Edit: Thanh Phong Ngân NguyệtBích hoạ ở Mặc Thoát ghi lại, mỏ rắn như vậy trên thế giới có lẽ chỉ có ba cái, có thể là trước đây có nhiều hơn, tuy nhiên khi đó không phát hiện được giá trị của chúng nên tất cả đã bị huỷ diệt. Dù sao rắn trong đá, cùng lắm chỉ là một sự lạ chứ cũng không thể bán lấy tiền. Mãi cho đến bích hoạ ở MặcThoát thì những hình ảnh kỳ quái này mới được giải mã, người ta mới ý thức được, loại rắn này là phương thức duy nhất để tiếp cận chân tướng của lịch sử.
Tôi biết ở Mặc Thoát đã bị khai thác hoàn toàn, một nơi khác mà bích hoạ Mặc Thoát chỉ thị đến không có cách nào tiến nhập trong một thời gian ngắn. Tôi biết hi vọng duy nhất chỉ là nơi thứ ba chưa bị tìm được.
Đối với tôi mà nói, chuyện này thật là một hi vọng xa vời, tôi vốn định dùng mười năm, hai mươi năm để tìm đến nơi đó. Tôi biết một số tin tức đặc biệt, một số hiện tượng sống lâu không tầm thường và một ít hiện tượng kỳ quái, đều phát sinh ở xung quanh những mỏ rắn này.
Tôi thật không ngờ mình có thể tìm được nhanh như vậy, có lúc tôi cho rằng những nơi này đều có sắp xếp, tuy nhiên hiển nhiên là không phải, đầu mối tôi nắm giữ được ở Mặc Thoát, cực kỳ xác thực là chỉ có mình tôi nắm giữ.
Tôi biết hành tung của tôi nhất định đều ở dưới sự giám thị của một lực lượng khác, hai ngày sau khi tôi phát hiện ra chính là thời gian duy nhất của tôi. Thậm chí trong phạm vi tôi tìm đến những thứ đó, e rằng cũng có đối phương.
Tôi sẽ không lùi bước, dựa vào những kinh nghiệm của tôi trong quá khứ, sẽ không thể có cái gọi là tạm nghỉ, thở dốc. Cũng không thể rời khỏi hiện trường, trong tình huống này tôi chỉ có thể thâm nhập vào bằng hết khả năng của mình. Những người kia cũng phải theo tôi xuống dưới để kéo dài tối đa thời gian họ liên lạc với thế lực đằng sau họ.
Tôi phải đi và đầu tiên, không thể dựa vào bất kỳ lực lượng nào, giống như Muộn Du Bình năm đó. Không phải là tình nguyện rời khỏi đồng đội của mình ở một nơi nguy hiểm như vậy, sự rời đi của hắn năm đó là một loại cơ chế tự bảo vệ mình theo thói quen.
Đầu tiên chúng tôi kiểm tra hệ thống thông gió ở nơi này, hệ thống thông gió không qua mạnh, chứng tỏ là giếng mỏ này không có yêu cầu cao đối với hơi độc, điều này làm cho tôi yên tâm hơn. Vì lý do an toàn, tôi ném tàn thuốc xuống dưới. Hơi gas nhẹ hơn không khí, đáy hố nếu quả thực không có ống dẫn kỳ quái thì khí gas cũng không bị nén ở tầng quá thấp.
Đây là một hành động rất mạo hiểm, nhưng làm cũng rất đáng giá. Chúng tôi đang ở trên đỉnh chóp của giếng mỏ than đá, nếu có nổ cùng lắm chỉ làm chúng tôi văng ra khỏi cần trục tháp này.
Như tôi dự đoán, không nổ.
Long Sáo lập tức tiến hành phá sập bốn lần, mỗi điểm phá đều do tôi chỉ đạo.
Những thanh thép chữ thập lần lượt rơi từng cái xuống giếng sâu. Chỉ có cái thứ hai là không rơi xuống theo kế hoạch của tôi, nó rơi xuống hơi nông, khiến cho cự ly giữa thanh thép thứ hai và thanh thép thứ nhất quá lớn, khả năg là sợi dây của chúng tôi sẽ không đủ dùng.
Tôi ngậm đèn pin, là người thứ nhất móc lên dây, tuột xuống.
Người gắp lạt ma lại xông lên đầu tiên là điều làm cho họ không thể tưởng tượng nổi, nếu có lựa chọn thì tôi cũng không muốn, tuy nhiên tôi không có lựa chọn nào khác.
Đầu tiên tôi hạ xuống thanh thép thứ tư, đây là thanh thép bị đánh sập cuối cùng, khi tôi hạ xuống lại làm nó đi xuống thêm ba bốn mét.
Bốn phía đều là vỉa than, những người kia thấy tôi dứt khoát như vậy cũng tăng tốc độ đi xuống.
Khi tôi ở Vân Đỉnh cũng đã từng trải qua chuyện leo trèo như vậy, vừa chỉnh sửa lại sợi dây, vừa nhìn nham thạch bốn phía, tôi cần phải tìm được một đường leo lên phù hợp, bởi rất có khả năng sẽ cần đường lùi, hiện tại nếu không quan sát tốt, đến khi đó thì đã muộn.
