Edit: Thỏ
Trần Thiên là người thực dụng, y vốn là một doanh nhân thành đạt – đây chính là mấu chốt vấn đề, bởi y có thể cân nhắc thấu đáo điểm lợi hoặc hại cho bản thân.
Phàm Triệt thấy Trần Thiên ủ rũ nhưng hắn chỉ đứng dậy chùi tay vào lá cọ: “Ngài đừng rầu rĩ không vui, nếu không về được thì thôi, sống ở đây cũng chẳng sao hết. Người ta luôn cố để sinh tồn mà, ngài cũng chỉ ăn no rồi ngủ, tôi thấy về đất liền hay không cũng thế thôi. Người xưa có câu cơm no ấm no sinh dâʍ ɖu͙©, ngoại trừ vế cuối, cái gì cần có đã có.”
Trần Thiên chỉ cảm thấy lạnh người, y vốn không muốn thảo luận với hắn về những chuyện vớ vẩn như vậy. Trong lòng y thầm nghĩ, cậu chỉ là một nhân vật sống dưới đáy xã hội, há lại biết đỉnh kim tự tháp rợn ngợp vàng son, danh lợi tiền tài quyền uy khó cưỡng ra sao?
“Cậu còn có tâm tư để ham muốn nó?” Y hỏi.
Nghiễm nhiên sinh lý Trần Thiên cũng thật bất thường, nói dễ hiểu là bị bệnh liệt dương. Y chỉ có thể miễn cưỡng cương lên khi uống thuốc, vì thế y hoàn toàn không thể cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ của du͙© vọиɠ là gì. Không phải y không muốn, mà vì y bế tắc trong việc đón nhận kɧoáı ©ảʍ như người ta.
“Tôi bỗng dưng muốn làʍ t̠ìиɦ.” Phàm Triệt nhìn Trần Thiên bằng đôi con ngươi đầy thành thật.
Trần Thiên nghe xong lời kia chỉ thấy nghẹn họng, qua thật lâu y mới xấu hổ đáp: “Đáng tiếc đây là đảo hoang, đợi khi quay trở về, tôi cho cậu bảy tám con đàn bà ngon nghẻ, mặc sức mà chơi. Cậu sẽ thấy sảng khoái, cậu sẽ hiểu nền văn minh tiên tiến của nhân loại tốt như thế nào.”
Phàm Triệt đứng lên, đũng quần của hắn đã nhô lên một túp lều trại. Phàm Triệt thò tay vào quần nắm chặt vật đàn ông của bản thân, biểu cảm vô cùng thoải mái.
“Tôi có thể tự thủ da^ʍ…”
Trần Thiên cảm thấy đối phương đúng là không biết phải trái, tự thủ da^ʍ thì có thể, nhưng ít nhất đừng đứng trước mặt y. Cứ tìm một góc không ai thấy giải tỏa là xong, vì sao phải cho tay vào quần ngay trước mặt y rồi trình diễn một màn đầy sung sướиɠ là có ý gì?!
Trần Thiên vừa định mở miệng bảo hắn đi ra chỗ khác thì đối phương đã cắt ngang: “Tôi muốn tự thủ da^ʍ.”
Dứt lời, hắn kéo quần xuống, cứ thế để lộ một vật nam tính bật ra lắc lư trong không trung. Đây là lần đầu tiên Trần Thiên tận mắt nhìn thấy một thứ đầy khỏe mạnh và tinh lực tràn trề giữa hai chân người đàn ông. Kia là đầu nấm bóng loáng, gân xanh nổi lên, vùng lông đen nhánh, rậm rạp… Vật thô to ấy có màu sắc đối lập hoàn toàn với nước da tương đối trắng trẻo của Phàm Triệt, hơn nữa đầu nấm còn rỉ ra một ít dịch thể lóng lánh…
Thị giác Trần Thiên bị kí©h thí©ɧ nên y cảm thấy sợ hãi, cho dù thực sự đối mặt với vùиɠ ҡíи của phụ nữ thì y vẫn cảm thấy khó lòng thích ứng. Nhưng vì y là một người đàn ông có giới tính bình thường nên khoảnh khắc trông thấy một gã thanh niên cường tráng để hạ bộ của hắn trần trụi trước mặt mình, thứ đó lại trông ghê tởm, xấu xí như vậy, Trần Thiên không còn từ ngữ nào để có thể hình dung… Nói thật, y muốn nôn ngay lập tức.
Trần Thiên cố nén cơn buồn nôn xuống, y quay lưng muốn bỏ đi, ít nhất đến khi đối phương thỏa mãn xong lại trở về.
