Editor: An NhiênLê Thốc đi ra từ sa mạc, thân thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, vẫn phải nhận một đợt điều trị dài. Ý thức của cậu đã hoàn toàn tỉnh táo, ngày thứ ba từ khi cậu tỉnh lại ở bệnh viện, lần đầu tiên cậu hoàn toàn nhớ lại tất cả mọi chuyện.
Vết thương sau lưng đã kết vảy như một kỳ tích, cảm giác ngứa ngáy làm cậu rất khó chịu, cảm giác này làm cho tất cả chi tiết câu chuyện bắt đầu trở lại trong đầu cậu. Cậu nhớ đến chiếc điện thoại di động kia, còn cả Hắc Nhãn Kính, khi đưa thức ăn nước uống đã nói với cậu, cậu phải sống sót, cậu cần gọi vào số điện thoại đó, nói với người ở đầu bên kia những chuyện đã xảy ra.
Lê Thốc không dám nói là cậu thực sự chỉ vừa nhớ đến, trải qua cái nắng dữ dội, tất cả sức lực của cậu đều chỉ dùng để lết đi. Vô số lần cậu muốn nhớ lại những chi tiết kia, nhưng mà ánh mặt trời chói chang làm cậu vừa nghĩ đến sa mạc thì trí nhớ tự động ngừng lại.
Mặc dù bây giờ đã nhớ đến nhưng cậu cũng không đi gọi cho số điện thoại kia ngay lập tức. Cậu chợt nghĩ, mình đã đi ra, nếu không nhớ lại thì tất cả đều đã qua.
Duy chỉ có vết sẹo sau lưng của cậu lúc nào cũng nhắc nhở cậu về những chuyện đã xảy ra, lúc đó Ngô Tà từng nói, dẫn cậu vào sa mạc cũng là bởi vì vết sẹo sau lưng cậu.
Nếu như cậu gọi cuộc điện thoại này, người ở đầu bên kia sẽ tới sa mạc cứu Ngô Tà và Hắc Nhãn Kính, có phải bọn họ có còn đến tìm cậu hay không?
Nếu như chân tướng của vết sẹo sau lưng cậu thật sự quan trọng như lời Ngô Tà nói, người ở đầu kia cũng nhất định sẽ tìm đến cậu, như vậy sự việc có thể xảy ra, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.
Không, cậu không thể lại trải qua chuyện như vậy nữa.
Nằm ở trên giường, toàn bộ cơ thể cậu đều chết lặng. Cảm nhận được độ mềm mại ấm áp của chăn đệm, điều hoà thổi ra không khí trong lành cùng nhiệt độ thích hợp, còn có tiếng người ở xung quanh, làm cậu bỗng nhiên ý thức được sự văn minh tốt đẹp biết bao nhiêu.
Không thể chỉ đơn giản mà gọi tới số điện thoại này.
Nội tâm Lê Thốc còn có một loại sợ hãi khác: Bây giờ thời gian đã quá lâu kể từ khi cậu rời sa mạc, nếu như Hắc Nhãn Kính và Ngô Tà vì vậy đã chết, bên kia có thể giận cá chém thớt vì sự chậm trễ của cậu không?
Cậu lén lút chạy về nhà, những gì cậu mang về từ sa mạc vẫn còn ở trong phòng cậu, cả ba lô cũng chưa từng bị mở ra, rõ ràng cha cậu cũng không ý thức được con trai mình đã trải qua việc gì.
Cậu mở ba lô ra, tìm được di động ở bên trong, đã không còn điện. Cậu tìm được ở cửa hàng điện thoại di động ở góc đường một cục pin phù hợp. Cuối cùng cũng mở máy, giống như lời Hắc Nhãn Kính từng nói, trong điện thoại di động này quả nhiên chỉ có một số điện thoại.
Cậu chép dãy số vào, tìm một bốt điện thoại công cộng để gọi. Không ai nhận máy.
Điện thoại kết nối được, nhưng không có ai nghe. Lẽ nào chỉ có gọi từ chiếc di động kia, đối phương thấy số điện thoại quen thuộc thì mới nhận máy sao?
Liên tưởng đến thân phận Ngô Tà, Lê Thốc nghĩ loại chuyện như thế cũng là có khả năng.
Cậu ngồi xổm ở ven đường suy nghĩ hồi lâu. Có một khắc, cậu đã nghĩ chẳng cần phải lo, chỉ cần không gọi số điện thoại này, tất cả nhất định đều có thể qua đi. Dù sao thì chuyện của Hắc Nhãn Kính cũng không có ai biết, cũng sẽ không có ai trách được cậu.
Thế nhưng trong lòng cậu vẫn thấy khó chịu, mặc dù chỉ là ý nghĩ trong nháy mắt, nhưng cậu hiểu rõ, nếu như mình không gọi số điện thoại này, cả đời cũng sẽ không an tâm.
Cậu thở dài một tiếng, lòng nghĩ cùng lắm thì gọi xong sẽ đi trốn một thời gian. Trước đây cậu ở ngoài sáng, Ngô Tà ở trong tối, cậu không thể phòng bị tốt. Hiện tại rốt cuộc cậu cũng ở trong tối, còn có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh, thực sự không thể để cậu cùng cha cậu đều phải vào đồn công an ở nhờ. Cậu cũng không tin đám trộm mộ kia có thể thần thông quảng đại đến thế.
Nghĩ như vậy, cậu dùng di động bấm dãy số duy nhất kia. Khi màn hình hiển thị đang kết nối, lông tóc cả người cậu đều dựng lên.
Tuy nhiên điện thoại di động vẫn vang lên tút tút, ít nhất có đến ba mươi tiếng, vẫn không có ai nhận. Lê Thốc cũng không tắt máy, nhìn chằm chằm vào màn hình, đợi đến khi cuộc gọi tự ngắt, màn hình tối lại.
