Editor: An NhiênLê Thốc nói chuyện qua điện thoại với Tô Vạn thấy chưa hiểu gì lắm, vài vấn đề vẫn chưa giải đáp được, nghe thấy bên đó lùm xùm hỗn loạn có vẻ như người nhà của cậu cũng ở cạnh cậu, đành phải cúp điện thoại.
Lại bắt xe đi sang nhà Tô Vạn, trong lòng Lê Thốc thầm than, nếu Tô Vạn đang bị đánh, lúc mình bước vào chắc sẽ ngại lắm đây. Nhưng mà xuống xe taxi đã thấy Tô Vạn đứng trước cổng ấy chờ cậu, đợi thằng bạn trả tiền xong, không nói lời nào kéo cậu lên lầu.
Vào phòng Tô Vạn, Lê Thốc liền thấy cái thứ to đùng kia đang nằm ngang trong phòng Tô Vạn, giống y chang cái quan tài cỡ lớn. Ngôn từ của Tô Vạn quá nghèo nàn, căn bản không miêu tả được kích thước thật sự của nó, nó phải to gần bằng cái giường của hắn.
"Làm sao mà mang được vào đây?" Lê Thốc liền hỏi, "thứ này không bê qua cửa được."
"Đem lên ban công rồi đẩy vào." Tô Vạn nói, "Cha tao gợi ý cho tao, dùng dây chằng còn thừa đợt nhà tao lắp thêm thiết bị, từ từ kéo lên."
"Cha mày không hỏi đây là cái gì hả?" Lê Thốc tiến lên, thứ nọ bị thùng carton bọc lại, đống dây thừng dày đặc đã bị cắt đứt, rõ ràng đã từng bị mở ra, sau đó lại bọc lại.
"Đương nhiên là có hỏi." Tô Vạn nói, "Tao nói, đây là đồ của Lê Thốc, cha con mình cần tôn trọng sự riêng tư của Lê Thốc, cho nên tao mới vội gọi mày qua. Mày phải tìm lý do mà giấu nó đi, không thì thứ này phải làm sao giờ?"
Thứ này vốn gửi cho mình, Tô Vạn làm thế này không phải thiếu nghĩa khí gì, nhưng cậu đâu biết cách giải quyết nó chứ. Thật sự là không được, cậu đành phải đóng gói thứ kia lại, từ ban công đi xuống, ra ngoài tìm xe kéo kéo về nhà mình.
"Mày yên tâm, nếu có chuyện gì thì tao giúp mày chịu trách nhiệm." Lê Thốc nói, "Mày vừa nói thứ ở trong là gì?"
"Mày tự xem đi, tao mới nhìn thoáng quá, kinh vãi ra." Tô Vạn nhìn cái thùng kia, lúc này Lê Thốc mới để ý, từ sau khi Tô Vạn dẫn cậu vào nhà chưa từng đến gần cái thùng này.
"Rốt cuộc là thứ gì, mày phải nói cho tao chuẩn bị tâm lý chứ." Lê Thốc nói, "Mày cứ như vậy tao sao dám mở."
"Tao cũng có thấy rõ đâu, hình như là một người." Tô Vạn nói.
Trong lòng Lê Thốc thầm nghĩ quả nhiên cậu không nghe nhầm, thật sự là người, phải nói thế nào đây? Lại hỏi: "Sống hay chết?"
"Gì mà sống hay chết, mày nghĩ bưu kiện có thể gửi người sống đến à? Chết, hơn nữa, còn đã chết từ lâu rồi."
Lê Thốc giương mắt nhìn thùng giấy kia, thầm nói: cái quái, xác chết đúng không, cái này thì hợp lý, nhóm người Ngô Tà kia, hẳn làm được chuyện này.
Nghĩ một hồi cậu lại nuốt nước miếng một cái, liền đi bên cạnh cái thùng, tiếp đó mở cái thùng ra, nhìn thấy bên trong là một thùng plastic cỡ nhỏ, chất liệu giống với mấy cái thùng hàng trong siêu thị. Thùng plastic bên cạnh có chốt, cậu mở từng bước một, tiếp theo liền nhận thấy, những cái thùng plastic này đóng rất kín, nhất định không phải chỉ là mấy cái thùng plastic đơn giản.
Cậu dùng sức tách nắp thùng plastic ra, cảm thấy cái nắp này vô cùng nặng, plastic trong thùng có hai lớp cách nhiệt, sau khi mở xong, mùi chất giữ bảo quản liền bay ra, bắt đầu lan tràn trong không khí.
Lê Thốc nhìn thấy bên trong có rất nhiều bao khô, cái xác được bao bọc bằng một loại giấy màu vàng, chỉ nhô mỗi cái đầu ra ngoài.
Đây là một thi thể nam giới, có thể nhìn thấy dấu vết thối rữa, rõ ràng đang trong quá trình phân hủy, môi trường xung quanh thi thể bị thay đổi, vì thế mà quá trình phân hủy đột ngột dừng lại, tiếp đó các cơ quan bắt đầu khô, cuối cùng biến thành hình dáng này. Có lẽ người này chết trong sa mạc.
