Sau khi Tô Vạn nhập viện thì bặt vô âm tín. Cậu từng tới hai lần, đều không gặp được người, nhưng nhất định là cứu được. Cậu còn muốn gửi đồ tới bệnh viện, đã phỏng chừng Tô Vạn phải nằm viện ít nhất ba tháng, nên cũng không cần vội vàng. Ai ngờ cậu xuất viện chỉ sau có một tuần.
Lê Thốc không rõ Tô Vạn có đem mọi chuyện kể cho cha mẹ biết hay không, cho nên không dám tới tìm hắn. Cậu sợ bị cha mẹ Tô Vạn mắng, vì thế định hẹn Tô Vạn ra ngoài, rồi hỏi chuyện chiếc chìa khóa.
Khả năng phục hồi của tên nhóc này quả không tồi, ngoại trừ bước đi còn hơi chậm chạp, những cái khác đều đã trở lại như trước. Ba đứa tụ tập ở Starbucks. Lê Thốc biết điều không hỏi Tô Vạn vì sao mang bưu phẩm cuối cùng giấu đi, chỉ đem sự tình gần nhất tổng kết lại đồng thời đề nghị giải tán.
Cậu vẫn tiếp tục điều tra, nhưng hiện nay chuyện này xem ra vô cùng nguy hiểm, hai người còn lại tốt nhất không nên can dự. Nếu như cậu có bỏ mạng, thì bọn kia chỉ cần tới ngày lễ tết đốt cho cậu hình hoa hậu với cái iphone là được.
Tô Vạn và Dương Hảo không phản đối, nhưng cũng không khuyên cậu dừng lại. Đặc biệt là Tô Vạn, hẳn vẫn nghĩ rằng Lê Thốc là thành phần hết thuốc chữa.
Lê Thốc nói với bọn kia, trước mắt tất cả tình hình đã xảy ra đều có liên quan với nhau. Sau khi Hoàng Nghiêm và cha cậu từ sa mạc trở về, cha vẫn xuất hiện bên cạnh cậu, tuy rằng tâm trạng có nặng nề, không có giao tiếp qua lại, nhưng dường như ông ấy không nhận ra đang gặp nguy hiểm.
Nếu cha cậu tham dự vào chuyện này, thì việc Hoàng Nghiêm khắc sau lưng cậu hẳn không phải ngẫu nhiên, chẳng lẽ hắn muốn truyền tin tức gì đó cho cha? Nếu hắn không tìm được ông ấy, nhưng lại phải truyền thông điệp tới ông, thì việc khắc lên lưng cậu, là con của ông hẳn là phương pháp khá hiệu quả.
Mặt khác, tất cả những thứ đoàn xe của công ty cha Thẩm Quỳnh chuyển ra từ trong sa mạc đều gửi cho Lê Thốc. Thì ba ngày sau đó, cha liền biến mất.
Mục đích mấy thứ này được gửi tới hẳn đều nhằm vào cha, bản thân cậu chỉ là nhận thay và là công cụ uy hϊếp đối với ông mà thôi.
Tuy nhiên bây giờ cha thì đã mất tích, không biết là chạy trốn hay đã xảy ra chuyện gì, điều này làm cậu cực kì nóng lòng. Cha không phải là người vô trách nhiệm, có muốn chạy thì ông phải mang cậu theo cùng. Nếu nghĩ như thế thì hẳn đã xảy ra chuyện.
Nhưng cho tới giờ bao nhiêu biến cố đằng sau chuyện này dường như vẫn còn chừa cậu ra. Việc cậu có thể bình thản ngồi trong Starbucks, uống cà phê là minh chứng rõ nhất, thật không biết là vì sao.
Để biết thêm thông tin, nhất định phải mở căn phòng của chiếc chìa khóa kia, chỉ cần tới A Lạp Thiện mới có đáp án.
(Một trong 12 đơn vị hành chính cấp địa khu của Nội Mông Cổ)
Lại nói tiếp, cậu cảm thấy như có người hướng dẫn mình tìm hiểu chuyện này, mỗi một việc gặp phải dường như luôn hướng tới một thông tin mới.
Tô Vạn nghe cậu nói xong liền hỏi: “Mày đọc tiểu thuyết tên là “biểu tượng thất truyền” chưa?”
Lê Thốc lắc đầu, cậu không thích đọc tiểu thuyết, giở được vài trang liền buồn ngủ.
Tô Vạn nói: “Nhân vật chính trong đó cũng bị ép đối mặt với đủ loại câu đố. Kẻ xấu gửi câu đố cho anh ta, bắt anh ta tháo gỡ, bởi vì kẻ xấu đó tin rằng anh ta có năng lực giải đố, kẻ xấu còn bắt cóc bạn bè để uy hϊếp anh ấy. Có lẽ ngài X đứng sau toàn bộ chuyện này, cho dù có là Ngô Tà kia hay một nhân vật thần bí khác, đều cho rằng mày có khả năng xử lí một vài vấn đề, cho nên dùng phương thức kia để ép buộc và lừa mày giúp hắn giải quyết vấn đề.”
Lê Thốc buồn bực nói: “Từ đâu mà hắn cho là tao có khả năng giải đố?”
