Đảo Môi Tiểu Bảo Bối Nhi

9/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một tiểu Bảo Bối số mệnh đen đuổi lại đêm lại vận mệnh tốt cho người khác Làm thế nào để tìm người hợp với số mệnh của mình? Người ở phương bắc kia là phúc tinh, là bùa hộ thân hay là nhân duyên ý trờ …
Xem Thêm

Chương 14
Bầu trời có trăng, thế nhưng ánh trăng tối nay lại mờ ám; Trời cũng điểm đầy sao, thế nhưng hiện tại tinh quang

(ánh sáng)

mông lung.

Trong lòng lại có mỹ nhân như ngọc, bất quá mỹ nhân này lại dung nhan non nớt, ngây thơ ngọt ngào mà ngủ.

Long Nghị Vân nhìn thấy gương mặt khi ngủ của An nhi liền nhớ tới những lời nói của Thạch Phá Thiên nói với hắn trước khi đi

.

Khi đó hắn cùng Thạch Phá Thiên đàm hảo điều kiện, trong lòng chính là âm thầm đắc ý, Thạch Phá Thiên lại trước khi hướng hắn cáo từ đột nhiên nói:“Ngươi có biết ta vì cái gì thích kiếm tiền như vậy?”

Long Nghị Vân lơ đểnh,“Không biết a?” Nhàm chán! Thạch Phá Thiên như thế nào đâu phải là chuyện của hắn? Hắn thấy Thạch Phá Thiên này tám phần trời sinh chính là cái tên quỷ tiền. Nửa điểm cũng không giống Bảo Bối nhi đáng yêu. (yêu là mù quáng =]])

Ai ngờ Thạch Phá Thiên lại hỏi tiếp:“Vậy ngươi có nghe nói qua chuyện của An nhi chưa?! Từ nhỏ đến lớn đều gặp chuyện xui xẻo.”

Long Nghị Vân đích xác đã từng dặn thuộc hạ điều tra qua chuyện của An nhi, thế nhưng nghe Thạch Phá Thiên nói như vậy lại cảm thấy được thập phần khó chịu:“Cái gì gọi là xui xẻo? Chẳng qua có một số việc đúng lúc làm cho Bảo Bối nhi trải qua mà thôi!” Ai dám nói bảo bối nhi như vậy?!

Thạch Phá Thiên nghe được hắn hướng khẩu khí như vậy thế nhưng không có sinh khí:“Đúng vậy, Thạch gia chúng ta chỉ cần có hạ nhân dám nói một câu An nhi mệnh bất hảo sẽ lập tức đuổi đi, cho nên mười mấy năm nay trừ bỏ cái miệng vô pháp ngăn cản của lão Nhị cũng không ai dám nói như vậy.” Hừ, ngươi cho là hiện tại Long Nghị Vân ngươi che chở Bảo Bối nhi sao?

Long Nghị Vân nghe nói như thế thật cảm thấy thập phần xuôi tai, âm thầm quyết định sau này vương phủ cũng phải làm y như vậy. Bất quá nếu Thạch Phá Thiên nói lên việc này chắc chắn có thâm ý, cho nên hắn trước hết gật gật đầu chờ đợi đoạn sau của Thạch Phá Thiên.

“Kỳ thật An nhi sinh ra khi ta đã mười hai, cùng tuổi hiện tại của An nhi cũng không sai biệt lớn lắm, cho nên rất nhiều chuyện nhớ rất rõ ràng, An nhi từ lúc nhỏ đến mười bốn liền đại tai tiểu họa không ngừng, chỉ sợ ngươi khó có thể tưởng tượng được, chẳng hạn như nó chưa đến một tuổi cũng đã ba lượt gặp được quái tai.” Thạch Phá Thiên vừa nhớ lại vừa nói. Long Nghị Vân nghe xong thật sự là đổ mồ hôi lạnh, cũng không khỏi bội phục Thạch gia, bọn hắn có thể đem Bảo Bối nhi dưỡng đến lớn như vậy thật sự là không dễ dàng a!

