Editor: An NhiênVề đến nhà, Ngô Tà nghĩ lại toàn bộ câu chuyện một lần, luôn cảm giác có gì đó rất bất hợp lý.
Hắn nhớ tới trước đó hắn đi Badain Jaran đã từng xem qua vài tư liệu, trong những tư liệu đó chỉ có một cuốn tạp chí nhϊếp ảnh của Pháp năm 1998 là có ảnh chụp Cổ Đồng Kinh, ảnh chụp những mỏm núi đá chằng chịt cùng hoang mạc thấp trũng đan xen vào nhau, không nhìn ra chỗ nào đáng sợ. Tuy nhiên ở một chú thích có nhắc tới Cổ Đồng Kinh làm cho người ta có một cảm giác đặc biệt kỳ quái. Trong tiếng Pháp có một từ hình dung được cảm giác này rất chuẩn xác, tuy nhiên khi phiên dịch thành tiếng Trung rất khó tìm được từ nào tương ứng, đại khái nó có nghĩa là, ở nơi ấy, người ta sẽ phát sinh ra những cảm giác mà ngày thường không cảm nhận được. Điều khiến người ta sợ hãi chính là, nhϊếp ảnh gia từng chụp bức hình này đã tự sát ba năm sau đó. Đương nhiên, nhϊếp ảnh gia và người bình thường tự sát thì không khác gì nhau, cho nên không có lý do gì mà đem chuyện này đối chiếu với những đồn đại về Cổ Đồng Kinh.
Kinh nghiệm sống ba mươi năm qua của Ngô Tà nói cho hắn biết, những chuyện như thế này giống như là một trò đùa quái đản, vì vậy hắn nhận định chuyện này là giả. Tuy nhiên xem biểu cảm của Lam Đình không giống như là đang trêu chọc người ta, trường hợp có khả năng nhất là tinh thần cô ấy hiện không bình thường.
Những chuyện như này cũng không phải lần đầu tiên hắn gặp phải, ví như Ngô Tà từng có một người bằng hữu, người ấy viết tiểu thuyết về một cuộc cách mạng, về sau đã bức xúc thừa nhận, viết tiểu thuyết là loại việc rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma.
Ngô Tà muốn gọi điện thoại cho phía nhà xuất bản, nói cho họ biết chuyện này. Dù sao quyền lợi là của bên đó, nhưng lại nhớ tới việc hắn đã đồng ý với Lam Đình, không nói chuyện này cho người khác, liền bỏ điện thoại xuống. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại hắn vẫn không yên lòng.
Hắn phải nói cho người thân cận với cô ấy biết để luôn chú ý đến cô, người này phải có quan hệ tốt với cô, có thể quan tâm đến cô, hơn nữa dù người đó có biết bí mật này cũng không khiến Lam Đình cảm thấy khó chịu. Tuy nhiên, hắn không hiểu biết gì nhiều về Lam Đình, vậy phải tìm ai đây?
Ngô Tà nhớ lại Thao Thao.
Là nữ nhân vật chính trong câu chuyện ly kỳ của Lam Đình, cô là bạn tốt của Lam Đình, cuộc hành trình vào sa mạc đó các cô đi cùng nhau, vô cùng thích hợp.
Ngô Tà có thể nhận ra cô trong ảnh, bởi vì cô là một họa sĩ minh họa rất nổi tiếng, vì vậy muốn tìm cô ấy cũng không khó. Ngay sau đó, Ngô Tà tìm bạn của hắn để hỏi số điện thoại của Thao Thao.
Bất ngờ là khi hắn hỏi bạn hắn về cái tên đó thì, bạn hắn lại lặng đi.
"Cậu tìm cô ấy làm gì?" Bạn hắn lát sau mới đáp, "Số của cô ấy tôi đã xóa vào chủ nhật tuần trước."
Ngô Tà không thể làm gì khác hơn đành kể vắn tắt lại tình huống, bạn hắn liền thở dài: "Quan, cậu thật sự không biết hay giả không biết? Những chuyện như vậy tốt nhất không nên nói đùa."
" Là sao?" Ngô Tà bỗng nhiên ý thức được có sự bất thường.
"Cô ấy đã tự sát, chủ nhật tuần trước."
"Tự sát?"
"Tự sát, ở trong căn hộ của cô ấy vào chủ nhật tuần trước, tôi tưởng bình thường cậu cũng hay xem tin tức chứ."
Ngô Tà trầm lặng, nghe giọng của phía bên kia tuyệt không giống nói đùa. Hắn ý thức được đây là thật.
