Editor: An NhiênLê Thốc nằm trong lều, lều này làm bằng chất liệu cottong, kéo khoá xong là cái lạnh bên ngoài hầu như chẳng ảnh hưởng gì đến bên trong được nữa.
Bình lính tham gia vào lần khảo sát này đều nghỉ trong trại lớn, thành viên đội khảo sát chia ra ở trong các lều nhỏ, cứ hai người ở cùng một cái, như vậy cũng có thể giữ chút riêng tư, nghỉ ngơi cũng tốt hơn ở chỗ tập thể.
Lê Thốc cùng ở một lều với Vương Minh, sau khi đi vào, Lê Thốc cùng Vương Minh hai người ngồi trên túi ngủ mà nhìn nhau chằm chằm, cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Lê Thốc trộm nghĩ, lúc đầu là hắn đánh lén Lương Loan, sau đó Lương Loan đánh ngất hắn. Mặc dù khi đó mình cũng có mặt, nhưng mà chuyện này dù sao cũng là ân oán giữa hắn và Lương Loan, hắn chắc không đến mức trút giận lên mình chứ. Hơn nữa tính cách của Vương Minh cũng rất kỳ quái, từ biểu hiện của hắn cũng không thấy có bệnh gì về thần kinh, nhưng cả người hắn lại để lộ ra một cảm giác vô cùng bất thường.
Đây là một cảm giác rất khó tả, mặc dù trong khoảng thời gian này qua gặp gỡ tiếp xúc có thể cảm giác được hắn không phải dạng ngu ngốc gì, hiệu suất làm việc cũng không thấp, thế nhưng Lê Thốc lúc nào cũng cảm thấy Vương Minh nhiều lúc có vẻ chậm nửa nhịp so với người bình thường.
Vương Minh thấy Lê Thốc nhìn hắn, cũng không có phản ứng gì, chỉ trừng lại Lê Thốc bằng cái vẻ mặt khiến người đối diện chán chẳng buồn nói, lại còn khiến người ta muốn một cước đạp bay hắn đi.
Hắn không làm bất kỳ động tác giả nào. Lê Thốc bỗng nhiên hiểu ra.
Một người, bất kể là nghiêm chỉnh huấn luyện cỡ nào, trong trạng thái nghỉ ngơi hay không có mục đích cụ thể, sẽ luôn có một số động tác nhỏ theo thói quen khi lơ đãng. Những động tác nhỏ đó sẽ nối liền nhau để tạo thành một động tác lớn hơn, làm cho người ta có vẻ luôn linh động.
Nhưng Vương Minh lại không như vậy, khi hắn không có việc gì làm thì gần như hắn cũng chẳng động đậy luôn, điều này gây cho người khác có cảm giác hắn rất đờ đẫn.
"Anh..." Lê Thốc muốn biết vì sao người này lại như vậy, muốn tìm một đề tài để nói chuyện với hắn.
"Tôi chỉ là người làm thuê, sống tạm mà thôi. Mong cậu không lấy làm phiền lòng." Vương Minh nói.
Lê Thốc biết Vương Minh đang nói phủ đầu cậu, chỉ cười đáp: "Không sao, người trong giang hồ, thân bất ..."
Cậu còn chưa nói xong, Vương Minh đã xoay người tắt đèn bên hắn, sau đó nằm xuống túi ngủ.
"...Do kỷ." Lê Thốc miễn cưỡng nói cho hết câu, trong lòng cười thầm: Quái nhân, đều là quái nhân, con mẹ cậu là quái nhân thật mà.
"Nếu như ông chủ của cậu thường xuyên vắng mặt, từ khi mở cửa đến khi đóng cửa chỉ có một mình cậu, có lúc cả năm cũng không có người bước vào cửa hàng hỏi han buôn bán, cậu cũng sẽ hiểu khi chẳng có gì để làm, phải tự tắt đèn của mình, biến mình thành quái nhân, như vậy cậu mới có thể vượt qua những ngày tháng đằng đẵng như thế." Vương Minh bỗng nói từ trong túi ngủ.
"Anh đã từng làm ở một cái cửa hàng như vậy sao?"