“Tuy nói mỗi lần nguyên nhân cũng không giống nhau, An nhi cũng đều được chúng ta cứu ra đúng lúc, thế nhưng có nói là ngoài ý muốn thế nào mà đồng thời phát sinh trên người An nhi thì mọi người cũng không thể không cảm thấy kỳ quái. Vừa vặn ta khi đó cùng A Kinh (Kinh Thiên) vừa mới bắt đầu cùng gia gia học buôn bán thì có một hạ nhân nói An nhi nhất định là tai tinh xuất hạn.” Thạch Phá Thiên nhìn Long Nghị Vân đang tức giận, nói tiếp:“Bị ta nghe được, ta thực sinh khí, sinh ý trước đó phát triển ở mức bình thường là do không nắm chắc tốt thương cơ

(thời cơ buôn bán),có liên quan gì chuyện An nhi?! Hơn nữa mỗi lần An nhi xảy ra sự cố đều là do những người khác không cẩn thận, nó mới có một tuổi, có cái gì sai đâu? Sau đó khi An nhi mới lớn một chút lại không hiểu lời người khác nói, còn đối với mấy nha đầu đang nhàn thoại kia cười đùa, một chút cũng không biết bọn nô tài này là đang cười khinh bỉ nó!”

“Ta đây khi đó mới biết được cái gì gọi là nô đại khi chủ!

(nô tài xem thường chủ nhân)Các nàng đối với ông chủ tồn tại lòng khinh bỉ bất kính thì như thế nào có thể tận tâm hầu hạ An nhi?!An nhi nếu ngày đó nghe hiểu được sẽ có bao nhiêu thương tâm tự ti?!” Thạch Phá Thiên mỗi khi nghĩ đến đây liền thập phần sinh khí,“Ta lúc ấy đã đem mấy nha đầu kia ở trước mặt mọi người đuổi khỏi Thạch gia, hơn nữa còn răn dạy và quở mắng kẻ quản lí gia nô, An nhi rõ ràng là phúc tinh mới có thể nhiều lần tránh được tử kiếp, người trong nhà đều khỏe mạnh, sinh ý hưng thịnh, làm sao có thể nói đó là lời nói vô căn cứ?!”

“Bởi vậy ta mới liều mạng muốn chứng minh An nhi cũng không hề ảnh hưởng gì đến sinh ý Thạch gia, ngược lại còn là phúc tinh, Thạch gia sẽ càng ngày càng hảo! Về sau ta mới an bài cho tiểu Phúc đi theo An nhi, tuy rằng mới năm tuổi thế nhưng nếu có người đối An nhi nói những lời không tốt thì tiểu Phúc sẽ liều mạng với hắn! Bởi vì việc này mà ta tận lực làm cho An nhi ở trong tầm mắt của ta, cũng đã phát hiện hắn cùng tiểu Phúc là nhân duyên trời cho, từ đó về sau trợ giúp ta theo dõi sổ sách buôn bán.” Thạch Phá Thiên nhìn nhìn Long Nghị Vân, trong lời nói mang đầy thâm ý,“Bất quá sau đó ta lại nói cho tiểu Phúc rằng không nên liều mạng, cứ đem những kẻ nào khi dễ An nhi nói cho ta biết, ta sẽ nghĩ biện pháp làm cho bọn họ sống không bằng chết.”

Long Nghị Vân nghe xong lời này chỉ có cười khổ, trong lòng đối với tiểu Phúc kia có một phần bất mãn cũng đã tan thành mây khói.“Ngươi yên tâm, kỳ thật tâm của ta yêu thương Bảo Bối nhi so ra không hề kém hơn ngươi.” Bất quá hắn cũng không có khi dễ An nhi cho nên tốt hơn là không cần mang tiểu Phúc ra đây.

Thạch Phá Thiên nghe xong lời này cười nói:“Kỳ thật ngươi đến tột cùng tồn tại tâm tư gì ngươi cho là ta không biết sao? Chính là nhìn thấy ngươi thật lòng yêu thương Bảo Bối nhi mà Bảo Bối nhi tựa hồ cũng không chán ghét ngươi cho nên ta mới không ngăn cản ngươi. Ta hôm nay chính là có một số việc nhất định phải cùng ngươi nói rõ ràng.”