“Đừng cử động, đứng yên đó cho tôi.” Một tiếng gầm hung hãn khiến cơ thể Trần Thiên cứng đờ, thanh âm kia tựa như thuộc về một Phàm Triệt đầy xa lạ, đáng sợ và biếи ŧɦái…
Trần Thiên không dám cử động, y thật sự bị giọng điệu kia làm cho sợ hãi, tựa như hắn đang ám chỉ y là một con mồi, và đối phương có thể lấy mạng y bất cứ lúc nào, hơn nữa chuyện này không phải giỡn. Hắn sẽ gϊếŧ y dễ như trở bàn tay, Trần Thiên lén nhìn Phàm Triệt một cái, y nhận ra hắn đang chậm rãi đến gần mình. Khoảng cách càng rút ngắn lại, Trần Thiên càng cảm nhận được nhiệt độ thân thể và mùi vị đặc trưng của thứ kia… Thấy vật đàn ông không ngừng phóng đại trước mắt mình, Trần Thiên cố gắng dằn cơn tởm lợm mới không nôn tháo. Y chỉ biết nhắm đôi mắt lại, lòng dạ khẩn cầu cho thời gian trôi nhanh. Tâm trí y một mảnh đen nhánh, y cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì.
“Ừ, chính là vậy, em liếʍ đi. Dùng đầu lưỡi liếʍ đại qυყ đầυ, sướиɠ thật. Cái miệng nhỏ của em thật thích….a…”
Phàm Triệt vừa thủ da^ʍ vừa nói, hắn đang mường tượng ra cảnh Trần Thiên khẩu giao cho mình và nét mặt say mê của y khi ngậm lấy thằng em của hắn rất tuyệt. Mấy ngày qua Phàm Triệt không giải tỏa, hắn nghĩ lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ tồn trữ lần này sẽ rất nhiều đây.
Trần Thiên đưa tay ôm lấy mặt, y rất muốn chạy trốn, mặc kệ chạy tới đâu cũng được…
“Cắm sâu vào họng em, a, sướиɠ quá…”
Trần Thiên nhắm tịt mắt. Không biết đã qua bao lâu, y tựa như một chú chuột nhắt sợ hãi không dám nhúc nhích.
“Ừm, vợ ngoan, cho em hết… Tinh hoa của anh đều cho vợ, đều của vợ thôi — —”
Trần Thiên nghe thấy Phàm Triệt rên lên, sau đó một dòng nóng hổi bắn lên mặt y, đầu tiên là cổ, sau đó là trán, rồi đến mũi, môi, cằm, đôi hàng mi… Rốt cuộc gương mặt Trần Thiên bị thứ nhớp nháp ấy bao phủ, không chừa kẽ hở nào.
Trần Thiên hoang mang mở to mắt, dịch thể rơi trên đôi mắt y tựa như thuốc nhỏ mắt khiến y phải vội vàng nhắm tịt, nơi chóp mũi dâng lên một hương vị đặc trưng. Nó thật khó ngửi, lại có chút tanh, Trần Thiên rất muốn nôn mửa ngay lập tức.
Y không dám lên tiếng, chỉ sợ vừa mở miệng thì tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đối phương sẽ tràn vào miệng mình. Y vẫn luôn muốn kìm nén, nhưng cuối cùng không chịu được nữa.
“Oẹ” một tiếng, trong cổ họng phát ra âm thanh nôn mửa khiến Trần Thiên nôn sạch những thứ mình đã ăn ra ngoài.
Tiếp theo, Trần Thiên liên tục dùng nước rửa mặt thật sạch, nhưng dường như chất lỏng ấy vẫn bám dính lấy da, dù cho rửa thế nào y cũng cảm thấy không sạch sẽ. Hắn nhíu mày nhìn Trần Thiên liều mạng rửa mặt, nói: “Thật ra cũng không cần rửa sạch thế đâu, chờ một lát gió thổi sẽ hết.”
Hắn nói năng không hề ái ngại, thậm chí lời lẽ rơi vào tai Trần Thiên như thể đối phương ngại mình chuyện bé xé ra to.
Lời Phàm Triệt tựa như đốt cháy tia hi vọng cuối cùng của Trần Thiên, y đột nhiên quay phắt lại, ánh mắt dâng lên phẫn nộ tràn đầy. Đôi con ngươi giăng đầy tơ máu, mấy ngày nay y đã nhịn nhục quá đủ. Vì chân bị thương nên không thể đi đứng bình thường, khả năng được cứu ngày càng mong manh, những thứ này đã chất chứa trong lòng y lâu lắm. Y muốn trút giận nhưng không tìm thấy cơ hội nào, y vẫn luôn chịu đựng, nhưng bây giờ mọi chuyện đã quá mức!
