Chương 19: Hồ ĐIỆP

Q1. Chương 19: Hồ Điệp.

Tác giả: Thiên Tinh Cơ.

Editor: Tiểu Mục (小目).

(*) cảm thấy từ “hồ điệp” hay hơn hai chữ “con bướm” nên mình quyết định giữ nguyên văn tên chương.

Ngay khi Giang Ế Phong đang có ý định thuyết phục tôi cùng đi nước Đức với anh ta, di động anh ta bỗng nhiên vang lên. Anh ta nhìn nhìn di động, sau đó nói với Bàn Tử: “Vương tiên sinh, phiền anh quan sát Ngô Tà chút.”

Bàn Tử gật gật đầu, Giang Ế Phong liền xoay người đi ra ngoài. Chờ anh ta đóng cửa lại, Bàn Tử lập tức nhìn thẳng tôi hỏi, “Thiên chân, các cậu rốt cuộc đang giấu cái gì? Lời bác sĩ Giang vừa nói rốt cuộc là có ý gì?”

Lúc này tôi mới phát hiện bố tôi và chú hai không biết từ khi nào đã không thấy, lại hỏi, “Bố tôi và chú hai đâu?”

“Vừa rồi ánh mắt cậu thẳng lăng lăng quá dọa người, hơn nữa gọi thế nào cũng không thấy cậu phản ứng. Bố cậu liền vội vã đi tìm bác sĩ Giang. Sau khi bác sĩ Giang tới liền mời lão bố và chú hai cậu đi ra ngoài, để bọn họ trở về trước rồi chờ tin tức. Cậu vừa nãy làm sao thế?”

“Có lẽ rất nhanh thôi, tôi sẽ biến thành bánh tông.” Tôi đạm nhiên ngồi xuống, “Bàn Tử, anh nói cho tôi anh rời khỏi Ba Nãi thế nào, và cả lúc anh đi viếng mộ Thái Vân đến cùng đã xảy ra chuyện gì trước đi?”

Bàn Tử thấy tôi đột nhiên hỏi hắn, trầm mặc một lát mới nói, “Cậu còn có nhớ lúc hai chúng ta gặp được tên quỷ ảnh tự xưng là Trương Khởi Linh kia không?”

Tôi gật đầu, “Đương nhiên nhớ rõ.” Người kia là người thay thế “Trương Khởi Linh”, sau khi tiến vào Trương gia cổ lâu không bị cơ quan gϊếŧ chết.

Bàn Tử nói, “Ngày đó tôi đi viếng mộ Thái Vân, phát hiện thi thể người nọ trong núi.”

“Người kia, chết rồi?” Trong lòng tôi thầm kinh ngạc.

“Ừm,” Bàn Tử nói, “Tôi thấy tình cảnh lúc đấy cũng thực quỷ dị.”

