Quyển 1. Chương 25: Âm Binh. Tác giả: Thiên Tinh Cơ.
Editor: Tiểu Mục (小目).
Tôi ngẩng đầu thấy đến đầy trời đều là tựa như Thi Biệt Vương như vậy màu đỏ côn trùng chính hướng về chúng ta nơi thôn đánh tới trong lòng bất giác run lên. Này nhưng làm sao vậy đến, tất cả mọi người sẽ bị gặm cắn bị độc chết!!
Làm sao bây giờ??
Tôi đẩy Giang Ế Phong ra, hô to với bố và chú hai của mình, “Bố, nhanh vào nhà đi, đóng hết tất cả cửa sổ lại, mau chút!!”
“Tiểu Tà, sao lại thế này?” Vẻ mặt bố tôi khó hiểu.
“Là Thi Biệt Vương!! Một đàn Thi Biệt Vương lớn!!!” Tôi lớn tiếng kêu, cái lắc mình một cái thuận tay kéo cả Giang Ế Phong vào phòng. Chú hai vội vàng đi lên cùng chúng tôi lạch cạch đóng cửa sổ lại. Tôi nhìn lỗ thủng trên nóc nhà liền hô với Giang Ế Phong: “Mau tới hỗ trợ!!” Giang Ế Phong liền đạp vài cái vào cây cột góc nhà nhảy lên trên xà nhà, tôi ở dưới ném cho anh ta một cái bàn, anh ta cư nhiên dùng tay đánh xuống một miếng rồi vững vàng vá vào cái động kia.
Chính lúc này, tôi nghe tiếng đàn Thi Biệt Vương như đàn ong đánh vào cửa lớn và cửa sổ trong phòng đôm đốp đôm đốp. Tiếng va chạm kia như là mưa đá nện xuống nhà. Tôi sợ hãi không thôi, trong lòng hiểu rõ cái phòng cổ cũ nát này sẽ không chống cự được bao lâu, lần này thật sự xong rồi......
Mà vào lúc này, Giang Ế Phong nhảy xuống khỏi nóc nhà, quát lớn với tôi, “Mau tới đây!!” Nói xong anh ta nhấc lên bàn thờ trong nhà chính, sau đó sờ sờ trên tường một chút, tôi nghe thấy tiếng kẽo kẹt, tiếp theo liền nhìn thấy mặt đất phía dưới bàn thờ xuất hiện một cái động. Bố tôi và chú hai mở to hai mắt nhìn, Giang Ế Phong căn bản chẳng quan tâm biểu tình của chúng tôi như thế nào, sau khi hô một tiếng liền trực tiếp nhảy xuống.
Tôi cũng vội vàng hô một tiếng, “Bố, chú hai, mau đi xuống!!” Tiếp theo không do dự đẩy bọn họ đến bên cái động, chờ sau khi bọn họ đều đi xuống, tôi cũng nhảy xuống theo. Phía dưới thế nhưng là một thông đạo có thể để hai người sóng vai cùng đi. Nhưng vào lúc này, thanh âm kẽo kẹt lại vang lên, cửa động bị đóng lại. Ngay sau đó tôi liền nghe được tiếng nóc nhà giống như bị phá sụp. Tiếp theo là tiếng vật rơi xuống đất lộp bộp.
Tôi vội vàng móc di động ra chiếu sáng, chỉ thấy bố tôi và chú hai đang đi theo Giang Ế Phong hướng về phía trước. Tôi vội vàng đuổi theo.
Chỉ nghe bố tôi hỏi: “Bác sĩ Giang, sao anh lại biết nơi này mà đến, còn biết cả mật đạo ở nơi này?”
Không đợi Giang Ế Phong trả lời, tôi liền hừ lạnh một tiếng, “Anh ta là bán tiên, có gì mà không biết......”
Chú hai tôi quát: “Tiểu Tà, sao con lại nói như thế? Bác sĩ Giang cứu con bao nhiêu lần con không biết sao?”
Tôi lạnh lùng nói, “Nhưng con không có xin anh ta giúp đỡ!” Lòng tôi biết anh ta cứu tôi chỉ vì muốn lợi dụng mình.
