Chương 26: Cách Một Thế Hệ

Q1. Chương 26: Cách Một Thế Hệ.

Tác giả: Thiên Tinh Cơ.

Editor: Tiểu Mục.

Thời điểm tôi đang hoảng hốt trong sơn động, chợt nghe Giang Ế Phong hô: “Ngô Tà ————!!” tôi trố mắt một cái lấy lại tinh thần, quả nhiên nhìn thấy nửa bên mặt của Giang Ế Phong xuất hiện ở cái khe hở bên cạnh kia. Tôi vội vàng đến gần, chỉ thấy anh ta, bố tôi và chú hai đang đứng ở phía sau khe hở kia. Hơn nữa kỳ quái chính là trên người Giang Ế Phong đều là máu tươi, sương giá trên đầu anh ta tựa hồ còn chưa tan hết, vẫn là màu xám xịt như cũ. Mà bố tôi và chú hai đầu tóc vốn có chút hoa râm lúc này hình như hoàn toàn trắng, bộ dáng hai người như đã già đi mười tuổi, thần trí cũng có chút mơ hồ.

Tôi kinh hãi, vội vàng leo lên chỗ cái khe hở đủ cho một người chui qua chui trở về. Sau khi tôi đi qua vội vàng cõng bố tôi lên trên lưng, trong miệng kêu: “Bố, cố chịu một chút!!” Bố tôi ừ một tiếng. Tôi cõng ông ấy vào sơn động, để ông ấy ngồi ở một bên sau đó lại xoay người đi đón chú hai. Chờ đến khi tôi lần thứ ba quay lại, chỉ thấy Giang Ế Phong rũ đầu xuống, dựa vào sơn động bên cạnh không nhúc nhích.

Lòng tôi run lên, thế nhưng nhớ tới lần Muộn Du Bình và Bàn Tử ở Ba Nãi đại chiến Mật Đà La là một bộ dáng bị thương nặng. Tôi vội vàng tiến lên cũng đỡ anh ta ra ngoài.

Thông qua ánh sáng xuyên thấu vào sơn động, tôi cẩn thận kiểm tra thương thế của bố tôi và chú hai, chỉ thấy bả vai của bố tôi có một miệng vết thương, giống như là đao thương, nhưng đã được xử lý qua. Trên đùi chú hai của tôi cũng có hai vết đao thương đã được xử lý sơ qua. Lúc này, tôi nghe thấy chú hai động đậy, mở miệng nói: “Tiểu Tà, mau xem bác sĩ Giang một chút. Vừa rồi chú và bố con bị một con Thi Biệt Vương chui vào cắn. Bác sĩ Giang sau khi lấy máu đuổi độc cho chúng ta liền cắt cổ tay chính mình để chúng ta uống máu, nói là có thể giải độc. Con mau xem nó.”

Tôi vội vàng chạy đến bên cạnh Giang Ế Phong, chỉ thấy trên cổ tay anh ta có một miệng vết thương rất sâu, lòng tôi rùng mình, tức khắc hối hận không thôi. Lúc ấy tôi rốt cuộc đang làm gì? Thế mà cứ như vậy liền bỏ rơi bọn họ không quan tâm rồi tự mình đi mất. Tôi đến tột cùng đang làm gì??

Mà vào lúc này, tôi nghe thấy Giang Ế Phong ho khan vài tiếng, vội vàng hỏi anh ta: “Anh không sao chứ?”

Giang Ế Phong khẽ lắc đầu, mở to mắt nhìn tôi, “Ngô Tà, trên thực tế cậu không phải là một lựa chọn tốt.”

Tôi thấy sắc mặt anh ta trắng bệch, biết anh ta mất máu quá nhiều, nhưng thần chí xem như thanh tỉnh, lo lắng trong lòng mới thoáng buông xuống, hỏi, “Những con Thi Biệt Vương đó có đuổi theo nữa không?”

“Không biết,” Giang Ế Phong nói rồi lại ho khan vài tiếng. Lòng tôi thầm nói anh không phải bán tiên hả? Sao lại nói không biết? Nhưng thấy anh ta bị thương thật nặng, làm sao cũng nói không nên lời.

Vào lúc này, tôi nghe thấy từ trong khe hở kia truyền đến tiếng tách tách tác tác, lòng giật mình một cái, mẹ nó, sợ cái gì thì cái đó tìm đến, nhất định là Thi Biệt Vương đuổi tới!!

Tôi vô cùng nôn nóng, nơi này chỉ có tôi là không bị thương, nhưng tôi làm sao có khả năng một lúc mang cả ba người bọn họ ra ngoài. Phải làm sao bây giờ?