Tiếp theo Bàn Tử nói khi đó hắn vì đi viếng mộ cho Thái Vân nên đi vào trong núi hái chút hoa dại để chuẩn bị đặt trước mộ cô. Hắn đi đến sườn núi có một tảng đá lớn, hoa dại nở khắp chốn, bỗng nhiên nhìn thấy đám lá khô trên đất như là bị cuồng phong thổi lên mà bay lả tả trên không trung! Cẩn thận nhìn kỹ một chút, thì ra những cái đó căn bản không phải lá cây khô gì cả, mà là một đống cánh bướm khô! Bàn Tử lắp bắp kinh hãi, những cánh bướm khô đó ùn ùn bay về phía hắn, mà khi những cánh bướm bay bay còn rơi xuống bột phấn mang cho người ta cảm giác hít thở không thông, trong nháy mắt Bàn Tử cơ hồ mất đi tri giác. May mà hắn phản ứng nhanh, vội vàng bịt lại mũi miệng, mới không bị nó làm cho sặc. Sau khi đám cánh bướm tựa như bị gió cuốn lá rụng mà bay đi, hắn liền nhìn thấy thi thể quỷ ảnh đó đang ở giữa núi hoa. Chỉ thấy trên bộ thi thể kia có mấy con sâu lông rậm rạp ẩn hiện bò bò. Da đầu Bàn Tử tức khắc tê dại. Hắn nhặt nhánh cây khô ở xung quanh thi thể, định thiêu cả gã và đám sâu lông. Khi hắn vừa nhóm lửa xong, lại thấy cái xác kia như bắt đầu giãy giụa, chỉ trong nháy mắt còn như là một quả cầu lửa nhào về phía Bàn Tử. Cũng may Bàn Tử mang theo súng trên người, trực tiếp bắn một phát vào đầu gã. Qủy ảnh kia liền ngã xuống, cuối cùng bị lửa đốt cháy hóa thành trò tan. Bàn Tử thấy là ban ngày ban mặt mà quỷ ảnh kia lại khởi thi, trong lòng cảm thấy không ổn. Nghĩ nghĩ liền chạy đến sơn động của quỷ ảnh đã từng vây khốn chúng tôi mà nhìn xem. Chỉ thấy cái “Hố vạn người” vẫn còn ở đó. Đồ vật bên trong vẫn chất đống như cũ. Bàn Tử tìm quanh tứ phía, sau đó nhìn thấy trên vách một mảng đá có một hàng chữ “Nó ăn no rồi”. Bàn Tử nhớ lại lúc đó nghe quỷ ảnh nói một câu “Ở đó không thể có thêm người chết nữa, bằng không nó cần phải ăn no rồi”, cảm thấy sự tình khả năng không đơn giản, nhưng lại không phát hiện thêm thứ gì, vậy nên liền trở về hàng rào.

Bàn Tử vốn định sau khi tôi đến thì thương lượng với tôi xem có muốn đi vào Trương gia cổ lâu xem lần nữa hay không, nhưng không lâu sau đó hắn nhận được điện thoại của Tiểu Hoa nói tôi mất tích ở nước Mỹ, hơn nữa trên internet có chuyện người dán ảnh. Dưới tình thế cấp bách hắn liền rời khỏi Ba Nãi trước. Không nghĩ tới sẽ bỏ lỡ tôi.

“Nó ăn no rồi?” Tôi lặp lại những lời này một chút, tâm nói chẳng lẽ đây là nguyên nhân Mật Đà La có thể từ dưới đất đi ra? Bỗng nhiên tôi nhớ lại khi đó ở trong phòng Bàn Tử nhìn thấy ảnh chụp chung của Thái Vân và Bàn Tử cảm thấy không thích hợp ———— khung cảnh trên núi của bọn họ thế mà không hề giống như lúc tôi vì tránh khỏi chó đuổi trèo lên cây rồi nhìn thấy. Mà trong truyền thuyết của dân tộc Dao, Mật Đà La sinh ra từ trong chuyển động của một ngọn núi lớn.

Tôi nhắm mắt, hỏi tiếp, “Bàn Tử, bọn A Quý cuối cùng thế nào rồi?”

“Nghe nói chính phủ biến nơi đó thành khu bảo hộ gì đó, bọn A Quý đều bị di dời khỏi đó rồi.” Bàn Tử trả lời.

“Thì ra là thế.” Tôi cười lạnh một tiếng, “Quả nhiên, cái tổ chức kia vẫn còn tồn tại.”

“Cậu đang nói cái gì đấy, Thiên chân?” Bàn Tử thấy tôi cười kỳ quái thì khó hiểu nói.

Tôi nói ra phát hiện chuyển động trên núi có khả năng liên quan đến việc Mật Đà La từ dưới đất chui ra. Hơn nữa nguyên bản cái kia hàng rào liền cùng thật lâu trước kia bị thủy yêm hàng rào giống nhau như đúc. Nếu đêm đó tôi không ở Ba Nãi, Mật Đà La sẽ gϊếŧ chết tất cả những người ở đó. Giống như chuyện hàng rào nhiều năm trước, nơi đó sẽ hoàn toàn bị lau sạch. Hơn nữa còn bị phong bế không còn một ai có thể tiến vào.