Từ khi bắt đầu anh ta đã lợi dụng tôi để mở cái hộp Bạch Thạch Long Văn, sau khi tìm không thấy hộp thì không nề hà cứu tôi ra khỏi Ba Nãi. Sau đó lợi dụng tôi để có được Ngọc Dũng, lại lợi dụng tôi đi Thanh Hải tìm kẻ ký sinh của Thi Biệt Vương, hiện tại còn muốn lợi dụng tôi tìm một một phiến Thanh Đồng Môn khác. Nhưng càng tức hơn là anh ta lợi dụng tôi “sửa mệnh” làm hại Muộn Du Bình bị thương.
Nếu như có thể, tôi liền một cái liếc mắt cũng không muốn đếm xỉa tới anh ta!
Giang Ế Phong nhìn nhìn tôi cái gì cũng không nói, lập tức đi về phía trước. Chú hai đi đến đẩy tôi một phen, tôi chỉ có thể đi phía sau chú. Chúng tôi cứ như vậy mà đi về phía trước, càng đi càng thấy được một vài thứ giống như phương tiện đường ray. Lại đi về phía trước chính là một cái đáy mỏ quặng bị phong bế lại, rốt cuộc không còn đường có thể đi.
“Đường cụt rồi.” Giang Ế Phong đi phía trước nói. Chúng tôi đi theo cũng ngừng lại.
“Đây là một cái hầm?” Tôi ngạc nhiên nói.
“Ừ” bố tôi gật gật đầu, sau khi nhìn kỹ một chút thì lẩm bẩm, “Kỳ quái, nơi này cũng không có mạch khoáng gì.”
“Không phải mỏ vàng sao?” Tôi nhớ Tết Âm Lịch năm đó xảy ra một chuyện, sau đó tìm được một vài kim đầu chó*.
(*) Vàng đầu chó (狗头金),là một loại khoáng thạch trong mỏ vàng giàu tài nguyên, do thiên nhiên sản sinh, tính chất không thuần, hạt lớn mà hình dạng là khối vàng không có qui tắc. Thông thường do vàng tự nhiên, thạch anh và một vài khoáng vật khác kết hợp thành. Có người thấy nó giống đầu chó, liền gọi là vàng đầu chó. Có người thấy nó giống vó ngựa, gọi là vàng vó ngựa. Nhưng bình thường người ta vẫn gọi nhiều là vàng đầu chó.
Bố tôi lắc lắc đầu, “Không phải.”
Tôi thuận tay sờ sờ động bích có chút cảm giác ướŧ áŧ, nhớ đến bố tôi cả đời làm thăm dò địa chất, vậy mà lúc này còn nghĩ những việc này. Tôi nói, “Chúng ta hiện tại đang tị nạn đó, lão già.”
Bố tôi nhìn nhìn tôi, nhẹ thở dài một tiếng.
“Bố,” Tôi dựa gần đến, “Nghỉ ngơi một chút đi.”
Bố tôi đập tay lên vai tôi, “Tiểu Tà...” Tôi thấy ông muốn nói lại thôi, kỳ thật cũng không đành lòng hỏi nhưng trong lòng tôi vẫn luôn nghi ngờ những vấn đề đó———— như là chuyện xảy ra lúc tôi mười hai tuổi, chuyện ông dẫn tôi đến Trường Bạch sơn, còn có chuyện tổ huấn......
Nhưng vào lúc này tôi nhìn thấy Giang Ế Phong đứng bất động trước những tấm gỗ đã niêm phong cái hầm này, tôi cảm thấy thật quái dị liền tiến lên hỏi: “Anh làm sao vậy?”
“Ngô Tà......” Giang Ế Phong nhìn nhìn tôi, “Cậu không nên tồn tại......”
Đôi mắt tôi tối sầm lại, “Anh có ý gì?”
Mà vào lúc này tôi nghe thấy tiếng vọng kỳ quái truyền ra từ cái hầm bị phong bế kia. Như là có người đang cưỡi ngựa trong quặng mỏ này, lộc cộc lộc cộc. Bắt đầu chỉ có một con ngựa, sau đó không lâu thế nhưng giống như có thiên quân vạn mã từ trong hầm bên kia lao tới. Thanh âm kia càng ngày càng gấp gáp, càng ngày càng gần......
Tôi kinh hãi không thôi, thẳng tắp nhìn chằm chằm kia bị phong bế hầm. Không bao lâu, thanh âm kia tựa như thiên quân vạn mã đang lao nhanh, giống như đã gần trong gang tấc. Cả người tôi run rẩy, bắt đầu không ngừng lui về phía sau. Chính vào lúc này Giang Ế Phong bỗng nhiên đẩy tôi đến vách động. Tiếp theo hô với bố tôi và chú hai: “Mặt hướng vào bích động, nhắm mắt lại, không được nhìn bất kỳ cái gì hết!!”
