Edit: Thỏ
Trần Thiên nghĩ có lẽ đối phương không cố ý, chỉ vì nơi này thiếu bóng đàn bà, hắn muốn tự an ủi cũng rất bình thường thôi. Việc hắn xem y như một ả đàn bà cũng không quá khó hiểu, rốt cuộc hòn đảo chỉ có hai mống, làm sao có lựa chọn thứ ba?
Chắc Phàm Triệt sẽ tha thứ cho mình, Trần Thiên nghĩ thế. Tự y có cân nhắc, vì y chính là loại người rõ nhất mình sở hữu cái gì. Có lẽ hắn không muốn nuôi thêm một phế nhân, nhưng bản thân y đã là lợi thế to lớn nhất. Ngoại trừ y, trên đảo không còn ai khác. Con người dù sao cũng là động vật quần cư, sống cô độc nơi hoang vu thì bất kể ai cũng không chịu được. Trần Thiên tự đặt mình vào vị trí của hắn, nếu y là hắn, y sẽ tha thứ cho đối phương; dù sao bọn họ đều ngồi chung một chiếc thuyền.
Xin lỗi thôi!
Nếu thái độ của mình thành khẩn thì đối phương cũng sẽ cho bậc thang để leo xuống, nhưng y cũng phải tìm cách để đối phương hứa rằng những lúc giải tỏa gì đó không được bắn lên mặt y, càng tuyệt đối không được thủ da^ʍ trước mắt y. Nghĩ đến cảnh tượng hôm đó Trần Thiên bất giác nổi da gà; ấy vậy mà hắn còn có thể bắn, đúng là khẩu vị nặng!
Trần Thiên suy nghĩ cẩn thận một phen, trong việc đàm phán y luôn là cao thủ.
Từ sớm tinh mơ y đã cân nhắc lựa lời, cũng âm thầm diễn tập vài lần, y tin rằng Phàm Triệt sẽ không bỏ mặc y. Nhưng Trần Thiên chờ mãi cũng nào thấy bóng dáng của đối phương, nếu là ngày thường, cứ cách ba, bốn giờ thì Phàm Triệt lại đến gặp y xem có gì cần giúp đỡ hay không.
Giữa trưa, Trần Thiên nhìn ánh nắng ngày càng bỏng rát, y đành đứng dậy rầu rĩ lau mồ hôi. Y đi cà nhắc đến bóng cây, thỉnh thoảng đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng tựa hồ Phàm Triệt quyết tâm không bao giờ xuất hiện lần nữa.
Trần Thiên hơi hoảng hốt gãi đầu, Phàm Triệt cũng lớn xác rồi nhưng tâm hồn lại mong manh như thủy tinh dễ vỡ? Hôm qua đúng là y có hơi nặng lời, nhưng mẹ nó hắn đối với y làm ra chuyện như thế, có tên đàn ông nào lại không cảm thấy tởm lợm đâu? Y còn không được tức giận à? Đó là phản ứng bình thường đấy, giờ y đã là người tàn tật, chẳng lẽ hắn không lo lắng y sao?
Trần Thiên miên man suy nghĩ, cảm thấy lần này mình dự tính sai rồi. Đương lúc nghĩ ngợi, đột nhiên trước mắt y xuất hiện một bóng người quen thuộc đang từ rừng rậm đi ra.
Rốt cuộc tới!
Cảm giác đầu tiên của Trần Thiên là cảm thấy vui sướиɠ, cho rằng mình đã tính toán đúng rồi, vì đối phương sẽ không bỏ mặc y đâu!
Y ngồi dậy, tươi cười nhìn hắn.
“Phàm Triệt à — —”
Trần Thiên hô to, đối phương vẫn đang còn xa lắm nên Trần Thiên chưa thấy rõ biểu cảm của Phàm Triệt.
Khi đến gần, chỉ thấy nét mặt hắn ta lạnh băng, so với mấy ngày hôm trước tươi cười niềm nở thì lúc này đây hoàn toàn khác biệt, tựa như một kẻ xa lạ.
Tên nhóc con, thế mà còn giận! Trần Thiên cười thầm, y thầm nghĩ nếu Phàm Triệt đã không tránh y nữa, việc này tám chín phần mười sẽ thành công, thôi thì nhún nhường một chút có hề gì. Trần Thiên đã sống ngần ấy năm, điểm này y già đời hơn hắn.
