Trúc Ninh nhíu mày: "Không được, ta nghẹn một hơi giãy giụa cho đến bây giờ, biến thành một quái vật như vậy, nếu ta không làm gì cả, rốt cuộc ta đây tỉnh lại là vì cái gì?"
Thập Lục nắm chặt nắm tay, thần sắc trên mặt có chút bất lực: "Ta... vẫn luôn cho rằng......"
Trúc Ninh mở từng ngón tay của Thập Lục ra: "Nếu chúng ta chờ đợi lâu hơn nữa, trời sẽ sáng. Không thể phí thời gian. Thập Lục, chờ sau khi ta biến Phò mã thành cương thi là ngươi có thể tự do, không cần tiếp tục lãng phí cuộc sống bên ta."
Sắc mặt Thập Lục trắng nhợt, tay dùng thêm chút lực, năm đầu ngón tay một lần nữa lại túm chặt cổ tay Trúc Ninh. Hắn vốn rất mạnh mẽ, ngay cả Trúc Ninh đã biến thành cương thi cũng phải bất lực. Thập Lục vẫn bướng bỉnh nói: "Ta không đi... ta sẽ mua đồ... mài răng... cho ngươi."
Trúc Ninh bắt đầu mất bình tĩnh, giọng nói cao lên: "Không cần ngươi mua, ta cắn Phò mã là được."
"Ta không đi... ngươi cũng không được đi."
Trúc Ninh tức giận đến nỗi đập đầu hắn: "Ngươi có bị thần kinh hay không?!" Thập Lục cúi đầu mặc kệ bị đánh, không nói một lời, chỉ túm lấy cổ tay Trúc Ninh, kiên quyết không buông. Chờ khi Trúc Ninh đánh đến nỗi mỏi mệt, nàng mới bất đắc dĩ hỏi hắn, "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
"Nếu ngươi không cần ta... ta không biết... đi đâu." Lúc này Thập Lục mới ngẩng đầu nhìn Trúc Ninh, sự bất lực dấu trong ánh mắt khiến trái tim Trúc Ninh bủn rủn không thể giải thích. Nàng bỗng nhiên cảm thấy có một cảm giác tội lỗi, nàng muốn giơ tay chạm vào Thập Lục và an ủi hắn vài câu, nhưng lại không biết vì sao mình muốn làm như vậy. Rõ ràng Thập Lục đang cản trở chuyện của nàng, nhưng nàng lại là người có cảm giác hối tiếc.
Nàng thở dài một tiếng, chợt nghe hai tiếng gõ cửa "cốc cốc", nam chủ nhân ở bên ngoài mang theo vài phần lo lắng hỏi: "Xin hỏi, có chuyện gì xảy ra với hai vị không?"
Hiện tại nghe thấy giọng nói này, đáy lòng Thập Lục cảm thấy hoảng hốt, cánh tay dùng sức kéo Trúc Ninh vào trong lòng ngực. Hai cánh tay giống như gọng kìm vòng chặt lấy nàng, sau đó hắn nói với bên ngoài: "Không có việc gì, ngươi đi đi!"
Hắn nói lời này rất trôi chảy, Trúc Ninh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhưng lại nghe âm thanh người nọ thật sự xoay người rời đi ngoài cửa truyền đến. Trúc Ninh bắt đầu lo lắng, la lớn: "Đứng lại! Quay lại cho ta!" Giọng điệu của nàng nghiễm nhiên giống như miệng lưỡi công chúa lúc trước.
Thập Lục hoảng hốt ôm nàng càng chặt.
Cửa bị đẩy ra, nam chủ nhân bước vào với một chiếc đèn l*иg trong tay. Nam nhân nhìn thấy Thập Lục đang hung tợn trừng mắt nhìn mình, người nọ mà Thập Lục đang ôm trong lòng ngực cũng hung tợn trừng mắt nhìn mình. Nam nhân gãi gãi đầu, không biết bản thân mình đã đắc tội với hai người này lúc nào: "Nhị vị, xảy ra chuyện gì?"
"Tướng công? Có chuyện gì vậy?" Nữ chủ nhân cũng bị tiếng ồn lúc nửa đêm đánh thức, nàng ấy khoác thêm áo choàng và đi tới cửa.
Trúc Ninh giống như bị kí©h thí©ɧ, thân mình đột nhiên vật lộn, giống như cá chạch thoát khỏi sự giam cầm của Thập Lục. Nàng khép hai chân lại, nhảy lên hai bước, đánh thẳng về phía phụ nhân kia. Nam chủ nhân kinh hãi, vội vàng ôm thê tử mình vào trong lòng ngực, thối lui về phía sân viện, né tránh tập kích đột ngột của Trúc Ninh.
Nam tử giận dữ: "Ngươi muốn làm gì?!"
Phụ nhân cũng mang vẻ mặt kinh hoàng, vội hỏi: "Cô nương, có chuyện gì xảy ra với cô nương vậy?"
Thập Lục cũng vội vàng đứng dậy đuổi theo, hắn chuẩn bị tiến lên ngăn cản Trúc Ninh, nhưng đôi mắt Trúc Ninh lúc này đỏ như máu, né tránh Thập Lục, không ngừng cố gắng nhào về phía phụ nhân kia, trong miệng hô to: "Phò mã! Ngươi trả lại mạng cho ta!"
Thập Lục cả kinh, dưới chân lảo đảo một cái suýt nữa té ngã.
Khuôn mặt hai vợ chồng kia càng kinh ngạc hơn: "Phò...... Phò mã?"