Giang Ế Phong che ở cho tôi ở phía sau chính mình, áp cả người tôi lên trên bích động. Tôi nhắm chặt lại hai mắt......
Không bao lâu, tôi nghe thấy tiếng ngựa vọt ra khỏi hầm bị phong bế, khi bọn chúng xông ra đâm nát tấm gỗ phong bế quặng mỏ, tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc rộn ràng nhốn nháo xẹt qua phía sau chúng tôi. Sau đó không lâu, lại giống như có tiếng bước chân hành quân nhỏ vụn băng qua. Tôi cảm thấy nhiệt độ không khí chung quanh giảm xuống vô cùng thấp, đầu tóc và trên lông mày đều ngưng kết một tầng sương lạnh. Tôi không dám thở mạnh, nằm bò mặt hướng về phía bích động bích.
Qua đã lâu, kia hành quân thanh âm cùng tiếng vó ngựa mới dần dần đi xa biến mất.
Giang Ế Phong ngăn chặn ta phía sau lưng thân hình cũng thả lỏng khai đi, ta xoay người sau mở ra di động chiếu sáng lên khi nhìn đến tóc của hắn thượng tất cả đều là sương giá, nguyên bản đen nhánh sợi tóc thế nhưng thành màu xám trắng. Sắc mặt của hắn phi thường khó coi, giống như rất mệt giống nhau.
Tôi thấy cái hiện tượng có thể gọi là “Âm binh mượn đường” hiện tượng kia không phải ảo giác của một mình tôi, liền vội vàng đi tới xem bố tôi và chú hai, chỉ thấy trên bọn họ cũng sương giá đầy đầu. “Bố, chú hai, không có việc gì chứ?” Tôi vội hỏi.
Tôi nhìn bố tôi khi thấy tôi có ý muốn đến gần mình lộ ra thần sắc sợ hãi. Chú hai tôi vội vàng tiến tới ngăn lại tay tôi, sau đó đỡ bố tôi đi về con đường ban đầu.
Tôi nhất thời sững sờ ở nơi đó......
Bọn họ đang sợ hãi tôi?? Bọn họ là thân nhân của tôi, bố của tôi và chú hai, bọn họ thế mà sẽ sợ hãi tôi......
Tôi quay đầu lại xem cái hầm bị phong bế kia. Chỉ thấy tâm ván gỗ vốn dĩ được đóng đinh đã vỡ vụn rơi xuống, cửa động đen nhánh kia tựa như mồm con quái vật đang mở ra to hết cỡ, bên trong đen nhánh như cửa đi đến địa ngục.
Tôi hướng về nơi đó đi tới......
Giang Ế Phong bỗng nhiên xông tới giữ chặt tôi, “Cậu không thể đi vào!!”
“Vì sao?” Tôi sườn mặt nhìn anh ta, chỉ thấy trong mắt anh ta thần sắc kỳ quái như là hưng phấn lại có chút lo lắng. Tôi cười lạnh, “Anh không thể dự kiến tình huống như vậy sao? Hay là nói anh đến chỉ vì ngăn cản tình huống mới xảy ra vừa rồi?”
“Ngô Tà...... cậu nhất định sẽ hối hận nếu đi vào!” Giang Ế Phong chém đinh chặt sắt nói.
“Anh có thể gϊếŧ tôi, như vậy có thể thay tất cả mọi thứ......” Tôi nhàn nhạt nhìn anh ta. Nếu không phải vì lấy hộp Bạch Thạch Long Văn, anh ta đã sớm để tôi chết không có chỗ chôn.
“Cậu cho rằng tôi không dám?” Giang Ế Phong quát.
“......” Tôi nhìn anh ta cười. Tôi lại nghĩ tới Muộn Du Bình...... Tôi nghĩ, kỳ thật tôi hận chính mình nhất......
Không ngừng bị lợi dụng, giống hệt đứa ngốc.
“Cậu cười cái gì?” Giang Ế Phong nói.
“Cười chính tôi cứ giống như đồ ngốc, không ngừng bị lợi dụng.” Tôi lắc đầu cười.
