- 🏠 Home
- Linh Dị
- Huyền Huyễn
- [Đạo Mộ Bút Ký] Sa Hải
- Quyển 4 - Chương 34: Hắc Phi Tử
[Đạo Mộ Bút Ký] Sa Hải
Quyển 4 - Chương 34: Hắc Phi Tử
Edit & beta: Phong Thanh Dương
Chú ý: Hỗn hợp than bột và mỡ động vật có thể cấp tốc phát cháy, nhiệt độ đạt đến trạng thái gây bỏng trong nháy mắt. Mỡ động vật không thể dùng bật lửa thông thường châm lên, nhiệt độ đốt phải sử dụng ngọn lửa ở 340-400 độ, bật lửa phòng gió đốt một thời gian có thể đạt đến 1400 độ.
Tôi thấy Xa Tổng cũng theo Tiểu Mãn Ca leo lêи đỉиɦ núi, cách nhau gần mười lăm phút, hiển nhiên là lo lắng chiến sự ở đây, thấy thi thể long vương hắn mới thở phào một tiếng, nhìn tôi nói: "Từ trước tới nay tôi chưa từng thấy ai có thể một mình đấu với long vương, vận khi của cậu thật tốt, ngay cả ông nội cậu còn không dám chắc có thể."
Đây đúng là vận khí tốt, coi như là thắng qua hung hiểm, tuy nhiên tôi vẫn còn lo lắng một số chuyện khác, đánh giá như vậy hiển nhiên Xa Tổng vẫn còn nhớ vụ tôi so sánh trí tuệ anh ta với long vương lúc trước.
"Chỉ là tư duy của anh quá cứng nhắc, cộng thêm loài vật này quá thông minh, cận thận, càng cẩn thận càng dễ bị nó hại." Tôi nói, điều này tôi rất thấm thía, trên đời này xác xuất thành công khi lập mưu kế, không phải do mục tiêu nhiệm vụ tính cách quyết định. Cẩn thận, kỳ thực đã trở thành một thói quen bị cố hoá, như vậy sẽ biến thành nhược điểm lớn nhất. Tư Mã Ý bị không thành kế đánh bại cũng là bởi nguyên nhân này.
Lập mưu khó nhất, chắc là gặp phải kẻ thay đổi thất thường. Cũng chính là làm bất kỳ chuyện gì đều gieo đồng xu, sấp ngửa bất định, nhưng bất kể là mặt sấp hay mặt ngửa, một khi quyết định đều hoàn thành một cách vô cùng cực đoan.
Như vậy có lẽ giống thiếu niên thời kỳ trưởng thành, nhưng lúc nhỏ tính cách cũng khá vặn vẹo, dù sao tôi cũng không phải loại như vậy.
Tôi trả Nokia lại cho Xa Tổng, may là có điện thoại của hắn, bằng không kế sách này thật không thể thực hiện được. Tôi thấy Xa Tổng tuy đã yên lòng nhưng sắc mặt vẫn chưa tốt lên.
Hắn nhìn hướng thi thể long vương, dùng gậy chống của mình lật xem, dường như còn vấn đề gì đó.
Tôi thầm ghê sợ da lông phát xanh của nó, thầm nghĩ nhanh nhanh tiêu huỷ nó đi, Xa Tổng lật thi thể lên, tôi thấy hắn hơi đờ người ra.
"Qủa nhiên." Hắn nói, giọng có chút kỳ lạ.
"Thế nào?" Tôi đi lên, Xa Tổng dùng cành cây chỉ chỉ một vết thương trên bụng long vương. Đây là một vết thương rất sâu, sần sùi nứt toách, nhưng không bị xé rách mà là bị móng vuốt cào vào.
"Khi tấn công cậu nó bị thương rất nghiêm trọng." Xa Tổng nói: "Bản thân nó đã không sống được lâu nữa."
"Là chó nhà anh làm nó bị thương à?"
Xa Tổng lắc đầu, âm trầm nhìn xuống dưới sơn cốc: "Chó của tôi không thể gây ra vết thương trí mạng đối với long vương, bị thương thành như vậy, đoán chừng là do mãnh thú cỡ lớn khác."
"Là con gì?"
"Không biết, nhìn vết thương thì tối đa mới qua một ngày, con vật đó chắc còn ở quanh đây."
Xa Tổng gạt thi thể long vương vào đống lửa, nói với tôi: "Thảo nào bọn long chất lúc trước đều bị đánh tan, chúng ta đi mau, ở đây rất rộng, chưa chắc đã gặp phải, nhưng nếu không phải long chất, chúng ta tránh được nên tránh thì hơn."
Tôi cũng không còn khí lực, người đầy mùi hôi, gật đầu, nhìn thi thể long chất bị đốt sạch sẽ. Khi lửa tắt hoàn toàn, chúng tôi mang theo Tiểu Mãn Ca bắt đầu đi ra ngoài sơn cốc.
Gϊếŧ long vương xong, tâm trạng đã nhẹ nhõm đi nhiều, khi mặt trời mọc, chúng tôi đã đi vào tới rừng cây, xem ra gan tạo máu rất nhanh, cảm giác thiếu máu đã biến mất, đại khái đi đến nơi cách cửa sắt chừng 2km, chúng tôi nhìn thấy chó của Xa Tổng, hay chính xác là các loại bộ phận của chó của Xa Tổng, treo ở trên cây.