Thạch Phá Thiên nghiêm mặt nói:“Kỳ thật An nhi nhiều lần gặp được tai họa như vậy chúng ta cũng thập phần lo lắng, khi nó một tuổi liền dẫn nó đi bái kiến qua đắc đạo cao tăng Tịnh Nhất đại sư, đại sư nói, An nhi trời sinh thông minh lại sống ở gia đình nhiều phúc trạch cho nên dễ bị thiên đố

(trời ghen ghét đố kị ==”), tiểu hài tử như vậy vốn sẽ không thể an ổn mà nuôi lớn, chính là kiếp trước có nhân nên mới có loại quả ngày hôm nay, An nhi sau khi bình an lớn lên tất có được một nhân duyên ly kỳ, đến lúc đó có xảy ra chuyện gì chúng ta cũng không cần cưỡng cầu.” Tuy rằng Long Nghị Vân cùng An nhi tương lai sẽ như thế nào ai cũng không biết, nhưng vẫn có chút chuyện quan trọng cần nói rõ trước.“Từ nhỏ đến lớn, tai hoạ của Bảo Bối nhi đều là do ta cùng Kinh Thiên giải cứu, đại sư nói qua chỉ có chí thân của nó mới có thể đúng lúc cứu nó, hơn nữa, tuy bản thân An nhi chứa nhiều phiền toái thế nhưng người đối diện hay xung quanh vận thế lại thập phần có lợi. Tiết nguyên tiêu kia nó lại được ngươi cứu một lần, cho nên sau này ta mới không ngăn cản ngươi mang An nhi đi, xem ra, có một số việc là thiên ý, ta cũng chỉ biết tùy duyên.” Nói tới đây Thạch Phá Thiên nghiêm túc nhìn Long Nghị Vân nói:“Bất quá ngươi nhớ kỹ, nếu thân thế của ngươi hại đến An nhi, Thạch gia chúng ta tuyệt không dễ dàng buông tha ngươi!”

Long Nghị Vân đã nghe ra ý của Thạch Phá Thiên, hắn đã thông qua Thạch Phá Thiên cho phép, nhưng nhà mẹ đẻ của Bảo Bối nhi cũng không phải dễ chọc, vì thế cũng trịnh trọng nói:“Ta tuyệt đối sẽ không làm bị thương Bảo Bối nhi, nếu có loại sự tình này phát sinh, ngươi như thế nào đối với ta ta quyết không một lời oán hận.”

Thạch Phá Thiên vừa lòng gật đầu, kỳ thật suy nghĩ một chút Thạch gia lúc này đây cũng không tính thâm hụt tiền sinh ý, vì thế cười nói:“Tốt lắm, ngươi tuy rằng qua một cửa của ta nhưng ta cũng phải nói trước cho ngươi biết, An nhi vẫn còn quá nhỏ, ngươi không cần quá xuống tay, nhỏ như vậy thực dễ dàng làm nó bị thương.” Lại từ trong lòng ngực lấy ra một cái hộp Tuyết cơ phù dung cao,“Bất quá, nếu ngươi thật sự nhịn không được cũng phải nhanh chóng sẵn sàng cho công tác chuẩn bị.Cái này cho ngươi, An nhi có hoa thương, liệt thương

(bị thương những chỗ như …và thương ngoài da do tai nạn)

gì cũng có thể sát, cao này là thuốc cầm máu bôi trơn rất hay.” (bé Bảo Bối đáng thương, em bị bán sạch rồi

;_;)

Chứng kiến Thạch Phá Thiên kia nở nụ cười hồ ly, Long Nghị Vân không chút nghĩ ngợi thốt ra:“Nói bậy, ta sẽ không thể không có nhân phẩm như vậy!”

Thạch Phá Thiên lập tức đắc ý cười nói:“Hảo hảo hảo! Vương gia đừng quên quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy a! Ha ha ha!”

(một lời nói ra bốn con ngựa cũng không thể đuổi kịp)

=_=

Vì cái gì hắn xúc động như vậy?

Hiện tại Long Nghị Vân thập phần hối hận, chính mình lúc ấy vì cái gì xúc động như vậy, không chỉ không tiếp nhận dược của tên cáo già

ngược lại còn bị hắn kích đáp ứng không chạm đến Bảo Bối nhi?! Tuy nói hiện tại trong lòng mình vẫn còn đem theo thuốc bôi trơn của Như Ý, thế nhưng, thế nhưng…… Lúc ấy vẫn là đáp ứng với Thạch Phá Thiên tạm thời không chạm

Bảo Bối nhi rồi a!

=_=

Ta vì cái gì làm một quân tử chứ? Long Nghị Vân ban đêm vẫn suy tư vượt qua vấn đề này.

Thêm Bình Luận