“Tôi có việc nói với ngài…” Phàm Triệt mở miệng trước, giọng nói lãnh đạm.
Trần Thiên cười: “Tôi cũng muốn nói với cậu đây.”
Phàm Triệt đến gần Trần Thiên, hắn nhìn y bằng đôi mắt sáng, khẽ gật đầu: “Được, vậy ngài nói trước đi.”
Trần Thiên thấy Phàm Triệt lẳng lặng nhìn y, bỗng dưng chột dạ. Đôi con ngươi sắc bén kia khiến y không quá thoải mái, nụ cười trên mặt y như đông lại, còn y chẳng khác nào nhân viên tiếp thị bảo hiểm! Y kéo bừa một cọng cỏ, vân vê: “Kỳ thực sau hôm qua, tôi nghĩ là tôi quá nặng lời. Nhưng bởi vì áp lực quá lớn, lúc ăn nói không tránh khỏi lỗ mãng…”
Y vừa nói vừa quan sát biểu cảm của đối phương, từ đầu tới cuối hắn đều lạnh nhạt nhìn mình, nhìn đến Trần Thiên bị khớp. Y không rõ Phàm Triệt có ý gì, và thực ra hắn muốn làm gì?
Trần Thiên dừng lại, y chờ lời hồi đáp từ gã trai.
Phàm Triệt nghe xong thế mà gật đầu, rồi cười châm chọc.
“Tôi không trách ngài, ừ đấy, tôi là tên biếи ŧɦái! Hẳn tôi nên xin lỗi vì hành vi đồϊ ҍạϊ của mình.”
Trần Thiên biết hắn vẫn chơi vơi cơn tức, lập tức y lắc đầu nguầy nguậy: “Đừng! Cậu đừng nói vậy, sau khi nghĩ kỹ tôi đã hiểu phản ứng của cậu rồi. Dù sao… nơi này cũng chỉ có chúng ta, cậu coi tôi là gì tôi cũng không trách được, tại tôi chuyện bé xé ra to. Huống chi… huống chi lần này tôi có thể sống sót trên biển cũng là do cậu cứu giúp, nhưng chân tôi bị thương, có thể sống sót trên đảo cũng nhờ cậu cưu mang. Tôi chỉ là một phế nhân, tôi không biết giúp cậu chuyện gì. Giờ tôi chỉ làm tốn cơm tốn gạo, nếu không nhờ cậu, có lẽ tôi đã sớm trở thành bộ xương khô…”
Trần Thiên biểu đạt sự áy náy của mình để đối phương biết y không dám quên ân nghĩa ấy. Nói xong, y hấp tấp nhìn Phàm Triệt, y muốn xem thái độ của hắn thế nào, gấp đến mức tim muốn nhảy lên.
Phàm Triệt khẽ nhắm mắt, mỉm cười. Nụ cười ma quái khiến Trần Thiên thấy chột dạ, nhưng dường như hắn cũng rất vừa lòng với câu trả lời của Trần Thiên. Một lát sau, hắn đột nhiên mở to mắt.
“Hết rồi?” Phàm Triệt hỏi.
Trần Thiên hơi chật vật đáp: “…Đã hết.”
“Đến lượt tôi.”
“Ừ, cậu nói đi… tôi nghe.” Trần Thiên chỉ thấy não bộ mình trống rỗng, y không biết rốt cuộc Phàm Triệt có nghe những gì y phân trần hay không.
“Xem chừng đội cứu hộ không đến, có lẽ chúng ta phải sống nơi đây suốt đời. Tôi thì ở đâu cũng được, dù đảo hay đất liền tôi vẫn sống tốt, không giống ngài.”
Phàm Triệt dừng giây lát, hắn nhìn sắc mặt Trần Thiên từ đỏ bừng chuyển sang tái nhợt.
“Theo như ngài nói, giờ ngài chỉ là kẻ tàn tật, nuôi tốn cơm, càng không giúp ích được gì cho tôi. Nói khó nghe thì ngài so với rác rưởi cũng không bằng.”
Đến nước này, Trần Thiên không nhịn được nữa. Y trăm ngàn lần không ngờ đối phương sẽ trả thù mình như thế.
“Cậu câm mồm!”