Quá trình này kéo dài ít nhất từ hai đến ba tháng, nhưng chỉ có thể dựa vào thi thể mà nhận xét, Lê Thốc không thể phân biệt được đây là một xác ướp cổ hay là một người hiện đại bị chết khô trong sa mạc. Nhưng có thể khẳng định được, cậu không nhìn thấy đầu thi thể có búi tóc của cổ nhân.
Tóc trên đầu thi thể là tóc ngắn chỉnh tề, thưa thớt song lại dính đầy những thứ bẩn thỉu. Lê Thốc thấy trước ngực thi thể có đeo một cái thẻ. Cậu cầm lên thì lại thấy mặt trên viết tên, Hoắc Trung Xu (đánh số 487). Mặt sau đó mấy dòng chữ nhỏ.
Khu vực phát hiện: khu thứ sáu hành lang số ba phía Bắc.
Thời gian phát hiện:12/6/1984
Người phát hiện: số 037.
Đây là một thẻ ghi chú, tuy rằng chỉ có vài dòng chữ, nhưng cũng chứa rất nhiều thông tin. Chỗ này xuất hiện tên của hai người, một là Hoắc Trung Xu, một người nữa là 037. Hoắc Trung Xu có thể chính là tên của thi thể này, 037 là người phát hiện thi thể, nơi phát hiện là khu thứ sáu hành lang số ba phía Bắc.
Chỗ này rõ ràng cực kỳ lớn, bởi vì Quang Bắc có sáu khu vực, mỗi khu vực lại chứa rất nhiều hành lang. Theo tỉ lệ thường mà phỏng đoán, khẳng định còn rất nhiều hành lang dọc theo ba khu vực Nam, Đông, Tây. Xem ra hành lang này cũng là một chi tiết quan trọng, nó thể hiện, khu thứ sáu phía Bắc này không phải nằm trong lòng núi mà là nằm trong lòng đất.
"Mày có ý kiến gì không?" Tô Vạn thấy Lê Thốc ngẩn người, lại hỏi.
"Mày có thể sẽ cần chỗ lớn hơn." Lê Thốc nói.
"Tại sao chứ?"
"Tao cảm thấy đây là mới là cái xác đầu tiên, nói vậy, có thể sẽ xuất hiện rất nhiều xác khác nữa." Lê Thốc chỉ chỉ chỗ con số đánh cạnh tên Hoắc Trung Xu, "Ít nhất, có khoảng hơn 400 xác như thế."
Tô Vạn há to miệng nhìn Lê Thốc, sau đó nhìn phòng mình, một lát sau mới nói: "Mày chắc chứ?"
Lê Thốc lắc đầu: "Không biết nữa, nhưng tao thấy mày phải chuẩn bị cho tốt, vì khả năng đó vô cùng cao."
Tô Vạn nói: "Uầy, uầy, không được, vậy nhà của tao sẽ thành nhà tang lễ mất?"
"Nhà tang lễ cũng không thể chứa nhiều thi thể như vậy, hơn bốn trăm cơ mà." Lê Thốc ngã ngồi dưới đất, xoa mũi cúi mặt, cảm thấy quá sức mệt mỏi, "Tốt nhất bọn mình nên thuê trước một cái kho hàng."
Khi Lê Thốc nói những lời này, nội tâm của cậu vẫn cảm thấy thật may mắn, cậu thấy việc đó hình như có phần khoa trương. Tô Vạn cũng hiểu, đó cũng chỉ là một khả năng mà thôi.
Nhưng mà, dù cho chỉ có một thi thể, bọn họ cũng ăn đủ rồi. Có đánh chết Tô Vạn cũng không muốn ở chung phòng với cái xác này, nhưng nếu bọn cậu lén ra ngoài ban đêm, khi cha Tô Vạn vào phòng, nhất định sẽ sợ tới mức vỡ mạch máu.
Nhưng nếu như không để ở trong nhà, đặt thứ này ngoài bãi thì còn kỳ quái hơn, lỡ như bị người khác thấy được, biết giải thích thế nào đây? Hai thằng nhóc ôm một xác chết chạy trên đường, giằng co như vậy nếu bị bắt được thì ngày mai chắc chắn lên trang nhất luôn.
Cân nhắc nửa ngày, Tô Vạn có ý kiến. Nhà cậu ở khu phố cao cấp, khu bên cạnh còn đang xây dựng, cách nhau một con đường. Buổi tối công trường không làm việc, nhiều nơi không người, bọn cậu có thể đợi khi trời tối, sau đó đem thi thể này chuyển đến đó, đào hố chôn. Tạm thời chôn xuống dưới đất, ngày mai đi tìm kho hàng, nếu kết quả thật sự như lời Lê Thốc nói, vậy cũng xem là chuẩn bị được rồi.
Lê Thốc nói: "Tao đồng ý vế sau, nhưng còn vế trước bọn mình không nên đợi đến tối mới đi giấu xác, lỡ gặp phải cảnh sát càng giải thích càng khó." Tô Vạn cũng nói: "Hay là mày ngủ ở đây luôn đi, tao vào khách sạn ngủ, mày ôm vị huynh đệ này mấy đêm tao cũng không lo đâu."
Lê Thốc nghĩ cũng thấy ngại, đành phải gật đầu. Tô Vạn đi ra ngoài, muốn kiếm lấy một cái xe đẩy và xẻng, để buổi tối hành động.