Tình huống hiện tại kỳ thật cùng với dự đoán của tôi không quá sai lệch. “Tổ chức” buông tha cho tôi và những người khác trong trại, lấy danh nghĩa khu bảo hộ mang nhóm người A Quý chuyển đi. Mà tôi sau khi bị trọng thương còn phải lấy danh tiếng mới có thể thuận lợi rời đi, chỉ sợ là vì bọn họ phát hiện ra lực lượng “Gông xiềng” trên người tôi, muốn tiếp tục xem xét hiệu quả. Tôi không khỏi nghĩ, chỉ sợ “Tổ chức” cho rằng chưa biết chừng gông xiềng không chỉ có thể làm người “Vĩnh sinh” mà còn có thể biến con người thành “Siêu cấp chiến sĩ” linh tinh.

Bàn Tử nghe xong tiếp tục hỏi, “Thế bây giờ làm sao đây?”

Tôi bật lửa châm điếu thuốc, hít một hơi rồi cười nói, “Anh tin lời tôi vừa nói không?”

“Cậu vừa nãy nói nhiều như vậy, là câu nào mới được?” Bàn Tử hỏi.

“Câu tôi nói mình có thể điều động lực lượng hắc ám viễn cổ kia, anh tin không? Bàn Tử?” Tôi hỏi.

“Nhảm nhí cái gì đấy?” Bàn Tử bĩu môi, “Thế cậu chẳng lẽ thành cái tên Lỗ Thương Vương kia à?”

“Biết đâu là sự thật đấy?” Tôi cười nói, tùy tay phủi khói bụi xuống đất. Lúc này tôi nhớ đến tôi đêm đó ném tàn thuốc xuống dưới chân Giang Ế Phong, chẳng hiểu sao đột nhiên bốc lửa. Lửa kia thật sự kỳ quặc, cảm giác tựa như đáp lại phẫn nộ của tôi. Không, hoặc là nói, tôi đem “Phẫn nộ” thật sự chuyển hóa thành một loại lực lượng thật có tính chất thương tổn.

“Thế hoá ra lại tốt*,” Bàn Tử nghe xong cũng cười nói, “Cậu có thể mượn âm binh đem ai kia đều thu thập hết. Làm cho chúng ta đều yên yên tĩnh tĩnh lại.”

(*) Nguyên văn: 那敢情好: có lẽ là một loại phương ngữ. Dùng ngữ khí tốt, may mắn, mãn ý mà nói ra lời này. Cũng không biết nên phiên dịch sao cho chuẩn, mình theo sát bản dịch thô.

Tôi nghe xong thì cười to, nói một tiếng, “Được nha, về sau gặp được bánh tông gì đó anh không cần vội đánh, tôi đều đưa chúng nó về dưới trướng.”

Sau đó Bàn Tử lại cùng tôi nói, lúc ấy hắn thấy được một người hoàn toàn không giống tôi nguyên bản, ánh mắt khi đó của tôi sâu không lường được, thật giống như có thể đem người hút vào vực sâu. Kỳ thật lúc ấy tôi nghĩ chính là đoạn thời gian tôi “huyễn thính*, ảo giác**” kia quá lợi hại, khả năng thân thể thật sự căng không nổi nữa. Mà cái kia tựa hồ không quen biết không ở trong tổ chức, chẳng biết từ nơi nào tới nhìn trộm chúng tôi, tôi không khỏi có chút hy vọng Muộn Du Bình trong mơ nói tôi có thể điều động được lực lượng hắc ám viễn cổ nói là sự thật!

(*) Nguyên văn: 幻听: thính giác nghe ảo giác, là một loại bệnh, tên tiếng anh là auditory hallucination.

(**) Nguyên văn: 幻觉 (知觉体验), thể nghiệm tri giác, tên tiếng anh gọi là hallucination.

Ngay khi chúng tôi như không có việc gì mà trêu đùa nhau, Giang Ế Phong bỗng nhiên đi đến. Anh ta nói với chúng tôi: “Các cậu cùng tôi tới Thanh Hải một chuyến.”