"Trước sau tổng cộng mười mấy năm, thời gian tồi tệ nhất, tôi ngồi ở sau quầy, thậm chí ngay cả trò dò mìn trong máy vi tính cũng không buồn chơi. Tôi cứ ngồi như vậy, cho tới khi ngủ quên mất. Lúc tỉnh lại, phát hiện đã là buổi trưa ngày hôm sau. Vì vậy tôi lại không làm gì, tiếp tục ngồi bất động."
"Hả? Vậy anh không nảy mầm, hay có lẽ một ngày nào đó phát hiện chân của mình mọc rễ sao?
"Tôi đã từng mơ thấy điều đó." Vương Minh nói.
Trong nháy mắt Lê Thốc đã muốn cười rộ lên, nhưng vẫn nhịn lại được, cậu cố gắng để làm cho mình không bật cười, lúc bình tĩnh trở lại, cậu tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao?"
Vương Minh không trả lời nữa, mấy phút sau, phía Vương Minh đã truyền đến hàng loạt tiếng ngáy.
Lê Thốc nghĩ thầm tố chất tâm lý của Vương Minh hẳn là đã trải qua rèn luyện, nếu là mình, trải qua những ngày như vậy, chăc chắn chẳng thể gục xuống gối là ngủ ngay được.
Cậu nằm trong túi ngủ lấy tay ôm đầu, nhìn lên nóc lều, cảm thấy mình không ngủ được, vì vậy đem tất cả mọi chuyện đã xảy ra sắp xếp lại.
Cái người gọi là ông chủ Ngô kia, là một trộm mộ tặc thời hiện đại, ngoại trừ trộm mộ ra hắn còn là nhϊếp ảnh gia và nhà báo tự do với một cái tên khác. Vì những thân phận này, hắn biết một cô gái tên là Lam Đình, cô gái này nói với hắn rằng, Cổ Đồng Kinh có một loại lực lượng thần bí, có thể khiến người ta không thể chụp được vào ảnh, mà từ những bức ảnh Lam Đình đưa cho hắn, hắn phát hiện một di tích cổ mộ.
Vì vậy Ngô Tà liền bắt đầu điều tra chuyện này, đồng thời phát hiện chuyện này cùng với một sự việc khác hắn từng trải qua có liên quan, mà kết quả điều tra của hắn hiện tại đang khắc trên lưng mình.
Chỉ vô tình đi ngang qua chỗ đó nên bản thân đã dính vào chuyện này, hơn nữa còn là người vô tội tới đáng thương phải liên quan tới nó.
Không, những thông tin quan trọng thì cậu cũng không biết. Cậu thở dài, nghĩ thầm, chắc chắn Ngô Tà chỉ nói một số chuyện bề ngoài, những phần quan trọng thực sự cũng không cho cậu biết.
"Không có lời giải vẫn tốt hơn là có." Hình như Ngô Tà đã nói với cậu những lời này. Chẳng lẽ là ám chỉ cậu, biết như vậy là đủ rồi, đừng tiếp tục tìm hiểu?
Cậu chẳng muốn biết làm gì.
Lê Thốc cầm lấy máy ảnh của mình, nghĩ đến lúc trước chụp phong cảnh, có vẻ đã chụp được cái gì kỳ lạ. Lại đang buồn chán, cậu bắt đầu xem lại ảnh mình chụp.
Xem được một lúc, Lê Thốc nhanh chóng mệt mỏi díu mắt. Xem qua ống ngắm nhỏ xíu, nhìn cái gì cũng mơ hồ. Cậu vừa trở mình vừa nhìn, cuối cùng cũng tới mấy tấm kia. Cậu xem chậm lại, nhìn tỉ mỉ, cậu cảm giác thứ ấy đó, hẳn là sẽ ở trong mấy tấm hình này.
Bỗng nhiên, cậu ngồi dậy, cuối cùng thì cũng xem tới tấm có vấn đề rồi.
Đúng là đã chụp phải cái gì đó, ở gần cồn cát, tuy chỉ trong tích tắc thôi nhưng rõ ràng không phải là ảo giác. Lê Thốc thấy ở trong tấm hình kia, xuất hiện một cái bóng bên cồn cát.
Đây không phải là ảo giác của ánh sáng, mà thật sự là cũng khó mà nói được cái bóng trên cồn cát đó là hiện tượng gì.