“Khoảng thời gian mày ra ngoài cùng Ngô Tà, có phải đã bộc lộ thiên phú khác thường hay kiểu như siêu năng lực, bla bla?”
“Siêu cái củ cải ấy, chỉ số thông minh của tao, mày không phải không biết.” Lê Thốc nhớ lại toàn bộ quá trình cùng Ngô Tà đi trong sa mạc, bỗng giật mình, “Không đúng.”
“Sao không đúng?”
“Ông chủ Ngô kia, ở trong sa mạc, có lần làm một việc vô cùng quái lạ, hắn ta bỗng nhiên cởi hết đồ nhảy vào trong hồ, sau đó bảo tao cũng cởi sạch nhảy xuống, cùng hắn bơi lội.”
Tô Vạn và Dương Hảo dùng ánh mắt khác thường nhìn Lê Thốc. Dương Hảo nói: “Tiểu Lê, mày không đến mức đó chứ.”
“Mẹ mày vớ vẩn, tao nói chuyện nghiêm túc.” Lê Thốc giận dữ, “Cả hành trình, đó là lần duy nhất hắn ta làm như vậy, hơn nữa thái độ còn rất kỳ quái. Tao nhớ rõ lúc ấy hắn còn nói, nói tao là người duy nhất trong đội ngũ hắn tin tưởng, bảo tao những kẻ có dã tâm trong đội ngũ này không phải chỉ có mình hắn. Những lời khác căn bản không có ý nghĩa.”
“Nhớ rõ ràng như vậy nha, đúng là sâu đậm quá Tiêu Lê ạ.” Tô Vạn cười gian nói, Lê Thốc liền hất vỏ cafe trên bàn vào mặt hắn.
“Lúc ấy người đó kéo tao xuống nước là có mục đích, hắn cũng không phải muốn nói với tao những lời đó, tên đó chẳng lẽ muốn cho người khác nghĩ hắn đang nói cho tao cái quái gì?” Lê Thốc vỗ vỗ mặt mình.
“Hắn muốn người khác cho rằng hắn đem bí mật kể hết cho mày. Hiện nay nếu hắn tèo, thì người biết bí mật này chỉ có mình mày.” Tô Vạn nói, “Lí luận này không phải quá gượng ép sao, mày có bằng chứng gì không?”
“Nếu không phải vậy, thì không thể hiểu nổi hành vi của hắn.”
Cậu dường như rơi vào một âm mưu khổng lồ, nhưng âm mưu này có vẻ lại mở ra cho cậu, để cả một khoảng trống, chẳng lẽ là bởi, Ngô Tà kia đã cho cậu một tấm “bùa hộ mệnh”.
Hắn bằng một phương thức nào đó làm người xung quanh không dám động tới cậu.
Chẳng hạn như, tất cả mọi người đều tin rằng Ngô Tà đem bí mật nói cho cậu, còn cậu đang tiến hành một vài bước trong việc này, hơn nữa còn không hề phòng bị. Những người đó cảm thấy cách tốt nhất chính là âm thầm theo dõi cậu, đợi đến khi cậu giải quyết xong câu đố, liền giở trò cướp đoạt thành quả.
Vì vậy, trong khi cậu giải mã, sẽ không có ai tới quấy rầy, thậm chí các thế lực xung quanh sẽ bảo vệ cậu.
Hiện tại, cậu sẽ tới A Lạp Thiện, chỉ mình cậu biết mục đích chuyến đi, người khác không biết, họ xem ra sẽ nghĩ Lê Thốc lại phát hiện đầu mối mới.
Bỗng nhiên, cậu nảy sinh chút thiện cảm đối với Ngô Tà.
Lê Thốc ngẫm lại, trong lòng rất không thoải mái. Nói như vậy, bên cạnh cậu nhất định có nhiều tai mắt theo dõi. Cậu vỗ vỗ Tô Vạn và Dương Hảo: “Nếu thật như thế thì tao không cần quá lo sợ, có thể trực tiếp ngồi xe lửa. Bỏ phí quá nhiều thời gian rồi, tao nên lập tức hành động thôi.”
Tô Vạn nắm bả vai Lê Thốc, nói: “Chờ đã, mày định khi nào đi?”
Cậu nói sớm thì cũng phải ngày kia. Tô Vạn liếc Dương Hảo một cái, cả hai liền đứng dậy: “Đi thôi, chúng ta cũng quay về, chuẩn bị đồ đạc.”
“Tại sao?” Lê Thốc kinh ngạc nhìn hai đứa kia.
“Người anh em, sự kiện thú vị như vậy, sao có thể để mày hưởng thụ một mình. Huống chi, nếu đã không an toàn, thì chúng tao cũng đã không an toàn rồi. Nếu mày chết trong sa mạc, bọn họ chắc chắn sẽ hoài nghi có phải hai bọn tao cũng biết chút ít, đến lúc đó thì thảm rồi. Chẳng bằng cùng đi, chết thì cùng chết.” Dương Hảo nói, “Đã cùng hội cùng thuyền, ngồi nhìn mình mày mạo hiểm, về sao tao làm sao đối mặt với thiên hạ nữa.”