Tôi nghe xong cười nói: “Bác sĩ Giang, anh đến tột cùng muốn tôi đi đâu? Lúc thì nói nước Đức, lúc lại bảo Thanh Hải? Chẳng lẽ anh đổi nghề mở cơ quan du lịch?”

Giang Ế Phong không để ý tới tôi, nhanh chóng đưa tôi và Bàn Tử lên một chiếc xe hình như là vận chuyển vật tư cứu tế. Tất cả đồ trên xe đều là dược phẩm.

Tuy tôi và Bàn Tử không hiểu gì mà đã đi theo. Nhưng nhìn bên cạnh Giang Ế Phong, tôi thế mà thật sự có một loại cảm giác chẳng hiểu sao an tâm mà chỉ khi ở bên cạnh Muộn Du Bình mới có thể xuất hiện. Từ khi tôi cho rằng mình hiểu rõ dụng ý ước định mười năm sau của Muộn Du Bình, bài xích với Giang Ế Phong hình như cũng không mãnh liệt như vậy. Ngược lại có loại cảm giác buồn cười và an ủi khi nhìn thấy sao chép của Muộn Du Bình.

Bàn Tử thấy tôi không tiếng động nhìn Giang Ế Phong liền hừ một tiếng hỏi: “Bác sĩ Giang, chúng ta đến Thanh Hải rốt cuộc để làm gì?”

Giang Ế Phong nhìn nhìn tôi, “Lau mông* cho các cậu.”

(*) Nguyên văn là 擦屁股: sát thí cổ: chùi ddist. Bản thô phiên dịch cá nhân mình cảm thấy hơi thiếu văn hóa nên sửa lại cho dễ nghe. Tôi không đồng ý hình tượng GYP trong mắt mình trở nên thô tục như vậy =]]]

“Có ý gì?” Tôi thấy hắn trong mắt hàn quang lập loè trong lòng bất giác rùng mình.

“Hai năm trước các cậu ở Nham Ma Quỷ phóng thích Thi Biệt Vương đã có rơi xuống.” Giang Ế Phong nhàn nhạt nói.

Tôi và Bàn Tử nghe xong mặt đều xanh lại. Loại Thi Biệt Vương này sẽ ký sinh trong đầu con người, chẳng lẽ chúng nó xuất hiện ở vùng Thanh Hải.

“Bác sĩ Giang, anh là muốn nói ở Thanh Hải phát hiện người bị ký sinh à?” Bàn Tử vội la lên.

“……” Giang Ế Phong nhàn nhạt gật gật đầu.

“Sao lại thế được?” Tôi lắc đầu, mười phần hối hận khi đó phát hiện vại đầu người ở Tây Vương Mẫu dùng để Thi Biệt Vương sinh sôi nẩy nở. Cái này thật sự muốn “nguy cơ sinh hóa” rồi.

“Bác sĩ Giang, anh đây là sợ những con biệt vương đó không ăn no hay là thế nào đấy, muốn đưa chúng tôi đi làm thức ăn chăn nuôi à?” Bàn Tử nóng nảy.

“Họa này chính là từ Ngô gia Tiểu tam gia nhà anh ra, chẳng lẽ không cần phụ trách?” Giang Ế Phong đạm mạc nhìn tôi.

“Anh muốn thế nào?” Tôi nhìn chằm chằm anh ta, không biết anh ta rốt cuộc có cái chủ ý gì? Lòng nói lúc ấy khi Thi Biệt Vương bị phóng thích lại không chỉ dừng lại một người giống tôi, thế nào mà hoàn toàn thành tội lỗi của tôi?