Trần Thiên giận dữ, Phàm Triệt chỉ huơ tay, nét cười càng sâu; tựa như nụ cười chế giễu của ác ma.
“Rồi rồi, xin lỗi, tôi giẫm trúng chỗ đau của ngài. Nhưng tóm lại tôi muốn nói rõ ràng cho xong, ngài với tôi mà nói đâu có nghĩa lý gì, đội cứu hộ càng không thể đến, mà tôi đâu phải Bồ Tát sống! Mấy chuyện giúp người quên thân tôi chẳng thích làm, hôm qua tôi còn nghĩ chúng ta sống độc lập cũng tốt hơn. Tất cả mọi người đều tồn tại dựa trên bản lĩnh của mình, dù ở đâu cũng là chân lý! Phải không? Tôi nhớ rõ ngài từng phát ngôn như thế với cánh truyền thông, sâu sắc cỡ nào.”
Trần Thiên nghe hắn nói xong chỉ thấy đất trời u ám, ý tứ hắn quá rõ ràng, làm sao Trần Thiên có thể không hiểu?
“Không không, như vậy tôi sẽ chết! Tôi không thể đi đứng bình thường, ngay cả con chuột tôi cũng không bắt được!” Trần Thiên gần như thét lên, chỉ cần vừa nghĩ đến thảm cảnh sống lẻ loi một mình, y đã hết cách bình tĩnh được.
“Vậy phải xem bản lĩnh của ngài, hoặc ngài sẽ thông qua đây học được bản lĩnh riêng biệt! Yên tâm, trời không tuyệt đường người, ngài nên cố sống tự lập, đừng chỉ mong dựa dẫm người khác!”
Một Phàm Triệt xa lạ và nhạo báng khiến Trần Thiên chẳng cách nào tưởng tượng đó từng là một thanh niên vẫn còn đối xử ân cần, dịu dàng với y suốt những ngày qua. Ai ngờ chỉ sau một đêm, Phàm Triệt như biến thành người khác.
Đối diện với nụ cười của Phàm Triệt, đầu óc y hỗn độn vô cùng. Y siết chặt tay, tuy rằng Trần Thiên là người sống thực tế và nguyên tắc của y gói gọn trong câu: Là đàn ông co được dãn được, nhưng dù sao y vẫn thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội, lại có ai dám cư xử không nhìn sắc mặt với y đâu? Bấy giờ Phàm Triệt mắng y là rác rưởi, nói y sống dựa dẫm người khác, đây là những chuyện Trần Thiên không thể tiếp thu! Và Phàm Triệt cũng là kẻ đầu tiên dám mắng y như thế!
Trần Thiên gật gật đầu, sắc mặt trắng như tờ giấy. Y cố kìm nén cảm xúc vỡ tan, trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân — thà chết vinh còn hơn sống nhục!
“Được!” Trần Thiên run rẩy thốt ra chữ này, y cũng không muốn nói thêm gì nữa. Y không thể cầu xin đối phương, như tên ăn mày van cầu đối phương bố thí; y không còn gì cả, thứ duy nhất còn chính là lòng tự trọng mà thôi.
“Chúc ngài may mắn — —” Phàm Triệt cười cười bỏ đi, phong thái đắc thắng ngập tràn.
Một trận gió lớn ào qua, thổi bay góc áo sơ mi đơn bạc, sóng biển không ngừng ập vào bờ, Trần Thiên chỉ biết dựa vào gốc cọ mà ngẩn ngơ.
Vậy mình biết làm sao đây…
Trần Thiên thẩn thờ đến tối, y ngồi đó từ trưa đến lúc hoàng hôn rồi, tựa như vẫn chưa dám tin tưởng rằng mình sẽ đơn độc tìm đường sống.
Sống? Làm sao sống, bước tiếp theo sẽ ra sao? Trần Thiên hoang mang nghĩ ngợi.
Mặt trời dần lặn xuống núi, vật chất thiếu thốn là một chuyện, nhưng không có nước đúng là rất nguy. Y chỉ thấy da đầu như căng ra, miệng đắng lưỡi khô, bờ môi nứt nẻ.
Mình phải đi tìm nước! Trần Thiên nghĩ vậy. Y nhớ là mình từng hỏi Phàm Triệt nguồn nước ngọt ở đâu.