Lần này, đa số đều đã hợp logic. Đội thám hiểm kia hẳn cũng đi Badain Jaran. Tuy rằng sa mạc ở nội Mông không chỉ có một, nhưng tổng thể cũng chẳng trùng hợp như vậy được.
Xe là từ sa mạc đi ra, như vậy địa điểm phân thây hẳn là ở trong đó. Đội thám hiểm bị hại trong sa mạc. Nếu thế tám, chín phần là ở cái nơi Cổ Đồng Kinh kia.
Thẩm Quỳnh cùng cha mẹ cô ấy đều ở trong đội thám hiểm, điều này chứng tỏ đó cũng không phải đội ngũ quy củ đúng nghĩa. Nhưng nhìn số súng ống, cảm giác chẳng phải là đi du lịch. Cha mẹ Thẩm Quỳnh tuy rằng liên quan tới một số hoạt động phi pháp, nhưng cũng coi như gia đình đứng đắn, lí giải duy nhất là bọn họ bị ép buộc.
Đầu mối tuy rằng lộn xộn, nhưng cuối cùng đều có liên hệ, chỉ là không rõ mục đích.
Lê Thốc trở lại kho hàng, bên ngoài kho có quán đồ ăn nhẹ, cậu tới đó ăn trưa, chuẩn bị tinh thần, rồi đi soát lại tất cả đồ đạc. Chỉ cần tìm được manh mối, hết thảy mọi chuyện đều có thể giải thích.
Lúc ăn được một nửa, cậu nhìn thấy Dương Hảo và Tô Vạn bước xuống từ taxi, hút thuốc, nhìn vào kho hàng, bộ dạng hết sức khó hiểu.
Lê Thốc hỏi: “Bọn mày đã chịu quay lại cơ đấy?”
Tô Vạn và Dương Hảo quay đầu thấy cậu, liếc nhìn nhau, dường như đã bàn trước, Tô Vạn nói: “Thực xin lỗi, người anh em, hôm qua bọn tao quả thực không có nghĩa khí, bọn tao cũng đã tự khinh bỉ bản thân. Chúng tao đã tự suy xét rồi, quyết định tới đây cùng đối mặt với mày. Mày phải hiểu cho bọn tao, dẫu sao cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế. Bây giờ, Dương Hảo đã quyết định, trong nhóm chúng ta, hắn không phải…. đại ca nữa, từ giờ mày là đại ca, chúng tao nghe theo mày. Dương Hảo nói, tuy rằng hắn có khả năng tổ chức, cũng có thể đánh nhau, nhưng nói tới buôn lậu súng ống đạn được với gϊếŧ người phanh xác, hắn khẳng định không bằng mày.”
Lê Thốc nói: “Fuck. Việc này không phải tao làm, tao chỉ nhận được mấy thứ đó thôi.”
Tô Vạn nói: “Không quan tâm có phải mày làm không, mày có thể đem toàn bộ mấy thứ ấy ghép lại nhanh như thế, thuần thục như thế, điểm này bọn tao đã không theo kịp rồi. Cho nên, đại ca, đại ca Tiểu Lê, về sau nếu chúng tiểu đệ có hỗn với anh, anh chỉ cần đừng phanh thây chúng em là được.”
Lê Thốc đạp nó một cước, nói: “Mày im miệng đi, bây giờ tao không muốn đùa với bọn mày. Cũng vừa đẹp, nếu thực sự coi tao là đại ca, có phải mọi chuyện đều nghe lời tao?”
Tô Vạn và Dương Hảo gật đầu, nói: “Chỉ cần không đυ.ng đến thi thể, tất cả đều nghe theo mày.”
“Được, người anh em, bọn mày giúp tao nhìn kỹ mọi chi tiết nhỏ trong tất cả các thùng. Xem xem có thông tin bí mật gì không, hoặc có chỗ nào mà tao không biết không.”
Hai đứa gật đầu, thấy Lê Thốc chưa ăn xong, liền kêu hai chai bia, xem là quà hối lỗi, còn châm thuốc bồi cho. Người ngoài nhìn vào có thể thấy đó là giả tạo, nhưng trong lòng Lê Thốc biết, mầy người này đối với mình đều rất quan trọng. Chuyện hôm qua, nếu là người khác thì sau này chắc đã không còn gặp lại, nhưng với hai người kia lại dường như không có sự lựa chọn khác nữa.
Sau khi uống xong, cả đám đi tới trước cửa kho hàng liền dừng lại một chút. Bất luận nói thế nào, việc đi vào nhà kho này luôn có chút trở ngại tâm lý.
Lê Thốc tra chìa khóa cắm vào ổ, vừa định mở, bỗng nhiên Tô Vạn nắm chặt tay cậu, nhíu mày.
“Sao thế, vừa mới nói mà đã thay đổi rồi à?” Lê Thốc chế nhạo.
Tô Vạn lắc đầu, nghiêng tai lắng nghe, nói: “Bên trong có người nói chuyện, trong kho có người.”