“Cậu...... rốt cuộc có biết chính mình là ai hay không?” Giang Ế Phong thở dài.
"Đương nhiên biết, tôi con mẹ nó chính là vật dẫn duy nhất của linh hồn Uông Tàng Hải chuyển thế!!" Tôi vỗ đầu mình cười nói, “Vô luận là công ty các anh hay Trương gia hoặc tổ chức gì đó cũng không để tôi chết là vì muốn biết Uông Tàng Hải giấu bí mật quan trọng nhất ở nơi nào, không phải sao?”
“Cái bí mật kia có lẽ không chỉ có thể hoàn thiện trường sinh, hẳn là còn bao gồm biện pháp điều động và khống chế loài rắn viễn cổ, vạn nô vương, điểu mặt người, Thi Biệt Vương, vô số quái vật, còn có âm binh linh tinh gì đó, đúng hay không?”
Sau khi tôi nói xong, nhìn biểu tình Giang Ế Phong thế mà không có chút dao động nào, biết chính mình lại một lần nữa đoán đúng rồi.
Tôi hừ lạnh một tiếng, lập tức đi về phía quặng mỏ bị phong bế. Tôi không nghe tiếng Giang Ế Phong đuổi theo, lúc này tôi cũng đành như vậy. Một lòng chỉ nghĩ đi xuống nhìn xem rốt cuộc bên dưới nhà tổ của Ngô gia là thứ gì?
Kỳ thật tôi làm như thế có hơi lỗ mãng, suy cho cùng trong tay chẳng có trang bị gì, lỡ mà thật sự xuất hiện thứ kì quái, cũng không biết thể chất bánh tông chính hiệu này có thể ứng phó được hay không? Nhưng tôi cũng không định quay đầu lại, cảm thấy như là đang giận dỗi với chính mình.
Tôi cứ một mình đi càng sâu vào trong. Nơi bắt đầu của cái hầm này là đi dần xuống phía dưới, mà một giờ sau thế mà bắt đầu dần đi hướng lên trên. Tôi càng đi càng cảm thấy không thích hợp. Tôi đi mãi đi mãi mới thấy được phía trước có chút ánh sáng. Tôi đi về phía ánh sáng kia, rất nhanh liền phát hiện một chỗ giống như là khe hở của sơn động. Tôi ghé vào bên cạnh khe hở kia nhìn một cái, bên ngoài quả nhiên là một cái sơn động.
Tôi ngẩng đầu nhìn ngó, phía trước cái khe này có một nơi có thể chứa một người ra vào. Tôi leo lên, sau đó chui ra ngoài.
Chờ sau khi tôi nhảy xuống lấy lại được cân bằng, cẩn thận quan sát, cái sơn động này thế mà lại có chút quen quen. Sau khi tôi dạo quanh một vòng rốt cuộc cũng nhớ ra nơi này vậy mà là cái sơn động năm đó tôi bị cổ gà rừng cắn!!
Không sai, chính là nơi này, ký ức của tôi chậm rãi bắt đầu thức tỉnh.
Tôi nhớ lại khuôn mặt người dẫn tôi tới nơi này lúc đó ————là “Tôi”, không, là một người đàn ông có khuôn mặt tương tự với tôi hiện tại. Tôi nhớ lúc đó sau khi bị cắn thì có người ôm tôi lên, người kia thế nhưng là Muộn Du Bình!!
Giống hệt như giấc mộng lúc trước tôi đã từng mơ!! Là Tề Vũ dẫn tôi tới nơi này, mà Muộn Du Bình mang tôi ra khỏi sơn động!!
Chính là kia một ngày, vận mệnh của tôi đã bị thay đổi!!
Lúc sau, bố của tôi mang tôi đến núi Trường Bạch. Ở nơi đó có thể nhìn thấy núi Tam Thánh sơn, bố dẫn tôi đi vào cái hầm như đã bị bỏ hoang. Ông nói muốn tìm một vài món đồ, sau để tôi ngồi chờ ông trong một cái rương đen như mực. Tôi không biết chính mình rốt cục đã ngây người bao lâu trong đó. Chờ đến lúc tôi thanh tỉnh, ông đã cõng tôi trở về đến nhà ga dưới chân núi.
Nơi đó rốt cuộc ở đâu?? Vì sao khiến tôi cảm thấy còn quỷ dị hơn cả chín con rồng nâng quan tài của Vạn Nô Vương và Thanh Đồng Môn......