Editor: An NhiênBọn họ tìm một kho hàng ở ngoại thành phía tây, lái xe vào, ồn ào chuyển đồ xuống.
Dù sao Tô Vạn cũng là thiếu gia hết ăn lại nằm, mới chuyển được một nửa đã mệt tới kêu cha kêu mẹ. Nhưng thấy ánh mắt sốt ruột của nhân viên chuyển phát, cũng không có cách nào, chỉ có thể vừa cắn răng vừa hùng hổ chuyển tất cả đi. Khi nhận tiền, nhân viên chuyển phát kia ngoảnh mặt lập tức rời đi, chuồn còn nhanh hơn thỏ.
Hai thằng đối mặt với nhà kho hơn một vạn mét vuông cùng với một đống thùng thùng hộp hộp đắp đống, rốt cục ôm nhau gào khóc. Không biết khóc thế này nói lên điều gì, là hài lòng, là kí©h thí©ɧ hay là bi ai.
Chính bọn Lê Thốc cũng không biết, vì tuổi còn quá nhỏ, còn không thể nhận thức được việc thể hiện cảm xúc trong cuộc sống. Hai người chỉ cảm thấy mình gặp phải chuyện như vậy, không thể tìm được phương pháp tốt hơn để diễn tả cảm xúc trong lòng, đành phải dùng cách khóc. Khóc xong, Tô Vạn hỏi cậu: "Đại ca, phải làm sao bây giờ?"
Chưa dứt lời, Lê Thốc liền nói: "Dỡ hết ra, chúng ta phải xem trong đó rốt cuộc là có thứ gì. Phải liên kết được đại khái trạng thái ban đầu mới có thể biết bước tiếp theo phải làm thế nào."
Hai người đi tới trước cái thùng kia, nhìn lỗ thủng vẫn đang chảy nước ra ngoài, rõ ràng đá đang không ngừng tan chảy.
Tô Vạn hỏi: "Chúng ta không phải nên mua bao tay hay gì đó sao?"
Lê Thốc nói: "Đừng để ý như vậy.Tao vừa chạm vào có sao đâu. Nhanh xem bên trong chứa cái gì."
Nói xong, Lê Thốc lấy chìa khóa ra dùng như dao, bắt đầu rọc cái thùng ra. Khi cắt xong, hai người phát hiện đây là một cái quan tài rất lớn, trong suốt, bằng plastic, nhưng một cạnh bị vỡ, cái tay kia từ chỗ đó mà thò ra ngoài.
Tô Vạn hít vào một hơi, vừa muốn mở nắp quan tài, Lê Thốc bật người kéo cậu lại: "Chờ chút đã, trước hết chúng ta phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Tô Vạn hỏi: "Vì sao?"
Lê Thốc nói: "Mày xem chỗ cái tay đó thò ra ngoài và cách nó thò được ra ngoài. Thi thể bên trong nhất định không nguyên vẹn bằng không tay cũng không thể chui ra ngoài từ vị trí này."
Tô Vạn nhíu mày nhìn Lê Thốc, lại nhìn trời than thở mấy tiếng, rồi ngồi xổm xuống đất mà khóc.
Lê Thốc không khóc, cậu thầm nghĩ: không sao, đây là số phậm của mình. Nếu đã là số phận, mình sẽ đối mặt. Đến đây đi, đối mặt đi, đến đây đi.
Lê Thốc vừa định mở cỗ quan tài ra, đột nhiên ngoài cửa lại có tiếng ô tô, sau đó có hai chiếc ô tô chuyển phát lái đến. Người giúp bọn cậu đánh thây khô lúc trước, Dương Hảo, ngồi bên cạnh tài xế, gọi bọn cậu: "Nào, anh em, hôm nay chúng mày thu hoạch lớn, lại hai xe nữa."
Hai xe này bọn cậu cũng không cần tự chuyển. Trả tiền lần thứ hai, nhìn đống thùng được chuyển xuống, Lê Thốc và Tô Vạn cũng không khóc nổi nữa, bắt đầu cười một cách kỳ quái.
Dương Hảo châm một điếu thuốc, nói: "Bọn mày làm sao đó? Bắt đầu làm ăn hay thế nào? Để anh em giúp cho một tay. Đây là hàng gì, tao nhìn một cái nhá."
Lê Thốc cười, nói: "Đừng xem, mang hết đi, cho mày tất."
Dương Hảo nói: "Đừng nói giỡn, cẩn thận tao oánh mày."
Lê Thốc nói: "Tuyệt đối không phải nói giỡn. Như vậy đi, mày thích, mày mang hết chúng đi, mang đi một cái tao cho mày ba mươi tệ. Mày mang đi hết, tao cho mày một nghìn."
Dương Hảo nhìn Lê Thốc, lại nhìn Tô Vạn, phun ra: "Điên à, hai thằng mày chơi trò gì vậy?"
Nhìn đống thùng trên mặt đất. Dương Hảo ngồi xổm xuống, dập điếu thuốc xuống đất, đá cái thùng một cước, rầm một tiếng, nắp thùng bị đạp rách toạc ra.
"Ế, còn bốc cả hơi lạnh nữa, không phải vật còn sống sao? Hải sản à? Tốt tốt, tao thích nhất là ăn cá mú chấm, để tao xem nào." Nói xong liền mở nắp lên.
