Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Đạo Mộ Bút Ký] Lĩnh Vực Hắc Ám

Chương 4: Mê Ly

« Chương TrướcChương Tiếp »
Q1. Chương 4: Mê Ly.

Tác giả: Thiên Tinh Cơ

Editor: Tiểu Mục.

Tôi từ trong tiếng chuông điện thoại giật mình tỉnh dậy. Khi nhận điện thoại tôi liền “Alo” một tiếng chỉ nghe thấy Tiểu Hoa nói: “Ngô Tà, cậu đang ở đâu? Vì sao không nhận điện thoại của tôi? Cậu có biết cả thế giới đang đi tìm mình hay không? Bố già và chú hai của cậu đang ở trước cửa nhà tôi ông hầm ông hừ. Rốt cuộc là cậu đi đâu vậy??”

Tôi nghe thằng nói một hơi một tràng nhưng hơn nữa âm điệu còn lộ ra bất mãn rõ ràng nhưng khiến tôi kỳ quái chính là nội dung hắn nói, tôi nhăn mày: “Cái gì mà ông hầm ông hừ? Bố và chú hai của tôi ở nhà cậu?”

“Ngô Tà!!? Cậu nói giỡn cũng có giới hạn thôi! Mấy ngày nay cậu đến tột cùng là làm cái gì?” Tiểu Hoa bất mãn càng thêm rõ ràng, giống như là hận không thể từ trong điện thoại nhảy ra bóp cổ tôi chất vấn.

“Cậu có ý gì? Tiểu Hoa! Tôi chẳng qua là đến nước Mỹ du lịch một chút mà thôi, cậu đánh giá như vậy sao?” tôi tức giận nói: “Tôi ở New York, phố người...”

Đúng lúc này tôi bỗng nhiên nhìn ra ngoài, xung quanh đã sớm không phải là quán trà nhỏ ở phố người Hoa, New York nước Mỹ nữa rồi, mà tôi đang ở trong một chiếc xe đang chạy giữa núi non trùng trùng điệp điệp. Ngồi bên cạnh tôi có mấy người mặc áo dân tộc Dao, nam có nữ có. Bọn họ đều khó hiểu nhìn tôi, trong lòng tôi kinh hãi không biết nên diễn tả thế nào. Sao có thể? Tôi từ khi nào lại ở nước Mỹ chạy tới đây? Mấy người dân tộc Dao Kia đại khái nghe không hiểu lời tôi nói, chỉ liếc mắt một cái rồi thôi. Trong lòng tôi lộp bộp một chút, vội vàng giơ đồng hồ lên xem lịch, thời gian hiển thị trong lịch thế nhưng lại là sau khi tôi mở Bạch Thạch Long Văn Hạp ra được một tuần, mà sự tình phát sinh sau khi mở hộp tôi lại hoàn toàn không có ấn tượng. Tôi mất đi ký ức suốt cả bảy ngày!!

Tôi cũng có chứng mất trí nhớ? Sao lại như vậy được?

Tôi giờ đang ở đâu? Muốn đi làm gì?

“Ngô Tà?! Ngô Tà!!” thanh âm Tiểu Hoa từ di động không ngừng truyền tới. Tôi nỗ lực trấn định lại tinh thần một chút, trả lời: “Tôi ở trong núi, tín hiệu không tốt. Liên lạc sau.”

“Ngô Tà, cậu ở trong núi?” Tiểu Hoa nghe xong tựa hồ yên tâm chút, sau đó hỏi: “Bức ảnh kia của cậu có ý tứ gì?”

“Không có gì, gửi chơi chút” tôi qua loa lấy lệ nói. Tôi mơ hồ, không biết nên giải thích chuyện này với hắn như thế nào.

“Chơi chút?” Tiểu Hoa hiển nhiên không tin: “Cậu nói cậu là chụp lén Tiểu Ca, lại giả dạng mang ảnh mình bị bắt cóc đăng lên mạng muốn cả thế giới đi tìm, vì thấy thú vị?”

“Cái gì?” tôi nghe câu sau liền nổi da gà: “Tôi không có...” đúng lúc này di động bỗng truyền đến tiếng tư tư, vô luận là tôi kêu to như thế nào cũng không nghe được lời Tiểu Hoa nói.

“Tiểu đồng chí, trong núi của vùng này đã không còn tín hiệu rồi. Đợi tới Ba Nãi rồi tìm cái máy bàn gọi lại đi!” tài xế phía trước nói.

Trong lòng tôi lại lộp bộp chút nữa, lúc này mới hiểu chính mình đang ngồi trong xe đi Ba Nãi. Bàn Tử!! Là tôi muốn đi tìm Bàn Tử sao?

