Chương 22: Liên Hoàn

Q1. Chương 22: Liên Hoàn.

Tác giả: Thiên Tinh Cơ.

Editor: Tiểu Mục (小目)。

Tôi nghe đến đó trong lòng run lên, hỏi, “Anh có ý gì? Tôi cuối cùng sẽ chấm dứt vận mệnh của anh và Trương Khởi Linh? Tôi sẽ gϊếŧ cả hai người các anh?”

Giang Ế Phong nhìn tôi hơi hơi gật gật đầu, “Trên ý nghĩa nào đó mà nói thì là đúng vậy!”

Tôi lắc đầu, “Sao có thể?” Tôi sao có thể sẽ thương tổn Muộn Du Bình? Còn nữa, tôi có cái năng lực có thể đồng thời gϊếŧ được bọn họ kia sao? Quá buồn cười!! Tôi không khỏi dựng lên ngón giữa nói với anh ta một tiếng: “FUCK YOU!!”

Giang Ế Phong chỉ nhàn nhạt nhìn tôi, “Cậu hiện tại có thể không tin. Tới lúc đó cậu tự nhiên thấy được kết cục.”

Tôi mười phần tức giận, nhưng nhìn thấy đôi mắt anh ta bình tĩnh không gợn sóng, ý muốn xông lên tát cho anh ta một cái không còn nữa. Cứ thẳng tắp trừng mắt nhìn anh ta như thế. Bàn Tử thấy hai người chúng tôi rõ ràng đã giương cung bạt kiếm nhưng giây lát sau không khí lại hóa thành sóng ngầm mãnh liệt quỷ dị, nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào. Mà vào lúc này, Tiểu Hoa và Hắc Nhãn Kính đi đến, nhìn thấy chúng tôi ba người biến thành một trận thế hình tam giác thì cảm thấy rất quái dị. Tiểu Hoa và Hắc Nhãn Kính hai người tách ra đứng ở hai bên trái phải của tôi, Hắc Nhãn Kính đem tay quàng lên vai tôi nói: “Tôi nói nè Tiểu tam gia, các cậu đang làm gì thế? Tập luyện tam giác trận hả?” Tiểu Hoa cũng hỏi: “Ngô Tà, làm sao vậy?”

Tôi thu hồi trừng mắt Giang Ế Phong tầm mắt, nói với Tiểu Hoa, “Tiểu Hoa, tôi có vài chuyện phải hỏi cậu.”

Tiểu Hoa gật đầu nói, “Cậu nói đi.”

“Chuyện thứ nhất: Lúc tôi ở nước Mỹ xác thực đã gửi cho cậu và Tú Tú một bưu kiện, ảnh chụp bên trên tôi lúc đó tưởng đó là Tiểu Ca nhưng thực ra là người này, cậu nhận được chưa?” Tôi vừa nói vừa nâng cằm với Giang Ế Phong nâng một chút.

Tiểu Hoa nhìn nhìn tôi lại nhìn nhìn Giang Ế Phong, gật đầu nói, “Là tấm ảnh ở phố người Hoa kia rất giống ảnh chụp Tiểu Ca à? Nhận được rồi, làm sao vậy?”

“Bưu kiện kia và bưu kiện có tin tôi bị bắt cóc, cậu nhận được cái nào trước?” Tôi hỏi tiếp.

“Hình như là cùng một lúc,” Tiểu Hoa nghĩ nghĩ trả lời, “Tôi xem xong liền gọi điện cho cậu, cậu vẫn luôn không nhấc máy.”

Tôi nghe xong trong lòng kinh hãi không thôi, từ khi tôi ở trên xe taxi gửi bưu kiện kia đến lúc tôi tới phố người Hoa và mở ra Bạch Thạch Long Văn Hạp, có ít nhất gần 30 phút. Mà trong 30 phút này tôi vẫn luôn thanh tỉnh, nếu Tiểu Hoa nhận được bưu kiện, hơn nữa xem xong liền lập tức gọi điện thoại cho tôi, tôi không có khả năng sẽ không nghe được!! Rất có thể di động của tôi lúc ở trên máy bay đã bị người động tay động chân.

“Cái thứ hai: Tạ gia các cậu và Hoắc gia có phải đã sớm có quan hệ với công ty An Tĩnh hay không?” Tôi lại hỏi.

“Ngô Tà,” Tiểu Hoa trầm ngâm một lát rồi nói, “Cậu hẳn là biết công việc Tạ gia chúng tôi đối tác không chỉ người trong nước……”

Nghe hắn nói như vậy, tôi có cảm giác bị bán đứng. Hắn đang gián tiếp thừa nhận Tạ gia và công ty An Tĩnh sớm đã có quan hệ hợp tác làm ăn. Nhưng tôi cũng không thể nói gì.