Tôi không tìm được một con đường như ý, tuy nhiên tôi đã có chuẩn bị, cách này tôi cần có móc sắt.
Tôi tìm ra một thanh thép trên khung đỡ, kéo xuống, nhét vào dây lưng mình.
Từ thanh thép thứ tư đến thanh thép thứ ba, tôi cũng là người đầu tiên đi xuống, bọn họ sẽ không xuống được nhanh như vậy, Xa Tổng ở bên trên hỏi xuống: "Ông chủ, anh gọi chúng tôi tới làm gì, để chứng kiến bản lãnh của anh sao?"
Tôi cười ha hả, nói: "Tôi sợ làm một mình, nhiều người gan mới to hơn."
Từ thanh thép thứ hai xuống thanh thép thứ nhất là một cự ly rất lớn, cần xuống đến sợi dây cuối cùng, sau đó nhảy xuống.
Sợi dây cuối cùng dù có thòng xuống sâu nhất thì tối thiểu cũng có khoảng cách năm mét, phía dưới chỉ có một cái xà ngang, chưa nói đến nhảy xuống có bị sái chân hay không, có thể rơi xuống ổn định hay không cũng là cả vấn đề.
Chúng tôi lấy đèn pin chiếu xuống dưới, thấy phía dưới thanh thép cuối cùng vẫn như cũ không thấy đáy, bọn họ đều khuyên tôi không nên xuống tiếp, vô ích, bởi từng đoạn từng đoạn chúng tôi xuống, đều là dây thu về, muốn trèo lên phải dùng vuốt hổ (phi hổ trảo), móc sợi dây lên một lần nữa.
Độ cao nơi đây lớn hơn độ dài dây, ắt phải có người đứng trên tiếp ứng, người bên dưới muốn trở lên có khả năng phải xếp chồng lên nhau.
Trên dưới tiếp ứng như vậy là chuyện dân trộm mộ cực không thích, bởi chuyến này chẳng kiếm chác được món gì tốt.
Tôi không quan tâm đến bọn họ, bọn họ cần tôi trả thù lao, đặc biệt dưới tình huống không có của nả gì như thế này, cam kết thù lao của tôi là hy vọng duy nhất của họ.
Tôi trực tiếp trượt xuống đầu cuối sợi dây, lấy đèn pin chiếu xuống dưới, vẫn là khu vực đen kịt một màu, chỉ có duy nhất một thanh thép mảnh làm điểm đặt chân. Nếu là trước đây đảm bảo tôi đã sớm tè ra quần. Tôi hít sâu một hơi, hạ xuống hoàn toàn. Hai chân rơi vào sát biên thanh xà.
Tôi vừa trượt, không kịp đứng vững, cả người lao xuống dưới, tay liều mạng nắm chặt xà ngang.
Sức mạnh dưới cánh tay là vương đạo, Hắc Nhãn Kính đã dạy tôi rất nhiều, khi leo lên, cần huy động sức mạnh ở những bắp thịt mà bình thường rất ít dùng đến, vì thế phải rèn luyện đặc biệt. Tôi bị anh ta đẩy xuống từ trên cao, dùng nách kẹp lấy các loại chướng ngại để treo mình lên, luyện trong một thời gian rất dài. Kỷ lục tốt nhất là ba mét, nơi này năm mét, tôi phải dùng chân để chống đỡ thêm một chút, cực kỳ dễ dàng.
Sau khi treo người tôi dùng lực eo để xoay người bò lên, định đốt thuốc, nhưng chiều sâu này đã không phải mỏ than trên bề mặt trái đất nữa nên tôi không dám đốt lửa, trên tay hiện giờ cũng là đèn pin led, tuy lúc trước đã xác định được khí ngạt ở nơi này cũng không bị dồn nén xuống dưới nhưng tôi vẫn hơi lo lắng.
Những người khác cũng không đi xuống tiếp, tôi cần bọn họ cứu tôi, tuy nhiên hiện tại khoảng cách giữa chúng tôi có lẽ nên duy trì mới bảo đảm an toàn.
"Ông chủ, chúng tôi sẽ không xuống." Xa Tổng nói: "Phía dưới còn rất sâu, chúng tôi đi xuống rất phiền phức. Anh tự xem một chút là được."
Tôi gật đầu, chỉ bằng những lời này, tôi sẽ cho anh lãi suất trong nửa năm.
Nơi này cách cửa trên ít nhất 400m chiều sâu, tôi dùng đèn pin chiếu xuống dưới, đường kính nơi này chỉ có chừng năm mét, xuống chút nữa không sâu, có lẽ hai chân tôi còn có thể chống ngang hai bên được.
Đến lúc này vẫn không nhìn thấy khu vực khai thác mỏ, xem ra mạch khoáng chính vẫn chưa bị đào ra hoàn toàn. Tôi soi đèn ra xung quanh, từ giá thép kéo ra một thanh sắt dài, dùng để buộc ngang thắt lưng mình, sau đó thử leo xuống từ sát biên mỏ than. Thanh sắt làm tôi rất khó duy trì thằng bằng nhưng tôi biết nó là vật hộ mệnh của tôi.