" Trên thế giới có rất nhiều dạng người, cách bọn họ phản ứng với mọi chuyện cũng không giống nhau, tôi không biết những người khác có thể hiểu được chuyện này hay không, nhưng với bản thân thì chuyện đó tuyệt đối không thể chấp nhận. Nếu nó thực sự xảy ra thì tôi sẽ không thể làm như nó không tồn tại." Ngô Tà nhìn Lê Thốc nói: "Đó là lí do mà tôi đi tìm tin tức về Thao Thao trên mạng. Cô thực sự đã tự sát ở căn hộ của mình, hơn nữa tin tức về chuyện này rất nhiều. Một tin có đăng hình ảnh trong gian phòng cô tự sát cho thấy trên tường dán kín ảnh chụp, chính điều đó khiến tôi phải để ý. Tôi cũng đã tìm một vài thông tin về Cổ Đồng Kinh, nhưng không có tin tức nào giống với chuyện này. Còn việc máy ảnh không thể chụp được hình người, cũng có một tin, nhưng là vì máy ảnh bị hỏng."
"Về sau Lam Đình thế nào?" Lê Thốc nghe rất nhập tâm.
Ngô Tà thở dài: "Vốn là tôi định hẹn gặp cô nói lại chuyện này, kết quả đêm đó trở về cô đã mua vé máy bay, sáng sớm hôm sau đã rời đi. Còn nghe nói là cô ấy đã đến Mông Cổ trong hai tuần lễ, sau khi trở về cũng tự sát."
Lê Thốc nuốt nước miếng một cái: "Quá là bất thường luôn, lẽ nào khi cô ấy đi cũng không thể chụp được vào ảnh, sau đó cũng tự sát giống Thao Thao?" Cậu nhìn Ngô Tà, phát hiện vẻ mặt của hắn rất nghiêm trọng, nghĩ biểu cảm đó không giống giả vờ. Vì việc Lam Đình tự sát mà hắn cảm thấy áy náy ư?
" Nếu như chỉ là nguyên nhân này, người như Lam Đình có thể dứt khoát đi vào sa mạc để tìm kiếm sự thật, sẽ không tự sát dễ dàng như thế, vì vậy tôi đoán cô ấy đã gặp chuyện gì đó đáng sợ hơn nhiều. Đầu tiên tôi muốn mang theo máy ảnh để chứng thực, nhưng trong tang lễ không thấy được di thể của cô ấy, do đó cũng không thể nào biết được đến cùng là có phải cô ấy cũng giống Thao Thao hay không. Nhưng trong di chúc Lam Đình để lại trước lúc chết có nói, nhờ người đưa cho tôi rất nhiều hình chụp, là từ Cổ Đồng Kinh chụp lại. Trong những tấm hình đó, có một vật kỳ quái."
Nói xong Ngô Tà móc ra một tấm hình, đưa cho Lê Thốc.
Lê Thốc cúi đầu nhìn, dường như cũng không cảm thấy đau đớn từ lưng mình nữa, cậu thấy đó là một tảng đá lớn trơ trọi trong sa mạc.
"Đây là tảng đá đó ư?" Cậu nhớ lại trong câu chuyện của Ngô Tà, Lam Đình từng đề cập tới, Thao Thao ở Cổ Đồng Kinh đã từng trèo lên trên một tảng đá.
"Cậu cũng nghĩ giống tôi, đây là tảng đá Lam Đình từng nói tới, cô ấy quay lại nhất định cũng là để tìm nó." Ngô Tà thở dài, "Đúng ra tôi phải đi cùng cô ấy, nếu như tôi đi cùng cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không tuyệt đối sẽ không để cho cô ấy trèo lên tảng đá này."
" Vì cái gì chứ, anh biết đây là tảng đá gì sao?"
" Đây không phải là tảng đá." Ngô Tà nói, "Đó là bộ phận trên mặt đất của một di tích lăng mộ cổ đại khổng lồ. Hơn nữa, nó hẳn là không phải một lăng mộ thông thường mà rất hiếm thấy trên thế giới, chỉ sợ là trên thế giới chỉ có duy nhất một lăng mộ loại này."
Ngô Tà muốn nói nhưng lại thôi, rõ ràng từng đó là chưa đủ để giải thích tất cả câu nói vừa rồi, nhưng Lê Thốc không dám hỏi thêm, rốt cuộc lăng mộ kiểu này là thế nào? Cậu nhìn Ngô Tà bỗng nhiên bắt tay vào dọn dẹp trên bàn, vừa hỏi cậu: "Có muốn biết rõ hơn không?"
Lê Thốc gật đầu, Ngô Tà nói: "Tôi rất hiếu kỳ với lăng mộ này, vì vậy đã nghiên cứu trong một số tư liệu lịch sử, kết quả phát hiện được một vài chi tiết trùng hợp rất kỳ quái, cậu qua đây xem."