Lê Thốc thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, bên kia không đáng tin cậy, không nghe điện thoại, không liên quan đến mình." Cậu ngừng một chút, lại ngồi xổm ở ven đường một lúc nữa, trong lòng vẫn bất an, lại bấm lần nữa, điện thoại vẫn không có ai nhận.
Cậu lúc này mới hoàn toàn yên tâm, nghĩ thầm: Vừa nhận tiền của các người, vừa bị các người uy hϊếp, nói ra khỏi sa mạc sẽ gϊếŧ tôi, tôi cũng không tính toán ân oán lúc trước, gọi hai cú điện thoại, hai cú điện thoại này tôi đã mạo hiểm bao nhiêu. Bây giờ các người lại không nhận, tôi rốt cuộc đã tận tình tận nghĩa, sau này nếu có vấn đề gì, rõ ràng là không còn liên quan đến tôi.
Nghĩ tới đây, cậu đặt mông ngồi xuống đất, nghĩ đã thoát khỏi rồi, hoàn toàn thoát khỏi rồi.
Còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, điện thoại di động bỗng nhiên rung lên, gần như tuột khỏi tay cậu văng ra ngoài. Vừa cúi đầu nhìn, điện thoại di động vang lên, số kia đã gọi lại.
Lê Thốc run rẩy mà cầm điện thoại di động lên, phản xa có điều kiện nhấn phím nhận máy, đưa di động đến bên tai. Lát sau, cậu mới nghe được âm thanh bên kia truyền đến: "Ai vậy? Vừa rồi ai tìm tôi?"
"Tôi, tôi là người đưa tin." Lê Thốc nói năng lộn xộn, "Có người nhờ tôi mang một tin tức cho ngài." Cậu cho rằng đối phương nghe xong sẽ dùng thanh âm trầm thấp, đặc biệt hợp với tình hình, nghiêm trọng mà trả lời cậu, có lẽ kiểu như "Chờ chút, tôi đi tìm một chỗ không người." Tuy nhiên đối phương lại dùng cái giọng không quan tâm lắm mà nói: "Hiện giờ tôi đang bận, có thể ba mươi phút nữa gọi lại được không?"
Lê Thốc sửng sốt, lòng nghĩ ngươi vẫn còn để sĩ diện cho ta, nói : "Nhưng mà lời nhắn này vô cùng quan trọng."
"Việc của tôi hiện tại cũng rất quan trọng, nếu như hắn thực sự gấp như vậy, vì sao không đích thân đến tìm tôi, lại còn muốn cậu gọi điện cho tôi chuyển lời nhắn?" Đối phương tiếp tục nói, "Ba mươi phút nữa hãy nói tiếp với tôi, cậu không gọi tới cũng không sao." Nói xong, người nọ lập tức cúp máy.
Lê Thốc nhìn điện thoại, lòng nói Hắc Nhãn Kính ơi là Hắc Nhãn Kính, anh rốt cuộc đã từng nói với người ta đi cứu anh chưa vậy? Cái này cũng thật là quá không đáng tin.
Làm sao bây giờ? Cậu đột nhiên cảm giác được mình không phải lại bị đùa giỡn, không thể nào, Hắc Nhãn Kính ở sa mạc xa ngàn dặm làm sao có thể muốn đùa giỡn cậu? Nhưng mà nếu không phải bị đùa giỡn, vì sao đối phương lại có thái độ như vậy?
Cậu ngồi ở ven đường, tư duy hỗn loạn, cứ ngẩn người đến hơn ba mươi phút, mới cầm điện thoại di động lên, lòng nghĩ: Một lần cuối cùng, giờ mà còn không nhận, hoặc là bị trở mặt, đó chính là bởi nhân phẩm thủ hạ của Hắc Nhãn Kính anh quá kém, không liên quan đến tôi.
Điện thoại gọi đi, lần này thật ra rất nhanh bắt máy, Lê Thốc nói: "Tôi chính là người vừa rồi cần truyền lời nhắn cho ngài."
Thanh âm bên kia lại không phải là thanh âm lúc trước, bây giờ là một cô gái nghe điện thoại, cô gái kia nói: "Cậu không cần nói tiếp, số điện thoại này xuất hiện đã nói lên tất cả cho bọn họ rồi, bọn họ đã xuất phát. Rất cảm tạ cậu, cậu có thể giữ lại chiếc điện thoại này. Số điện thoại này sẽ không gọi tới được nữa, tạm biệt." Nói xong, điện thoại lại ngắt.
Lê Thốc giật mình, lần này cậu đã hiểu, xem ra đối phương vừa nhận được cú điện thoại này đã biết mình muốn nói điều gì. Cậu bỗng nhiên có chút thất vọng, cứ thế là xong sao? Không hậu tạ mình, cũng không tới bắt cóc, uy hϊếp mình? Thậm chí, cũng không tới hỏi rõ chuyện gì đã xảy ra, cứ như vậy mà bọn họ có thể tìm được Hắc Nhãn Kính sao?
Đồng thời cậu cũng thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trước ngực cuối cùng cũng rơi xuống, cảm thán: Cuối cùng mình cũng trở lại là một người bình thường. Mình, sa mạc, và đám người điên điên khùng khùng này, cuối cùng cũng không liên quan chút nào nữa.
Sống đến bây giờ, lần đầu tiên Lê Thốc cảm giác được số phận thật kỳ diệu, chỉ là, cậu lại cảm thấy sự việc phát triển có phần quá nhanh, dường như sẽ không kết thúc như vậy. Tuy nhiên lúc này, cho dù có dự cảm là vậy, cậu cũng không biết phải đi đâu để xác minh.