Editor: An NhiênMặt hồ bốn phía đã yên tĩnh, nhìn xung quanh đều là cồn cát vô tận. Tuy nhiên, cát ở đây có màu trắng hiếm thấy – trắng như tuyết. Nếu không phải do hơi nóng đập vào mặt, Lê Thốc đã nghĩ là mình đang đứng trên núi tuyết.
Vương Minh chống bè, bọn họ vừa chạm đến bờ cát, Ngô Tà nhắc nhở: "Đem bè kéo lên, nếu hồ lại di động, chúng ta sẽ thành lũ ngốc mất."
"Anh nói xem như vậy có giống xe lửa không, đến trạm cho vài người khách xuống, sau đó lại tiếp tục chạy." Lê Thốc bỗng có ý nghĩ kỳ lạ.
"Kia đoán chừng phải là một cung đường, cũng không biết đi như vậy tốn bao nhiêu thời gian" Ngô Tà cúi xuống, thò một tay vào cát, cát trắng cực kỳ nóng làm cho hắn phải nhíu mày, "Bên trong có thạch anh, bên ngoài đều là cát. Nhưng tại sao cát lại trắng như vậy ? "
"Cát trắng thì có gì đặc biệt?"
"Trong cát hầu hết là đá vụn, màu trắng biều thị cho chất vôi đặc biệt nhiều." Ngô Tà phủi cát trong tay xuống, nói: "Tôi không nhớ là trong ảnh vệ tinh có đề cập đến khu vực này."
"Có lẽ là do ánh sáng, cho nên ảnh vệ tinh không thể rõ ràng như vậy" Lê Thốc nói.
"Camera chụp trên vệ tinh không phải là mấy cái máy lởm đâu." Nói xong, Ngô Tà đưa tay lên giữa không trung: "Hơn nữa, nơi này không có lấy một chút gió."
Lê Thốc làm theo, quả nhiên đúng như vậy, một chút khí lưu cũng không có.
Lúc này, Vương Minh ở bên bè đột nhiên kêu lên: "Ông chủ! mau đến đây"
Lê Thốc và Ngô Tà nhìn về phía một cồn cát bên hồ, thấy Vương Minh chỉ vào cồn cát bên cạnh mình. Khi Vương Minh kéo chiếc bè lên cồn cát, làm cho cát xung quanh bị trượt xuống, bề mặt cát trôi đi, làm lộ ra những thứ vùi trong cồn cát.
Lê Thốc và Ngô Tà chạy tới, chiếc bè bị lún xuống càng lúc càng nhanh. Ngay sau đó, một góc xác xe tải từ trong cồn cát hiện ra. Nơi bị lõm xuống đó, là một chiếc xe bán tải, chở đầy thứ nguy hiểm mà trước đó họ tìm thấy trong hồ.
Ba người dốc sức đào cát, rất nhanh sau đó chiếc xe tải từ trong cát lộ ra. Gỉ sắt hình thành trong sa mạc có sự khác biệt với gỉ sắt hình thành trong các điều kiện khác, bọn họ có thể thấy rõ ràng, chiếc xe này là bị chất có tính kiềm ăn mòn, trên tấm sắt có rất nhiều chỗ đều bị phủ một tầng gỉ bạc phếch, vừa chạm vào liền vụn ra, rơi xuống.
"Anh xem, chiếc xe này nhất định đã bị bỏ ở đây trong một thời gian dài." Vương Minh thở hổn hển nói, "Còn nữa, ông ch, lúc xuống nước là chúng ta cùng nhau kéo chiếc bè. Thế vì sao lúc lên kéo lên bờ, hai người không phụ một tay, chỉ có một mình tôi kéo."
"Quan sát hoàn cảnh xung quanh so với kéo bè quan trọng hơn" Ngô Tà trả lời, "Trong sa mạc vật thể bị ăn mòn rất chậm, theo mức độ ăn mòn của chiếc xe này, dự là nó đã ở đây ít nhất là hai mươi năm."
"Không nhất thiết như vậy." Lê Thốc phản bác, "Tôi được học trong lớp, sự khác biệt nhiệt độ ngày và đêm ở sa mạc là rất lớn, ban đêm còn có hiện tượng thoát hơi nước, sẽ đẩy nhanh tốc độ ăn mòn của các vật thể, huống hồ ở bên cạnh còn có nguồn nước. Chúng ta thấy thứ đó trong hồ, có thể là nó đã bị rơi xuống, rồi hồ tới và đưa vào ốc đảo nơi chúng ta nghỉ ngơi lúc trước."
