- 🏠 Home
- Linh Dị
- Huyền Huyễn
- [Đạo Mộ Bút Ký] Sa Hải
- Quyển 1 - Chương 54: Số Mệnh
[Đạo Mộ Bút Ký] Sa Hải
Quyển 1 - Chương 54: Số Mệnh
Editor: An Nhiên
Lê Thốc đưa số điện thoại của Lương Loan vào danh sách hạn chế, dự định không bao giờ nhận điện thoại của cô nữa. Cậu nhìn cái túi nylon đen chứa mười vạn đồng kia, buộc chặt miệng túi, để vào ba lô, đi tới thị trấn trên, suốt đêm đón xe đến sân bay quốc tế Tiêu Sơn ở Hàng Châu. Cậu muốn lập tức trở về xem xét, nếu muốn tìm một đồng minh, cậu biết mình chỉ có thể tìm bọn Tô Vạn, bởi vì cậu biết cậu cùng mấy người đó đều ngoài cuộc.
Hơn nữa Tô Vạn cũng sẽ theo cách của cậu để suy nghĩ vấn đề, mười vạn tệ này, cậu tin Tô Vạn cũng kiếm ra được, tuy nhiên đây mới thực sự là mười vạn đồng tệ về cậu, cộng thêm số lúc trước, cậu đã có ba mươi hai vạn, một con số không nhỏ, dùng để chạy trốn hay có lẽ là làm bất cứ việc gì đều dư dả. Cậu chưa hoàn toàn cùng đường.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cậu được thấy nhiều tiền mặt như vậy. Khi cậu mang tiền lên máy bay,tâm trạng của cậu đột nhiên chùng xuống, thì ra muốn một người có cảm giác an toàn cũng không phải quá khó khăn, đặc biệt là người như cậu.
Có hơn ba mươi vạn tệ của riêng mình, khi Lê Thốc xuống máy bay, tác phong của cậu hoàn toàn thay đổi. Lúc trên máy bay cậu đã suy nghĩ tỉ mỉ tất cả, sau khi những cảm giác sợ hãi, lo lắng, không thực tế, mộng ảo đều trôi qua, trong lòng cậu dâng lên niềm phấn khích mãnh liệt.
"Đúng vậy, mình sẽ không bao giờ trở lại là một học sinh trung học bình thường nữa. Mình trở thành nhân vật như trong tiểu thuyết, điện ảnh, người mang một vận mệnh kỳ lạ được số phận lựa chọn, vốn ban đầu chính là ba mươi hai vạn này."
Là người được số phận lựa chọn, cảm giác đó, đối với một người hoàn toàn không biết giá trị của bản thân như Lê Thốc mà nói là quá tuyệt vời. Lúc cậu đi trên đường còn có cảm giác gió cuốn theo ào ào.
Yeah! Khi cậu trở về trường một lần nữa, thấy lũ bạn cùng lớp, cảm giác bóng dáng của mình thật cao lớn vô bờ bến. "Chúng mày chỉ là những đứa sống trong sự bao bọc của cha mẹ, làm sao hiểu được sự gian nan của người trong xã hội, làm sao hiểu nổi những đau đớn của tao." Lê Thốc nói thầm trong lòng.
Lê Thốc tới trường, vô cùng bình tĩnh mà xin nghỉ với giáo viên. Trước đây đυ.ng phải trường hợp này, cậu hẳn là rất căng thẳng cùng lo lắng. Lần này cậu đặc biệt bình tĩnh đứng trước mặt cô giáo chủ nhiệm xinh đẹp, rất thản nhiên nói với cô, mình sẽ phải đi hoàn thành một việc rất quan trọng, cần xin nghỉ, một thời gian dài không thể đi học.
Cô giáo còn đang muốn gọi điện cho cha cậu để xác định, Lê Thốc chỉ là lặng lẽ gật đầu: "Là vậy, cho dù là chủ nhiệm lớp, trước ý nguyện to lớn của mình, cô giáo cũng chỉ là một người bình thường mà thôi."
Khoác ba lô trên lưng, để lại một bóng lưng mà cậu tự nhận là thê lương, rời khỏi trường học, cậu đi thẳng đến nhà Tô Vạn.
Thật ra lúc ở lớp cậu cũng đã tìm Tô Vạn, nhưng Tô Vạn không đi học. Trong lòng cậu biết, tình hình lúc này, Tô Vạn nhất định không thể đến trường học bình thường được. Nói đến người bạn này, cậu vẫn còn có chút áy náy.
"Xin lỗi, Tô Vạn, đây là vận mệnh của tao, đã làm mày chịu khổ rồi."
