[Đạo Mộ Bút Ký] Hạ Tuế Thiên 2016 - Điếu Vương


Chương 21: Vua Câu Ở Vũ Thôn
Tôi khϊếp hãi đến nỗi nghẹn một hơi trong cổ họng, tí nữa từ tắc thở. Tiến về phía trước mấy bước, tôi ngồi xổm xuống nhìn dấu vết kia, thấy chiều rộng của vết này cỡ tương đương với lốp xe ô tô.

“Ôi mẹ ơi đây là rắn à?” Tôi nói: “Không phải vừa nãy anh đã nhìn thấy nó rồi ư.”

“Tôi không đến gần, không phải rắn, mà là cá.” Muộn Du Bình như mặt hồ nói: “Tốc độ rất nhanh.”

Trong lúc nói chuyện, tay Muộn Du Bình chống lên hông, hắn không có đao, hiển nhiên là có chút không quen. Tôi rút con Đại Bạch Cẩu Thối bảo bối nhà mình ra, thảy cho hắn, hắn chộp lấy, trở tay đem giắt sau thắt lưng theo thói quen. Tôi cũng rút ra một cây khác, học theo hắn, giắt ra sau.

Tiếp tục cầm đèn mỏ chiếu xuống mặt hồ, thì mới thấy, ở phía bên trái chúng tôi, cách đây rất xa, dường như có một bức tường đá. Chúng tôi đi dọc theo bờ để đến gần phía đó, quả nhiên thấy một bức tường đá kết đầy hoa muối, đứng bên bờ nhìn trông như một con đê chống lũ kéo dài suốt mặt hồ. Nó cứ kéo dài ra mãi, trông như một con đường nổi trên mặt nước, vắt ngang qua mặt hồ.

“Đây là đê Tô đấy à.” Tôi kêu lên, chỉ còn thiếu hai hàng dương liễu đung đưa trong gió với cầu Đoạn Kiều thôi.

Ánh đèn mỏ lướt qua, có thể nhìn thấy được mặt hồ bên kia, rõ ràng nhỏ hơn bên này một chút, đây rõ ràng không phải là hình Thái Cực hoàn mỹ như chúng tôi đã suy đoán, chắc là chúng tôi đã nghĩ quá nhiều. Nhưng bức tường đá này, đúng là do con người xây nên. Không biết là do cao nhân triều đại nào xây nên, với ý muốn gì.

Dòng nước lưu động trên mặt hồ rất hỗn loạn, có thể nhìn thấy nhiều cơn sóng lớn cứ tự dưng ùa lên, chứng tỏ, hệ thống các dòng chảy bên dưới mặt nước va đập vào nhau rất hỗn loạn. Tôi đi đến mé nước, định vốc một vốc nước lên, thì bị Muộn Du Bình kéo giựt lại. Hắn rút đao ra, nhúng tí nước, thấm ướt tí da, rồi sau đó vẩy đi.

“Nước mặn.” Hắn khẽ nói.

Tôi đã tốt nghiệp đại học, biết muối mỏ thường có lẫn một số ít những khoáng vật có độc, cơn đau bụng vừa rồi chứng tỏ trong muối có thể có lẫn một số khoáng vật nào đó, nhưng không đủ để chết ngay. Để hắn an tâm, tôi liếʍ thử một ít, rồi nhổ ra. Nước đúng là nước mặn, nhưng không quá mặn, chắc chắn là bên dưới còn dòng chảy nước ngọt đổ vào, hòa bớt độ mặn trong nước.

Tôi quay lại, nháy tín hiệu đèn về phía Bàn Tử, thông báo với anh ta là không có vấn đề gì, giục anh ta nhanh chân một chút. Mãi một lúc rõ lâu sau, mới thấy Bàn Tử và ông cụ kia chạy tới, có vẻ mệt rã rời, Bàn Tử liền chỉ tôi mắng: “Thiên Chân cái thằng ranh con này, cậu không phải tên là Ngô Tà, mà là Tà-chết-dẫm mới đúng. Cậu chạy cái gì? Ngộ nhỡ lão già này bị làm sao, thì tôi phải một mình vác lão đi à, cũng may lão vẫn còn cứng cỏi lắm.”

Tôi nhìn Lôi Bản Xương, ông ta đã kiệt sức, nhưng khi nhìn thấy hồ kia, ông ta vẫn run rẩy bước tới. Tôi nghĩ, có lẽ xưa nay ông ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày này, được nhìn thấy cái hồ này thực sự.

Ông ta đứng ở ven hồ, ngổi xổm xuống, nước mắt rơm rớm, cúi đầu lặng lẽ khóc.