Mùi máu tươi và nội tạng thối rữa tràn ngập mảng rừng, thê thảm không nỡ nhìn. Xa Tổng rõ ràng phát run, những con chó này đều là tam cung lục viện của hắn, toàn bộ đều chết hết trong một đêm.
Một vài xác chó treo trên cành cây rất cao, tôi thầm thấy lạ, làm thế nào mà treo được lên? Nhất dịnh đây không phải do long vương làm, loại thương tổn bạo lực cỡ này, cảm giác chỉ gấu mới có thể làm được.
Trên cỏ đầy vết máu, vết máu ở trạng thái phun ra, hắn nhìn hoàn cảnh xung quanh, nội tạng và vết máu đều phân bố trong khoảng hơn 500m đường mòn sơn cốc, bảo tôi đi đến sườn núi bên cạnh, nơi này là đường mòn săn bắn, nhất định con thú kia còn ở quanh đây.
Khi tôi cùng Xa Tổng treo lên bên trái sườn núi, trời đã sáng hẳn, đáng tiếc mặt trời mọc được vài phút bỗng biến thành trời đầy mây, sắc trời không được quang đãng.
Phạm vi quan sát ở đây tốt hơn, cánh rừng đến chỗ này rất thưa thớt, nếu có gì công kích có thể sớm phát hiện, sau đó lập tức có thể tránh lêи đỉиɦ núi, điều này làm cho tôi kỳ vọng có thể trực tiếp ra ngoài.
Đi lên phía trước một đoạn, sơn thể bỗng nhiên thấp xuống, chúng tôi vốn đang ở sườn núi bỗng nhiên biến thành ở trên đỉnh núi. Gió lùa ù ù từ vết nứt trên sơn thể. Đến đoạn này, chúng tôi nhìn sang bên kia núi, chỉ nhìn thoáng qua, chúng tôi liền sợ ngây người.
Đây là mặt đất sụt lún hình thành hố lớn, khói bay ra từ bên trong, nhìn tình trạng sụp đổ của cây cối thì phải hình thành trong mấy ngày gần đây.
Tôi muốn đi qua thì bị Xa Tổng kéo lại, "Hiếu kỳ hại chết mèo, tình trạng của chúng ta hiện giờ không thích hợp để gặp thêm chuyện gì."
Tôi nhìn khói bay ra, nói: "Phía dưới này có cái gì đang cháy, chẳng lẽ than dưới tầng ngầm đang bị thiêu đốt. Nơi này chẳng lẽ bị chúng ta đốt sập?" Nhìn những bộ phận khác trên sơn thể, xuất hiện rất nhiều chỗ sụt lún và có lẽ tầng đáy đã bị nổ tung.
"Cho dù đúng là như vậy thì cậu định làm gì? Định dùng nướ© ŧıểυ dập lửa chắc?" Xa Tổng kéo tôi đi, tôi thầm nghĩ cũng đúng, nhưng tôi nhìn cái hố này vẫn có cảm giác bất thường.
Tiếp tục đi lên phía trước, vẫn không nói lời nào, trước khi trời tối cuối cùng chúng tôi cũng đến được một ngôi làng, không phải là nơi chúng tôi tập kết đội ngũ trước kia nhưng cách nơi đó cũng không xa. Nơi này nhỏ hơn, đại khái là một cái thôn có hơn mười hộ gia đình. Tôi cũng không đi nổi nữa, gõ cửa một nhà dân, xin ngủ lại một đêm.
Người ta thấy chúng tôi cả người đầy máu, cũng không dám để chúng tôi ngủ lại, tìm hai con la, suốt đêm ra ngoài tìm bác sĩ. Như vậy tôi cũng sẵn lòng, dù sao cưỡi la tốc độ cũng nhanh hơn, hơn nữa tôi cũng hi vọng có thể sát trùng vết thương, tất cả vết thương hiện giờ ngứa như có cái gì muốn mọc ra từ bên trong.
Phía sau không nguy hiểm, ông bác đi bộ, chúng tôi ra đến đầu thôn, một lần nữa tiến vào cánh rừng, đi ra chưa được 700m, Tiểu Mãn Ca bỗng nhiên dừng lại, nó gắt gao nhìn chằm chằm bóng tối phía trước, Xa Tổng quát gọi cách nào cũng không hữu dụng. Tôi thấy cái mặt ngu của nó bỗng nhiên biến thành dữ tợn.
Ông bác cũng cảm thấy kỳ lạ, tôi xuống khỏi lưng la đi lên phía trước vài bước liền thấy một bóng đen đang đứng trên cây. Trong nháy mắt Tiểu Mãn Ca gầm gừ vọt tới. Xa Tổng sắc mặt trắng bệch, hét lớn: "Là Hắc Phi Tử."
_________________________
Tà sắp quay lại cái vẻ bá đạo trong sa hải 1 2 3 rồi, cũng tốt, đoạn đầu sa hải 4 thấy Tà thiên chân như trong Đạo mộ bút ký.
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Huyền Huyễn
- [Đạo Mộ Bút Ký] Sa Hải
- Quyển 4 - Chương 34: Hắc Phi Tử