng biết.

Bên cầu Nại Hà, Mạnh Bà vừa nhìn cảnh này vừa nói với thần dạ du bên cạnh: “Hoàng đế đó chắc là người hắn chờ đợi nhỉ.”

“Hẳn là vậy.” Thần dạ du ngồi xếp bằng lơ lửng giữa không trung, gục gặc đầu, “Xem ra từ đây về sau hắn sẽ không còn phải chờ đợi như vậy nữa.”

“Ha ha ha ha, đây là chuyện tốt.” Mạnh Bà cười thật tươi, “Bằng không mỗi lần hắn tới đây đứng mãi trên cầu, sẽ có thêm nhiều người học theo hắn.”

Những quỷ thần bên kia nói gì, Túc Cảnh Mặc cũng không quan tâm, y chỉ nhàn nhạt nhìn quỷ sai đứng bên cạnh. Là quỷ 1600 năm, quỷ khí của y e là những quỷ sai dưới địa phủ cũng phải dè chừng.

Thấy tiểu quỷ sai sợ đến mức vội vàng cúi đầu, Túc Cảnh Mặc mới hơi đứng cách xa ra một chút. “Chúng ta ra khỏi đây trước. Trong lúc chờ Diêm Vương trở về, có chút chuyện ta còn phải làm hôm nay.”

Đàm Trình không biết Túc Cảnh Mặc đang muốn làm gì, nhưng mà Túc Cảnh Mặc nói thế, cậu cũng đi theo sau Túc Cảnh Mặc, ra khỏi bờ sông. Cậu còn có rất nhiều thứ muốn hỏi, cũng có rất nhiều chuyện muốn nói cho Túc Cảnh Mặc, nhưng mà……

Nhìn hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, Đàm Trình cười, từ từ cũng được, Túc Cảnh Mặc đi đâu cậu sẽ đi theo đó, sau này còn có rất nhiều thời gian để nói.

Địa ngục cũng khá giống với nhân gian, chỉ là kiến trúc nhà ở thì không thay đổi, vẫn giống như ngàn năm trước.

Phán quan chuẩn bị một phòng cho hai người. Trước khi Diêm Vương trở về, Đàm Trình kể lại với Túc Cảnh Mặc rất nhiều, bao gồm cả chuyện đại mộ trong núi Quỳnh Sơn chỉ chôn quần áo và di vật, mà thân thể của Túc Cảnh Mặc lại ở trong mộ của Hoàng Hậu phi tần.

“Ta chỉ biết lúc đó Hư Vân nói với ta, trận pháp này cần một người nguyện lấy huyết nhục tế mộ, mới có thể nhốt lại hồn phách của ta trong đó. Quỷ thần không thể bước vào mộ, mà ta cũng không được ra, nếu mộ bị phá hủy, linh hồn ta cũng sẽ tan biến.” Túc Cảnh Mặc ngồi bên cạnh bàn trà, đầu ngón tay nhẹ gõ lên mặt gỗ “Hoặc là, đây là đường lui Hư Vân để lại cho ta.”

“Vậy nếu thân xác anh còn thì có thể sử dụng Ngột Cốt để sống lại không?” Đàm Trình ngồi bên cạnh Túc Cảnh Mặc vội la lên.

Túc Cảnh Mặc chăm chú nhìn Đàm Trình, một lúc lâu sau mới nói: “Nếu như không thể thì sao?”

“Không thể?” Đàm Trình ngẩn người.

“Đúng vậy, nếu không thể, ngươi phải làm sao?” Túc Cảnh Mặc thở dài nhè nhẹ, chậm rãi dựa vào l*иg ngực Đàm Trình, nói: “Ta đã chết quá lâu, thi cốt kia làm sao còn có thể nguyên vẹn?”

Duỗi tay ôm lấy Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình cúi đầu nhìn xuống người đang dựa lưng vào l*иg ngực mình, thấp giọng nói: “Vậy cũng không quan trọng, anh ở đâu em ở đó, nếu anh muốn ở lại địa phủ, em sẽ ở lại với anh, nếu anh muốn đi luân hồi chuyển thế, em cũng sẽ đi theo, nhưng mà… chúng ta không uống canh Mạnh bà được không?”

Lời Đàm Trình nói, làm Túc Cảnh Mặc cười cười, y thẳng thân mình đối diện với cậu, “Ngươi không cần cha mẹ ngươi? Công ơn dưỡng dục lớn hơn cả trời biển.”

“Chuyện này……” Nói thật ra, chuyện Túc Cảnh Mặc nói là chuyện Đàm Trình không muốn nghĩ đến nhất, công ơn cha mẹ cậu không thể quên…… Nhưng mà, nếu không có Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình không nghĩ mình có thể tiếp tục sống……

“Nhưng mà giờ em đã chết rồi, nói gì cũng vô…”

“Khúc Chí Văn sẽ cứu ngươi.” Túc Cảnh Mặc ngắt lời Đàm Trình.

“Cái gì?”

“Trước khi ta biến mất, ta đã làm một giao dịch với Khúc Chí Văn, hắn sẽ kích hoạt Ngột Cốt ta đã dung vào cơ thể ngươi khi ngươi chết, đổi lại, ta cứu Khương Bình, cho nên, ngươi sẽ không chết.”