Tôi đã từng nói sau khi từ Mỹ trở về sẽ đi thăm hắn. Nhưng tôi làm sao về nước cũng không nhớ rõ. Nghĩ đến đây tôi vội vàng sờ ba lô của mình, chính là cái tôi đã đem đi nước Mỹ, hộ chiếu và vé máy bay vẫn ở đây. Tôi xem trong hai tờ vé máy bay trở về nước, thời gian hẳn là giữa trưa hôm qua, sau đó từ Hồng Kông chuyển máy bay rồi đến Quảng Tây. Nhưng trong ba lô của tôi lại không thấy Bạch Thạch Long Văn Hạp nào cả!! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Chẳng lẽ trên đường đến nước Mỹ tôi cùng người tên “Trương Khởi Linh” gặp gỡ, ảnh chụp của Muộn Du Bình ở bên ngoài tiệm đổ cổ cùng với lấy được Bạch Thạch Long Văn Hạp đều là một giấc mộng?

Nếu như lời Tiểu Hoa nói mới là thật sự, có người giả trang tôi đăng ảnh lên mạng nói tôi bị bắt cóc là muốn dụ Muộn Du Bình ra? Là ai muốn tìm Muộn Du Bình?

Nếu chuyện lúc trước trải qua chỉ là một giấc mộng, vậy tôi bảy ngày đó đã đi đâu? Ở nước Mỹ tôi đã xảy ra chuyện gì?

Suy nghĩ của tôi là một mảnh hỗn loạn.

Bất quá, nếu thật là một giấc mộng thì tôi cũng không phải lo lắng “bọn họ” sẽ tìm được Muộn Du Bình, cũng không lo anh ta sẽ bị mắc mưu. Muộn Du Bình ở dưới Trường Bạch sơn không có khả năng có internet, anh ta sẽ không biết những tin tức giả đó.

Nhưng sau đó tôi lại có chút sốt ruột, nếu nói tôi trong thời gian này bị người hạ mê dược rồi bắt cóc đi, chỉ sợ người nhà của tôi và Bàn Tử đều vội vã muốn chết. Vừa rồi nghe Tiểu Hoa nói bố và chú hai của tôi đều ở chỗ hắn, thế thì Bàn Tử đâu? Vẫn còn ở Ba Nãi chứ?

Lòng bàn tay của tôi bắt đầu đổ mồ hôi không ngừng, tay chân cũng càng ngày càng lạnh. Tôi vội vàng đứng dậy hỏi tài xế: “Bác tài, còn bao lâu mới đến được Ba Nãi?”

Tài xế nói: “Vẫn sớm, còn ít nhất nửa ngày”

“Nửa ngày?” tôi sốt ruột vô cùng, nhưng cũng không có biện pháp nào khác, hết thảy chỉ đành chờ đến nơi đó rồi nói tiếp.

***

Thời gian một ngày mà cứ như bằng một năm. Rốt cuộc bốn tiếng đồng hồ sau tôi đã đến được Ba Nãi. Tôi dùng tốc độ nhanh nhất tiến về phía hàng rào. Khi tôi vừa mới đi đến chỗ hàng rào ở bên đường thì một con chó săn đột nhiên lao tới, nó hướng tôi gầm gừ, nhìn tôi chằm chằm một cách hung dữ. Tôi hoảng sợ nhưng nghĩ chủ của nó hẳn là ở gần đây nên cũng bớt sợ hơn. Lát sau nó sủa điên lên với tôi, tôi giả bộ nhẹ giọng muốn trấn an nó: “Chó ngoan đừng kêu.” nhưng con chó kia hình như càng thêm chán ghét tôi, kêu to một tiếng rồi hướng tôi nhào tới luôn. Tôi sợ đến mức hồn bay lên trời, nhanh chóng nhấc chân chạy. Cũng thật là mẹ nó không cho tôi mặt mũi. Bánh chưng cùng quái vật còn chưa gϊếŧ tôi, chẳng lẽ hôm nay lại thua một con chó? Ai, nếu ông nội biết đường đường là cháu của Ngô lão cẩu ở Trường Sơn, Ngô tiểu Tam Gia lại bị chó đuổi mà chạy thục mạng liệu có tức giận đến nỗi từ trong mộ bật dạy hay không?

Sự thật chứng minh khi con người chạy trốn tiềm lực sẽ bộc phát. Tôi nghĩ tốc độ của mình đã vượt xa Lưu Tường(*) rồi. Tôi chạy nhanh đến dưới một gốc cây đại thụ rồi trèo lên. Nhưng một chiếc giày của tôi lại bị con chó cắn, tôi muốn thoát thân nên phải dứt giày lại.

(*) Lưu Tường: được mệnh danh là ‘hoàng tử điền kinh’ của Trung Quốc.

Con chó kia ở dưới gốc cây hướng tôi sửa như điên, thỉnh thoảng lại nhảy lên mấy cái muốn lôi tôi xuống. Vì an toàn tôi đành phải trèo lên cao hơn. Vào lúc này tôi nghe được tiếng huýt sáo, con chó kia sau khi nghe thấy cũng không cố trèo lên cây nữa, nhưng vẫn như cũ canh ở dưới tàng cây sủa điên cuồng.