Nhưng vào lúc này tôi bỗng nhiên cảm thấy Giang Ế Phong trước mắt bắt đầu trở nên có chút hư ảo, trong lòng tôi vừa động, khi quay mặt muốn xem Bàn Tử chỉ thấy hắn đã oạch cái ngã lên trên ghế dựa. Tôi giãy giụa nghĩ muốn đứng dậy bắt lấy Giang Ế Phong, lại chỉ cảm thấy nháy mắt khi tay chạm vào người liền mất đi lực lượng. Tôi cảm thấy chính mình mềm như bãi bùn ngã vào người anh ta……

Đăng tải trực tiếp tại truyenhdt.com xiaomu04

Không biết qua bao lâu, tôi bỗng nhiên cảm thấy chính mình giống như bị vứt vào trong con sông chảy xiết, khó có thể hô hấp. Tôi giãy giụa cử động cánh tay mình, sau đó mở hai mắt.

Tôi phát hiện bản thân thật sự ở giữa một con sông, theo dòng nước chảy xiết trôi về phía hạ du. Trong quãng nguy hiểm kia, thỉnh thoảng có nham thạch đột nhiên xuất hiện chắn đường. Tôi ở trong nước vặn vẹo thân thể, cực lực tránh khỏi va phải trực tiếp với chúng. Dòng nước xôn xao mang theo tôi một đường lao nhanh. Tôi thậm chí bị quấn vào thác nước nhỏ nhưng không thấp này.

Qua một lúc lâu, thế nước mới dần dần chậm lại, tôi hít một hơi nỗ lực bơi về phía bờ sông. Mười phút sau, tôi rốt cuộc giống con gà rơi vào nồi canh mà bò lên trên ngạn. Nơi này bờ biển có một ít bụi cây thấp bé. Tôi nhìn xung quanh khắp nơi, lại nhìn không thấy bóng dáng những người khác.

“Bàn Tử!! Giang Ế Phong!!” Tôi đứng ở bờ ngạn* hô to vài tiếng, nước sông xôn xao chảy qua, không có bất kỳ hồi âm nào.

(*) nguyên văn 岸边, bờ biển. (???) Mạn phép sửa.

Trong đầu tôi trống rỗng, nhìn chăm chú vào con sông chảy xiết không biết tên ở trước mắt. Tôi không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao tôi ở trong lòng sông? Bàn Tử và Giang Ế Phong rốt cuộc ở đâu vậy??

Tôi đứng sừng sững một lát, sau đó quyết định đi theo con sông lên thượng du tìm. Nếu trên đường chúng tôi xảy ra chuyện, vô luận thế nào thì ở thượng du cũng sẽ lưu lại một ít dấu vết.

Tôi cứ như vậy đi về theo hướng sông phía trước, vừa đi vừa tìm tòi. Con sông bí ẩn ở sâu trong núi lớn, chung quanh căn bản nhìn không thấy có dấu vết hoạt động của con người. Nhiệt độ không khí phi thường thấp, độ cao cao so với mặt biển rất nhiều. Nếu vẫn muốn đi theo bờ sông, cực kỳ khó khăn. Có vài đoạn đường tất cả cơ hồ đều là huyền nhai vách đá, mà có vài đoạn chỉ có thác nước nhỏ chênh lệch không thấp lắm. Tôi nghĩ tôi hiện tại ít nhiều cũng có thể chất bánh tông chính hiệu rồi, bằng không mấy cái nơi này này đó đó tôi tuyệt đối không qua được. Tôi cắn răng bắt đầu tay không leo lên tuyệt bích phía trên. Con người của tôi có chỗ tốt, có thể tự thôi miên chính mình. Tôi nỗ lực tưởng tượng huyền nhai này vách đá kia thành huấn luyện leo núi ở vách đá giả, nghĩ vậy thật ra cũng có hồi sự như vậy. Dù sao tôi cũng là bánh tông, tôi còn có thể sợ ai? Cứ thế mà hai tư giờ sau, tôi về tới nơi khi tôi lần đầu tiên giãy giụa ra khỏi nước nhìn thấy đỉnh núi và nham thạch xuất hiện.

