Chương 8

Sau khi rời khỏi tiểu viện của hai vợ chồng, Trúc Ninh ghé vào đầu vai Thập Lục, không nói lời nào cũng không mài răng.

Thập Lục cõng nàng đi trong chốc lát, bỗng nhiên nói: "Thật ra, ngươi cũng có thể hạnh phúc. Không ai có thể ngăn ngươi lại, chỉ là, ngươi không ngăn nổi tâm ma của mình." Những lời Trúc Ninh đã từng nói giống như vết sẹo khắc sâu vào trong trái tim hắn, không bao giờ phai. Hắn không biết cách an ủi người khác, chỉ có thể nói ra những lời mà hắn xem như kinh văn, giống như tín ngưỡng để an ủi nàng.

Hắn cảm thấy, thật ra có đôi khi Trúc Ninh và hắn cũng rất giống nhau. Hay nói đúng hơn, lúc đối mặt với khó khăn thì mọi người đều giống nhau, bất lực bối rối và sợ hãi. Nhưng là người, cũng đều sẽ học được cách trở nên kiên cường hơn từ những khó khăn đó.

"Thập Lục." Trúc Ninh đột nhiên cọ cọ nơi cổ Thập Lục, "Hôm nay cảm ơn ngươi." Thật may vì có hắn ở đó và ngăn nàng lại. Trúc Ninh trầm mặc một lúc, khi mở miệng thì giọng nói có vài phần nghẹn ngào, "Nhưng nếu ta không báo thù, sau này ta nên đi đâu? Làm thế nào để tìm thấy hạnh phúc của ta?"

"Ta cho ngươi!" Ba chữ này Thập Lục buột miệng thốt ra, nhưng nó đã dọa cho Trúc Ninh ngây người, cũng dọa cho Thập Lục ngây người. Hắn suy nghĩ một hồi thật lâu, nói tiếp, "Ta cho ngươi... mài răng......"

Nhắc tới điều này, Trúc Ninh vỗ vỗ vai Thập Lục, ý bảo hắn buông nàng ra. Sau đó nàng lấy túi tiền ra, khuôn mặt khổ sở: "Sau này ngay cả đồ để mài răng chúng ta cũng mua không nổi." Tiền kiếm được từ những thứ nàng mang từ mộ thất ra ngoài đều đã tiêu gần hết.

Thập Lục thành thật nói: "Ta sẽ đào mộ cho ngươi."

Trúc Ninh ngẩng đầu nhìn Thập Lục, thấy hắn mang vẻ mặt nghiêm túc, trái tim nàng mềm nhũn, dang hai tay ra ôm lấy Thập Lục: "Ta rất vui vì người đã đào ta ra chính là ngươi."

Thập Lục đỏ mặt, trái tim trong l*иg ngực giống như sắp nhảy ra ngoài, hắn chưa từng có cảm giác như vậy, đôi tay lơ lửng ở phía sau Trúc Ninh, không biết có nên ôm nàng lại hay không.

Trời gần như đã sáng, Thập Lục cõng Trúc Ninh đi tới khách điếm hôm qua bọn họ đã rời đi. Trúc Ninh đã kiệt sức sau tất cả những ồn ào đêm qua, ghé vào đầu vai Thập Lục, gặm miếng lót vai của hắn và chìm vào giấc ngủ. Thập Lục đưa tiền đặt cọc cho tiểu nhị, khi hắn đang định lên lầu, bỗng nhiên nhìn thấy một đôi giày màu xanh có biểu tượng thái cực âm dương ở phía trên bậc thang. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, lập tức nhìn thấy một đạo sĩ áo xanh đang yên lặng đứng ở phía trên.

Trúc Ninh ở trên lưng Thập Lục ưm một tiếng, sau đó chép miệng: "Ưm, ta muốn uống máu......" Bàn tay Thập Lục siết chặt sau lưng, nuốt một ngụm nước miếng, sau lưng chảy mồ hôi lạnh.

Khuôn mặt đạo sĩ không có biểu tình gì đi xuống, lúc thoáng đi ngang qua Thập Lục, hắn ta nhẹ giọng nói: "Người và yêu khác nhau, nàng không nên ở chỗ này."

Tiếng bước chân xa dần, Thập Lục thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên hắn không nghe thấy tiếng Trúc Ninh mài răng. Hắn vừa quay đầu nhìn lại, kinh hãi phát hiện ra sau lưng mình là một khúc gỗ khổng lồ, và Trúc Ninh đang bị đạo sĩ áo xanh túm cổ áo kéo dài ở trên đường cái.

Mặt trời đang từ từ lướt qua phía Đông tường thành, ánh mặt trời từng tấc một chậm rãi chiếu vào trong thành. Trúc Ninh bị đạo sĩ kéo trên mặt đất, không biết vì sao không hề có một chút giãy giụa, thỉnh thoảng còn chép miệng, ngủ thật sự rất ngon.

Thập Lục sợ tới mức lá gan như muốn nứt ra, nhanh chóng đuổi theo, hô: "Trả lại cho ta! Trả nàng lại... cho ta!"

Nhưng kỳ lạ chính là, bất luận hắn dùng sức truy đuổi thế nào, bóng dáng đạo sĩ áo xanh trước sau vẫn duy trì khoảng cách ba bước với hắn, hắn làm thế nào cũng không động được tới Trúc Ninh, không thể kéo nàng trở lại.

Những tia nắng ban mai đầu tiên phản chiếu ở trên người Trúc Ninh. Dưới ánh mặt trời, da Trúc Ninh trắng như sứ, lông mi nàng run rẩy, chậm rãi mở mắt ra, đôi đồng tử ánh vào trong ánh mặt trời, lộng lẫy động lòng người. Thập Lục không thể không dừng bước chân, thấy nàng nheo mắt lại, nhẹ giọng nỉ non: "Mùa xuân tháng ba, mặt trời thật sự rất đẹp."

Hắn biết, Trúc Ninh thật ra vẫn luôn rất thích mặt trời. Hắn cũng biết, tâm nguyện của Trúc Ninh chắc hẳn là muốn đi đầu thai, nhưng......

Nhưng, hắn phải làm sao bây giờ?