Vài phút sau tôi nhìn thấy một người dân tộc Dao từ trên núi chạy tới. Chờ khi hắn tới gần tôi mới thấy rõ được bộ dáng của hắn, kêu to: “A Quý! A Quý!! Tôi là Ngô Tà!!”.

“Là ông chủ Ngô??” A Quý đi đến dưới tàng cây rồi ngẩng đầu nhìn tôi đang ở trên cây chật vật không chịu nổi nhìn xuống, liền quát con chó không được sủa nữa, nhưng nó vẫn cứ sủa tôi. A Quý không thể không nói với tôi: “Ông chủ Ngô, anh chờ một lát.” nói xong liền dùng xích xích chó lại, đầu xích kia cầm trong tay. Tôi thấy hắn khống chế được cho rồi liền thong thả trượt xuống.

Ai ngờ chân vừa tiếp đất con chó kia thế mà lại giãy khỏi A Quý, đột ngột xông về phía tôi. Tôi tránh không được bị nó vồ ngã ngửa trên mặt đất, sau đó cảm thấy răng nanh của nó đυ.ng phải yết hầu, hơi thở của nó làm cổ tôi nóng lên. Tôi thầm kêu một tiếng, mạng xong rồi...

Nhưng chung quy là không cam lòng bị chó cắn chết, theo bản năng đỡ lấy một đớp, trừng mắt nhìn nó. A Quý giơ súng bắn lên trời một phát, con chó bị chấn kinh rốt cuộc cũng chạy mất. Tôi xoay người ngồi dậy, chỉ thấy trên cánh tay có hai dấu răng. A Quý thấy thế vội vàng đỡ tôi đứng lên, “Thật sự xin lỗi! Đại Hoàng hằng ngày rất nghe lời.”

“Chắc là lâu rồi tôi không đến, nó không nhớ rõ tôi” tôi lắc đầu, sau đó hỏi, “Trong thôn có vắc xin phòng bệnh chó dại không?”

“Có bác sĩ trong thôn tới khám bệnh tại nhà” A Quý xem vết thương của tôi một chút nói, “Còn tạm, chưa chảy máu. Nhưng trên mặt vẫn có vết thương”

Nói xong hắn vội vàng đưa tôi đến nhà mình, tìm thảo dược đắp mặt cho tôi. Tôi không thấy Bàn Tử, hỏi: “Sao không thấy Bàn Tử đâu?”

“Hắn vừa đi sáng nay, nói là muốn đi tìm anh” A Quý một bên giúp tôi đắp thuốc, một bên đáp.

Vừa nghe trong lòng tôi liền kêu ‘a’ một tiếng, vội hỏi: “Hắn có nói sao lại muốn đi tìm tôi không?”

A Quý lắc đầu nói: “Hắn nhận được một cuộc điện thoại, sau đó vội vội vàng vàng rời đi.”

Nghe vậy tôi có thể khẳng định lần này gặp phải phiền toái không nhỏ. Điện thoại ở nơi này của Bàn Tử Tiểu Hoa cũng biết, chỉ là tôi không cách nào chắc chắn là “bọn họ” dụ Bàn Tử rời núi hay là Tiểu Hoa thấy ảnh trên mạng nhưng không liên lạc được với tôi nên gọi cho Bàn Tử. Tôi vội vàng bảo A Quý tôi muốn gọi điện thoại. A Quý gật đầu, tôi đi đến bên cạnh điện thoại bàn, cầm nghe một lúc nhưng mà một chút âm thanh cũng không có. Đường điện thoại thoại dường như đã bị đứt!! Lòng tôi chợt lạnh, sự tình này quả nhiên không ổn.

“Làm sao thế?” thấy mặt tôi biến sắc, A Quý đi đến hỏi.

“Điện thoại không có kết nối” tôi nói. A Quý tiến đến cầm ống nghe nghe thử một chút, cũng nghi hoặc nói: “Buổi sáng vẫn còn tốt mà, sao lại mất kết nối được.”

Trong lòng tôi rõ ràng đây không phải là chuyện nhỏ, ở một vùng núi như thế này, một khi mất đi tin tức liên lạc, nếu gặp phải tập kích khả năng cao sẽ không có ai phát hiện. Nhưng tôi không rõ nhất là “bọn họ” nếu muốn đối phó với tôi thì đã sớm động thủ, vì sao lại muốn đem tôi nhốt ở đây?

Thứ được cho là có giá trị duy nhất ở chỗ này là Trương gia cổ lâu. Nhưng nơi đó đã bị thăm dò qua, rốt cuộc có thứ gì khiến “bọn họ” để ý?
« Chương TrướcChương Tiếp »