“Chuyện cuối cùng: Thiệp mời đến hội đấu giá của Khách sạn Tân Nguyệt rốt cuộc là của ai gửi?” Tôi hỏi.

“Tôi không biết.” Tiểu Hoa trả lời thực dứt khoát, “Nhưng mà có thể làm như vậy đích xác không phải nhân vật đơn giản.”

Tôi nhìn con ngươi Tiểu Hoa gợn sóng bất kinh, trong lòng cảm thấy khó chịu như bị rắn cắn. Người từ nhỏ đã phải sống trong hoàn cảnh cực kỳ ác liệt mà lớn lên như hắn, nói chuyện với ai về cái gì đều đã trở thành một loại bản năng sinh tồn. Tôi không cách nào phán đoán lời hắn nói rốt cuộc có bao nhiêu chân thật. Tôi bỗng nhiên nhớ tới khi còn nhỏ chính mình đuổi theo kéo bím tóc của hắn không ngừng gọi hắn là “Tiểu Hoa”, hắn đôi mắt đều hồng hồng. Tôi nghĩ mình khả năng rốt cuộc vẫn là nhìn không ra được bộ dạng chân thật của hắn.

“Cậu không tin tôi?” Tiểu Hoa bỗng nhiên hỏi tôi.

Tôi lắc lắc đầu, lòng nói lúc ở hội đấu giá hội nhìn thấy mặt tôi và xác ướp cổ giống nhau chẳng lẽ hắn đều không cảm thấy kỳ quặc sao? Nghĩ vậy tôi liền hỏi ra lời, “Tiểu Hoa, chuyện ở hội đấu giá cậu không cảm thấy kỳ lạ à?”

Tiểu Hoa trầm mặc một lát sau mới nói, “Từ trước tôi vẫn luôn ghen ghét cậu được người khác bảo vệ tốt đến vậy! Có thể rời xa những thứ máu tanh và đấu tranh đó, tự do tự tại sống cuộc sống của một người bình thường. Mãi cho đến khi tôi nhìn thấy khuôn mặt xác ướp cổ trong bộ Ngọc Dũng kia thế mà giống hệt cậu, tôi mới hiểu được, những gì tôi trải qua có lẽ thật ra chưa tính là cái gì. Cậu —— Ngô Tà, chỉ sợ cậu mới là người sẽ phải trải qua cuộc sống đen tối nhất……”

Tôi nghe xong trong lòng hơi hơi rùng mình, bỗng nhiên nhớ tới Muộn Du Bình trong mộng luôn không ngừng nhắc tới danh từ “Hắc ám lĩnh vực” cổ quái này. “Hắc ám lĩnh vực” rốt cục đang chỉ cái gì? Tôi nghĩ nghĩ liền cười, sau đó làm tư thế đầu hàng, “OK, các người thắng!”

Mấy người họ đều nhìn tôi không nói lời nào. Tôi cười nói, “Các cậu nhìn tôi làm gì? Tôi nói này Giang bán tiên, các anh rốt cuộc chuẩn bị như thế nào để đối phó với người bị Thi Biệt Vương ký sinh? Có phải mỗi lần có phát hiện như vậy thì đem đi chôn là xong việc hay không?”

Giang Ế Phong nhìn chăm chú vào tôi nhàn nhạt nói: “Đối với những người không cách nào cứu vớt được thì sách lược của chúng tôi là tiêu diệt!”

“Thế lúc này đây xem như là bị người khác cuỗm tay trên à?” Tôi nói.

Giang Ế Phong nói, “Đến khi đó chúng tôi đã lấy đầu những người đó đi rồi……”

Trong lòng tôi cả kinh, biết ý nghĩa chuyện này có người làm giống như chuyện ở Tây Vương Mẫu, lấy con người bị Thi Biệt Vương ký sinh làm căn cứ sinh sôi nẩy nở, mục đích đương nhiên vẫn vì “Trường sinh”!

Tôi không khỏi nghĩ nếu không phải vì “tôi” đột nhiên nhảy xuống xe, bọn họ có thể tới kịp ngăn cản những việc này hay không?

Chỉ nghe Bàn Tử hỏi, “Bác sĩ Giang, chúng ta rõ ràng không nhìn thấy thi thể nào, anh sao biết đầu những người đó đã bị lấy đi rồi?”

Giang Ế Phong không nói chuyện nữa, tôi phất phất tay với Bàn Tử, “Cậu đã quên anh ta là bán tiên sao, Bàn Tử?”

“Thiên Chân, cậu thật sự tin tưởng những lời anh ta vừa mới nói à?” Bàn Tử nhìn tôi.

“Tin, vì sao không tin?” Tôi hơi mỉm cười, “Anh ta hiện tại nói đó là do tôi làm đó, tôi đều tin!!”