Khi Lê Thốc tới nhà Tô Vạn, thấy một chiếc xe tải đang đậu ở cửa nhà Tô Vạn, đang dỡ hàng xuống, trong lòng dâng lên dự cảm không lành. Cậu thò đầu vào trong nhà đã nhìn thấy Tô Vạn đang ôm đầu, ngồi trên bồn hoa. Trong sân đã chất đầy những thùng thùng hộp hộp lớn như lần trước, vừa nhìn đã thấy ít nhất phải có đến ba mươi cái.
Lê Thốc thở dài, đi vào, gọi một tiếng, Tô Vạn ngẩng đầu nhìn thấy Lê Thốc, gần như suýt thì quỵ xuống chân Lê Thốc: "Đại ca à nghĩ biện pháp gì mau đi, tiểu đệ sắp không chịu nổi nữa."
Lê Thốc hỏi: "Tổng cộng gửi tới bao nhiêu rồi?"
Tô Vạn nói: "Nói cho mày biết, tao đã nhờ người kiểm tra số đơn hàng chuyển phát nhanh đến nhà tao, tính cả cái xe tải này, ngày hôm nay còn có bốn cái. Nếu mày không nghĩ ra cách, cha tao về còn không thể vào nổi cửa nhà."
Lê Thốc suy nghĩ một lúc, nói với những người đang dỡ hàng: "Đầu tiên các anh đừng dỡ xuống."
Người đưa bưu kiện hỏi cậu: "Tại sao?"
Lê Thốc nói: "Thế này đi, tôi đưa thêm tiền cho các anh, chúng ta sẽ đến vùng ngoại thành tìm một nhà kho, sau đó chúng ta sẽ chuyển số hàng này vào kho. Anh xem trong tình hình này cũng không thể chất chúng ở đây được."
Nói xong cậu vỗ vai một nhân viên chuyển phát, đưa một xấp tiền. Nhận xong, nhân viên kia nhìn cậu, gật đầu: "Vậy các cậu đi tìm nhà kho nhanh lên."
Lê Thốc ra dấu ok, nháy mắt với Tô Vạn, nói: "Như vậy, chúng ta phân công nhau hành động, mày ở chỗ này canh chừng, tao theo xe tải này đến ngoại thành tìm nhà kho, tìm được rồi tao sẽ báo địa chỉ nhà kho cho mày. Thế nào?'
Tô Vạn liếc mắt nhìn Lê Thốc: "Này, chẳng lẽ mày cứ thế mà đi ư?"
Lê Thốc nói: "Tao nghĩa khí như thế..."
Còn chưa dứt lời, một nhân viên chuyển phát hét lớn một tiếng, nhảy từ trên xe xuống. Bọn họ nhìn lại, thì ra lúc dời thùng trong xe, trong đó có một cái thùng cực lớn, trong quá trình vận chuyển bị đè vỡ. Từ trong cái thùng đó có một cánh tay người trắng bệch thẳng tắp vươn ra.
Lê Thốc và Tô Vạn liếc mắt nhìn nhau, nhân viên chuyển phát nhanh kia mắng: "Rốt cuộc các cậu vận chuyển thứ gì?"
Lê Thốc cùng Tô Vạn đều gượng cười, bọn cậu xua tay để làm nhân viên kia bình tĩnh lại, tự mình thò đầu vào nhìn thoáng qua, phát hiện cái tay vươn ra trong thùng không phải tay của thây khô mà là một cái tay vẫn còn tươi.
Lê Thốc hít vào một hơi, thầm nghĩ: mẹ nó chứ, gửi đồ khô chán lại bắt đầu chuyển sang đồ tươi. Đúng là hàng nào cũng có, cậu sờ mười vạn đồng trong túi, nghĩ: Thật là con mẹ cậu nhục, số tiền này vừa tới tay, cứ thế bị mang ra để bịt miệng. Vì vậy cậu rút ra một xấp từ mười vạn đồng, đưa cho Tô Vạn, bảo Tô Vạn đẩy những người kia đi chỗ khác, còn mình tiến vào xem, ngồi xổm xuống.
Đây là bàn tay của một thi thể đã có vết loang lổ, nó đã đông cứng lại, nhưng chưa hư thối. Còn kinh dị hơn thây khô, Lê Thốc không quen được với xác tươi, trong lòng lập tức dâng lên một nỗi sợ hãi.
Cậu cẩn thận lấy tay sờ thử một cái, phát hiện tay của thi thể rất lạnh. Lấy tay mở kẽ hở giữa giấy các tông và plastic, liếc một cái vào trong, thấy ở đó chất rất nhiều đá khối.