Bàn Tử sấn sổ xông lên định tính sổ với tôi, tôi vội vã nhận lỗi, Bàn Tử mới nhẹ giọng nói với tôi: “Cứ để lão già này tiếp tục như thế thì không ổn đâu, quá kích động, ban nãy tí thì lăn ra xỉu rồi, không được để ông ta chạy thêm nữa, nếu ông ta bị làm sao ở đây, thì tụi mình rắc rối to.”

Tôi gật đầu, mở bình nước cho ông lão uống mấy ngụm. Lúc này, chúng tôi đã vận động liên tục suốt mười mấy tiếng đồng hồ, sự mệt nhọc rã rời do chạy nhanh cuối cùng cũng bắt đầu ập tới, tôi cảm thấy cũng đã đến lúc cho một kích chí mạng rồi.

Tôi ngồi xuống trước mặt ông lão, quay lưng về phía mặt hồ, nói: “Đủ thành ý chưa, đã nói đến đây là cuối cùng cũng đến rồi đấy.”

Ông ta gật đầu: “Cám ơn, cám ơn.”

“Bây giờ nói thật được chưa?” Tôi nhìn ông lão nói: “Rốt cuộc vì sao ông cứ khăng khăng muốn tới nơi này?”

Ông lão sửng sốt ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi cầm tay ông ta nói: “Ôi cụ ơi, tôi có thể chấp nhận việc người khác không nói cho tôi biết, nhưng chỉ cần lừa gạt tôi một lần, tôi sẽ không để ông ngồi đây câu cá đâu.”

Tôi nhìn ông ta, ánh mắt lóe lên sự kiên định, không cho phép phản bác. Tôi siết chặt tay ông ta, ghìm đủ sức để ông ta không làm sao rút tay về được. Tôi dùng toàn bộ trạng thái để thông báo cho ông ta biết, kỳ thực, tôi không hề yếu đuối như bề ngoài.

Bả vai căng cứng của ông ta dần dần buông lỏng xuống: “Tôi…” ông ta dừng lại một chút, nói: “Tôi tới tìm con trai.”

Tôi quay đầu nhìn Bàn Tử, Bàn Tử gật đầu với tôi.

“Con trai tôi ở dưới đáy hồ này.” Ông lão nói: “Tôi phải câu con cá đã gϊếŧ chết nó lên, tôi cũng phải câu cả thằng bé lên nữa.”

Cái cảm giác quái đản lúc trước của tôi là đúng, ông lão dần dần kể mọi chuyện. Năm đó, trong số những người câu cá ở đầm sâu rồi bị kéo xuống đáy đầm có một người là con trai ông ta. Vì ông ta thích câu cá, nên con trai ông ta cũng thích câu cá luôn, ông ta và con trai có cùng chung sở thích, đây là điểm mà ông ta cảm thấy tự hào nhất, thế nhưng, không thể ngờ rằng, chính bởi vì niềm yêu thích này mà con trai ông ta lại bỏ mạng trong tay một con cá.

Điều này khiến ông lão vô cùng day dứt, ông ta không thể nào chấp nhận được sự thực này. Một thời gian rất lâu sau trôi qua, ông lão vẫn không tài nào quên được việc này, cuối cùng, ông ta lực chọn cách đối mặt với nó. Ông ta muốn câu được con cá đã gϊếŧ chết con trai mình kia. Đây mới chính là nguyên nhân ông ta ở lại đây lâu đến thế.

“Cụ à, sống chết có số cả, đã nhiều năm như vậy trôi qua, chắc ông cũng buông xuôi rồi, sao còn cố chấp thế?” Bàn Tử nói: “Có khi con cá kia đã chết từ lâu rồi cũng nên… Đ. mẹ, coi chừng!”

Vừa dứt lời, đột nhiên Muộn Du Bình nhảy bổ tới, túm lấy cổ áo tôi, Bàn Tử tuy chậm một bước nhưng cũng đồng thời nhào lên, túm lấy sau cổ ông lão, cả hai người đó cùng dồn sức kéo chúng tôi ra chỗ khác. Gần như cùng lúc đó, từ phía sau chúng tôi nước bắn tung ra, bọt nước văng tung tóe ướt đẫm toàn thân chúng tôi.

“Mẹ kiếp!” Bàn Tử nhìn mép nước nơi chúng tôi vừa ngồi, tôi quay đầu lại nhìn, mới thấy trong đống bọt nước kia, có một cái bóng thoắt cái đã rụt ngay về trong nước.

Thêm Bình Luận