Bố tôi lúc này cũng đã tỉnh, ông hô lên với tôi: “Con mau rời đi, Tiểu Tà!!”

Tôi lắc lắc đầu, để một mình tôi chạy trốn, tôi đây thành cái què gì?

“Tiểu Tà, nghe lời, nhanh rời đi đi!!” Chú hai cũng kêu lên.

Nhưng vào lúc này, tôi bỗng nhiên nhìn đến từ trong lỗ hổng của nham thạch sơn động có thứ như một đống máu tươi rơi xuống. Nhìn kỹ thế mà lại là một loại gà rừng mấy con bị buộc cổ lại với nhau bò vào trong. Trong lòng tôi vừa động, thì ra nơi này cũng có thứ này.

Giang Ế Phong đột nhiên đứng lên, phi tới trước mặt bố tôi rồi khiêng ông lên, lớn tiếng nói với tôi: “Còn không mau mang chú hai của cậu lên!!”

Tôi bừng tỉnh, cũng vội vàng giống như Giang Ế Phong khiêng chú hai trên vai chạy về phía bên ngoài sơn động. Nhưng lúc này tôi đã nghe thấy tiếng Thi Biệt Vương tách tách tác tác bò vào sơn động. Tôi quay đầu lại nhìn, hình như cổ gà rừng và Thi Biệt Vương đều gặp nhau rồi. Hai bên đánh nhau, nham đá trong sơn động bắt đầu rơi xuống như mưa. Tôi và Giang Ế Phong chạy ra bên ngoài sơn động. Bỗng nhiên tôi nhìn thấy trên đường núi có một nhóm trên người mặc đồ phòng hộ màu trắng kín mít đang vội vàng đi về phía chúng tôi. Giang Ế Phong tiến lên vài bước, dùng tiếng Đức nói gì đó với bọn họ, một bộ phận trong nhóm người đó mang theo ít thiết bị đi về phía sơn động, những người khác dẫn chúng tôi xuống núi.

Đợi đến khi tôi đi đến chân núi thì mới phát hiện nơi đó giống như một cái bệnh viện dã chiến, được người dựng trại đóng quân rất nhiều. Bố tôi, chú hai và Giang Ế Phong đều được đón vào trong lều trại chữa bệnh, tôi một mình đứng ngơ ngác ở bên ngoài. Nơi này mọi người đều bận bận rộn rộn, tựa hồ không có ai chú ý đến sự tồn tại của tôi.

Không lâu sau, bỗng nhiên có một người đi tới dẫn tôi vào lều trại. Tôi vừa đi vào liền thấy bố tôi và chú hai đang nằm an tĩnh trên giường bệnh. Tôi vội vàng đi qua muốn gọi bọn họ một tiếng, bỗng một người đặt tay lên vai tôi. Tôi quay đầu nhìn thì thấy là Giang Ế Phong, liền hỏi nói: “Bố tôi và chú hai thế nào rồi?”

Giang Ế Phong nói: “Bọn họ sẽ không có việc gì, đã tiêm huyết thanh giải độc rồi.”

Tôi gật gật đầu, nhưng lại phát hiện tóc của Giang Ế Phong thật sự đã biến thành hoa râm, sắc mặt cũng tiều tụy bất kham, “Anh thì sao, anh có sao không?”

“Không chết được.” Giang Ế Phong nhàn nhạt nói.

Tôi nhìn bộ dáng của anh ta, trong lòng không hiểu sao lại nổi lên một trận chua xót. Vẫn luôn cảm thấy anh ta thành như thế này là do mình làm hại.

Giang Ế Phong tựa hồ nhìn thấu tâm tư của tôi, nói, “Lúc trước cậu phán đoán có 60% là chính xác. Tôi cứu cậu chỉ vì muốn lợi dụng cậu để có được tin tức về bí ẩn mà Uông Tàng Hải lưu lại.”

“Cậu cũng biết, bất kể là văn hiến, tư liệu văn tự ghi lại cũng đều sẽ có khả năng xuất hiện lệch lạc, thậm chí là bị bóp méo hoặc dứt khoát biến mất. Nhưng thứ có khả năng ghi chép lại chân thật nhất chính là đại não của con người. Nhưng tư liệu như vậy vô cùng khó để có thể lấy ra. Mà gông xiềng đối với ký ức của ký chủ và đặc tính phục hồi tái tạo lại khiến cho những tin tức bí ẩn lưu lại trong đại não càng thêm phức tạp hóa. Hiện tại chúng tối đối với cậu làm những chuyện như vậy là vì mong có thể khai thác được bộ phận tin tức có liên quan đến Uông Tàng Hải được gông xiềng lưu giữ lại.”