Một giây sau đó, Lê Thốc có một cảm giác hả hê, chợt nghe thằng kia hét thảm một tiếng, ngã lộn xuống đất, bò lùi về sau sáu bảy mét, lảo đảo đứng lên nói: "Mẹ nó, đây là cái quái gì?"
Lê Thốc nói: "Tao nói với mày rồi, bọn tao không buôn bán hải sản, giờ tin chưa?"
Dương Hảo nhìn Lê Thốc nói: "Mẹ nó, bọn mày không phải là sát nhân cuồng sát biếи ŧɦái đấy chứ?"
Lê Thốc lắc đầu, hít sâu một hơi, mới dám quay đầu lại nhìn quan tài bị Dương Hảo đá đổ, vừa liếc mắt, nhất thời chân cậu muốn mềm nhũn. Từ đầu cậu đã nghĩ tới vài trường hợp, nhưng bây giờ nhìn lại phát hiện cảnh tượng trong tưởng tượng của mình vẫn quá nghèo nàn, trước mắt cậu kia đâu thể dùng lời mà hình dung nổi.
Đúng, đây là các mảnh thi thể, nhưng là loại mảnh như thế nào?
Mọi người không ngại hãy thử tưởng tượng một chút, khi phải đối mặt với một cái thùng, biết rõ bên trong là rất nhiều mảnh thi thể, lúc mở ra, đúng là thấy những mảnh vụn thi thể kia, trong trường hợp đó, còn có điều gì đủ khiến người ta phải vô cùng kinh ngạc?
Khi Lê Thốc nhìn vào trong thùng lần nữa, cậu đã nghĩ tới vô số cảnh tượng đáng sợ, tuy nhiên đều không đến mức là một thi thể bị cắt vụn. Nhưng đến khi cậu thực sự thấy được cảnh tượng bên trong, cậu lập tức hít một ngụm khí lạnh, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất.
Cậu thấy được một cánh tay gãy, dưới cánh tay này còn có rất nhiều mảnh tứ chi được ướp đá, tứ chi cũng toàn là những cánh tay, nói cách khác cậu nhìn thấy một cái thùng đầy tay.
Sau đó, tình huống bên trong lần thứ hai được chứng thực. Quả thực, những thứ bị đá phủ lên đều là cánh tay. Những cánh tay này có dài có ngắn, lớn có nhỏ có, có nam có nữ, nhưng có thể xác định, tất cả những cánh tay này đều là tay phải.
Ba thằng nhìn nhau, Lê Thốc nói: "Như vậy xem ra, những người này chẳng lẽ là buôn bán bộ phận cơ thể người?"
Tô Vạn nói: "Nhưng mà những cái tay này cũng đang phân hủy. Trong tình trạng đó, dù mang đi nấu canh còn không được nữa là dùng để cấy ghép cho người ta. Hơn nữa cấy ghép cánh tay tao cũng chưa từng nghe qua bao giờ."
Lê Thốc nói: "Ở đây tất cả đều là tay phải, như vậy những bộ phận khác của thân thể ở đâu?"
Tô Vạn nhìn phía sau cái thùng này: "Thật là biếи ŧɦái, nếu như có nhiều thi thể bị cắt thành từng mảnh như vậy thì bọn họ để lộn xộn cũng được, không thể đặt chỉnh tề như vậy tất cả đều là tay phải về về tay phải, tay trái về tay trái. Thi thể bị cắt rời này và người gửi lô hàng này sao phải máy mọc như vậy, nếu không bọn họ phải có dụng ý gì đó."
Lê Thốc đầu đau như muốn vỡ ra, nghe tiếng nói cũng có cảm giác đặc biệt kỳ quái. Cậu không biết cảm giác này là sao, đến lúc cậu đứng lên lùi về sau mấy bước, bắt đầu nôn thốc nôn tháo.
Tô Vạn vội vàng đỡ cậu, nhưng mà cũng đồng thời, Tô Vạn cũng nôn theo. Nôn xong, Tô Vạn nói với Lê Thốc: "Đáng ra bây giờ chúng ta phải sợ bằng chết rồi chứ? Tại sao chúng ta còn có thể bình tĩnh mà ói mửa như thế?"
"Tao cũng không biết." Lê Thốc chỉ có thể cười nhạt, cậu nói với Tô Vạn: "Có lẽ chúng ta đã thấy nhiều trong phim với hoạt hình. Những thứ như vậy đã không còn sợ nữa."
Tô Vạn nói: "Lê Thốc, tiếp tục như vậy không phải biện pháp. Tao không biết mày xem bộ phim đó chưa, có lẽ chúng ta đang bị người ta lừa gạt. Nếu tiếp tục bị người ta lừa gạt như thế, bọn họ còn gửi tới cái gì nữa chứ. Trước là khô, bây giờ là tươi. Sắp tới có phải là gửi đồ thối rữa đến không?"
Lê Thốc há miệng, cố sức khạc ra, nói: "Tao đã nghe một người nói với tao, những thứ này được gửi là có lý do, bọn họ cũng không có cách nào khác. Chúng ta phải tìm ra lý do này."
Cậu nhìn những thùng cát tông trước mặt, nói với Tô Vạn: "Dỡ tất cả ra, dỡ hết ra. Chúng ta phải biết trong này rốt cuộc có những gì. Dù bên trong tất cả đều là đầu người, chân tay, hay là cái mông, chúng ta cũng phải ghép hết lại."