Lê Thốc ngẩn người. Lúc thuê nhà kho này, cậu đã kiểm tra xung quanh, kho hàng khá kín đáo, có bật điều hòa cũng không tiêu thụ quá nhiều điện, không có cửa sau hay cửa sổ để trèo vào, chỉ có một lối duy nhất là cánh cửa sắt này.
Cả đám lặng thinh, Lê Thốc dán tai trên ván cửa, ngừng hô hấp. Quả thực cậu nghe được âm thanh rất khẽ, nghe như có người đang nói chuyện.
Kẻ trộm nào mà thần thông quảng đại như vậy? Có đường hầm hay là nhà kho này có cửa ngầm mà cậu không biết sao.
Cẩn thận nghe ngóng, âm thanh vẫn rất mơ hồ, nghe không ra người bên trong đang nói gì. Nhưng cảm giác được tiết tấu rất kì quái, dường như không giống đối thoại, mà như có hai người đang thì thào bên trong.
Không thể báo cảnh sát, nếu không sẽ lộ mất tang vật thì quả thực là xuẩn ngốc. Cũng không thể tìm người trợ giúp. Hiện giờ xem ra chỉ có hù dọa một chút, để chúng tự động rút lui.
Ba người rất ăn ý, liếc nhau, Tô Vạn kêu to: “Ai nha, tao đã nói rồi kho hàng này không cần chịu khó kiểm tra thế đâu, còn mang nhiều người tới như vậy làm gì chứ. Chúng ta đi ăn cơm, rồi kiểm tra sau cũng đươc.
Dương Hảo lắc đầu, thấp giọng nói: “Cẩn thận vẫn hơn.” Xong đạp cửa sắt, “Thối lắm, có phải đang giấu thứ gì không thể để người khác thấy không. Cũng không phải lần đầu, mày nói xem, gọi mày tới xem nhà kho, mày để tao trông thấy cả đống thiêu thân, nếu không phải cha mày đã phân phó, tao đã đuổi việc mày lâu rồi.”
Tô Vạn lập tức nói: “Em đã dọn toàn bộ đám thiêu thân rồi, anh yên tâm đi.”
Dương Hảo hô một tiếng: “A Đại.”
Lê Thốc trả lời tức khắc: “Dạ.”
Dương Hảo lại hô: “ Lão Bính đâu?”
Lê Thốc lần này hạ giọng đáp: “Ở đây.”
“Sư phụ Dương đâu?”
Lê Thốc bóp mũi: “Tao đây.” Rồi xua tay, ý nói nhiêu người như đủ rồi.
“Mở cửa, xem thằng này làm cái quỷ gì bên trong.”
Ba người tháo dây xích, ầm ầm một trận, sau đó yên tĩnh trở lại, lắng tai nghe động tĩnh bên trong.
Đại khái khoảng hai, ba phút sau, một chút tiếng động cũng không thấy. Ba người liếc nhau, Lê Thốc bảo, đợi một chút, đừng sốt ruột, cứ chờ đã. Tiếp tục cong lưng dính vào tường, vẫn thấy lặng như tờ, mới lặng lẽ mở cửa sắt.
Tiến vào nhà kho, tiếng ong ong của tủ lạnh làm người ta không rét mà run, tất nhiên đặc biệt là ba người bọn họ, vì biết rõ bên trong này chứa thứ gì.
Nhìn xung quanh, không thấy có ai, nghĩ chắc đã trốn mất rồi. Ba người vây quanh kho hàng dạo qua một vòng, không phát hiện có động. Lê Thốc cảm thấy vô cùng kì lạ, kẻ trộm này vào từ đằng nào được.
Tuy nhiên đâu quản được nhiều thế, cả nhóm đi về phía trước tủ lạnh. Dương Hảo đưa cho mỗi đứa một điếu thuốc, nói: “Làm điếu, mong anh em mình được trời phù hộ.”
Ba người châm thuốc, Lê Thốc chợt nhớ tới chuyện gì đó, cầm điếu thuốc tới phía trước tủ lạnh, vái rồi nói: “Các vị huynh đệ tỷ muội, đem mọi người đặt bên trong không phải chủ ý của tôi. Tôi cũng không hề có ý bất kính, mọi người biết tôi cũng là bất đắc dĩ. Là do mọi người bị đóng gói gửi tới đây, nếu hiển linh hãy nói cho tôi làm sao bây giờ mới phải. Nếu không được thì cũng đừng hù dọa bọn tôi, bọn tôi xong việc nhất định sẽ an táng chu toàn. Kiếp sau đầu thai vào gia đình tốt, Bắc Kinh giá nhà cao như vậy cũng đừng lưu luyến làm gì.”
“Mày học ở đâu ra mấy cái đó vậy?” Tô Vạn hỏi. Rồi đi tới bên cạnh tủ lạnh, nói: “Nhất định phải hiển linh, nếu không hiển linh sẽ không có cơ hội.”
“Cố nhân của cố nhân” Lê Thốc nói.
Vừa lúc đó, Tô Vạn kéo tay cậu.
“Lại sao thế?”
“Có, người, nói, chuyện.” Tô Vạn gằn từng chữ một.