"Không thể tin được cậu lại là con ngoan trò giỏi như vậy." Ngô Tà kinh ngạc.
Lê Thốc nghĩ thầm, lý do mà cậu nhớ rõ như vậy là vì người giảng bài này là một cô giáo có vòng một rất lớn, điều này làm cậu cảm thấy giờ học đặc biệt thú vị, nên nghe giảng chăm chú. Sau đó bị đổi thành một thầy giáo già, vì thế cậu không còn hứng thú nghe giảng nữa.
"Không đúng, loại xe này không thể chạy được ở đây." Vương Minh đào lên một đống cát lớn, để lộ ra lốp xe đã bị mục nát xơ xác. "Ông chủ, đây là lốp cao su, bị phơi nắng tới chảy ra."
Ngô Tà chỉ vào lốp cao su giải thích cho Lê Thốc: "Loại lốp xe này chỉ có thể chạy ở đường bằng phẳng, ở đây toàn là cát, căn bản là không thể chạy, vừa chạy sẽ bị lún xuống cát."
"Nói vậy nghĩa là ở đây đã từng có một con đường ? Ở dưới lớp cát này?" Lê Thốc nhìn cát trắng tràn ngập, lắc đầu, thật sự không thể đào một con đường ở đây. Suy cho cùng, nếu có một con đường ở dưới cát, thậm chí là một đoạn ngắn, phía trước còn là những cồn cát nối tiếp nhau, nếu dùng cả cuộc đời để đào cũng là rất khó khăn. Huống hồ nơi này lại là sa mạc, trong sa mạc muốn đào hố trên cát là chuyện cực kỳ vô dụng."
"Sao nơi này lại có đường chứ?." Ngô Tà tự lẩm bẩm, sau đó nhìn sang hai người nói: "Chúng ta bây giờ cũng coi như đang gặp nạn, chỉ có thể tiếp tục đào chiếc xe tải này lên để xem có thể tìm thấy cái gì để dùng không."
Vì thế ba người tiếp tục đào, thế nhưng mới chỉ đào được vài cái, trong cát lộ ra một gương mặt khô quắt. Sau đó, cát đột nhiên sụp xuống, cát xung quanh gương mặt cũng lún theo, một cái xác khô phơi ra trước mặt bọn họ.
Lê Thốc chưa từng gặp chuyện gì giống như vậy liền bị dọa cho toát mồ hôi lạnh, cũng may đang là ban ngày nên cậu không la lên, nhưng cũng không dám đến quá gần. Cậu nhìn hai người kia, ngay cả Vương Minh, tình trạng cũng không khá hơn Lê Thốc là bao nhiêu.
Chỉ có Ngô Tà không có chút dấu hiệu nào là đang sợ hãi, hắn chỉ nói một câu: "Mẹ nó, đây không phải là điềm tốt lành gì. Hai người xem, có quân trang, đây là một binh sĩ. Ngay tới binh sĩ còn bị vây chết ở đây, chúng ta lại càng không có khả năng thoát được."
"Chưa chắc là như vậy, có thể chết do tai nạn xe." Lê Thốc bắt chước Ngô Tà lạc quan
"Không thể, tai nạn xe trong sa mạc sao gây chết người được." Ngô Tà túm cổ áo của cái xác, kéo toàn bộ cái xác ra khỏi cát. Thi thể tuy rằng đã hoàn toàn khô đét lại, nhưng vẫn còn một chút trọng lượng, trọng lượng này làm cho Ngô Tà hơi lảo đảo, chân bị lún xuống cát, một mảng cát lớn phủ lên chân hắn. Hắn ném thây khô qua một bên, nói với hai người kia: "Kiểm tra túi xem có vật gì hay không"
"Điều này vô nhân đạo lắm." Vương Minh có chút lo lắng.
"Chết rồi thì chỉ là thây ma thôi". Ngô Tà thấy hai người kia đều sợ sệt cái thi thể đó, nói: "Đừng sợ, thứ này để nhiều năm mới nguy hiểm, mới thế này còn chưa đủ tư cách đâu."
Vương Minh nhìn Lê Thốc, Lê Thốc lập tức lắc đầu: "Tôi là con tin, căn cứ theo hiệp ước Geneva, con tin không phải làm việc nặng."