Đàm Trình ngẩn người, cậu đã nghĩ mình chết rồi, nên không cần phải lo nghĩ đến gì nữa cả, chỉ nghĩ đến chuyện sẽ bên nhau lâu dài với Túc Cảnh Mặc. Cậu biết như vậy đối với cha mẹ đã nuôi nấng cậu thì quá mức tàn nhẫn, quá mức ích kỷ, nhưng bây giờ Túc Cảnh Mặc lại nói cho cậu, cậu sẽ không chết……

“Nhưng em thà rằng mình đã chết……Em……”

“Chớ nói lời này, vì công đức sinh thành của cha mẹ, ngươi không thể coi rẻ mạng sống của mình.” Chọt nhẹ vào giữa hai chân mày đang nhíu chặt của Đàm Trình, Túc Cảnh Mặc cong đôi mắt, “Ta đã thích ngươi, nên sẽ không làm ngươi khó xử,”

“Không, em không để anh rời đi đâu!” Nghĩ rằng Túc Cảnh Mặc muốn để cậu sống một mình, Đàm Trình cuống quít nắm lấy tay Túc Cảnh Mặc, “Em không chịu đâu!”

“Đồ ngốc!” Biết Đàm Trình đang nghĩ sai rồi, Túc Cảnh Mặc bật cười: “Ta đã quyết định ở cùng với ngươi, dĩ nhiên sẽ không rời đi.”

“Vậy… anh định……”

“Nếu ta không thể sống, vậy ngươi cứ sống tiếp đi, ta làm quỷ hồn ngàn năm rồi, sao còn ngại làm thêm vài thập niên?” Túc Cảnh Mặc nói, “Trừ phi ngươi không muốn có một quỷ hồn đi theo ngươi.”

“Em muốn mà!” Đàm Trình ôm Túc Cảnh Mặc, “Sao em không muốn được, em chỉ sợ anh sẽ bị thiệt thòi…..”

“Ngươi cảm thấy ta sẽ để bản thân mình chịu thiệt thòi sao?”

Nhìn Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình không biết nói gì.

“Không sao đâu, ta có tính toán của riêng mình.”

Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Đàm Trình, Túc Cảnh Mặc chợt cảm thấy hơi khó hiểu. Có thể trở thành một học giả ký lục lịch sử, trở thành nhân tài kiệt xuất của sử học trên thế gian, chắc chắn không phải là một kẻ ngốc, nhưng vì sao mỗi lần ở bên cạnh Đàm Trình, y đều thấy cái bộ dạng ngờ nghệch thế này?

“Ngươi thật đúng là,” Túc Cảnh Mặc cúi đầu khẽ cười nói: “Bất cứ lúc nào nhìn ta, ngươi cũng có bộ dạng này.” Dù là ngàn năm trước, hay là bây giờ…..

Hoàn hồn, Đàm Trình cảm thấy hơi ngượng ngùng, nghĩ do mình quá lộ liễu Túc Cảnh Mặc cảm thấy không thoải mái, muốn buông ra, nhưng lại tiếc tiếc, nên chỉ có thể thở dài: “Bộ dạng gì cơ chứ…..”

Túc Cảnh Mặc nghĩ nghĩ, vươn ra ngón tay nâng cằm Đàm Trình lên, trêu đùa: “Bộ dạng thích ta.”

“Đúng rồi, thích anh.” Đàm Trình thật sự không biết phải đối phó như thế nào mỗi khi Túc Cảnh Mặc chọc ghẹo, chỉ biết nói trắng ra: “Em thật sự thích anh.”

“Ừm.” Đáy mắt tràn đầy ý cười, Túc Cảnh Mặc nhìn chăm chú Đàm Trình, tiếp tục nói: “Ta chợt nghĩ đến một chuyện, lúc hồn phách ngươi vô tình đến một ngàn năm trước, sau khi bái thiên địa với ta, thì không làm gì khác à?”

“Làm gì khác?” Đàm Trình ngẩn người, dĩ nhiên rất nhanh đã nhớ đến cái đêm tình si đó. Lúc đó cậu cứ nghĩ là cảnh trong mơ, cho nên… nên…..

Đêm đó với Túc Cảnh Mặc cậu đã nhớ như in vào lòng, càng nhớ rõ những biểu cảm lúc y động tình…… Đàm Trình đột nhiên đỏ mặt, một luồng nhiệt nóng chậm rãi tụ xuống bụng dưới……

Đột ngột đứng lên, Đàm Trình ấp úng một lúc lâu cũng không nói được thành câu.

“Đêm đó, ngươi đã làm gì thế?” Túc Cảnh Mặc cười tiến lên một bước.

“Em……” Đàm Trình nuốt nước bọt, lùi về một bước.

Túc Cảnh Mặc dĩ nhiên biết vì sao Đàm Trình cố gắng tránh y đang đến gần, ý cười trong đáy mắt càng sâu, cố tình bước sát lại, thấy Đàm Trình lại lui một bước, y phải phì cười:

“Ta nằm trước mặt ngươi như thế, ngươi có nhịn nổi không?”

Túc Cảnh Mặc nói đến đây, Đàm Trình đã hiểu y biết hết những chuyện đêm đó rồi. Hít sâu một hơi, nhìn gò má tuấn lãng, đôi mắt đào hoa cong cong, mắt Đàm Trình tối lại.

Tiến lên phía trước, ôm ngang lấy Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình khàn giọng: “Không nhịn nổi.”



Ăn cẩu lương no cả bụng. Mấy quỷ hồn FA ở Nại Hà cũng chắc kiểu: cHếT RồI mÀ cÒn Bị ThỒn CẩU lƯơNg!!!