Đúng, đó là một cái bóng.
Lê Thốc liên tục phóng to ảnh, cho đến khi toàn bộ cái bóng phủ kín ống ngắm, sau đó nhìn chằm chằm vào cái bóng kia một lúc lâu, mới phát hiện ra đó có hình dạng một người.
Lê Thốc bất giác hít một ngụm khí lạnh, cẩn thận nhìn lần thứ hai, cuối cùng cũng có kết luận.
Từ chi tiết của hình dáng kia có thể phán đoán, đây hẳn là một phụ nữ, đang nhoài lên khỏi cồn cát. Người phụ nữ này xuất hiện trong một khắc cậu lia máy chụp về hướng đó, không biết là nguyên nhân gì, máy ảnh không thể chụp lại hình dáng thật của người đó, chỉ là một hình dáng mơ hồ. Thế nhưng cậu nhớ rõ ràng khi cậu hạ máy xuống nhìn bằng mắt thường về chỗ đó, lại chẳng thấy có gì cả.
Toàn bộ quá trình nhiều nhất chỉ diễn ra trong nửa giây, cậu không nhìn thấy bất kỳ bụi cát nào thổi qua, cũng không thấy bên kia cồn cát có bất kỳ dấu vết nào của người vừa di động, cậu chỉ thấy một cồn cát cực kỳ tĩnh lặng mà thôi.
Bỗng Lê Thốc cảm thấy một cơn lạnh toát từ trong xương cốt lan ra, giống như nhiệt độ hạ sâu bên ngoài kia xuyên vào trong lều.
Cậu nhanh chóng mặc thêm áo, chạy đến lều của Ngô Tà. Đó là một phát hiện rất lớn, cậu không biết cái này có nghĩa gì, nhưng mà cậu chắc chắn phải đưa cho anh ta này xem.
Ngô Tà vẫn còn đang đọc sách trong lều. Lều của hắn là lều đơn, rất sạch sẽ, chất lượng cũng tương đối tốt. Dường như là đãi ngộ dành cho VIP. Lê Thốc tụt khoá lều xuống, kêu to: "Ông chủ, ông chủ."
Ngô Tà lại kéo khóa lên, nhíu mày: "Không đi ngủ đi còn gọi cái gì?"
Lê Thốc lập tức đem ảnh cho hắn nhìn, lúc đầu Ngô Tà còn không hiểu là chuyện gì, nheo mắt lại cẩn thận nhìn một lúc, lập tức vẫy Lê Thốc vào: "Vào đây."
Lê Thốc cúi xuống đi vào trong lều, Ngô Tà lập tức lấy laptop ra, đem tấm hình kia đưa vào máy, sau đó phóng lớn.
Bóng người hồ kia lập tức hiện lên vô cùng rõ ràng, mặc dù không có chi tiết, rất mờ ảo, nhưng cuối cùng cũng vẫn có thể thấy một vài nhận dạng về mặt mũi và quần áo.
Ngô Tà rõ ràng hít một hơi khí lạnh: "Là cô ấy..."
"Ông biết cô ấy?" Lê Thốc kinh ngạc nói, lòng nói: Mẹ ơi, ngươi rốt cuộc là cái gì, ta chỉ vô tình chụp phải một bóng ma trong sa mạc mà ngươi cũng biết.
Ngô Tà khoác thêm áo, nói với cậu: "Đi, đưa tôi đến nơi cậu chụp tấm ảnh này."
Bọn họ vội vàng đi ra ngoài, đi tới cồn cát Lê Thốc chụp ảnh lúc trước. Lê Thốc chỉ về phía đó cho Ngô Tà nhìn, Ngô Tà đi mấy vòng quanh đấy nhưng không có thu hoạch gì. Sa mạc ban đêm rất lạnh, bọn họ đành phải trở về.
"Chúng ta đang tìm ma nữ này sao?" Lê Thốc hỏi.
Ngô Tà lắc đầu, ra hiệu đi về, nói với Lê Thốc: "Chuyện này cậu không nên nói với bất kỳ ai khác."
Lê Thốc nhận ra cảm giác lo lắng của cậu càng lúc càng rõ ràng.
( chương này có chút xót xa cho Vương Minh )