Tôi nghe xong liền nhíu mày, “Ý anh là nói những gì tôi đã trải qua trước đó giống như một hình thức huấn luyện nào đó, các anh thông qua huấn luyện này để đắp nặn tôi thành một người gần như giống với Uông Tàng Hải??”

“Trong những phát hiện của chúng tôi về ký chủ gông xiềng, gien của cậu có liên hệ với Uông Tàng Hải. Ông ta là tổ tiên chân chính của cậu.” Giang Ế Phong gật đầu nói.

“Các anh sao lại có được gien của Uông Tàng Hải? Lấy ở đâu thế?” Tôi cả kinh nói, sau đó tôi lại nhớ tới cái xác ướp cổ trong Ngọc Dũng ở hội đấu giá, “Là cái xác ướp cổ trong Ngọc Dũng kia sao? Đó chính là Uông Tàng Hải?”

Giang Ế Phong khẽ gật đầu, “Từ tư liệu mà chúng tôi có được thì chính là như thế.”

“Tôi mẹ nó!! Các người thần thông quảng đại như vậy, sớm biết thế hẳn nên đánh thức cái xác ướp cổ trong Ngọc Dũng kia mà hỏi hắn ấy, hà tất mất công mất việc lên người tôi, phiền toái như vậy?!” Tôi nhàn nhạt nói.

“Xác thực, chỉ tiếc Trương Khởi Linh giành trước một bước gϊếŧ chết hắn.” Giang Ế Phong gật đầu nói.

Tôi nghe đến đó, nói không nên lời trong lòng là loại tư vị gì. Nửa ngày sau tôi cũng không nói chuyện. Mà vào lúc này, di động của tôi bỗng nhiên ta vang lên, là Bàn Tử gọi đến, tôi vội vàng ra khỏi lều nhấn nghe, “Bàn Tử, các anh ở đó thế nào rồi?”

Chỉ nghe Bàn Tử thở dài một tiếng nói: “Thiên Chân, Tiểu Ca tỉnh rồi, nhưng mà anh ta lại mất trí nhớ, không nhớ rõ chúng ta.”

“Ừm, tôi biết rồi.” Tôi thở dài, “Từ khi anh ta gọi tôi là Tề Vũ tôi liền nghĩ đến có khả năng này.”

“Lại nói Tề Vũ, Thiên Chân à, Tiểu Ca mỗi đêm đều gọi cái tên này, giống như vô cùng lo cho tên Tề Vũ này.” Bàn Tử lại nói.

“……” Tôi nghe xong trong lòng run rẩy một chút, tôi trầm mặc một lát, sau nói với Bàn Tử, “Bàn Tử, Tiểu Ca hiện tại ở đây?”

“Ở trong phòng của tôi.” Bàn Tử trả lời.

“Anh ấy tỉnh rồi sao?” Tôi lại hỏi.

“Tỉnh rồi. Sao vậy?” Bàn Tử hỏi.

“Để tôi nói chuyện với anh ấy.” Tôi nói.

Tôi nghe được tiếng Bàn Tử đi vào một gian phòng rồi đưa điện thoại cho Muộn Du Bình, tôi đợi một chút rồi mới mở miệng nói: “Khởi Linh, tôi là Tề Vũ.”

“Tề Vũ? Cậu là Tề Vũ??” giọng Muộn Du Bình truyền đến, mang theo cảm giác có chút nghi hoặc.

Tôi tiếp tục nói: “Ừm, anh còn nhớ rõ tôi hay không?” Tiếp theo tôi nói hết tình cảnh trong mộng kia ra, sau đó nói, “Khởi Linh, chúng ta đã nói cần phải tìm được một phiến Thanh Đồng Môn khác ở Tây Tạng, anh còn nhớ rõ chứ?”

Muộn Du Bình không có lập tức nói chuyện, tôi cũng thực lo lắng, đây là lần thứ hai tôi giả mạo người khác. Nhưng lần này không giống như lần trước giả trang chú ba, cái này là dựa vào việc bắt chước hành vi của Tề Vũ từ trong ký ức lúc nhỏ của tôi, cứ kệ dù tôi sau này mới hiểu được tôi chỉ là thế thân của hắn. Nhưng tổng cảm thấy so với giả mạo chú ba, bóng dáng của Tề Vũ có thể hợp thành một với tôi.

“Tôi nhớ rõ.” Muộn Du Bình rốt cuộc nói, “Tìm được nơi đó, nói không chừng liền có thể cứu được cậu rồi.”

Trong lòng tôi nhảy dựng, “Khởi Linh, tôi thực mong có thể ở bên anh đến cùng, tôi thật sự không muốn rời khỏi anh!!”

“Tề Vũ,” Muộn Du Bình nói, “Tôi cũng vậy.”