“Cút đi thằng biếи ŧɦái, cậu là đồ biếи ŧɦái, lập tức cút cho khuất mắt tôi!”
Cả đời Trần Thiên chưa bao giờ l*иg lộn như vậy – rằng y có thể nói ra những lời độc ác và mắng người khác biếи ŧɦái. Nhưng quả thật y không chấp nhận nổi hành động đầy xúc phạm của Phàm Triệt đối với mình, mỗi lần nghĩ đến chỉ thấy buồn nôn. Phàm Triệt xem y như một con đàn bà, y đúng là không chịu được hắn!
Phàm Triệt im lặng, thân hình cao lớn kia có chút cô đơn dưới cơn gió lạnh, hắn nhìn Trần Thiên đang giận dữ rít gào.
“Không nghe thấy sao, tôi bảo cậu cút đi đấy! Ở chung với tên biếи ŧɦái như cậu dù không chết vì đói cũng chết vì ghê tởm mà thôi!”
Phàm Triệt vẫn im lặng. Hắn chỉ đứng đó thật lâu, thời gian kéo dài tựa như một thế kỷ, rốt cuộc hắn bình thản trả lời: “Không có tôi ở đây, ngài sẽ không sống sót được.”
“Còn hơn tôi chết vì tởm lợm, cậu có biết hành vi vừa rồi rất biếи ŧɦái, mất dạy và đê tiện hay không?”
Trần Thiên tức muốn hộc máu, y vẫn có tôn nghiêm của một người đàn ông, ít nhất vào thời khắc đó y không sợ chết nữa. Cho dù có bị Phàm Triệt cầm dao quân đội Thụy Sĩ đâm chết thì y cũng phải dốc hết những lời này. Ngay lúc Trần Thiên cho rằng Phàm Triệt sẽ đánh mình, thế nhưng Phàm Triệt chỉ ngẩn ngơ nhìn y, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ bẫng.
“Như ngài mong muốn.”
Phàm Triệt xoay người rời khỏi, bóng dáng của đối phương bị bóng tối bủa vây.
Trần Thiên bị hành động dứt khoát của Phàm Triệt làm cho váng đầu, cứ vậy kết thúc sao? Trước khi y kịp phản ứng thì người đã biến mất trước mặt y rồi.
Trần Thiên nhìn xung quanh lặng thinh, áp lực vô hình tựa như pha lê vụn vỡ. Y nằm vật trên bờ cát, phẫn nộ cũng dần tan đi, sau đó ập đến là muôn trùng hối hận.
Mình đã làm gì thế! Mình đã đuổi kẻ kiếm ăn duy nhất bỏ đi!Trần Thiên nằm dạng hai tay hai chân, ở hòn đảo này, y chỉ có đôi bàn tay trắng, y chỉ là một người tàn tật. Y không thể sống sót một mình, cái gì gọi là tin tưởng lẫn nhau đều là phù phiếm, mẹ kiếp thật! Y phải sinh tồn trên hoang đảo, nhưng những thứ cơ bản nhất cũng quá mức khó khăn, sự chênh lệch ấy khiến Trần Thiên vô cùng bất lực. Y cảm thấy hi vọng của mình đã lụi tàn rồi.
Một đêm không mộng mị, cơn giận tối qua của Trần Thiên đã tan đi. Ngay lúc lý trí quay về, một lần nữa y không thể không rầu rĩ cho số phận của mình. Y đâu muốn chờ chết ở đây. Khát khao được sống không chỉ là bản năng của con người, thậm chí còn là bản năng vốn có của động vật.
Y suy nghĩ thật lâu, nhưng mỗi một tình huống đều nhắc nhở Trần Thiên rằng y không thể rời xa Phàm Triệt. Y chẳng có kinh nghiệm sinh tồn nơi rừng rậm, khoan hãy kể đến chân bị thương, nếu dựa vào tứ chi lành lặn y không dám chắc mình có thể tiếp tục sống sót trên đảo.
Hay là mình xin lỗi cậu ta? Trần Thiên không ngừng tự vấn chính mình. Rốt cuộc khi đương đầu với sống chết, sự tôn nghiêm đã trở nên vô nghĩa, huống chi trên đảo càng không có kẻ thứ ba.