30 năm sau, Chiết Giang.
Trên một con đường nhỏ trong thị trấn Trường An, một mình Giải Vũ Thần lặng lẽ bước đi.
Như hắn dự đoán, cậu bé kia không tiếp tục truy cứu chuyện trong tầng lầu. Ở cái tuổi ấy thì hẳn là vẫn chưa biết hết tầm quan quan trọng của sự chủ động. Khi gặp phải tình huống phức tạp như vậy, thường sẽ lựa chọn suy xét và do dự.
Đây là sai lầm mà con người dễ dàng mắc phải nhất. Thật ra trong hoàn cảnh đó, cậu ta hẳn là càng phải đuổi theo, hỏi rõ vấn đề, giải quyết ngay tại chỗ, đó mới là thuận tiện nhất, cũng là con đường có khả năng nhất làm nhiễu loạn kế hoạch của người sắp xếp cậu.
Đương nhiên, nếu như cậu ta kia thực sự làm vậy, mình cũng vẫn có cách đối phó với cậu ta.
Giải Vũ Thần vừa đi, vừa lấy khăn tay từ trong áo ra, bắt đầu xoá sạch hoá trang trên mặt mình. Sau đó một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ hiện ra ra sau lớp hoá trang. Eo của hắn cũng không cứng nhắc, thân hình cũng không trở lên cao to, eo nhỏ linh động nhẹ nhàng khi bước đi, ngược lại thân thể có vẻ càng mềm mại hơn.
Cuối cùng, hắn day day yết hầu, từ cổ họng rút ra một cây ngân châm, ném vào thùng rác bên cạnh. Hắn ho khan vài tiếng, thấy mình đã lấy lại được giọng của Lương Loan.
Kỹ xảo thay đổi thanh âm của người làm nghề hí khúc từ ngàn xưa cứ qua mỗi đời lại càng hoàn thiện, giọng nam thành giọng nữ, giọng nữ thành giọng nam, đều có từng loại hí khúc tương ứng, dùng châm cứu làm tê liệt cơ thịt để biến đổi thanh âm, chỉ là kỹ xảo bên ngoài, đó cũng là thủ đoạn để lừa gạt.
Cây kim này của Lương Loan tẩm thuốc tê, khi đâm vào cổ họng sẽ không gây đau đớn, nhưng mỗi lần làm vậy, cô vẫn sợ bằng chết.
Lương Loan đi thẳng tới một khách sạn cách đó tám, chín trăm mét, sau khi vào phòng liền quẳng giày cao gót ra, hai bàn chân đều được thả lỏng. Cô đến bên bàn hoá trang, cẩn thận nhìn mặt mình xem đã lau sạch sẽ hết những thứ bôi quét lên chưa. Sau đó cô lấy ra một chiếc túi nhỏ, trong có một lọ nước tẩy trang tẩy sạch khuôn mặt lần nữa. Xong xuôi đâu đấy, cô quay đầu lại nhìn cái “hộp đá” đặt trên bàn trà.
Lúc trước khi cô chia tay Lê Thốc, bị người ta đưa vào căn phòng này. Lúc đó cái “hộp đá” này chưa được đặt lên bàn trà, chắc là sau khi cô đi mới có người đặt vào. Cô cũng không thấy bất ngờ, lai lịch của thứ này cô đã biết.
“Hộp đá” được làm hoàn toàn bằng đá xanh, vô cùng tinh xảo, có thể thấy bốn phía “hộp đá” khắc phù điêu La Hán cùng rất nhiều đường vân, dưới đường vân còn nạm vàng hoặc kim loại mạ vàng- do oxi hoá đã biến thành chỗ đen chỗ đỏ.
Hộp đá có những đường uốn lượn to nhỏ bất đồng, không theo quy tắc đối xứng mà một bên hẹp, một bên rộng. Trên nắp hộp, không có bất kỳ phù điêu hoa văn nào, chỉ là đá tự nhiên có đường vân như da mãng xà.
Lương Loan biết, thứ này gọi là hộp đá, là đồ dùng để cất giữ nhưng vật quan trọng trong chùa miếu.
Cái hộp đá này, vào thời gian làm công trình ở Tam Hạp, trước giai đoạn trữ nước có dời một ngôi miếu cổ, nó là từ trong bụng tượng Phật tại miếu ra. Vì công trình không thuộc hệ thống bảo vệ văn vật trọng điểm, tạo điều kiện con buôn bất hợp pháp có khả năng thừa dịp trộm hộp đá đi ngay trên đường vận chuyển.
Mà thứ đựng trong hộp kia, có thể nói là nguyên nhân xảy ra tất cả sự việc.
Lương Loan sờ bề mặt hộp, châm một điếu thuốc, cố nhớ lại những thông tin về cái hộp đá này.
Chính mình, người đang giữ cái hộp này, bây giờ không một ai biết đến, tuy nhiên người mở cái hộp này ra, tên là Hoàng Nghiêm, là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, nghe nói là dựa vào lăn lộn trong nghề trộm mộ mà sống.
Trước đó Hoàng Nghiêm cũng không có liên hệ trực tiếp với chuyện này, hắn là một người làm công vô cùng an phận, hành nghề đổ đấu cũng đã mười mấy năm, trước khi đi theo Ngô gia, không có ai xem trọng hắn. Lúc ấy có một đoàn người gặp khó khăn, cần phụ tá giúp việc, hắn vô tình được đề bạt, lúc này mới có chỗ thể hiện năng lực của bản thân. Sở trường đặc biệt của hắn là đối với các loại khoá cùng cơ quan cổ đại, hắn có nghiên cứu rất sâu. Nguyên nhân hắn bị liên luỵ vào cũng chính là vì cái khoá trên hộp đá này.