“Anh còn có thể nhớ thêm gì nữa không?” Tôi hỏi tiếp.

“Tôi chỉ nhớ rõ nơi đó có một cái hồ rất đẹp, giấu một tòa miếu lạt ma. Còn có…… mấy khối kim loại to hình cầu rơi ở phụ cận ngọn núi kia……” Muộn Du Bình từ từ nói.

Kim loại từ trên trời rơi xuống hình thành một khối kim loại hình cầu lớn?? Lòng tôi giật mình một cái, một cái manh mối xưa nay chưa từng rõ ràng như thế. Tôi vừa gật đầu vừa nói, “Thật tốt quá, Khởi Linh. Dù thế nào, chúng ta cuối cùng có một chút manh mối. Anh phải nghỉ ngơi thật tốt, tôi sẽ nghĩ cách tra tìm manh mối này.”

“Ừm, chính cậu cũng cần cẩn thận.” Muộn Du Bình lại nói. Tôi ngăn lại nội tâm rung động nói, “Người bên cạnh anh vừa rồi là Bàn Tử, một người có thể tin cậy, anh không cần lo lắng. Đưa điện thoại cho hắn để tôi nói với hắn hai ba câu.”

Tiếp theo tôi nghe được tiếng Bàn Tử nhận điện thoại, tôi vội vàng nói, “Bàn Tử, vừa rồi Tiểu Ca nói phiến Thanh Đồng Môn thứ hai trong một cái miếu lạt ma bên cạnh hồ, nơi đó có một vài khối kim loại hình cầu lớn. Tôi bây giờ lập tức đi tra, anh trông nom Tiểu Ca cho tốt!!”

“Thiên Chân……” Bàn Tử tựa hồ thở dài một tiếng, “Cậu tin những gì anh ta nói thật à?”

“Mặc kệ thế nào cũng muốn đi xem xem. Anh cứ chú ý Tiểu Ca là được.” Tôi nói xong liền ngắt điện thoại. Sau đó tìm Giang Ế Phong nói lại những gì Muộn Du Bình vừa nói, để anh ta đi tìm người tra xem có manh mối gì hay không. Giang Ế Phong đáp ứng.

Chờ khi anh ta đi mất, tôi ngồi ngu ở trên tảng đá bên ngoài lều trại. Không nghĩ tới chính mình cứ tự nhiên như thế mà đi giả mạo Tề Vũ nói chuyện với Muộn Du Bình. Dựa theo lời Giang Ế Phong nói, trên người tôi tồn tại “Gông xiềng” kỳ thật cũng có trên người Tề Vũ, tôi chỉ là một cái lốp xe dự phòng của Tề Vũ, làm như vậy thật ra cũng không có gì không nên. Nhưng lòng tôi lại càng lúc càng đau đớn, cuối cùng lại bắt đầu không thể ngăn nổi mà ho khan cùng với hộc máu.

Tôi dùng tay che miệng lại, máu không ngừng chảy xuống từ khe hở ngón tay tôi. Tôi vội vàng chạy đến doanh địa bên bờ sông nhỏ, dùng nước rửa sạch vết máu.

Chờ đến khi tôi đứng lên, nhìn thấy Giang Ế Phong đang đứng ở phía sau tôi, trong mắt vẫn là thần sắc phức tạp khó có thể nhìn thấu như vậy. Tôi dùng tay xoa xoa nước trên mặt, hỏi, “Thế nào, có phát hiện gì à?”

“Cậu muốn tự sát à?” Giang Ế Phong nhàn nhạt nói.

“Anh nói cái gì?” Tôi tức tối hỏi, “Anh mẹ nó rốt cuộc có ý gì?”

“Cậu nếu như vẫn không bỏ xuống Trương Khởi Linh được, gông xiềng sớm muộn gì cũng sẽ lấy mạng cậu.” Giang Ế Phong nói.

“Cảm ơn đã nhắc nhở,” Tôi lãnh đạm nói, “Vậy động tác mấy người nhanh lên chút, nói không chừng có thể trước khi gông xiềng hành động mà lấy xuống được đầu của tôi……”

Tôi nói xong không nhìn anh ta nữa, lập tức đi về phía doanh trại……

===

Editor có điều muốn nói:

Trương Khởi Linh aka Giang Ế Phong: Ai cũng cần được cứu, nhưng phải ưu tiên cứu ba vợ <3

Hic, Ngô Tà đáng thương thực sự, có lẽ vì cảm thấy bản thân không thể buông xuống được Trương Khởi Linh nên mới nói “vậy thì động tác của mấy người nhanh lên chút.”. Như này có ý nghĩa gì, tác giả cứ ngược Tiểu Tà mãi thôi:(((