“Là một cái khác của cậu!!” Giang Ế Phong nhàn nhạt tiếp lời nói.

Tôi nghe xong lại cười, “Anh nghe thấy không, Bàn Tử. Chính là ‘tôi’ làm đấy!!”

Tôi thẳng tắp nhìn chằm chằm Giang Ế Phong, không khí lần thứ hai bắt đầu quỷ dị. Hắc Nhãn Kính vỗ vỗ bả vai tôi nói: “Các cậu rút cục đang nói gì? Tôi thế nào mà một câu cũng chẳng nghe hiểu?”

Tôi sườn mặt nhìn Hắc Nhãn Kính, tiếp theo quay đầu nhìn về phía Tiểu Hoa, “Tiểu Hoa, chúng ta rời núi trước rồi nói sau.”

Tiểu Hoa gật gật đầu, “Cũng tốt, tình huống hiện tại chúng ta cũng chẳng làm được cái gì.” Nói xong liền cùng Hắc Nhãn Kính đi ra ngoài thu thập hành trang.

Bàn Tử thấy không khỏi thở dài, “Thiên chân……”

“Đừng nói nữa, Bàn Tử.” Tôi phất phất tay, “Hết thảy chờ ra được ngoài thì nói tiếp.”

Kế tiếp chúng tôi mất thời gian năm ngày rốt cuộc cũng ngồi lên được xe kéo của Lhasa. Suốt dọc đường đi tôi không nói gì. Một phương diện của manh mối thật sự là hỗn loạn đến làm tôi khó mà lý giải rõ ràng, một phương diện khác cũng là không cảm xúc.

Đăng tải trực tiếp tại truyenhdt.com xiaomu04

Sau khi đi vào Lhasa, tôi lập tức vay Tiểu Hoa tiền mua một cái máy ảnh kỹ thuật số xịn sò, thừa dịp lúc vắng người, tự mình vận động kịch liệt khiến cho hình xăm lá khô điệp hiện ra liền chụp nó lại. Sau đó tôi thức trắng đêm để lên mạng tra tìm lai lịch của cái hình xăm này. Nhưng không có chút phát hiện nào. Tôi lại thử tiến hành đối lập hình xăm này với bản đồ Tây Tạng, nhưng cũng không có chỗ nào tương hợp. Sau đó tôi lại thử rất nhiều ý tưởng linh tinh vớ vẩn, như là trong truyền thuyết, thần thoại về con bướm có quan hệ trường sinh linh tinh, cũng không có chút phát hiện nào. Cuối cùng tôi ma xui quỷ khiến vào một quán rửa ảnh nhỏ, nhờ bọn họ rửa sạch cho tôi tấm ảnh kia ra ngoài. Sau khi tôi cầm được tấm ảnh, nhìn kỹ lại, chỉ thấy hoa văn trên cánh con bướm kia vẽ đến thật tinh tế, mỗi một tia thế mà giống tế bào mao mạch máu ngang dọc đan xen làm người ta hoa cả mắt.

Chính lúc đó, tôi bỗng nhiên nhìn thấy ở giữa hoa văn rậm rạp thế mà xuất hiện một thứ đồ hình cực kỳ độc lập!! Optical illusion*!!

(*) Optical illusion: Nguyên văn: Thị giác soa thác đồ (视觉差错图, ảo ảnh thị giác hay ảo ảnh quang học) là một kĩ thuật được sử dụng phổ biến trong thiết kế và hội họa. Nó là một trò đánh lừa thị giác bằng cách sắp xếp hình ảnh, hiệu ứng màu, nguồn sáng và vài thủ thuật khác. Nếu không quan sát kỹ, người xem dễ dàng bị đánh lừa bởi những hình ảnh “trông vậy mà không phải như vậy”.

Tôi vô cùng hưng phấn. Vội vàng cẩn thận quan sát tiếp. Tôi càng xem càng là kinh hãi, bức ảnh vẽ khiến thị giác người ta bị đánh lừa này thế mà miêu tả một cái mặt nạ quái dị. Cái mặt nạ kia không có ngũ quan, nhìn qua mười phần giống cái mặt nạ trên Ngọc Dũng của xác ướp cổ trong Khách sạn Tân Nguyệt kia. Ngay khi tôi đang nghi hoặc, đầu lại bắt đầu đau lần thứ hai, bỗng nhiên một giọng nói gọi tôi một tiếng, “Ngô Tà!!”

Tôi ngẩng đầu nhìn lại, vậy mà là Giang Ế Phong đang chạy về phía tôi. Tôi ngơ ngẩn nhìn anh ta, không động đậy.

“Cậu đi làm gì thế, cả đêm không về khách sạn?” Giang Ế Phong nhìn chăm chú vào tôi.