Tôi ở trên bãi sông nơi nơi tìm kiếm, nhưng không tìm thấy chút dấu vết nào. Sao có thể? Tôi khẳng định là lúc tôi bị ném vào trong nước ở gần chỗ này. Tôi không cam lòng, ở tại chỗ này tìm suốt năm giờ đồng hồ, vẫn không thu hoạch được gì. Con mẹ nó thế mà cái gì cũng không lưu lại!! Giang Ế Phong và công ty An Tĩnh quả nhiên không phải đèn cạn dầu*.

(*) Nguyên văn: Tỉnh du chi đăng (省油之灯), nguyên gốc là một câu tục ngữ tỉnh du đích đăng (省油的灯).

Lòng tôi biết Giang Ế Phong mang tôi ném vào trong sông rất có thể sẽ có mục đích kỳ quái nào đó, nhưng manh mối gì anh ta cũng không cho tôi. Còn cả Bàn Tử nữa, anh ta rốt cuộc đối đãi với Bàn Tử như thế nào?

Tôi nghĩ lần này Thi Biệt Vương lần nữa xuất hiện tất nhiên sẽ dẫn tới khủng hoảng, chỉ cần tôi có thể ra khỏi ngọn núi này, đến nơi có dân cư nhất định sẽ có manh mối. Kế tiếp tôi dựa vào vị trí của mặt trời và vì sao để phân biệt phương hướng, rốt cuộc ba ngày sau tôi cũng thấy được một cái lều trại lớn chứa người và bò Tây Tạng được chăn thả trên cánh đồng bát ngát.

Đang lúc tôi hưng phấn đi qua, bỗng nhiên một con chó ngao Tây Tạng rất lớn từ trong lều trại gần đó xông tới. Tôi lắp bắp kinh hãi, chỉ thấy trong giây lát gian kia, con chó ngao Tây Tạng đã nhào đến trước mặt tôi. Tôi âm thầm kêu khổ, nghĩ thầm tôn tử của cẩu vương Trường Sa này cũng quá kinh khủng rồi, vậy mà bị chó cắn những hai lần.

Ngay khi con chó ngao Tây Tạng nhảy bổ vào người tôi, chợt nghe một tiếng quát lớn, rốt cuộc răng nanh của con chó Ngao kia không cắn được vào cái tay đang che trên mặt của tôi. Tôi nghe thấy một người Tây Tạng văng tục mấy tiếng gì đó rồi chạy về phía mình. Nhưng lúc này tôi đã không có sức lực chú ý mà nghe xong, tôi nhìn thấy chính mình bị con chó xé rách ống tay áo, trên cánh tay vậy mà xuất hiện một cái hình xăm hồ điệp.

Đây là một con bướm tạo hình giống như lá cây khô. Tục xưng bướm lá khô. Bướm lá khô là cao thủ nhất giới thiên nhiên sẽ ngụy trang thành chính mình, chúng nó dùng ngoại hình hoàn toàn tiến hóa thành dáng vẻ một mảnh lá cây khô, thậm chí còn có vằn vằn và mốc lốm đốm linh tinh. Loại bướm này ở trong rừng cây rậm rạp rất khó bị phát hiện. Nghe nói 1941 năm, quân xâm lược Đức xâm nhập vào trong Liên Xô, bị lọt vào tướng lĩnh quân Liên Xô lấy phương tiện ngụy trang tiến hành bảo hộ. Ủy thác vào chuyên gia hồ điệp trứ danh con làm chủ trì bộ thiết kế ngụy trang thành con bướm thức phòng không, đem ba loại phương pháp phòng ngự, biến hình, ngụy trang phối hợp lại vào với nhau, cho mục tiêu của đông đảo quân sự Leningrad phủ thêm một tầng ‘y phục ẩn thân’ thần kỳ, hữu hiệu mà phòng ngự được quân xâm lược tiến công.

Trong lòng tôi rùng mình, đây là manh mối Giang Ế Phong lưu lại cho tôi? Anh ta muốn tôi từ giờ ngụy trang chính mình sao? Hay là nói tôi vốn là là một cái “Bướm lá khô” đang ngụy trang? Hay là bản thân hình xăm này giống Muộn Du Bình là một tấm bản đồ hoặc mật mã gì đó?