Editor: An NhiênMột tuần sau, Lê Thốc xuất viện, quay về trường tiếp tục đi học. Khi bước vào cửa lớn của trường, cậu đã nghĩ thầm: Ở đây, coi như cậu đã tham gia vào một việc mà cả đời những vị giáo viên kia cũng không thể trải qua, nhưng cũng chính cậu ở độ tuổi này vẫn không thoát được lòng bàn tay của những giáo viên đó.
Cậu đi theo dòng người trong, mọi người mặc đồng phục học sinh giống hệt nhau, song Lê Thốc đi giữa đám người ấy, lại bắt đầu cảm thấy mình khác biệt.
Muốn bùng cháy! Lê Thốc nhìn những người xung quanh, trong lòng yên lặng nhớ lại: lão tử có thể bị một đám người bắt cóc, trong sa mạc trải qua hành trình tôi luyện cực hạn, bây giờ lại phải mặc đồng phục. Mẹ nó chứ! Đáng tiếc việc trong sa mạc lão tử không dám ba hoa nhiều lời, không thì, lão tử đã sáng nhất cái trường này rồi.
Đi đến phòng học, nhìn nhìn cái bóng phản chiếu trên cửa thủy tinh, cậu dường như cảm thấy bóng của mình hơi nhuốm chút tang thương. Quả nhiên không giống với bạn học cùng khối, khiến lòng cậu tự cảm thấy có phần ưu việt. Tuy nhiên những cảm giác này, khi cậu ngồi xuống chỗ ngồi cũ của mình, lập tức mất sạch.
Cậu nhìn thấy chỗ ngồi của cậu xuất hiện đầy thứ linh tinh. Mở ngăn kéo ra, bên trong toàn rác rưởi, vỏ chuối mốc meo, giấy vo, còn có rất nhiều giấy vệ sinh kỳ quái.
Cậu đem toàn bộ mấy thứ rác thải kia quăng sạch, đột nhiên phát hiện, cả lớp chẳng ai để ý đến việc cậu đã đi học lại, đám học sinh tụm năm tụm ba tám chuyện, giống như cậu không tồn tại vậy.
Mẹ nó, không phải mấy đứa ấy nên vây quanh bàn cậu hỏi cậu về những chuyện truyền kỳ của cậu sao, cậu thầm nhủ. Như vậy cậu có thể buồn bã lắc đầu, giả bộ nói cho tụi cậu biết "Tao không thể nói", kí©h thí©ɧ tính tò mò của tụi cậu. Nói không chừng lúc tan học sẽ có bạn học nữ về nhà cùng đường với cậu, xin cậu: "Cậu lén nói cho mình tớ biết thôi." Sau đó cậu có thể đứng ở ven đường, hoặc trên sân thể dục, đón ánh tà dương, giống tư thế của mấy vị giang hồ du hiệp, đem chuyện cũ nói ra. Sau đó, sau đó có thể....
(xuống anh ơi....xuống đi ! )
Không có sau đó, đừng nói là bạn học nữ, coi như trước kia cậu có một đám bạn, giờ cũng không chú ý tới việc cậu đã đi học. Chẳng lẽ còn muốn cậu chạy qua trình diện hay sao?
Lê Thốc không cam lòng, quyết định vẫn nên cẩn thận chút thì hơn. Cậu yên lặng ngồi trên ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ đợi người khác phát hiện ra cậu, cậu hy vọng nghe tiếng người nào đó hét lên bất ngờ: Ố! Mày xuất viện rồi hả.
Tiết bốn của buổi sáng trôi qua, vẫn không ai phát hiện ra cậu, thậm chí đến thầy cô cũng có vẻ như cũng không phát hiện. Mãi đến khi ăn cơm trưa, Tô Vạn ngồi trước cậu mới xoay đầu lại. Đám học sinh trong phòng học đều đã đi ra ngoài hết, Tô Vạn hờ hững nhìn cậu, cậu cũng nhìn Tô Vạn. Hai người nhìn nhau không nói lời nào.
Lúc này Lê Thốc mới thấy bất hợp lý, không phải người khác không nhìn thấy cậu, mà là người ta không muốn nói chuyện với cậu.
"Gì vậy?" Hai người nhìn nhau thật lâu, Lê Thốc hỏi.
"Trả tiền đây." Tô Vạn đáp.
Lê Thốc bây giờ mới chợt nhớ, mình có mượn Tô Vạn một số tiền. Sờ sờ cái túi rống tuếch, hiện tại cậu làm gì có đồng nào. Cậu nhìn Tô Vạn, nghĩ xem giải thích thể nào mới phải, những nghĩ một hồi lại thấy tức : Tên thối tha, tao đã trải qua nhiều chuyện đáng sợ như vậy, làm bạn bè với nhau, mày thấy tao phát là đòi tiền. Dù là muốn tao trả tiền thật đi chăng nữa, cũng nên hỏi thăm chút đi chứ.
"Mai tao trả!" Lê Thốc tức giận nói.
Tô Vạn tiếp tục nhìn cậu, một lúc sau, hỏi "Bệnh này khỏi chưa, không lây chứ?"
Lê Thốc nhìn cậu: "Bệnh gì? Lây cái gì?" Mình không phải bị cướp rồi bị thương sao? Sao lại biến thành bị bệnh? Còn lây bệnh nữa?
Tô Vạn nói: "Chủ nhiệm lớp mình nói mày bị bệnh phổi, còn lây nữa, mày phải tạm nghỉ học vài tuần."
"Mụ nội nó, ông đây bị ngoại thương, không phải mắc bệnh!" Lê Thốc đột nhiên hiểu được tại sao không ai để ý đến cậu, dường như nhảy dựng cả lên. Chính cậu bị bắt cóc sau đó được cứu vớt là như trong truyền thuyết, không ai sùng bái thì thôi đi, tất cả chỉ cho là cậu bị bệnh truyền nhiễm.
Trong lớp bấy giờ còn vài người, Lê Thốc buồn bực, đá mấy cái vào chân bàn cho đỡ tức, lại quay đầu nhìn Tô Vạn.
Tô Vạn cầm hộp cơm hỏi cậu: "Thật không phải bệnh truyền nhiễm?"
"Hỏi nữa thì đừng nhìn mặt nhau luôn" Lê Thốc chỉ vào mặt cậu, nghĩ nghĩ, liền kéo áo sơ mi của mình lên, cho cậu nhìn vết thương sau lưng. Đến khi cậu quay người lại thì Tô Vạn đã há miệng nhìn cậu, rõ ràng sau lưng cậu toàn sẹo là sẹo.
"Mày bị làm sao vậy?"
"Nói ra dài dòng lắm." Lê Thốc trả lời, "Đến sân thể dục ăn cơm trưa đi, tao kể cho mày nghe."