"Không phải cậu nói cậu được mời đến sao ? Dùng tiền để mời thì làm chút việc là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, con tin và tù binh không phải là một." Vương Minh không chịu được quát: "Tôi không tham gia quân đội, nhanh đi."
"Tiền lương của anh có thể chia cho tôi không ?"
"Đi đi, dù sao không ít thì nhiều"
Ngô Tà ở đằng xa tiếp tục lục lọi, được một lúc lại mang ra một bụm cát. Còn Lê Thốc không thể làm gì hơn ngoài việc ngồi xổm trước cái thây khô, bịt mũi lại, dùng ngón tay gẩy gẩy.
Đây là lần đầu tiên cậu đối mặt với xác chết, hơn nữa còn là một cái thây khô. Phản ứng đầu tiên của cậu là muốn nói ngay cho Tô Vạn biết, quả thật có chút đắc ý. Nghĩ tới đó, nỗi sợ hãi trong lòng dường như giảm đi phần nào. Lê Thốc cố quan sát thi thể cẩn thận hơn.
Quân phục của người này bị ăn mòn thành ra bạc phếch, nhìn không khác gì cá khô, duy chỉ có dấu gạch trên cầu vai vẫn nhìn thấy rõ ràng.
"Quân hàm không nhỏ, hẳn là sĩ quan"
"Sĩ quan? Sĩ quan sao có thể ngồi trong chiếc xe như thế này, cậu đừng nói nhảm." Vương Minh lắc đầu phủ nhận.
Lê Thốc liếc Vương Minh một cái, thầm nghĩ nếu anh không tin thì đến mà nhìn, nhưng lại không hề phản bác lại. Cậu tiếp tục kiểm tra các túi áo, cuối cùng phát hiện được một chứng nhận sĩ quan, một bút máy và một cuốn sổ nhỏ từ túi áo của cái thây khô kia.
Quyển sổ nhỏ kia là một cuốn bút ký công tác, giấy đã bị oxi hóa trở nên cực giòn. Cậu không dùng lực quá lớn, nhưng khi những ngón tay vừa chạm vào giấy lập tức biến vụn ra. Cậu đành để những mảnh giấy đó lại chỗ cũ, thầm nghĩ, cũng may nơi này không có gió, nếu bị gió thổi qua, nhất định những trang giấy này đã hóa bột phấn lâu rồi.
Lê Thốc tiếp tục kiểm tra hai thứ còn lại, lại thấy hai mặt chứng nhận sĩ quan bị dính lại, hoàn toàn không thể tách rời, còn bút máy thì không thể mở được nắp.
Lê Thốc thở dài, nghĩ rằng nếu như mình bị kẹt lại nơi này, có phải cũng sẽ giống vậy hay không. Tiếp theo, cậu thấy trên tay người này có một cái đồng hồ, nhìn hình thức bên ngoài không thể đoán ra đây là kiểu mới hay cũ. Cậu cẩn thận tháo nó ra, thầm đoán chiếc đồng hồ này thuộc loại lại đắt tiền, nhất định không phải kiểu đồng hồ thường thấy, bởi vì kim đồng hồ vẫn hoạt động, hơn nữa còn hoạt động rất chính xác.
"Đây nhất định là một tham quan." Lê Thốc nhìn hai người kia nói.
"Cậu có thể quan tâm tới những thứ khác không ? Tìm xem, trên người hắn có bản đồ hay la bàn gì đấy ấy."
"Tôi nghĩ trên người hắn đều là phế phẩm, dù có tìm được gì thì cũng không thể dùng được, vì chất lượng bảo quản rất kém. Hơn nữa, tình trạng của hắn như thế này, tôi nghĩ hắn có mang bản đồ cũng không dùng được."
Nói xong, Lê Thốc quyết định không tìm nữa, cậu thật sự hơi sợ hãi, thầm nhủ: ai làm thì làm, mình không có tinh thần làm tiếp, cứ kệ để đấy.
Lê Thốc vừa nghĩ đến đó thì 'bộp' một tiếng, một vật từ phía Ngô Tà ném tới bên cạnh cậu. Lại một thây khô khác, hơn nữa lại vẫn là một thi thể quân nhân.
Cậu quay đầu lại nhìn, thấy Ngô Tà đem thêm bốn, năm thây khô từ trong xe bước xuống, nhìn cậu, nói: "Mẹ nó, vùi ở đây khẳng định không chỉ có một chiếc xe, trước đừng để ý những cái xác này, dưới cát vẫn còn rất nhiều thứ lắm."