“Anh không phải bán tiên sao? Như thế nào không bấm đốt tính tính?” Tôi cười lạnh.

“Ngô Tà……” Trong mắt Giang Ế Phong biểu lộ một phần bất đắc dĩ một phần thống khổ, còn có vô cùng mệt mỏi. Trong lòng tôi rùng mình, người này đau khổ giãy giụa vận mệnh, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát khỏi hướng đi của nó. Tôi không biết nếu so sánh anh ta với Muộn Du Bình rốt cuộc thì ai càng đau khổ hơn ai?

Tôi kéo anh ta đến rồi đi vào một quán bar nhỏ. Tôi rót đầy rượu cho anh ta, “Tới, chúng ta làm một ly!!”

Giang Ế Phong không từ chối, sau khi cùng tôi cụng ly liền ngửa mặt lên trời uống hết rượu. Về sau chúng tôi liên tục chạm cốc, cái gì cũng không nói, cứ như thế mà uống. Sau đó cuối cùng dứt khoát trực tiếp dùng bình rượu uống. Chờ sau khi chúng tôi đều uống đến hai chân phát run đi khỏi quán bar, tôi lảo đảo một cái thiếu chút té ngã, anh ta kéo tôi một phen, hai người đều ngã ở trên mặt đất. Tôi nở nụ cười, “Hiện tại có người muốn xử lý chúng ta nói, chúng ta chết như thế nào cũng không biết!”

“Vô nghĩa!” Giang Ế Phong cũng cười nói, “Cậu có biết không, cậu vừa mới nói một câu vô nghĩa!!”

Hai người chúng tôi vui vẻ cười từ trên mặt đất đứng dậy lên, lẫn nhau nâng đỡ đối phương ý đồ đứng vững. Tôi cười nói: “Nói cho tôi tôi làm như thế nào để gϊếŧ anh và Trương Khởi Linh? Tôi trước luyện tập một chút, tránh cho tới lúc đó thất thủ……”

“Thiên cơ không thể tiết lộ……” Giang Ế Phong cười vẫy vẫy tay, một dáng vẻ thuật sĩ giang hồ giảo hoạt.

Tôi cười nói, “Còn thiên cơ sao? Anh con mẹ nó đừng có bậy bạ!!”

“Tôi...... không có......” Giang Ế Phong dựa mình lên bức tường gâng đó, ánh mắt mê mang nhìn không trung. Lúc này bầu trời đã bắt đầu lập loè đầy ánh sao. Tôi không biết có phải mình đã uống quá nhiều rồi hay không, nhìn đến thấy bộ dáng hiện tại của anh ta trong lòng bỗng nảy lên ý niệm đùa dai, tôi chống tay hai bên tai anh ta, dán vào đôi môi nhàn nhạt của anh ta......

Đăng tải trực tiếp tại truyenhdt.com xiaomu04

Chờ khi tôi khôi phục lại thanh tỉnh, nhìn thấy Giang Ế Phong dựa vào thành giường hút thuốc, bộ dáng của anh ta làm tôi nhớ tới lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Ca hút thuốc. Bọn họ, trong mắt tôi có quá nhiều chỗ giống nhau. Đầu tôi vẫn vô cùng đau, là loại đau sau khi say rượu, sức lực cả người cơ hồ cũng bị rút cạn không còn chút gì……

Tôi biết chính mình đã làm một chuyện cực kỳ hoang đường, thế mà lại nương theo men say cùng nam nhân này xảy ra tình một đêm. Nhưng kỳ quái là tôi không có cảm giác hối hận, điểm này làm tôi cảm thấy không thể nào tưởng tượng được.

“Anh có dự kiến sẽ xảy ra loại chuyện này không?” Tôi không chút để ý hỏi anh ta.

“Ừm.” Giang Ế Phong vẫn như cũ thực đạm nhiên, tựa như tôi vừa mới hỏi là cùng nhau ăn thứ gì đó vân vân.

“Anh vì sao không đẩy tôi ra?” Tôi vừa đứng dậy mặc quần áo vừa nói. Nghĩ thầm kỳ thật anh ta muốn thay đổi cái chuyện “Chú định” này nhất định là đơn giản nhất. Chỉ cần lúc đó anh ta đẩy tôi ra, mọi chuyện sẽ không có khả năng phát sinh! Hay là nói anh ta đối với vận mệnh của chính mình đã tới nông nỗi không cách nào giãy giụa nữa rồi, cũng không bao giờ muốn đi phản kháng, thay đổi nó?

“Không muốn,” Giang Ế Phong dập tắt tàn thuốc nhìn tôi, “Tôi không muốn đẩy cậu ra!…… Cho dù tôi biết lòng cậu không ở trên người tôi……”