Cơ quan khoá của chiếc hộp đá này hết sức kỳ quái, tất cả bộ phận đều ở bên trong hộp, nhưng mà các bộ phận của hộp đá được mài vô cùng tinh tế, có lẽ chỉ có vài mm, có thể nói là hầu như không hề có khe hở. Khi hộp đá đóng lại, nếu như không phá hỏng thì không cách nào mở từ bên ngoài.
Nói thẳng ra, khi đã đóng hộp lại, người cất giữ sẽ không có ý định mở nó ra nữa.
Cái hộp được phát hiện trong một tượng Phật thời Hán, cả hộp dính đầy bùn đất, có lẽ là khi nung tượng Phật thì hộp được đặt vào, niên đại cực kỳ cổ xưa. Người mua được hộp đá không dám táy máy hay đập cái hộp này ra, sợ làm hỏng đồ ở bên trong, bọn họ biết Hoàng Nghiêm có nghiên cứu rất kỹ đối với các loại cơ quan khoá, vì vậy đã nhờ hắn mở hộp đá này.
Đại khái ba ngày sau khi Hoàng Nghiêm giữ cái hộp đá, đã nghĩ được phương pháp, hắn sử dụng hai trăm cây châm bằng bạch kim, cài từng cây vào trong khoá, dự định đồng thời kéo ra để bật tâm khoá lên.
Thời gian cho quá trình này rất lâu. Trong toàn bộ quá trình, những người quen biết Hoàng Nghiêm đều cảm giác được, Hoàng Nghiêm từ từ thay đổi, hắn hoàn toàn trở thành một người khác.
Hắn bắt đầu trở nên mất ăn mất ngủ, ham mê điên cuồng. Người bên cạnh hắn đều nhận ra cái ham mê này không phải là muốn đạt được thành công khi mở được cái hộp này, có lẽ là do bản thân giá trị của văn vật bên trong. Có người hình dung, du͙© vọиɠ mở cái hộp này của Hoàng Nghiêm mãnh liệt như là trong hộp giam giữ người con gái hắn yêu thương nhất, hắn nhất định phải mở hộp để thả cô ấy ra.
Hắn trở nên vô cùng phiền muộn, kỳ quái ở chỗ, trừ hộp đá ra thì không có hứng thú với bất kỳ cái gì. Trong quá trình thao tác ngón tay của hắn bị một vết cắt nghiêm trọng, lúc đó hắn không thể hành động được, nhưng hắn vẫn ngồi trong phòng làm việc, ngây ngốc nhìn chằm chằm cái hộp, nhiều khi phải nhìn chăm chú đến hai mươi mấy tiếng đồng hồ.
Cũng có vài người nói, dường như hắn cùng vật trong hộp có liên hệ gì đó. Trong cái hộp này tồn tại thứ tà thuật, đã khống chế thần trí của Hoàng Nghiêm.
Nhưng nửa sau khoảng thời gian đó, khi gần kết thúc, sự việc xảy ra biến hoá. Hoàng Nghiêm bắt đầu trở nên sợ cái hộp, trạng thái tinh thần của hắn đã vô cùng không bình thường, thường hay lẩm bẩm những câu người khác không hiểu nổi.
Lúc đầu, bởi vì những lời đồn đại đó mà lòng hiếu kỳ của mọi người với cái hộp được đẩy lên cực điểm, tuy nhiên Hoàng Nghiêm vẫn không mở cái hộp ra, lòng hiếu kỳ đó cũng dần dần biến mất hoàn toàn. Vào thời gian sau đó, cũng không ai để ý đến chuyện này và quên luôn cả Hoàng Nghiêm nữa.
Rồi lại vào một ngày nào đó, sau ba tháng kể từ khi Hoàng Nghiêm giữ cái hộp, tầm khoảng đầu hè, bỗng nhiên trong nghề lưu truyền một tin tức: Cái hộp kỳ quái kia, cuối cùng cũng được mở ra.
Tuy nhiên, tin tức trong hộp chứa cái gì lại không được truyền ra, bất kể là chủ nhân của cái hộp hay là người biết chút nội tình, không ai để lộ ra dù chỉ là một lời đồn đại nhỏ nhất. Bất kể là hỏi người liên quan đến mức nào, cũng không được một kết quả gì.
Bọn họ chỉ nghe được rằng là trước khi Hoàng Nghiêm mở hộp ra, hắn đã làm những hành động vô cùng kỳ lạ, hắn gọi điện thoại cho cha mẹ mình, giao phó hậu sự của mình, sau đó rút hết tiền gửi ngân hàng, xử lý phần lớn những tranh chấp và nợ nần của mình.
Những hành động này đều thực hiện rất bí mật, dường như hắn cảm giác được sau khi mở cái hộp này, sẽ xảy ra chuyện gì đáng sợ.
Hắn sắp xếp thoả đáng tất cả hậu sự của mình rồi mới liên hệ với chủ nhân cái hộp, nói mình sắp mở hộp ra.
Đó là tin tức cuối cùng mọi người có thể nghe ngóng được, từ đó, về Hoàng Nghiêm, về thứ bên trong hộp, bỗng chốc trở thành đề tài bị kiêng kỵ.