Trúc Ninh không biết đi chỗ nào để tìm người từng là Phò mã của nàng. Hai người lang thang không có mục tiêu đi về phía Nam. Giang Nam vào tháng ba có gió mát thổi nhẹ, khi mặt trời lặn là lúc Thập Lục và Trúc Ninh thu dọn hành lý chuẩn bị ra khỏi thành. Ngay khi bọn họ rời khỏi khách điếm, bất chợt nhìn thấy một thai phụ ngã xuống mặt đất. Lúc này trên đường cái rất vắng vẻ lạnh lẽo, không có người nào giúp đỡ nàng ấy, Trúc Ninh vỗ vỗ vai Thập Lục: "Ai nha, nhanh giúp người ta đứng lên."
Thập Lục làm theo lời nàng nói, nâng thai phụ kia đứng dậy. Phụ nhân mới vừa nói câu cảm ơn với Thập Lục, bất chợt từ nơi xa truyền đến một tiếng la hét: "Nương tử, nương tử!"
Một người nam tử mặc áo choàng màu xanh bước nhanh chạy đến, "Đa tạ công tử, đa tạ công tử." Hắn nhìn thấy Thập Lục mang theo tay nải, hỏi: "Công tử nếu chưa tìm được nơi để ở, hôm nay trời đã tối, không bằng đi tới nhà ta ở lại một đêm." Thập Lục nghĩ rằng bên cạnh chính là khách điếm, những lời này của nam tử chỉ nói khách sáo mà thôi.
Thập Lục đang muốn cự tuyệt, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói giòn giã của nữ tử: "Được thôi."
Trúc Ninh nhảy nhót đến bên người Thập Lục, cười tủm tỉm nhìn nam tử kia: "Được thôi, vừa lúc chúng ta cũng không có nơi để đi, đa tạ tiên sinh khoản đãi."
Biểu tình của nam tử cứng đờ, nhưng lời đã nói ra, cũng không tiện nói thêm gì nữa. Nam tử đỡ phụ nhân bên người, cười nói: "Nếu hai vị không chê, vậy hãy theo chúng ta đi."
Đợi hai người kia đi phía trước dẫn đường, Thập Lục khó hiểu nhìn về phía Trúc Ninh: "Đêm nay... không lên đường sao?"
Trúc Ninh nhìn chằm chằm bóng lưng nam tử kia: "Lên đường? Người đã tìm được rồi, ta chỉ cần nhanh chóng đi đầu thai là được."
Cả người Thập Lục cứng đờ, tìm được rồi? Thì ra đó chính là Phò mã mà nàng muốn trả thù. Nàng cực kỳ thích Phò mã, vẫn luôn nhớ nam nhân ấy cho đến bây giờ. Nhìn trong ánh mắt Trúc Ninh có vẻ không dung người khác, đầu ngón tay Thập Lục giật giật, bỗng nhiên hắn có một sự kí©h thí©ɧ muốn quay đầu lại để nàng có thể nhìn thấy sự kích động của hắn.
Nhưng...... dường như hắn không có tư cách gì để làm như vậy.
Theo hai người kia đi vào một tòa tiểu viện, trong viện có ba phòng, hai vợ chồng ở một gian, có một phòng bếp, Thập Lục và Trúc Ninh đi vào phòng còn lại không có người ở.
Đêm khuya, lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của hai người hoàn toàn khác với người bình thường, bọn họ đều mở to mắt và trao đổi ánh mắt cho nhau, Thập Lục hỏi: "Ngươi muốn... trả thù... như thế nào?"
Trúc Ninh trầm mặc thật lâu: "Ta không biết...... nhưng ta nhất định phải khiến hắn đau khổ. Trước kia ta rõ ràng thích hắn như vậy, hắn lại...... hắn lại......" Trúc Ninh cắn răng vào trên khóe môi, có chút máu chảy ra, nàng đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng, "Dứt khoát, ta phải ép hắn uống máu của ta, khiến hắn cũng biến thành cương thi! Như vậy, chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi, sau đó ta có thể hành hạ hắn!"
Thập Lục nắm chặt nắm tay đặt ở bên người, hắn rũ mắt xuống, cố gắng kìm nén cảm xúc càng ngày càng trở nên kỳ lạ trong lòng.
"Ta sẽ đi!" Trúc Ninh đột nhiên đứng dậy, xoay người muốn nhảy ra bên ngoài, nhưng cổ tay nàng bỗng dưng bị người nắm chặt. Trúc Ninh quay đầu nhìn lại, thấy Thập Lục cúi đầu ngồi đó, giọng nói rầu rĩ: "Không đi... được không?"
Đây vẫn là lần đầu tiên Thập Lục ngăn cản Trúc Ninh, trước đó hắn luôn mặc kệ nàng làm những điều nàng muốn. Trúc Ninh cảm thấy kỳ lạ nhìn hắn: "Vì sao? Còn có cách trả thù nào khác hay sao?"
Thập Lục lắc đầu: "Không trả thù... được không?" Không biết bắt đầu từ khi nào, Thập Lục không muốn nghe Trúc Ninh nhắc tới quá khứ, không thích nàng luôn tâm tâm niệm niệm đi trả thù. Những quá khứ đó đã trôi qua, hắn hy vọng nàng có thể quên hết. Chỉ cần Trúc Ninh vui vui vẻ vẻ đi cùng với hắn, được hắn cõng trên lưng, an tâm gặm miếng lót vai của hắn là được.