Cậu nhìn quanh, thấy Tô Vạn đang thương lượng với nhân viên chuyển phát, nỗ lực dùng tiền để giải quyết. Thừa dịp bọn họ không chú ý, Lê Thốc dùng mảnh giấy các tông cứng rắn bên cạnh đẩy cái tay thò ra kia vào trong, sau đó đứng lên, đi qua một bên đem một cái thùng giấy mà nhân viên chuyển phát vừa định chuyển xuống, đẩy lại vị trí cũ, chèn chặt vào chỗ cái thùng bị hỏng.
Làm xong những chuyện này, cậu nhảy xuống xe, đi tới nói với nhân viên chuyển phát: "Anh em, chỉ là hiểu lầm, đây là đạo cụ của bọn tôi."
Nhân viên chuyển phát khó hiểu nhìn cậu: "Đạo cụ? Đạo cụ để làm gì?"
Lê Thốc hít mũi một cái: "Anh xem đây là biệt thự đó, tối hôm nay bọn tôi sẽ tổ chức một buổi party ma quỷ. Còn nữa, đây là ông chủ nhí của tôi, cậu mời rất nhều người đến, muốn chuẩn bị thật tốt vì vậy đã mua rất nhiều đạo cụ để trang trí. Không ngờ lại dọa phải các anh, thật xin lỗi."
Nhân viên chuyển phát nghi ngờ nói: "Đó là thật hay giả? Tôi thấy thứ đó không giống là giả."
Lê Thốc nói: "Đây tuyệt đối là giả, không tin anh qua đây xem."
Lê Thốc nhìn chung quanh, sau đó hạ giọng nói: "Người anh em, tôi biết xe của anh chở thứ này cũng không tốt, anh xem, bọn tôi cũng không còn cách nào khác mà, đúng không. Tôi đưa tiền cho anh, anh cũng biết buổi party của bạn tôi không tốt lành gì, hơn nữa cha cậu cũng không biết chuyện này, nếu biết chắc sẽ đánh chết bọn tôi. Bây giờ dàn xếp một chút, những thứ này bọn tôi cũng không định đưa vào nhà nữa, cũng không cần các anh chuyển. Các anh đừng hỏi gì thêm, bọn tôi sẽ mang thứ này lên xe, sau đó chở đến nhà kho. Các anh cũng không cần làm gì, tất cả bọn tôi sẽ làm. Các anh cứ cầm số tiền này, nếu anh muốn báo lại cho ông chủ các anh thì báo, nếu như không muốn báo đã nhận tiền thì bọn tôi cũng tuyệt đối không tiết lộ. Sau này còn dài."
Nhân viên chuyển phát nhìn Tô Vạn, Tô Vạn căng thẳng đến đổ cả mồ hôi, chỉ có Lê Thốc gật đầu lia lịa. Nhân viên chuyển phát suy nghĩ một lúc: "Được, các cậu tự chuyển, bọn tôi cũng không tìm hiểu gì về cái thùng này nữa, bọn tôi sẽ làm như chưa xảy ra chuyện gì."
"Cảm ơn, cảm ơn. Anh xem bọn tôi chỉ là một đám con nít cũng không thể làm ra chuyện gì mà."
Rất thành thạo, Lê Thốc đã giải quyết xong chuyện này, nhanh chóng ra hiệu với Tô Vạn. Một mình cậu không thể mang những thứ này lên xe, Tô Vạn phải cùng giúp cậu, lại phải đi nhờ người. Tô Vạn đành phải gọi điện thoại nhờ mấy người bạn du côn đến, kể qua loa, cậu cùng Lê Thốc hai người lên xe lái thẳng đến ngoại thành.
Ở trên xe Lê Thốc đổ mồ hôi đầm đìa, nếu nói mấy thi thể này hoàn toàn mới, như vậy tình hình sẽ khác. Khi đá tan chảy hết, thi thể sẽ thối rữa ra mất.
Số mệnh người khác hay nhận được những thần khí, bảo kiếm, đơn dược ăn vào có thể tăng hai mươi năm công lực, thậm chí còn có mỹ nữ yêu thương nhung nhớ. Mà cậu từ đầu tới giờ luôn luôn gặp phải hoặc là các loại súng ống thuốc nổ, hoặc là các loại xác chết. Rốt cuộc đây là cái loại số mệnh gì?
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Huyền Huyễn
- [Đạo Mộ Bút Ký] Sa Hải
- Quyển 1 - Chương 54: Số Mệnh